Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 23

Edit: Nại Nại
____
"Cô ấy đâu?"
Lý Ngải: "Ở chỗ Lý tiên sinh ạ."
Tuy không phải đến tìm riêng anh, nhưng lại không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của anh, có lẽ tối hôm qua ông nội nói đúng... nếu anh đối xử tốt một chút với cô, Lý Nhiễm sẽ từ từ hồi tâm chuyển ý.


Hạ Nam Phương giơ tay phân phó xuống: "Thông báo cho người phía dưới, chờ lát nữa tôi muốn đưa Lý Nhiễm đến đó nhìn xem."
Nơi anh nói chính là nơi hội trường tổ chức đám cưới, Lý Ngải nhận mệnh đang chuẩn bị đi lại bị gọi lại.


"Còn có... đi lấy nhẫn cưới trên xe, lát nữa tôi phải dùng."
Có lẽ bởi vì tâm trạng hôm nay không tồi, Hạ Nam Phương liền nhớ đến chiếc nhẫn hôm qua còn chưa đưa.
Hôm nay cũng là một ngày không tệ.


Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngay cả ánh mắt nhìn cấp dưới đều dịu dàng hơn ngày thường nhiều, nhóm quân sư hai mặt nhìn nhau, nội tâm cảm thán... người đàn ông sắp kết hôn đúng là khác biệt!


"Còn có, gọi người chuẩn bị một cây đàn vĩ cầm."
Người ở đây cũng không biết ông chủ của bọn họ còn biết kéo đàn vĩ cầm, ít nhất là chưa từng nghe nói đến.
Khổng Phàn Đông không xác định hỏi: "Anh... kéo?"
Hạ Nam Phương hừ một tiếng: "Nếu không, cậu kéo?"


Khổng Phàn Đông đi theo Hạ Nam Phương nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng nghe đến anh biết kéo đàn vĩ cầm.
Cũng không cần gọi người, khó có được một lần lão đại xuất sơn, anh ta muốn tự mình đi tìm một phen.


Tuy rằng chuyện lớn gì mọi người đều đã từng gặp qua, nhưng mà chuyện lớn như thế này, thật sự là ai cũng chưa từng nhìn thấy!
___
Sau khi Lý Nhiễm đến thư phòng thì bị cho biết Hạ Nam Phương đã đến đại sảnh khách sạn, hơn nữa cho người thông báo Lý Nhiễm đi đại sảnh khách sạn tìm anh.


"Anh ta không nói chuyện gì sao?"
Nhân viên công tác cười lắc đầu: "Tiểu thư đi sẽ rõ."


Lý Nhiễm cau mày, khó nén ghét bỏ: "Anh ta lại làm cái quỷ gì?" Hiện tại cô có chút sợ Hạ Nam Phương lại cho cô "bất ngờ" gì đó, sự "bất ngờ" lần đầu tiên là không nói một câu gì đã đưa ba cô đến, lần "bất ngờ" này không biết lại muốn chỉnh mình cái gì.


Cha Lý đứng ở một bên, không nói một lời.
Hạ Nam Phương đang tính kế gì, ông rất rõ ràng.
Nếu không phải hôm nay Lý Nhiễm nói với ông, mấy năm nay Hạ gia đối xử với cô thế nào, chỉ sợ màn "cầu hôn" đêm nay, cha Lý sẽ là nhân chứng quan trọng nhất rồi.


Nhưng hôm nay, sau khi ông biết những việc đó, mới biết được đối với con gái ông mà nói, đây căn bản không phải là "cầu hôn" mà là "bức hôn".
Cha Lý hối hận vì ông phát hiện quá trễ, khiến nội tâm Lý Nhiễm chịu đựng sự dày vò nhiều ngày như vậy.
Ông đưa Lý Nhiễm đi: "Đi, đi xem."


Lý Nhiễm cũng không quá muốn gặp Hạ Nam Phương, ngày thường tránh còn muốn không kịp, sẽ không muốn vội vàng đưa đầu đến đó.
Cha Lý vỗ vỗ bả vai cô: "Yên tâm, có ba ở đây."
Màn "cầu hôn" này của Hạ Nam Phương, chuẩn bị thật sự có tâm, anh cầm nhẫn ở trong bàn tay.


Trong hộp đen bằng nhung lẳng lặng nằm một chiếc nhẫn kim cương, ngọc lục bảo là chủ đạo, xung quanh được khảm một vòng kim cương hình thang, chiếc nhẫn này có một cái tên rất có ý nghĩa.
Gọi là... tình yêu một đời.
Khổng Phàn Đông rất nhanh đã tìm được đàn vĩ cầm, anh ta thử thử dây đàn.


Tuy từ nhỏ Hạ Nam Phương đã học đàn, nhưng đây là lần đầu tiên kéo cho người khác nghe, áo sơmi màu lam tơ lụa, cây đàn màu đen lại rất phù hợp với thân hình hoàn mỹ của anh.
Anh nhẹ nghiêng mặt, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, để đàn lên vai, kéo thử nốt nhạc đầu tiên.


Không thể không nói, đàn vĩ cầm là nhạc cụ rất thích hợp cho việc cầu hôn, khi âm thanh du dương uyển chuyển vang lên, tất cả đều trở nên thiêng liêng và trang trọng.
Sau khi đàn thử một đoạn, Hạ Nam Phương buông đàn, nhìn về phía sau Khổng Phàn Đông.


Khổng Phàn Đông chưa hồi phục lại tinh thần, lúc sau liền vỗ tay: "Hay!"
Tuy Khổng Phàn Đông là cấp dưới, nhưng đối đãi với Hạ Nam Phương rót không ít thân tình.
Anh ta chưa lập gia đình, cơ hồ nửa đời người đểu ở Hạ gia.


Cho nên hơn hai mươi năm, anh ta chưa bao giờ thấy Hạ Nam Phương vui vẻ như ngày hôm nay.
Gần đây, anh ta phát hiện lão đại sẽ vì cãi nhau với Lý Nhiễm mà trắng đêm không ngủ.


Cũng đã nhìn thấy, bởi vì Lý Nhiễm cho anh một sắc mặt tốt, lão đại của anh ta liền dịu dàng giống một con... sư tử dịu ngoan. Chỉ cần Lý Nhiễm đối xử với anh tốt một chút, liền hận không thể ưỡn bụng lên cho cô sờ.


Hiển nhiên, đây cũng không phải là chuyện tốt. Bởi vì lão đại của anh ta còn chưa phát hiện, anh vì Lý Nhiễm mà số lần phá lệ đã càng ngày càng nhiều.


Đêm đó hai người ở trong phòng khách cãi nhau, Khổng Phàn Đông cứ theo lẽ thường mà ở ngoài tuần tra, thấy một cái tát của Lý Nhiễm kia... anh ta theo bản năng mà lấy vũ khí ra.


Tuy rằng một giây kia anh ta không xác định đứa con gái đó sẽ chịu sự trừng phạt gì, nhưng mà anh ta biết tính cách của Hạ Nam Phương nhất định sẽ không bỏ qua.


Nhưng trong tưởng tượng của anh ta... lại không có phát sinh, Hạ Nam Phương nhịn đến vất vả, hai mắt đã giận đỏ ửng lên, lại tiến lên ôm Lý Nhiễm vào trong ngực thì anh ta đã biết.
Nhất định có thứ gì đó thay đổi, chỉ là không biết là biến tốt, hay là xấu hơn.
____ .


||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Lý Nhiễm tiến vào đại sảnh, liền biết Hạ Nam Phương muốn làm cái gì.
Lễ đường theo phong cách thời Trung cổ rộng lớn, lại đan xen hiện đại thanh thuần trắng tinh khiết


Nếu có thể đổi được tâm trạng mà nói, Lý Nhiễm nhất định sẽ rất thích.
Dáng người Hạ Nam Phương đĩnh đạt mà đứng đó giống như một vị thần Hy Lạp thời xa xưa, tùy ý mà trang trọng.


Khi Lý Nhiễm đi đến hội trường, anh thật sâu mà nhìn Lý Nhiễm một cái. Sau đó, hơi hơi nâng cằm lên, trong tay cầm cây đàn, âm thanh dần dần vang lên.
Âm thanh vang lên trong hội trường, hết đợt này đến đợt khác, khiến hoàn cảnh như chìm mộng ảo.
Cha Lý dẫn theo Lý Nhiễm, bước từng bước một đi qua.


Đến khi âm thanh dừng lại, Lý Nhiễm đã đi đến chỗ anh, hai người đứng dưới bục.
Trước mấy chục đôi mắt nhìn chăm chú, Hạ Nam Phương Lấy nhẫn ra: "Hy vọng chú Lý giao Lý Nhiễm lại cho con."


Lý Nhiễm lập tức hiểu rõ, thì ra cha Lý đã sớm biết chuyện này, ông biết hôm nay Hạ Nam Phương muốn cầu hôn cô, vậy mà ông lại muốn đưa cô đến đây... Lý Nhiễm liền hiểu.
Không đợi cô lên tiếng từ chối, chỉ thấy một tay cha Lý giơ lên, giây tiếp theo liền đấm lên mặt Hạ Nam Phương.


"Mày cũng xứng sao!"
Thân hình cha Lý cao xấp xỉ với Hạ Nam Phương, Hạ Nam Phương cao 1m80 mấy bị một cú đấm này đáp thẳng vào má, Hạ Nam Phương lảo đảo lui về sau hai bước.
Bất ngờ thình lình xảy ra, người ở trong hội trường phản ứng đầu tiên chính là Khổng Phàn Đông.


Khổng Phàn Đông là cận vệ của Hạ Nam Phương, theo bản năng muốn đi lên áp đảo cha Lý. Anh ta đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có tốc độ nhanh nhất cùng phản ứng nhanh nhẹn nhất.
Khi anh ta cầm vũ khí nhắm ngay cha Lý thì bị Hạ Nam Phương ngăn cản: "Dừng tay."


Vẻ mặt Khổng Phàn Đông tàn nhẫn, Lý Nhiễm không chút nghi ngờ nếu không có Hạ Nam Phương ngăn cản, thì anh ta không chút do dự nào tiến lên đâm cha Lý.
Anh ta đứng ở vị trí gần nhất, duy trì cảnh giác cao độ nhìn cha Lý.
"Chú Lý." Ngữ khí của Hạ Nam Phương vô cùng bình tĩnh.


Cha Lý lửa giận đầy bụng, xuống tay đương nhiên không nương tay, ông căn bản lười nói chuyện với Hạ Nam Phương, nắm chặt cổ áo anh: "Bắt nạt con gái của tao? Khinh thường Lý gia nhà bọn tao không có ai?"
Hạ Nam Phương chùi máu ở khóe miệng: "Chú có ý gì?"
"Gạt tao đến đây để bức hôn, hả?"


"Lý Nhiễm là vợ của con, bất kể là chú có đến hay không, đều không thay đổi hiện thực này."
Cha Lý hoàn toàn bị thái độ kiêu căng ngạo mạn của Hạ Nam Phương chọc giận, mỗi một quyền đều ra tay tàn nhẫn.


Hạ Nam Phương cũng không đánh trả, sau khi bị anh ngăn cản Khổng Phàn Đông cũng chỉ có thể đầy mặt hung ác mà ở một bên nhìn.
Lý Nhiễm sợ đánh nữa sẽ xảy ra chuyện, lôi kéo cha Lý lại: "Ba, đủ rồi."


Cha Lý đánh hơn mười quyền, mỗi một cú đấm đều tàn nhẫn, Hạ Nam Phương ngay lúc đầu còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, đến cuối cùng biến thành có chút chịu không nỗi mà chống đỡ vách tường.


Lý Nhiễm nhìn Hạ Nam Phương liếc mắt một cái, thấy bên miệng anh chảy ra máu tươi, gương mặt đã bị máu bầm biến thành màu đen.
Dời ánh mắt đi, lôi kéo cha Lý muốn rời đi.


Vừa rồi bị Hạ Nam Phương chọc tức, lại động sức lực lớn như vậy nên huyết áp của cha Lý tăng lên, lập tức không đứng thẳng được.
Thân thể cao lớn ngã quỵ trên mặt đất.
____
Khu du lịch có đầy đủ thiết bị, ngay cả đoàn đội chữa bệnh cũng là người đứng đầu trong thành phố.


Lý Nhiễm thấy cha Lý không có chuyện gì, liền một mình ngồi lẳng lặng ở phòng khách. Có lẽ gạt cha Lý chuyện này, ngay từ đầu chính là cô sai.


Từ nhỏ đến lớn đã quen nói chuyện tốt không nói chuyện xấu với cha Lý, khi chia tay với Hạ Nam Phương, phản ứng đầu tiên của cô cũng chính là sau khi mình xử lý xong, thì mới tìm cơ hội chậm rãi nói cho cha Lý biết.


Nhưng mà cô đã xem nhẹ sự chấp nhất của Hạ Nam Phương, thậm chí cho đến hôm nay cô cũng không thể hiểu được, rốt cuộc Hạ Nam Phương chấp nhất mà không buông cô ra là từ đâu mà đến.


Nếu nói là thích, thì thích là một vấn đề của tình yêu, khoing thể hiếu tình cảm. Không giữ khư khư vào mình thì ít nhất cũng phải tình nguyện.


Hạ Nam Phương sẽ tình nguyện? Chỉ sợ chính anh cũng sẽ không thừa nhận, cho dù có lừa bản thân tin rằng Lý Nhiễm yêu anh, anh sẽ không thừa nhận bản thân sẽ tình nguyện.
Nếu anh muốn bất cứ thứ gì, thì có hai loại là có được hoặc chiếm lấy đến cùng.


Cái từ một bên tình nguyện này, phảng phất không dính vào anh.
Khi Hạ Nam Phương tiến vào, Lý Nhiễm đang dựa vào sofa ngây người.


Một cái sofa to như vậy, mà cô chỉ cuộn tròn vào một góc hai tay ôm đầu gối, khi nhìn thấy Hạ Nam Phương tiến vào, đột nhiên cô ngẩng đầu, như một động vật bị kinh hãi bởi một kẻ thù nào đó tùy tiện xâm nhập lãnh địa của mình.
Cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh: "Anh tới đây làm gì?"


Hiện tại Lý Nhiễm nhìn thấy anh, chưa nói tới thích hay là chán ghét, chỉ là rất lạnh nhạt, ngay cả loại tình cảm hận thù gì đó, cô đều lười đặt ở trên người anh.


Hạ Nam Phương còn mặc áo sơmi màu lam vừa rồi, cổ áo có một ít vết máu, nhưng vì cổ áo bị như thế nên trên người anh không có phần bá đạo như ngày thường, làm cho có chút gần gũi.
Sau khi anh đến gần, Lý Nhiễm mới thấy rõ mặt anh.


Khuôn mặt kiêu căng anh tuấn cũng có chút chật vật, nửa khuôn mặt đều bị sưng tím lên, máu bầm bên miệng còn chưa tan, trên cánh môi cũng bị phá tạo thành một tầng vảy máu.
Lý Nhiễm nhìn chằm chằm anh đi đến, người đàn ông không nói một lời ngồi đối điện cô.


Nếu nói Hạ Nam Phương không tức giận là giả, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị người ta đánh như vậy.
Trước kia ở Hạ gia có một cây roi bằng gỗ mun, khi Hạ Nam Phương còn nhỏ, ông nội Hạ thường lấy cây roi đó đánh vào lòng bàn tay của anh.


Kết quả ngày hôm sau, cây roi gỗ mun bị Hạ Nam Phương chặt thành mười tám đoạn, một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Ngần ấy năm, ngoại trừ ông nội Hạ có thể trừng trị anh, thì cha Lý là người thứ nhất dám đánh anh.
"Bôi thuốc!" Hạ Nam Phương ngồi xuống, liền ném một cái hộp y tế cứu thương lên bàn.


Lý Nhiễm nâng cằm, vẻ mặt không vui: "Tôi cũng không phải bảo mẫu của anh."
Cô không tin Hạ Nam Phương có nhiều trợ lý như vậy, còn có đội ngũ y tế bác sĩ, thì không có một người nào bôi thuốc cho anh.
Hạ Nam Phương đợi một lát, thấy Lý Nhiễm bất động.


Vì thế nhấp khóe miệng, động tác thô lỗ mở hộp y tế ra: "Cần phải nhắc em, là ai đánh?"
Ba cô đánh người trước thật sự có sai, nhưng không phải đều do Hạ Nam Phương tự tìm sao!
Rốt cuộc là cô cũng đuối lý một chút, cô lấy băng gạc cùng cồn mà Hạ Nam Phương mới ném qua, đi đến đối diện.


Cô cầm bông gòn tiêu độc, nhìn vết bầm nơi mi mắt anh: "Nhắm mắt."
Sau khi Lý Nhiễm kề sát vào, người đàn ông cũng không nhắm mắt lại, nhìn chăm chú Lý Nhiễm trước mặt: "Em không có gì muốn nói?"
Lý Nhiễm vừa nghe thấy, hừ một tiếng: "Tôi nói cái gì? Nói anh đáng đời sao?"


Hạ Nam Phương hậm hực, nháy mắt mất đi chờ mong trong lòng, mấp máy môi nhắm mắt lại.
Lý Nhiễm thu lại nụ cười, giọng nói lạnh nhạt đến từ trong tận đáy lòng không có bất cứ tình cảm gì: "Chuyện cho đến tận giờ, Hạ Nam Phương anh còn nghĩ tôi sẽ đau lòng anh sao?"


Người đàn ông không nói lời nào, nhưng thái độ im lặng hiển nhiên là có ý đó.
Lý Nhiễm cầm cồn sát khuẩn, ấn ở bên miệng vết thương: "Bị ba tôi đánh thế này còn không đánh trả. Đừng cho là tôi không biết anh đang muốn làm gì."


Hạ Nam Phương mở mắt ra, cười lạnh mà chỉ khi tức giận mới có: "Tôi muốn làm gì?"


Nói xong anh đột nhiên nắm lấy tay Lý Nhiễm đang bôi thuốc cho anh: "Có phải em cảm thấy tôi nên đánh trả? Sau đó có thể lấy đó làm cớ, danh chính ngôn thuận mà không kết hôn với tôi. Ở trong lòng em tôi chính là người động thủ với cha vợ à."


Lý Nhiễm cằm thật chặt miếng bông gòn trong tay, giọng nói khô khốc hỏi: "Cho nên anh sẽ không đả thương ba tôi để đến áp chế tôi?"
Cô vội vàng muốn anh chắc chắn: "Đúng không?"
Đôi mắt Hạ Nam Phương nhắm lại: "Tôi lại không điên. Ngay từ đầu tôi cũng không muốn dùng ông ấy đến áp chế em."


Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, lại bôi thuốc lên miệng vết thương, trong lòng cũng dụng tâm mà thoa thuốc.
Trên miếng bông gòn được thấm cồn rất nhanh bị mềm, cồn dần dần thấm vào miệng vết thương, gân xanh trên trán người đàn ông nhảy lên.
"Gọi bác sĩ đến đi, tôi không chuyên nghiệp."


Anh vốn chính là người anh tuấn lại giàu có, trong ánh mắt anh phàm là dùng một chút dịu dàng, là có thể để người khác buông thành kiến trong lòng, lập tức sa vào.


Lý Nhiễm bị anh nhìn không nói tiếng nào, cho dù tim cô có vững như núi Thái Sơn, thì khi Hạ Nam Phương dùng loại ánh mắt này nhìn cô, trong đó phảng phất toàn thế giới chỉ có một mình cô... Lý Nhiễm quay người đi, không hề nhìn anh.
"Tôi đi gọi bác sĩ đến."


Cô tháo bao tay dùng một lần ra, chỉ chừa lại cho anh bóng dáng.
Một mình Hạ Nam Phương lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế sofa, ánh đèn sáng như ánh mặt trời chiếu khúc xạ lan khắp toàn thân anh, nhưng chỉ quanh thân nơi anh đang ngồi lại như không thể chạm vào anh.
"Lý Nhiễm."


Sau khi bác sĩ tiến vào thì Lý Nhiễm cũng không đi vào nữa, cô tìm một nơi yên tĩnh muốn báo một tin cho bọn Vu Hiểu Hiểu bên ngoài.
Mỗi một tầng của khách sạn đều có một ban công ngoài trời kéo dài, có vài bộ bàn ghế, có một quán cà phê.
Lý Nhiễm đi qua, chuẩn bị gọi một ly cà phê.


Kết quả ngoài ý muốn lại gặp Lý Ngải đang gọi điện thoại, cô ta đưa lưng về phía Lý Nhiễm, vốn là vô tình nghe thấy, nhưng trong cuộc trò chuyện lại nghe thấy tên của mình.
Nhịn không được bưng ly cà phê đi đến, chọn một ví không xa không gần lắng nghe.
"..."
"Tiên sinh đang bị thương."
"..."


"Dạ, tình huống rất nghiêm trọng."
"..."
"Lý Xương Minh đánh."
"..."
"Tiên sinh nói không được báo án."
"..."
"Vâng, phu nhân."
Lý Nhiễm nghe xong vài tiếng liền biết cô ta đang gọi điện với Hạ phu nhân, nhấp ngụm cà phê tiếp tục nghe.
"..."
"Con sẽ nhìn chằm chằm bọn họ."
"..."


"Có chuyện gì con sẽ nhanh chóng thông báo lại cho phu nhân."
Lý Nhiễm uống thêm một ngụm cà phê, đi tính tiền.
Hiện tại cô sửa lại ý định, không chỉnh một đám người Hạ gia bằng mặt không bằng lòng này, thì khi ra đi cô cũng không vui vẻ gì.


Nếu trước sau đều phải đi, trước khi đi còn giúp tiểu nhân ở trước mắt cô nhảy múa, Lý Nhiễm cảm tháy bản thân mình sẽ hối hận cả đời.
Sau khi cô nói chuyện với Vu Hiểu Hiểu, liền trở về tìm Hạ Nam Phương.
Anh đã bôi xong thuốc, cũng đã thay quần áo, khi Lý Nhiễm tiến vào, anh đang thắt caravat.


Bị thương còn đeo caravat? Thật là đủ biến thái!
Khi Hạ Nam Phương quay đầu lại thấy cô, Lý Nhiễm đang dựa trên cửa: "Chúng ta nói chuyện đi?"
Lý Nhiễm nói chính là "nói chuyện đi", mà không cho Hạ Nam Phương đơn phương tuyên bố mệnh lệnh.


Cho nên yêu cầu thứ nhất của cô chính là: "Đừng tự cao tự đại với tôi, cũng đừng nổi giận với tôi, nếu không không nói chuyện nữa."
Hạ Nam Phương chỉnh chỉnh caravat, khẽ hừ một tiếng, xem như đồng ý.
Trong cuộc sống này, người có tư cách nói ba chữ "nói chuyện đi" với Hạ Nam Phương rất ít.


Lý Nhiễm nói chuyện không giống với như cách Hạ Nam Phương nói chuyện.
Nói thẳng không cần cố kỵ: "Vu Hồng Tiêu ở bên ngoài, để anh ấy đón ba tôi đi."
Hạ Nam Phương nhíu mày, sắc mặt dần trở nên không tốt lắm, rất có khả năng câu đầu tiên nói ra sẽ bị ngừng lại.


Lý Nhiễm vừa rồi đã nghe chính miệng anh nói, sẽ không dùng cha Lý uy hϊế͙p͙ mình, cô cũng không thèm để ý có thể nói chuyện đó hay không.
Nếu không có kết quả gì thì cô cùng với cha Lý đều rời đi, hơn nữa rời khỏi thành phố N mãi mãi.


Hiển nhiên, hơi suy nghĩ một chút, Hạ Nam Phương cũng đoán trước được kết quả này, cho nên cho dù nhíu mày biểu đạt bất mãn, anh cũng không nói không được.
Nhưng mà đàm phán, Hạ Nam Phương là cao thủ: "Nếu em không muốn ông ấy về Hạ gia, có thể ở lại một vài tòa nhà khác bên ngoài."


Hiện tại anh nghe thấy ba chữ "Vu Hồng Tiêu", không khác gì bị người ta nhổ râu sư tử, cả người đèu căng chặt.
"Ông ấy là ba của em, ở lai Vu gia thì coi thế nào?"
Lý Nhiễm ngậm miệng câm nín, điều thứ nhất đã bị phản đối nên nhún vai: "Được rồi, vậy không còn gì để nói."


Dứt lời liền đứng dật, không có chút ý tứ nào muốn ở lại năn nỉ hay gì đó.
"Đứng lại."
Lý Nhiễm xoay người nhìn anh: "Đồng ý?"
Hạ Nam Phương cắn răng không nói tiếng nào, hiển nhiên không muốn Lý Nhiễm rời đi như vậy.


Lý Nhiễm cho anh một ý cười lạnh lẽo: "Anh Hạ, anh xem chúng ta đã xé rách mặt của nhau đến tình trạng này, tôi nghĩ cũng không cần thiết nói chuyện với anh nữa."


Hạ Nam Phương làm sao không nghe ra những lời áp chế này, cũng nghe ra Lý Nhiễm nói lời này không kiêng nể gì, sau khi cô nghe được anh bảo đảm sẽ không động đến cha Lý, quả thật là như núi Thái Sơn áp chết Hạ Nam Phương.


Lý Nhiễm đang muốn nói vài câu kích thích, kỳ thật đối với cô mà nói, khác nhau chỉ ở chỗ đi sớm hoặc muộn thôi.
Đàm phán thất bại, cô sẽ dẫn theo cha Lý rời đi, chẳng sợ bất cứ giá nào mặt dày đi cầu xin Vu Hồng Tiêu giúp cô một lần cuối cùng, cô cũng sẽ đi.


Nếu nói thành công, chẳng qua chỉ là muộn thêm vài ngày, chờ khi cô chỉnh xong những người của Hạ gia từ trên xuống đưới, đám chó săn lừa gạt bằng mặt không bằng lòng đó rồi sẽ rời đi.
Cô cong cong khóe môi, dáng vẻ không kiên nhẫn.
"Được."


Thời gian qua khoảng hai phút, Hạ Nam Phương mới đồng ý: "Nhưng chỉ là ở tạm, mấy ngày này em chọn một nhà mới, vị trí em chọn, sau đó để cho chú Lý ở đó."


Lý Nhiễm xem như đã nghe hiểu, nhượng bộ lớn nhất của boss Hạ chính là không được ở lại Vu gia cũng không ở lại Hạ gia, ở lại nơi Lý Nhiễm tìm.
"Được."
____


Sau khi cha Lý tỉnh lại, Lý Nhiễm cùng Hạ Nam Phương đều đi thăm ông, vừa vào cửa Hạ Nam Phương đã bị đuổi đi, vô cùng không được ưa thích.
Lý Nhiễm nói chuyện của cô và Hạ Nam Phương cho cha Lý nghe, cha Lý lo lắng sốt ruột: "Con còn muốn kết hôn với nó?"


Lý Nhiễm lắc đầu: "Con sẽ không kết hôn với anh ta. Con đi không được, nếu có đi được thì Hạ Nam Phương cũng sẽ không buông tay. Chỉ có một cách khiến anh ta hoàn toàn hết hy vọng."
Cha Lý hiểu ý của cô: "Con muốn ở ngày lễ kết hôn đó, từ hôn với Hạ gia?"


Lý Nhiễm gật đầu: "Ngày đó ông nội nhất định ở đây, có ông ấy ở là có thể chỉnh được Hạ Nam Phương. Nếu anh ta không đồng ý từ hôn, việc này không có cách nào xong chuyện. Cửa của Hạ gia cao như vậy, không thể nào trước mặt mọi người mạnh mẽ ép buộc con gả cho anh ta. Sau khi bị con từ hôn, mặt trong mặt ngoài của Hạ gia đều không thể nhịn được. Con nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách này mới có thể khiến Hạ Nam Phương hoàn toàn mất hết hy vọng."


Ấn tượng của cha Lý với ông nội Hạ cũng không tệ lắm, đúng là bởi vì ấn tượng tốt, mới không hiểu sao có thể dạy ra được Hạ Nam Phương khốn nạn như vậy.
Đêm đó, cha Lý được anh em Vu Hồng Tiêu đón về Vu gia ở tạm, có Khổng Phàn Đông đi theo.


Khi Lý Nhiễm đi theo Hạ Nam Phương về Hạ gia, vừa vào cửa Hạ phu nhân liền nhìn thấy vết thương trên mặt Hạ Nam Phương, lập tức kinh hô lên, che lại ngực giống như giây tiếp theo sẽ té xỉu.
"Nam Phương, mặt con làm sao vậy?"


Lý Nhiễm nhìn lướt qua bà ta đang hô to gọi nhỏ, chế giễu nói: "Không phải bà đều đã biết sao? Giả vờ cái gì?"
Lý Ngải cùng Hạ phu nhân liếc nhau, Hạ phu nhân lập tức thay đổi biểu tình đối phó, liên tiếp ôm ngực đau lòng Hạ Nam Phương: "Sao lại biến thành thế này, có đau không?"


Lý Nhiễm hứng thú mà nhìn bà ta trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm này. Nói thật, ngày thường không gặp Hạ Nam Phương thì quan tâm anh lớn nhất đại khái chính là: "Nam Phương tháng trước lại tặng cho tao một bộ..."


Hạ Nam Phương hiển nhiên cũng không thích quan tâm thân thiết quá mức như vậy, nói hai câu không sau, liền nắm tay Lý Nhiễm lên lầu.


Khi đi lên lầu đi ngang qua Lý Ngải, Lý Nhiễm cười cười: "Lúc nãy chị đã nói với phu nhân là bị ba tôi đánh, sao chị lại không nói cho bà ta biết, vì sao Hạ Nam Phương lại bị đánh chứ?"


Lý Ngải đứng đưới bóng đèn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô ta nhanh chóng nhìn qua Hạ Nam Phương, môi mấp máy muốn nói cái gì đó.


Ánh mắt Hạ Nam Phương trầm trầm, chuyện hôm nay, rõ ràng anh đã hạ lệnh cấm bất cứ kẻ nào nói ra, không nghĩ đến bên người đã có một người bằng mặt mà không bằng lòng này.
"Ai cho cô lắm miệng?"
Lý Ngải lập tức lắc đầu, liếc mắt xin Hạ phu nhân giúp đỡ.


Hạ phu nhân tiến lên phía trước: "Là mẹ bắt nó nói, chuyện lớn như vậy, sao có thể gạt mẹ chứ?"
Hạ Nam Phương đối điện Hạ phu nhân: "Mẹ quản một chút chuyện là được."
Ý trong đó chính là chuyện không nên quản thì đừng hỏi nhiều.


Hạ phu nhân giả vờ tươi cười hiền hòa, dần dần nứt ra khe hở.
Hạ gia không có ai là không sợ Hạ Nam Phương, Hạ phu nhân cũng không ngoại lệ.
"Mẹ biết rồi."
Sau khi Lý Nhiễm lên lầu, sắc mặt Lý Ngải mới thoáng hòa hoãn.


Hạ phu nhân cởi bỏ lớp mặt nạ, càng chán ghét Lý Nhiễm hơn, đột nhiên nhớ đến vị Đại sư mà Chu phu nhân nói đến kia.
Không biết rốt cuộc là thật hay giả.