Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 20

Edit: Nại Nại
___
Loại gọn gàng dứt khoát cự tuyệt này, người bình thường nghe xong đều sẽ hiểu rõ đạo lý trong đó, thức thời sẽ không đi theo.


Nhưng không may Hạ Nam Phương không phải người bình thường, trong thế giới của anh, từ trước đến nay chỉ có anh ra lệnh cho người khác, mà không có người khác ra lệnh cho anh.
Anh nói đưa Lý Nhiễm ra ngoài, cũng không phải trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Mà đưa ra mệnh lệnh cho Lý Nhiễm, cho cô chuẩn bị sẵn sàng.


"Ba của tôi khó đến đây được một chuyến, tôi muốn ông ấy có một ngày vui vẻ." Lý Nhiễm tận lực nói rõ ràng.
Hạ Nam Phương trầm mặc hai giây: "Em không muốn chúng ta đi cùng nhau?"
Lý Nhiễm biết anh đang không vui, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói với anh: "Đúng vậy."


"Hạ Nam Phương, tôi không muốn ra ngoài với anh, thậm chí cũng không muốn ở chung một không gian với anh."
Hạ Nam Phương không hề nhìn cô, anh tiếp tục cài cúc áo, giọng nói lạnh lùng: "Thật ra, em không muốn ra ngoài cũng tốt, em ở trong nhà thì càng hay, như vậy tôi cũng không mất công nghĩ đến chuyện em chạy hay không chạy."


Thậm chí ngữ khí của anh không có thay đổi gì, bình tĩnh như lẽ đương nhiên mà nói ra những lời đó, lạnh nhạt ích kỷ đến cực điểm.
Lý Nhiễm rõ ràng không phải ý này, nhưng mà Hạ Nam Phương chính là người như vậy, nếu không làm chuyện anh hài lòng thì anh cũng không làm cô hài lòng.


Con người của anh... đại khái am hiểu nhất chính là khiến tâm trạng của người khác kém đi.
Một tay Lý Nhiễm chống lên ngăn tủ, trong lòng không có đủ kiêu ngạo để cãi cọ với anh, dưới chân không có sức lực dựa vào tủ quần áo màu trắng bên cạnh.


Trong nháy mắt kia, trong đầu cô hiện lên các loại cảm xúc: Cãi nhau... Thỏa hiệp... Giằng co... Bế tắc. Nhưng Lý Nhiễm đều cảm thấy rất mệt khi nghĩ về nó.


Bởi vì cô hiểu rõ, cô không thay đổi được Hạ Nam Phương điều gì cả, cô không thể thay đổi được thái độ cao ngạo tự cho là đúng, cô không thể thay đổi được bất cứ quyết định nào của anh.
"Nam Phương... anh đừng như vậy nữa."


Lý Nhiễm cúi đầu, nhỏ giọng: "Anh dừng làm loại chuyện đó với tôi nữa."
Hạ Nam Phương im lặng, anh đứng trước gương đá cẩm thạch, từ trong gương nhìn Lý Nhiễm không nói lời nào. Trên mặt lạnh nhạt đến cực điểm, viết đầy mấy chữ "Đây là kết quả mà em muốn".


Trong đầu Lý Nhiễm hiện lên hàng vạn suy nghĩ, loại người như anh mềm cứng đều không ăn.
Nhưng so sánh ra, thì anh vẫn thích ăn mềm hơn ăn cứng.


Cô ở chung với anh bảy năm, đương nhiên biết ứng phó thế nào với tính tình của anh, nhưng cách ứng phó này lại tốn kém tâm trí cô quá nhiều. Trước đây cô có thể nhẫn nại, thậm chí dỗ dành anh cả ngày, nhưng mà hiện tại không thể làm điều đó... bước đầu tiên đã đi thì không nghĩ muốn quay lại.


Hiện tại cô đã lười ứng phó với Hạ Nam Phương bất cứ điều gì nữa.
Cho dù gương mặt đó anh tuấn, hình dáng đó hoàn hảo, nhưng Lý Nhiễm vừa nhìn thấy anh liền sinh ra một sinh lý ghê tởm.
Cô thật sự chán ghét anh.


Nhưng tình huống trước mắt, nếu cô không dỗ dành, náo loạn mãi sẽ không đưa ra được kết quả nào.
Hạ Nam Phương không sợ nhất chính là Lý Nhiễm làm loạn với anh, bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng thắng.


Anh sẽ không thỏa hiệp, sẽ không nhượng bộ. Mỗi một chuyện anh làm, mỗi một câu anh nói, hoặc là phục tùng, hoặc là... chịu đựng.
Trong lòng căn nhắc một giây, Lý Nhiễm bất đắc dĩ thỏa hiệp, vì có thể đưa cha Lý ra ngoài một vòng, cô chỉnh lại tốt tâm trạng, từ từ đi qua.


Lý Nhiễm đi rất chậm, mãi đến trước mặt Hạ Nam Phương. Cô ngước mắt lên nhìn anh, con ngươi trong veo phản chiếu bóng hình anh trong đó, như thể trong đó chỉ có một mình anh không chứa được người khác.
Cho nên, Hạ Nam Phương vẫn luôn rất thích đôi mắt này của Lý Nhiễm.


Lý Nhiễm nhẹ nhàng mấp máy môi, hàng mi rũ xuống, rậm rạp và mềm mại. Nơi mà người đàn ông cúi đầu có thể nhìn thấy, cô dừng lại trước ngực anh.
Lý Nhiễm duỗi tay cài cúc áo lại cho anh, Hạ Nam Phương hơi cúi đầu, không nói lời nào.
Từ trên cao nhìn xuống, tùy ý để cô làm.


Sau thi cúc áo được cài xong, Lý Nhiễm nhẹ nhàng duỗi tay vuốt phẳng vạt áo anh, đè ép những nếp uốn đó.


Lại mở miệng khi ngữ khí đã yếu đi rất nhiều, giọng nói cũng không tự giác được mềm nhẹ: "Nam Phương, từ khi tôi bước vào Hạ gia cho đến hôm nay, thời gian ở bên ba tôi rất ít, ông ấy thật vất vả mới có thể đến một chuyến, thật sự tôi rất muốn..."


Hạ Nam Phương không nghe ra trong giọng nói của Lý Nhiễm chua xót, chỉ cảm nhận được dịu dàng đã lâu Lý Nhiễm chưa cho anh. Giọng nói của cô, biểu cảm đã từng yêu anh đó.


So sánh với vừa rồi, sắc mặt của Hạ Nam Phương tốt hơn rất nhiều. Anh duỗi tay vuốt ve gương mặt Lý Nhiễm, lòng bàn tay khô khốc nhẹ cọ vào hàng mi mắt cô, Lý Nhiễm nhịn xuống xúc động muốn né tránh.


Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, giọng nói trầm thấp cũng có mấy phần dịu dàng: "Để Khổng Phàn Đông đi theo, đi sớm về sớm."
Anh thỏa hiệp, nhưng Lý Nhiễm lại không cảm thấy vui vẻ.
Đây là kết quả mà cô lại cúi đầu trước mặt Hạ Nam Phương đổi lấy.


Hạ Nam Phương gật đầu, lộ ra nụ cười ngày thường không cười, tuy không có gì ấm áp, nhưng trong khoảng thời gian này là nụ cười duy nhất.
"Ừm."
Trong nháy mắt Lý Nhiễm đưa lưng về Hạ Nam Phương đi ra khỏi phòng kia, ánh mắt dịu dàng nháy mắt biến mất.


Nhiều năm như vậy, Lý Nhiễm xác thật không có bản lĩnh đặc biệt gì, nhưng mà có thể thuần phục dỗ ngọt con sư tử vui giận thất thường Hạ Nam Phương kia, lại có kinh nghiệm khá phong phú.
Cô biết vì sao Hạ Nam Phương tức giận, anh muốn trở lại như trước, muốn Lý Nhiễm ngoan ngoãn phục tùng.


Thứ hư tình giả ý đó, cô có thể cho. Nhưng ngoài những thứ đó ra, thì tình yêu gì đó không còn nữa.
Khổng Phàn Đông đứng ở ngoài cửa, Lý Nhiễm thình lình bước ra ngoài, ánh mắt cô lạnh nhạt không mang theo chút tình cảm nào, khiến trong lòng anh ta không hiểu vì sao rùng mình một cái.


Anh ta nhớ lại một màn lúc nãy nhìn thấy, lão đại của anh ta một giây trước còn thịnh nộ khó bình tĩnh, bộ dáng muốn bốc hỏa. Giây tiếp theo được Lý Nhiễm dỗ một chút, trong mắt toàn là nhu tình, dịu ngoan giống như một con sư tử vô hại, ngay cả khóe miệng không dễ nâng lên kia, cũng nở rộ một nụ cười tự nhiên như vậy.


Trong lòng Khổng Phàn Đông không khỏi gõ vang chuông cảnh báo, anh ta cũng giống như những người kia, đã quen coi khinh Lý Nhiễm.
Lần đầu tiên anh ta nhìn kỹ, có lẽ cô gái này, cũng không có ngu xuẩn như bọn họ nghĩ.
___
Buổi chiều, Lý Nhiễm một mình dẫn cha Lý ra ngoài.


Trên xe khi cha Lý hỏi đến Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm chỉ khinh khinh trả lời cho có: "Anh ta bận."
Trước kia thời thiếu niên không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy thành phố bên ngoài phồn hoa lộng lẫy hơn thị trấn nhỏ dưới quê, chưa bao giờ nghĩ đến, cha Lý ở cô đơn một mình ở quê nhà.


Khi còn đi học Lý Nhiễm chỉ về nhà một lần trong dịp Tết, mỗi lần cha Lý đều phải chuẩn bị rất nhiều quà cho cô mang đi. Nhưng trên thực tế, Lý Nhiễm chưa bao giờ nói với ông, những thứ ông chuẩn bị kia, người của Hạ gia thậm chí còn không mở ra.


Từ lúc ông nội Hạ đi Nam Sơn dưỡng bệnh, Lý Nhiễm ở trong căn nhà kia không cảm nhận được một chút ấm áp nào.


Đời này cha Lý chưa từng chân chính đi du lịch một lần, có một số ít lần ra tỉnh cũng là đi công tác, rất ít đi chơi. Trước khi Lý Nhiễm còn là một đứa bé, ông chỉ lo chăm sóc con gái, sau khi Lý Nhiễm rời đi, ông lại vội vàng tích cóp của hồi môn cho con gái.


Mấy năm nay ông vừa làm cha vừa làm mẹ, cho cô rất nhiều rất nhiều yêu thương.
Nếu có ngày ông biết con gái bảo bối quý trọng của ông bị Hạ gia không coi ra gì như vậy, chỉ sợ sẽ lập tức đi giáo huấn tên nhóc con Hạ Nam Phương, không tiếc liều cái mạng già xông lên.


Hai người lên tàu điện ngầm đi đến danh lam thắng cảnh khắp nơi, dọc đường đi Lý Nhiễm đều ở bên cha Lý, trải nghiệm tất cả những gì ở trong quá khứ chưa từng làm đều làm hết, mọi thứ đều trải nghiệm một chút ít.


Dọc đường đi chụp rất nhiều ảnh chụp, cha Lý là người truyền thống Tây Bắc, ngũ quan đoan chính, tướng mạo phong độ, chiều cao cũng rất ấn tượng. Lý Nhiễm cao gần 1m cũng được di truyền từ đây, cả cha và con gái trong ảnh đều có giá trị nhan sắc rất cao.


Cha Lý nhìn xuống, nhìn thấy giá cả của nhà đầu tiên, bị giá cả dọa đến không nói nên lời.
"Ba, nhìn cái gì thế?"
Lý Nhiễm gật đầu: "Lúc con vừa vào đại học còn đỡ, mấy năm gần đây tự động gia tăng."


Cha Lý cúi đầu tính tính, phát hiện cả đời này của ông, chỉ có thể mua được mái ngói cho cô. Lại nghe con gái mình nói giá nhà vẫn luôn tăng lên, ông lấy bóp tiền mang theo bên người ra.


Bóp tiền vừa nhìn là biết đã nhiều năm, bằng da màu đen đã bạc màu, ở trên đó còn có chỗ bị rạn nứt.
Lý Nhiễm nhớ chắc khoảng lúc còn tiểu học, cha Lý đi tỉnh tham gia một cuộc thi đấu kỹ thuật nông nghiệp, được giải nhất, phần thưởng là cái bóp bằng da thật này.


Bẳng đi đã mười mấy năm trôi qua, cô đã trưởng thành, nhưng ba cô vẫn còn dùng nó.
Cha Lý thật cẩn thận mà lấy sổ tiết kiệm ra, đặt trên bàn đẩy cho Lý Nhiễm.
"Đây là gì thế ba?" Lý Nhiễm cầm lấy sổ tiết kiệm, mở ra, sau đó bị con số trên đó làm ngạc nhiên.


"Đây là... mấy năm nay ba đi làm để dành làm của hồi môn cho con, vốn dĩ chờ lúc con kết hôn sẽ mua một căn phòng ở thành phố N làm của hồi môn cho con... không nghĩ đến, giá nhà ở đây đắc như vậy, tiền tiết kiệm lâu như vậy cũng không đủ."


Giọng nói cha Lý cũng không nối liền, nói đến "tiền không đủ" thậm chí còn có chút tự trách. Lý Nhiễm nhìn chằm chằm con số trên sổ tiết kiệm, vô cùng nghiêm túc hỏi ông: "Ba lấy tiền ở đâu mà nhiều thế ạ?"


Tiền lời hằng năm của cha Lý cô đều biết cả, một năm 30 vạn xoay trái xoay phải, lắm lúc bị nông sản trên thị trường thất mùa, khả năng còn lỗ thêm.


Mà trên sổ tiết kiệm có hơn 320 vạn, chắc phải không ăn không uống trong mười năm... Lý Nhiễm nghĩ đến đó, sắc mặt có chút khó coi, một chút cũng không vui vẻ.
Cô đóng sổ tiết kiệm lại, hỏi ông: "Mấy năm nay, không có con ở nhà, cuộc sống của ba rất vất vả đúng không?"


Cha Lý cười cười: "Ba cũng không tiêu bao nhiêu tiền, ngày thường ăn cơm đơn giản một chút là được rồi."
Lý Nhiễm lắc đầu, trong lòng khổ sở không nói nên lời: "Nhưng không cần tích cóp tiền thì ba rõ ràng có thể ăn ngon hơn."


Giống như những người làm cha khác, có thể mỗi năm ra nước ngoài đi chơi vài lần, nghỉ ngơi thật tốt, thậm chí có thể có được các sở thích khác, cùng tám chuyện với người ta.


Ngược lại, cha Lý quan tâm đến những lời nói đó của Lý Nhiễm, trong mắt đều là yêu thương con gái: "Tuổi của ba, cái gì mà chưa thấy qua đâu. Quần áo mới, du lịch gì đó, ba không thích. Lại nói, ba cũng có sở thích, con đừng quên vẽ tranh là từ nhỏ ba đã dạy con đó."


Lý Nhiễm lắc đầu, liều mạng chịu đựng để nước mắt không tràn ra.
Cha Lý nói tiếp: "Nhiễm Nhiễm, ba không có nguyện vọng lớn lao gì. Nếu cả đời này chỉ có thể có một ước mơ, ba hy vọng cuộc sống của con không có cực khổ, luôn luôn vui vẻ bình an."


Lý Nhiễm kiên quyết không cần sổ tiết kiểm của ông, số tiền của cha Lý quá quý trọng, quý trọng đến nổi Lý Nhiễm không dám tiêu.
Cha Lý không bắt ép cô: "Chờ đến lúc con kết hôn với Nam Phương, ba để dành bao lì xì cho các con."
Lý Nhiễm lắc đầu, muốn nói cô sẽ không kết hôn với Hạ Nam Phương.


Lời đến bên miệng, cô lại cắn răng nuốt xuống, ít nhất phải chờ cha Lý an toàn quay về nhà, cô mới có thể lật mặt với Hạ Nam Phương.
Khi trời chạng vạng, Hạ Nam Phương gọi điện đến.
Lý Nhiễm nhìn chằm chằm di động đang run chừng một phút đồng hồ, mới chậm rì rì nhận điện.
"Sao em chưa về?"


Lý Nhiễm nhẹ đáp một tiếng: "Tìm một quán ăn ở địa phương, dẫn ba đi ăn một chút món ăn đặc sản ở địa phương." Cô tùy tiện tìm một cái cớ, chẳng qua là muốn ở bên ngoài lâu thêm một chút.


Hạ Nam Phương làm sao không đoán ra tâm tư của cô, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói: "Đầu bếp trong nhà làm món đặc sản cũng không tồi. Về nhà ăn."


Lý Nhiễm nheo mắt, nhìn những đám mây trên bầu trời bắt đầu đổi thành màu đỏ của hoàng hôn, trái tim cũng bay theo đám mây trên trời kia: "Không được, không khí bên ngoài tốt hơn. Ăn xong rồi về."
Hạ Nam Phương cũng không thay đổi chủ ý, rất không kiên nhẫn: "Đừng để tôi nói lại lần thứ hai."


Lập tức cúp máy, Lý Nhiễm quyết định ăn bên ngoài.
"Tìm quán ăn thôi."
Rất nhanh, hai người đến một quán ăn bán món đặc sản đặc sắc, Khổng Phàn Đông đương nhiên không có lý do gì ngồi chung bàn với họ, chỉ đứng ngoài cửa kính cách đó không xa.


Khi ăn cơm được một nửa, Lý Nhiễm nhận được điện thoại.
Cô cúi đầu liếc nhìn một cái, sau đó nhanh chóng nhìn ngoài cửa. Ánh mắt Khổng Phàn Đông đối diện với cô, trong mắt hai người đều có cảnh giác.
Cách một cánh cửa kính, Khổng Phàn Đông không nghe cô nói cái gì.


Lý Nhiễm tận lực làm biểu cảm tự nhiên mà nhận điện thoại: "Anh Hồng Tiêu?"
Vu Hồng Tiêu bên này nghe thấy Lý Nhiễm đè thấp âm thanh, anh hỏi: "Không tiện nhận điện thoại sao?"
"Tiện ạ, anh nói đi."
Vu Hồng Tiêu nói ngắn gọn: "Viện nghiên cứu em nhờ anh điều tra, đã có kết quả."


Lý Nhiễm vội hỏi: "Như thế nào ạ?"
"Sự tình tương đối phức tạp, trong điện thoại nói không tiện, gặp mặt nói được không?"
Buông điện thoại, Lý Nhiễm nuốt nước miếng: "Ba, con có chuyện đi gặp bạn một chút, ba ở đây chờ con một chút nha?"
Cha Lý gật đầu: "Được."


Lý Nhiễm nhìn thoáng qua Khổng Phàn Đông bên ngoài: "Nếu anh ta hỏi con..."
Ánh mắt cha Lý hoang mang: "Ừ?"
"Ba nói... con đi vệ sinh nha."
Cha Lý không phải người hồ đồ: "Con muốn đi gặp người... Hạ Nam Phương không thích?"
Lý Nhiễm gật đầu.
"Yên tâm đi đi, có ba ở đây."
___


Vu Hồng Tiêu lái xe đến, rất nhanh đã tìm thấy định vị Lý Nhiễm cho anh.
Đây là một quán ăn Nhật Bản rất đơn sơ, phong cách trang trí cũng là của Nhật Bản.


Sau khi tiến vào, ở ngoài đại sảnh có một chiếc bàn thấp đặt ở trung tâm, bên cạnh có một bếp lò phía trên có ấm nước đang tỏa hương thơm, bộ trà tinh tế, xung quanh là được lót bằng chiếu tatami.
(Đại khái giống thế này. Đậm phong cách Nhật Bản).


Vu Hồng Tiêu được hướng dẫn vào một căn phòng riêng, anh đẩy cánh cửa gỗ nặng nề qua, cúi đầu khom lưng đi vào, vừa lúc thấy Lý Nhiễm đưa lưng về phía anh, ngồi ở ghế bành thấp, giày da đạp trên thảm, mềm mại không tiếng động.


(Đại khái là vậy nè, cửa của nhà ở nhật thường được kéo qua một bên. Giống giống hình nè.)
Anh hắng hắng cổ họng, ra hiệu có người đến.
Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, đuôi lông mày hiện lên ý cười: "Anh Hồng Tiêu."


Vu Hồng Tiêu gật gật đầu, anh tiến lên một bước, sau khi ngồi xuống ghế bành thấp, chân dài khoanh lại, đặt giày ở kệ để giày bên cạnh cửa.
(Như hình =))))
Lý Nhiễm rót trà cho anh, xin lỗi cười: "Xin lỗi, gặp anh ở đây." Cô không biết Vu Hồng Tiêu có thích món Nhật hay không.


Vu Hồng Tiêu uống ngụm trà, cũng không để ý Lý Nhiễm hẹn gặp ở đâu, ánh mắt đánh giá cô: "Gần đây thế nào?"
Lý Nhiễm nhất thời nhói một cái trong tim, không biết nên mở miệng thế nào.


Tuy nói gần đây không tốt lắm, nhưng cha Lý đến làm tâm trạng cô không tồi, cho nên gật gật đầu, miễn cưỡng nói: "Cũng tàm tạm ạ."
Bàn tay dày rộng của Vu Hồng Tiêu để lên bàn, biểu cảm chưa nói là tin hay không tin.


Không chậm trễ thời gian, Lý Nhiễm bắt đầu nói chuyện chính: "Viện nghiên cứu em nhờ anh điều tra giùm ấy, có vấn đề gì sao?"


Hai ngày trước, Lý Nhiễm biết viện nghiên cứu hợp tác với cha Lý đại diện là Hạ Nam Phương, cô để trong lòng, nhờ Vu Hồng Tiêu giúp cô tra cái hạng mục đó là thật hay giả, còn có viện nghiên cứu đó rốt cuộc là đang làm gì.


Vu Hồng Tiêu buông tách trà, ánh mắt thâm trầm không nghiêng không lệch nhìn chằm chằm Lý Nhiễm, lẳng lặng suy tư một lát.
"Nếu anh nói có vấn đề, em tin anh hay là tin cậu ta?"
Nói đến "cậu ta" này, Lý Nhiễm nheo nheo mắt, theo bản năng mà đoán được "cậu ta" trong miệng Vu Hồng Tiêu là ai, nhưng mà...


"Hạ Nam Phương có quan hệ với hạng mục này?"
Vu Hồng Tiêu gật đầu: "Anh chỉ suy đoán, không có mười phần nắm chắc khiến em tin anh."
Tuy lời là thế, nhưng Lý Nhiễm vẫn theo bản năng mà tin tưởng anh hơn: "Anh nói đi."


Vu Hồng Tiêu trầm giọng: "Tập đoàn Hạ Thị trên danh nghĩa có một công ty bất động sản Quan Vũ, biết không?"
Lý Nhiễm hiểu một ít, lúc đó địa ốc phát triển, Hạ gia cũng đuổi kịp thành lập một công ty bất động sản. Cho nên công ty đó... có quan hệ gì với chuyện này?


Cô gật đầu: "Sao lại hỏi đến cái đó?"
Vu Hồng Tiêu nói ra hết những điều tra được không hề dấu lại nói với cô: "Năm trước Quan Vũ có vụ làm ăn mới, mua một miếng đất ở thị trấn Vọng Khê, định khai phá điểm du lịch."
Lý Nhiễm cau mày, ý bảo anh tiếp tục nói.


Vu Hồng Tiêu cười khẽ một tiếng: "Em biết miếng đất này, cậu ta làm thế nào cướp về tay không?"
Vu Hồng Tiêu dùng từ "cướp", chứ không phải "mua".
Trong đầu Lý Nhiễm có một đường mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng. Cẩn thận nhớ lại thị trấn Vọng Khê kia.


Hạ Nam Phương đưa cô đi một lần, trên danh nghĩa hào nhoáng là nghỉ phép. Trên thực tế là lúc trước Hạ Nam Phương muốn đi công tác thị sát, mà Lý Nhiễm muốn đi theo anh.


Thị trấn Vọng Khê được trời cao ưu ái tài nguyên du lịch, nhưng nơi đó lại là nơi sản sinh ra nông nghiệp, mấy trăm mẫu đồng ruộng là cuộc sống của mấy ngàn hộ gia đình.


Chính phủ địa phương vẫn luôn muốn tận sức thúc đẩy chuyển biến hướng du lịch của thị trấn Vọng Khê, nhưng vẫn không thúc đẩy được.


Rất nhiều lực cản đến từ các hộ gia đình, khai phá du lịch phải thông qua được sự đồng ý của các cư dân ở đó, mặc khác an bài cho hơn một ngàn hộ gia đình cũng là một vấn đề.
"Phía sau là nội dung anh suy đoán, nói tiếp không?" Vu Hồng Tiêu cho Lý Nhiễm sự lựa chọn nghe hoặc không tiếp tục nghe.


Trong lòng cô như bị tạt một chậu nước đá, rét run, không thể hiểu sợ sợ: "Anh nói đi."
Giọng nói của Vu Hồng Tiêu chậm rãi vang lên, như muốn Lý Nhiễm nghe rõ.


"Hạ Nam Phương cùng với các cố vấn của cậu ta nghĩ ra được một cách, thành lập viện nghiên cứu, căn cứ vào phương thức thành lập viện nghiên cứu khoa học, mua mấy trăm mẩu ruộng của các hộ nông dân."
Lý Nhiễm há miệng thở dốc, nói không nên lời, đáp án trong lòng miêu tả sinh động.


"Lời phía sau không cần anh nhiều lời nữa."


Thành lập ra viện nghiên cứu, kế hoạch này thật chu toàn, bọn họ không chỉ có được một bộ phận là đồng ruộng, càng quan trọng là... bọn họ đạt được một đồng ruộng tương ứng với một phiếu đồng ý. Lần thứ hai khi biểu quyết, số phiếu đồng ý sẽ rất cao mà được thông qua.


Trấn Vọng Khê thành công khai phá, như là một trái boom ném vào trong ngành sản xuất.
Cô không chỉ trích cái gì với quyết định của Hạ Nam Phương. Hạ Nam Phương là một thương nhân, không phải nhà từ thiện, ích lợi khắc sâu vào trong xương cốt anh.


Cho nên, Lý Nhiễm rất hiểu rõ thủ đoạn của Hạ Nam Phương, mặt ngoài thoạt nhìn rất ôn hòa, mặt sâu bên trong lại rất tàn khốc.
Hiện giờ có khả năng Hạ Nam Phương đã tính kế dùng trấn Xuân Hạ... nơi cô lớn lên từ nhỏ kia. Trong lòng Lý Nhiễm cảm nhận được một cổ hàn ý.


Cô không dám nghĩ đến cuối cùng ngàn hộ dân ở trấn Vọng Khê kia an bài thế nào.
Vu Hồng Tiêu thấy cô thất thần, thân thể cao lớn hơi nhích về phía trước, bóng dáng anh che khuất ánh đèn, Lý Nhiễm hoàn hồn.
"Phía sau đều là suy đoán của anh, tạm thời còn chưa có chứng cớ."


Lý Nhiễn cắn cắn môi, không dám nghĩ thêm nữa. Cô cúi đầu sửa sửa cảm xúc hoảng loạn trong lòng: "Cảm ơn anh."
Trên mặt Vu Hồng Tiêu có ý không sao cả, ngữ khí nhàn nhạt: "Không cần khách khí với anh."
Vu Hồng Tiêu lấy trong túi ra một cái di động: "Số mới, có thể dùng di động này liên lạc với anh."


Lý Nhiễm suy xét một chút, Hạ Nam Phương cách hai ba ngày lại nhìn di động của cô, ngẫu nhiên còn sẽ có hành vi tịch thu di động ác liệt, cô xác thật cần một cái di động mới.
Lý Nhiễm nhận lấy, bỏ vào trong túi.