Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Mấy ngày sau, Hạ phu nhân suốt ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, tưởng tượng đến cảnh một mình về Đài Châu, thì cảm thấy vinh hoa phú quý đời người như đã đến hồi kết.
Quả thật cũng không phải không có ý do, nhà mẹ đẻ của Hạ phu nhân tuy kém xa Hạ gia ở thành phố N hiển hách phú quý, nhưng cũng là giàu nhất một vùng.
Ngoài mặt Hạ phu nhân không bỏ xuống được Hạ Nam Phương, khóc lóc kể lể không muốn rời xa con trai.
Trên thực tế luyến tiếc điều gì, thì người sáng suốt đều biết.
Lý Nhiễm bị bà ta suốt ngày khóc lóc đến tâm phiền ý loạn, liên tục mấy đêm không về Hạ gia.
Mà Hạ Nam Phương trong thời gian này vẫn luôn đi công tác ở nơi khác, chờ hắn trở về thì Lý Nhiễm đã ở công ty một tuần.
____
Buổi tối hôm nay, Vu Hiểu Hiểu tan làm trước, liếc mắt nhìn văn phòng của Lý Nhiễm, đèn bên trong vẫn còn sáng.
Gõ cửa đi vào, thấy Lý Nhiễm vẫn còn cúi đầu vẽ tranh.
Gần đây Lý Nhiễm vẽ một bản phác thảo, là do công ty nhận được một hợp đồng của một công ty truyện tranh, vẽ nhân vật cổ đại.
Lúc trước Lý Nhiễm chưa từng vẽ thể loại cổ đại, là lần đầu tiếp xúc. Vẽ trước mấy bức đưa cho công ty đối phương, không nghĩ đến thành công ngoài dự kiến, cũng cho cô sự tự tin rất lớn.
Khi còn đi học, ngành chuyên môn là tranh thủy mặc, màu nước là cùng học với cha Lý, cũng lược hiểu được một ít.
Sau đó cô lại thích Hạ Nam Phương, không thầy cũng học được tất cả các thể loại vẽ, từ màu chì cho đến các loại màu hòa quyện vào nhau.
Tóm lại, người ta đều là người có chuyên nghiệp một môn gì đó, nhưng chỉ có cô là cái gì cũng biết, nhưng không tinh thông một cái gì.
Khi Vu Hiểu Hiểu tiến vào, Lý Nhiễm vùi đầu nghĩ ý tưởng, cắn bút chì thất thần.
"Nghĩ cái gì thế?"
Lý Nhiễm bị Vu Hiểu Hiểu dọa nhảy dựng, sau khi hoàn hồn đưa phác thảo trước mặt ra: "Đây là Tần Mạch... tớ luôn cảm thấy anh ta không nên mặc đồ trắng."
Tần Mạch là nhân vật của bộ truyện tranh của công ty hợp tác, trong truyện tranh anh ta là một hiệp khách thần bí, võ công cao cường tỏa sáng.
Cho nên công ty đối tác muốn Lý Nhiễm thiết kế cho Tần Mạch một bộ đồ màu trắng.
Tuy từ xưa đại hiệp luôn mặc đồ trắng, đi không dính khói lửa phàm tục. Nhưng... màu trắng rất dễ dơ, một khi dính máu là nhìn như bác sĩ.
Vu Hiểu Hiểu bị ý tưởng của cô dọa nhảy dựng: "Mình đừng sáng tác thêm được không? Cậu cứ căn cứ vào yêu cầu của nhân vật rồi thiết kế là được rồi."
Lý Nhiễm đã thử qua, càng phiền muộn: "Tớ cho anh ta mặc đồ trắng, anh ta liền vào trong mơ mắng tớ."
"Mắng cậu? Mắng cậu cái gì?"
Lý Nhiễm nghiêm túc: "Anh ta nói, đứa nào không có đầu óc cho ông đây mặc đồ trắng, khiến cho ông đây như vội về chịu tang vậy."
Vu Hiểu Hiểu nhất thời câm nín, biểu cảm trên mặt là "cậu thật sự không nói giỡn chứ".
Ánh mắt cô nhẹ đặt lên bức tranh của Tần Mạch: "Ngày mai tớ đi đến công ty truyện tranh một chuyến, muốn tìm biên kịch của bọn họ nói chuyên, Tần Mạch căn bản không thích mặc đồ trắng."
Biểu cảm của Vu Hiểu Hiểu như "Lý Nhiễm đã tẩu hỏa nhập ma": Nhiễm Nhiễm, chúng mình là họa sĩ, không phải biên kịch, sao có thể quyết định được thiết kế của nhân vật? Hơn nữa, bộ [Nữ tướng quốc] là do xưởng lớn Ngỗng chế tác, đều đã thông qua tầng tầng xét duyệt của biên kịch rồi. Sao có thể nói sửa là sửa?"
Tốt xấu gì Tần Mạch cũng là nam phụ trong truyện tranh, là một nhân vật tương đối quan trọng.
"Nói nữa, cậu không cho anh ta mặc đồ trắng, vậy cậu cho anh ta mặc màu gì?"
Giây tiếp theo, chỉ thấy Lý Nhiễm lấy ra một sấp giấy A ... suốt một sấp giấy đều là Tần Mạch.
Sau đó lộ ra ý cười thâm sâu khó đoán: "Mặc màu đỏ nha, cậu xem tớ đã vẽ rồi này."
Thì ra một tuần cô không không hoàn thành được bản phác thảo, thì ra đang làm chuyện không đàng hoàng.
Vu Hiểu Hiểu: "..." Nhưng vẫn nhìn kỹ mấy bản phác thảo.
Không thể không nói Tần Mạch mặc đồ đỏ vô cùng sinh động.
Vào ngày đầu mùa hè, một con ngựa khí phách màu mận chín đang chở một thân ảnh màu đỏ ở trên sa mạc, đầy trời là hạt cát màu vàng ươm, khiến màu đỏ hồng kia nhuộm đẫm cát vàng càng thêm tiêu dao.
Vu Hiểu Hiểu nuốt nước miếng, cô sờ sờ bức tranh, lại nhìn Lý Nhiễm.
Sử miệng: "Ừ... nói chuyện cũng không phải không được."
Vu Hiểu Hiểu thấy dáng vẻ của cô còn muốn tăng ca, liếc mắt nhìn giường gấp bên cạnh: "Cậu còn không về nhà?"
"Không về, mỗi ngày mẹ anh ta đều đòi sống đòi chết ở nhà."
"Đến nhà tớ?"
Lý Nhiễm bận tâm Vu Hồng Tiêu, đương nhiên không chịu đến: "Tớ ở văn phòng tạm chấp nhận một đêm."
Vu Hiểu Hiểu không khuyên lại: "Đi đến nhà tớ ăn cơm chiều cũng được mà đúng không? Buổi chiều ba tớ dẫn chú ra ngoài câu cá, buổi tối nhất định sẽ giữ lại ăn cơm."
Nói đến cha Lý, Lý Nhiễm cũng đã một tuần chưa gặp ông.
Thấy cô do dự, Vu Hiểu Hiểu nói: "Yên tâm, anh tớ không ở nhà!"
Lúc này cô mới đồng ý đến.
Cha Lý đã sớm dọn ra khỏi Vu gia, Lý Nhiễm thuê cho ông một nhà trọ ở bên ngoài.
Hai phòng ngủ một phòng khách, một căn khác là Khổng Phàn Đông ở.
Đường về Vu gia rất quen thuộc, hai người tự lái xe về đó.
Trên đường Lý Nhiễm nhận được điện thoại của Hạ Nam Phương, cô nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nhúc nhích.
Điện thoại vẫn luôn kiên nhẫn reo đến chuông cuối cùng, cô mới chậm rì rì mà tiếp điện thoại.
Một tuần trước anh ra nước ngoài công tác, trước khi đi bảo Lý Nhiễm ngoan ngoãn ở nhà, kết quả ngày hôm sau cô chạy đến ngủ ở công ty.
Mấy ngày sau, Lý Nhiễm cũng không chủ động gọi điện, hai người như hai người xa lạ không dính dáng gì đến nhau.
Lý Nhiễm rất hài lòng loại trạng thái này, ngày ngày trôi qua khó có được tiêu dao tự tại.
Chỉ có nửa đêm, cô mới nhận được tin nhắn của Hạ Nam Phương.
Buổi sáng cô mới thấy, còn nội dung là gì, Lý Nhiễm cũng không có quá nhiều hứng thú.
Hai người cứ như vậy trôi qua một tuần, thẳng đến khi Hạ Nam Phương gọi đến này.
Lý Nhiễm lấy tai nghe Bluetooth, giọng nói lười biếng: "Alo."
Giọng bên kia có chút mỏi mệt: "Tôi về nước rồi."
Lý Nhiễm ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Trong điện thoại im lặng một lúc lâu, hai người bọn họ ngày thường cũng không có quá nhiều đề tài nói chuyện, trước kia còn đỡ, có Lý Nhiễm chủ động.
Bây giờ Lý Nhiễm không thèm chủ động nữa, giữa hai người thường xuyên sẽ xuất hiện tín hiệu tẻ nhạt.
Khi Lý Nhiềm nghĩ điện thoại đã cúp rồi, đang muốn rút tai nghe Bluetooth ra. Hạ Nam Phương đột nhiên mở miệng: "Em ở đâu?"
Lý Nhiễm nhìn cửa sổ màu đen, thuận miệng nói: "Bên ngoài."
Hạ Nam Phương ép hỏi: "Ở đâu?"
Lý Nhiễm thở dài: "Tôi đến Vu gia."
Lần này im lặng còn lâu hơn, ngữ khí người đàn ông sâu kín hỏi: "Gặp ai?"
Lý Nhiễm: "..."
Cô thật sự bị lòng dạ hẹp hòi của Hạ Nam Phương chọc tức cười cười, giọng điệu không nóng không lạnh: "Có liên quan gì đến anh?"
Không có liên quan gì đến anh? Hiển nhiên Hạ Nam Phương không cho là thế: "Đi gặp Vu Hồng Tiêu?"
"Hôm nay Vu Hồng Tiêu không có ở nhà, vừa lòng chưa?"
Ngữ khí của người đàn ông hài lòng hơn vừa rồi một chút: "Về sớm một chút."
Lý Nhiễm hung hăng cúp điện thoại, ném tai nghe Bluetooth trên ghế phụ bên cạnh, cục tức chưa tiêu tan: "Bệnh tâm thần!"
Thái độ trong điện thoại của Hạ Nam Phương không ép không bọc phát, nhưng áp khí trầm thấp này phải gọi là khiến cho lòng người không thoải mái.
Đặc biệt là lời nói thâm ý rõ ràng, phảng phất như Lý Nhiễm giấu anh ra ngoài yêu đương vụng trộm ngoại tình vậy.
___
Tới cửa nhà Vu gia, Lý Nhiễm để xe ở bên ngoài, khi xuống xe nhìn thấy Khổng Phàn Đông ở bên ngoài hút thuốc.
Hành vi cử chỉ của anh ta là bộ dáng điển hình của người Hạ gia, cho dù hút thuốc cũng thẳng tắp mà đứng hút, một tay đút vào trong túi, hơi có chút không để ý mà đứng.
Kỳ thật phái anh ta đến bảo vệ cha Lý, là một loại thủ đoạn trừng phạt càng dày vò hơn.
Dù sao Khổng Phàn Đông cũng là trợ thủ đắc lực bên cạnh Hạ Nam Phương, các loại trường hợp ra vào đều có bóng dáng của anh ta.
Anh ta ở Hạ gia đã hai mươi năm, từ lúc ông nội Hạ cầm quyền đã bắt đầu làm trợ lý, vẫn luôn làm việc đến lúc Hạ Nam Phương lên cầm quyền, trở thành cánh tay đắc lực.
Thân phận địa vị, thậm chí còn cao hơn Lý Ngải nhiều, ngoại trừ Hạ Nam Phương ra thì anh ta không để ai vào mắt.
Nhưng mà ở Hạ gia, Hạ Nam Phương mới là trung tâm quyền lực chân chính, đối với trợ thủ đắc lực mà nói, do dù có rót nước bưng trà ở bên cạnh Hạ Nam Phương đi chăng nữa cũng tốt hơn nhiều so với việc trở thành vệ sĩ rảnh rang ở bên ngoài thế này.
Loại trừng phạt này, trực tiếp gỡ bỏ quyền lực trong tay Khổng Phàn Đông ở Hạ gia, biến thành một vệ sĩ không người hỏi thăm.
Chênh lệch trong đó, chỉ có bản thân anh ta mới có thể hiểu.
Anh ta đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, cảm quan nhạy bén.
Khi Lý Nhiễm từ ngoài cửa đi ngang qua, Khổng Phàn Đông đã nghe ra tiếng bước chân của cô.
Xoay người lấy dập tắt điếu thuốc trong tay: "Lý Nhiễm tiểu thư."
Người đàn ông này khi nhìn thấy Lý Nhiễm lần nữa, không có tất cung tất kính nịnh bợ, cũng không có thái độ người cao cao tại thượng ngạo mạn.
Thái độ của anh ta như thái độ đối với Hạ Nam Phương mà đối đãi với Lý Nhiễm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, như làm hết phận sự.
Lý Nhiễm gật gật đầu, đi vòng qua anh ta, đi vào nhà. Khổng Phàn Đông đi theo phía sau không gần không xa cô.
Lý Nhiễm đi được vài bước thì dừng lại: "Anh có chuyện sao?"
Khổng Phàn Đông cười cười: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi gần đây lão đại thế nào thôi."
Năm nay Khổng Phàn Đông 40 tuổi, hơn Hạ Nam Phương 12 tuổi, từ lúc Hạ Nam Phương còn nhỏ đã đi theo.
Anh ta thấy Lý Nhiễm cũng không phải xin cô mở miệng cầu tình cho anh ta về Hạ gia, mà đò hỏi gần đây Hạ Nam Phương thế nào.
Nói thật, Lý Nhiễm khá bất ngờ.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Lý Nhiễm vẫn trả lời anh ta: "Tôi không biết, gần đây anh ta đi công tác rồi."
Tựa như Khổng Phàn Đông cũng không trông cậy từ Lý Nhiễm hỏi ra được cái gì, lúc trước hai người bọn họ không hợp nhau, Khổng Phàn Đông cảm thấy bản thân có chút xấu hổ khó mà mở miệng.
Lý Nhiễm thấy thần thái có chút mất mát của anh ta, trong lòng có loại cảm giác vi diệu.
...Chính là loại cảm giác một người không hề quan tâm, mình không hề để ý, đột nhiên bị người khác tha thiết nhắc tới như vậy quá mức xa lạ.
Như một mặt kính pha lê bị bôi đen, bị bắt đứng ở trong một góc, chiếu đến lòng người cũng là một góc xám xịt, không có chút hồng hào nào của ngày xưa.
Cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Khoảng thời gian trước... giấc ngủ của anh ta không tốt lắm. Chỉ biết có nhiêu đó, chuyện khác tôi không biết."
Khổng Phàn Đông gật gật đầu: "Cảm ơn!"
Đây là một câu cảm ơn chân thành nhất mà trong suốt nhiều năm qua ở Hạ gia Lý Nhiễm mới được nghe thấy.
Không nói gì thêm nữa, cô đi vào nhà thấy cha Lý và cha Vu đang đánh cờ tướng.
Tuổi của cha Lý và cha Vu xấp xỉ nhau, đều thích câu cá và chơi cờ tướng, từ lúc cha Lý đến Vu gia, hai người lâu lâu sẽ hẹn nhau cùng nhậu một bàn nho nhỏ.
Sau khi Lý Nhiễm đi vào, cha Lý không hề đón tiếp, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đánh cờ tướng.
Lý Nhiễm dở khóc dở cười, bày ra dáng vẻ ghen tị, cả giận nói: "Ba, ba yêu con gái rượu hay yêu cờ tướng?"
Cha Lý cũng không ngẩng đầu lên: "Thích nhất con gái rượu."
Cha Vu bên cạnh chọc chọc ông: "Ông bạn già, con gái ông đứng bên cạnh đấy, không có ở trên cờ tướng đâu."
Cha Lý lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy Lý Nhiễm ở phía sau tràn đầy kinh ngạc: "Con đến lúc nào vậy?"
Lý Nhiễm: "..."
"Chú Vu người ta tốt xấu gì còn ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu một cái, con vào cửa mà ngay cả đầu ba cũng không nâng."
Vu Hiểu Hiểu bên cạnh lập tức hủy đi lá cờ trong tay cha Vu: "Mới không phải, ba tớ là thua mới tức giận, muốn mượn cậu dời đi lực chú ý của chú Lý."
Hai ông già bị chính con gái bảo bối nhà mình nói móc một lát, nhìn nhau vài cái, sang sảng cười ha hả.
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Vu Hồng Tiêu vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng, nụ cười cũng theo đó cong lên: "Cười cái gì thế?"
Lý Nhiễm nghe thấy giọng nói của anh, nụ cười cứng đờ ở trên mặt, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vu Hiểu Hiểu vội vàng thoát tội, nhỏ giọng giải thích: "Thật sự tớ không biết đêm nay anh tớ về, rõ ràng buổi sáng gọi điện thoại, anh ấy còn đang bắt phạm nhân ở thành phố cách vách."
Lý Nhiễm trừng Vu Hiểu Hiểu một cái, khẳng định là cố ý.
Bày ra tư thế muốn tấu Vu Hiểu Hiểu: "Cậu chờ đó cho tớ, dám gạt tớ."
Vu Hiểu Hiểu rên lên một tiếng, vội vàng trốn sang Vu Hồng Tiêu bên kia: "Anh ơi cứu em, Nhiễm Nhiễm muốn đánh em."
Vu Hiểu Hiểu chạy thật sự nhanh, Lý Nhiễm muốn nắm bím tóc của cô nàng, không ngờ nắm hục, đụng phải Vu Hồng Tiêu ở phía sau.
Người đàn ông cười như không cười nhìn cô: "Sao vậy? Không hoan nghênh anh sao?"
Lý Nhiễm cũng cời, cười rất là hào phóng: "Đây là nhà của anh, ai không hoan nghênh anh thì đuổi cổ ra ngoài đi."
Vu Hồng Tiêu cười cười theo thói quen duỗi tay muốn xoa đầu cô.
Lý Nhiễm ho khan một tiếng, làm bộ muốn đi túm Vu Hiểu Hiểu, không dấu vết trốn qua.
Bàn tay to của Vu Hồng Tiêu dừng ở trên không trung, nhìn bóng dáng của Lý Nhiễm, lộ ra ý cười bất đắc dĩ.
Cha Lý và cha Vu câu được không ít cá, cho nên đêm nay toàn là món liên quan đến cá.
Giết cá là một kỹ thuật sống, vốn dĩ Vu Hồng Tiêu nói muốn ra tay, bị Khổng Phàn Đông trực tiếp lấy đi.
Con người của Khổng Phàn Đông không thích nói nhiều, cầm cá chép nặng khoảng năm sáu cân, đánh vảy, mổ bụng, vứt nội tạng, liền mạch lưu loát.
Thủ pháp kia lưu loát, không giống như người thường.
Vu Hồng Tiêu ý vị thâm trường nhìn thủ pháp của Khổng Phàn Đông.
Nói thật động tác này của anh ta quá mức sạch sẽ và lưu loát, sử dụng dao nhỏ kia thậm chí còn lưu loát hơn đường đường là một hình cảnh như anh.
Xử lý một thùng cá, đôi mắt cũng không thèm chớp cái nào.
Khiến người ta trố mắt.
Vu Hồng Tiêu hút thuốc, lặng yên không một tiếng động mà nhìn, đột nhiên hỏi: "Trước kia anh làm công việc gì?"
Khổng Phàn Đông ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vu Hồng Tiêu: "Sao vậy? Điều tra tôi à?"
Vu Hồng Tiêu cười cười: "Thủ pháp này của anh không đơn giản."
Khổng Phàn Đông lấy điếu thuốc trong miệng của Vu Hồng Tiêu qua: "Giết cá có cái gì không đơn giản? Cũng không có giết người."
Vu Hồng Tiêu nheo nheo mắt, không nói một lời.
Lý Nhiễm ở phòng bếp giúp mẹ Vu nấu cơm, mẹ Vu ở nhà là nội trợ, cha Vu nhậm chức cở thành phố đã hơn mười năm, Vu gia chưa bao giờ mướn bảo mẫu giúp mẹ Vu.
Mẹ Vu là người khiên tốn ôn hòa, bình dị gần gũi, Lý Nhiễm rất thích ở bên cạnh bà nói chuyện phiếm.
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy hai mắt Vu Hiểu Hiểu kích động, tay chân múa may chạy vào: "A a a! Ông chú bên ngoài giết cá quá đẹp trai!"
"Ông chú?" Lý Nhiễm nghiêng đầu nhìn lại, làm gì có ông chú nào?
Một lát mới nhớ đến ông chú trong miệng Vu Hiểu Hiểu là ai, cô cười nói: "Đó không phải là ông chú, Khổng Phàn Đông lớn hơn anh cậu 10 tuổi, lớn hơn chúng ta 14 tuổi."
Vu Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ ông chú kia râu ria xồm xàm, tựa như không tin: "Anh ta trẻ tuổi như vậy sao?"
Lý Nhiễm búng tay lên trán Vu Hiểu Hiểu: "Suốt ngày nghĩ loạn cái gì đấy?"
Vu Hiểu Hiểu nhìn nhìn cửa đổ: "Tư thế giết cá của ông chú còn đẹp trai hơn Sesshomaru*."
(Sesshomaru: nhân vật trong truyện và cả phim hoạt hình Nhật bản tên là inu yasha [tên tiếng Việt là Khuyển Dạ Xoa] cực kỳ nổi tại Việt Nam, anh này đẹp trai lắm mọi người ạ. Ảnh minh họa, lên mạng xem nhiều hơn nha.)
Những lời này thấm vào trong lòng Lý Nhiễm một lát mới phát giác đây là chuyện cười!
Buổi tối 7 giờ, màn đêm buông xuống, Vu gia đúng giờ ăn cơm.
Khi Lý Nhiễm múc canh ra tô, Khổng Phàn Đông đẩy cửa tiến vào lập tức đi đến.
Cúi người cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô mấy câu, sắc mặt của Lý Nhiễm lập tức trở nên cực kỳ kém.
Cô buông muỗng canh, thậm chí tạp dề trên người cũng không tháo ra: "Con đi ra ngoài một chuyến, mọi người ăn trước đi." Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Người trên bàn nhìn nhau, Vu Hồng Tiêu cũng theo đó đứng dậy, anh lấy áo khoác của Lý Nhiễm: "Con đi ra ngoài nhìn xem."
Vu Hiểu Hiểu cảm giác có chút không đúng, cũng đứng lên theo: "Con cũng đi."
Cha Lý trầm mặt lên tiếng: "Đừng đi, để con bé tự mình giải quyết." Nói câu này, người ngồi trên bàn cũng biết là ai đến.
Cha Lý cực kỳ hiểu biết Lý Nhiễm, một câu cô cũng không nói mà đi ra ngoài, thậm chí cũng không giải thích người ngoài cửa là ai.
Chứng minh cô căn bản không muốn để người khác biết chuyện này.
Lý Nhiễm cực kỳ mẫn cảm lại sợ hãi gây thêm phiền phức cho Vu gia, cha Lý dùng cách này che chở cô một chút: "Mọi người đừng đi. Đừng để con bé khó xử."
Mọi người ngồi ở trên bàn không nói lời nào, sắc mặt của Vu Hồng Tiêu đặc biệt căng chặt.
Vu gia ở một tứ hợp viện cổ xưa, đầu ngõ nhỏ hẹp, xe không vào được.
Lý Nhiễm nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đạp lên ánh sáng không sáng lắm của ánh trăng, từ ngõ nhỏ đi ra ngoài.
Xe của Hạ Nam Phương dừng ở bên ngoài, xe Maybach màu đen, im lặng không một tiếng động đứng đó, lạnh lẽo giống như vương giả dạ hành.
Khổng Phàn Đông đi theo phía sau Lý Nhiễm, anh bước trước một bước đến chỗ cửa xe. Sau khi mở cửa, ý bảo Lý Nhiễm đi vào.
Lý Nhiễm đứng không nhúc nhích, cô đứng ở bên ngoài, tầm mắt dừng ở bên trong xe.
Theo ánh sáng vọng vào, chỉ thấy một người đàn ông lẳng lặng ngồi bên trong xe, bộ vest được cắt may thủ công bao bọc lấy thân thể cao lớn, dáng vẻ bị đêm tối cắt qua cấm người khác đến gần, giống như thần tiên bị giam cầm ở trong bóng tối vẫn cường đại.
Lý Nhiễm lẳng lặng đứng đó, không chút sứt mẻ.
Vài giây sau, một đôi tay thon dài gân cốt rõ ràng vươn ra: "Đi lên."
Lý Nhiễm làm lơ bàn tay đẹp đến giận sôi người kia, đứng ở bên ngoài xe, khoanh tay lạnh nhạt nói: "Anh xuống cho tôi."
Hai người giằng co hơn một phút, Khổng Phàn Đông bên cạnh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cuối cùng, lấy chân dài của Hạ Nam Phương bước xuống xe tuyên bố Lý Nhiễm thắng lợi.
Ánh trăng không phải rất sáng, ánh đèn ở cuối đường như không có tác dụng để trang trí, đêm tối khiến mỗi người càng thêm cường đại.
Lý Nhiễm gằng từng câu từng chữ hỏi: "Anh lại đang làm cái quỷ gì?"
Cô không hỏi Hạ Nam Phương vì sao lại đến, mà hỏi anh đến làm cái quỷ gì.
Từ trong lòng đã nhận định anh có ý đồ gây rối.
Đêm nay anh mới từ nước ngoài quay về, cho dù là đồ vest giày da, cũng không che dấu được thân thể mỏi mệt.
Khi Lý Nhiễm chất vấn, anh nhấp môi không nói lời nào, đôi mắt lại lạnh dọa người.
Lý Nhiễm dùng sự kiên nhẫn cuối cùng: "Hạ Nam Phương, cần tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa? Tôi không hy vọng anh đến Vu gia. Không hy vọng anh quấy rầy Vu gia còn có cuộc sống của tôi và ba tôi. Tôi cũng không hy vọng cả ngày anh quấn lấy tôi hỏi đông hỏi tây, cứ ba mét phải điều tra kỹ càng, anh hiểu không?"
Đương nhiên anh không hiểu, những lời Lý Nhiễm nói đó, thậm chí anh đều cảm thấy chuyện đó anh không thể nào làm được.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị ai, chưa từng bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì.
Trước kia, Hạ gia có một thứ được gia truyền, là một bình gốm từ thời nhà Đường.
Nhiều năm trước, giá trị không thể nào đo lường được.
Hạ gia cung phụng nó trong thư phòng ở nhà cũ, từ sau khi Hạ Nam Phương có ký ức, người trong nhà đều nói với anh... bình gốm đời Đường rất là trân quý, không thể đụng vào, vỡ rồi thì không còn gì nữa.
Năm Hạ Nam Phương 6 tuổi, một mình ngồi ở trong thư phòng chơi, đánh vỡ bình gốm đời Đường kia, toàn bộ Hạ gia trên dưới đều như lâm vào đại dịch, nếu không phải anh là Tiểu thiếu gia của Hạ gia, nói không chừng đã bị đánh rồi.
Buổi tối ông nội Hạ quay về, thấy đồ gốm bị vỡ đầy đất, lạnh mặt hỏi: "Ai làm?"
Hạ Nam Phương đứng ra, không hề sợ hãi: "Con làm vỡ."
Ông nội Hạ tức giận cầm lấy cây roi đánh anh, Hạ Nam Phương không hề tránh không hề né.
Anh ngẩng đầu hỏi: "Bọn họ đều nói bình gốm đời Đường rất có giá trị liên thành, vậy rốt cuộc ở Hạ gia thì nó quan trọng hay là con quan trọng?"
Ông nội Hạ sửng sốt, ông không ngờ Hạ Nam Phương to gan như vậy, nhưng vẫn nghiêm khắc đánh tiếp.
"Ông nội nói cho con, bình gốm đời Đường không có quan trọng bằng con, nhưng con làm vỡ nó, nhất định phải bị phạt."
Khi đó anh mới sáu tuổi. đã biết điểm giới hạn của mọi người đều có thể thử, bình gốm đời Đường rất quan trọng, kết quả hắn làm vỡ bình gốm đó lại chỉ bị đòn.
Ở trong lòng anh, điểm giới hạn chỉ là một cảnh giới của người bình thường không thể nào bảo vệ được thứ mình quý trọng mà thôi.
Rất nhiều thời điểm, cho dù là lướt qua điểm giới hạn, cuối cùng cũng phát hiện không sao cả.
Điểm giới hạn của Lý Nhiễm ở trong mắt Hạ Nam Phương, tựa như một tầng sương sớm mai, cho nên anh không hiểu, cũng không thể lý giải, vì sao Lý Nhiễm sẽ coi trọng Vu gia như thế.
"Vì sao tôi không thể đến?" Sắc mặt của Hạ Nam Phương đã sớm thay đổi khi Lý Nhiễm nói câu đầu tiên.
"Bởi vì ở đây không hoan nghênh anh, hiểu không?"
Trong mắt cô không hề che dấu vẻ chán ghét: "Hạ Nam Phương, trên thế giới này không phải nơi nào anh muốn là có thể đi."
Hạ Nam Phương bị cự tuyệt trắng trợn như vậy, ngược lại sinh ra một cổ phản nghịch, anh lạnh giọng hỏi: "Tôi càng muốn đến đấy thì sao?"
Lý Nhiễm cúi đầu, nhìn bóng được in dưới mặt đất, nhẹ giọng nhưng vô cùng kiên định: "Được thôi, trừ phi tôi chết."
Thời gian phản phất như bị nhét vào trong tủ đông, đông lạnh thành một nhúm, cứng đờ giữa hai người.
Khi cô ngẩng đầu, dáng vẻ của Hạ Nam Phương trước mặt cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Sắc mặt đêm nay của anh vô cùng trắng, dưới ánh trăng, lông mày rậm rạp đen như mực làm nổi bật ánh mắt sâu thẩm của anh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy trong ánh mắt một người có thể chứa đựng đầy nhiều đau thương như vậy.
Phản phất nhiều thêm một giọt nữa thôi sẽ tràn ra ngoài.
Bi thương trong đôi mắt anh, sâu đến nổi không thấy đáy.
Lý Nhiễm hơi hơi hé môi, trong lòng có chút hối hận, rồi cũng không nói gì.
Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm Lý Nhiễm hồi lâu, giọng nói khàn khàn như là thỏa hiệp lại như là tự giải cứu bản thân: "Lý Nhiễm, tôi không vào nữa."
Nói xong, anh xoay người không chút do dự vào trong xe, tựa như trở lại trong áo giáp của anh.
"Khổng Phàn Đông, lấy đồ trong xe đi."
Hạ Nam Phương trở về từ nước Pháp, mang đến không ít quà.
Rượu nho của Pháp, nước hoa cao cấp, trang sức sang trọng, những cái đó đều do anh lựa chọn tỉ mỉ, hiện giờ giống như rác rưởi bị anh ném ở ven đường.
Khổng Phàn Đông đặt đồ ở bên người Lý Nhiễm, muốn nói lại thôi nhìn cô.
Hạ Nam Phương ở trong xe lạnh giọng: "Đi."
Khổng Phàn Đông nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Lão đại sinh bệnh, ở nước Pháp bị bệnh một tuần."
Lý Nhiễm nhớ lại sắc mặt tái nhợt của anh, cùng với tiếng hít thở nặng nề kia, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên trong xe.
Chiếc xe Maybach đen tuyền đi mất, Lý Nhiễm nhìn quà đầy đất, im lặng không lên tiếng.
Những món quà kia cô đơn nằm trên mặt đất, những món quà mà anh mua cho người đầu tiên muốn tặng đó... là người trong trái tim anh sao?
_______
Lời của tác giả: Con người của Hạ Nam Phương không thể la hét tra tấn, đối với anh đều vô dụng, anh không sợ. Cần phải không giữ lấy các loại phương thức khiến anh đau đến tận xương cốt.