Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 6 - Chương 270: Như một tên ngốc

Đêm luôn là thời điểm dành cho những cặp tình nhân, có thể là điên cuồng quá khích, có thể chỉ thủ thỉ tâm tình, đôi khi là sự chia ly đau đớn hay một cuộc trùng phùng hạnh phúc. Tố Diệp và Niên Bách Ngạn đều thuộc về trường hợp thứ hai. Sau khi trải qua tranh cãi, chiến tranh lạnh, nhớ nhung… tất cả những quá trình tất yếu phải có của đôi lứa đang yêu, thì đêm Trung thu này đã mang tới cho họ một khung cảnh tái ngộ yên bình nhất.


Mặt trăng tròn chiếu sáng gương mặt Niên Bách Ngạn. Anh nhìn cô không chớp mắt, còn cô hơi ngẩng lên, tháo bỏ lớp mặt nạ kiêu hãnh thường ngày, đón đợi sự vui mừng và kích động của anh bằng đôi mắt xinh đẹp. Ánh mắt cô đập mạnh vào trái tim Niên Bách Ngạn. Anh hơi nhíu mày, trông có vẻ nghiêm nghị, sự kích động ban nãy cũng thu bớt lại. Khi cất lời, anh hạ thấp giọng, mơ hồ như quở trách lại như đau lòng. Anh nói với cô: “Điện thoại của em đâu?”


Tố Diệp không biết vì sao anh lại chau mày. Dòng nước xiết trong lòng như đập vào bờ đá, nổ tung hàng ngàn hoa sóng. Cô luống cuống rút điện thoại từ trong túi xách ra. Niên Bách Ngạn nhìn một cái rồi cầm lấy, ấn vài cái rồi tỏ ra không biết làm sao. Anh đưa lại cho cô, nói tiếp với tông giọng đã nhẹ nhàng phần nào: “Em có thể tìm bốt điện thoại công cộng gọi cho anh cơ mà!”


Cô bàng hoàng, nhìn vào điện thoại lần nữa mới phát hiện nó đã hết pin. Sợ anh hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Em… Em có gọi cho anh rồi, nhưng điện thoại của anh mãi vẫn không liên lạc được. Em không muốn quay về nhà họ Diệp, lại không biết nhà của anh ở đâu, thế nên chỗ em có thể nghĩ tới chỉ còn Tinh Thạch thôi. Đột nhập vào đây khó lắm, em không thể để bảo vệ phát hiện ra em ở trong này, cũng không thể xuống nhà tìm bốt điện thoại. Em…”


“Thế nên em cứ ngồi đây đợi mãi?” Niên Bách Ngạn vừa giận vừa đau lòng, bất chợt cao giọng.


Tố Diệp gật đầu, nhìn anh với vẻ đáng thương. Thấy anh mím chặt môi, cằm cũng căng cứng, cô bỗng hoang mang. Cô bèn lấy từ bên cạnh ra một chiếc hộp được bọc rất đẹp, vừa tháo bọc ra vừa nói: “Thật ra… Thật ra em muốn mang cái này cho anh ăn.”


Mới đầu Niên Bách Ngạn không chú ý tới tay cô. Anh vốn rất quan tâm cô tặng anh cái gì, chỉ là khi ánh trăng đổ nghiêng lên gương mặt có phần trắng bệch ấy, tựa như có một sợi dây thừng thít chặt lấy tim anh. Cô gái trước mặt rất tập trung vào thứ trong tay, hớn hở đưa cho anh, như một đứa trẻ đang đợi người lớn khen.


Giờ anh mới để ý, tay cô đang cầm một chiếc bánh gato nhỏ xíu, chợt ngỡ ngàng. Tố Diệp thấy vậy nhanh chóng giải thích: “Em biết anh vẫn còn tức giận. Người ta hay nói ăn đồ ngọt thì có thể nguôi giận, thế nên em đã mua cái bánh gato này. Anh ăn một miếng đi, ăn hết là không được giận em nữa đấy!”


Niên Bách Ngạn ngẩn người, nhìn cô rất lâu rồi lại nhìn chiếc bánh. Nó rất đẹp, không quá lớn, không quá nhỏ, cũng không khoa trương, thoang thoảng mùi bơ và pho mát, bỗng làm ấm cả không gian tĩnh mịch này. Nhưng thứ làm ấm đôi mắt anh chính là hàng chữ phía trên: Nguyện có trái tim người, bạc đầu không chia cách.


Anh ngước mắt nhìn cô. Cô chỉ khẽ mỉm cười, rồi cúi xuống ngắm nghía dòng chữ ấy. Sở dĩ cô ưng ý ngay chiếc bánh gato này chính là vì hàng chữ trên mặt bánh. Lần đầu tiên cô đi qua cửa hàng đã bị nó hấp dẫn. Cô thích hình dung tình cảm của mình và Niên Bách Ngạn như vậy.


Đây cũng là lý do sau khi nhìn thấy hàng chữ “Chọn một nơi sống tới cuối đời, gặp một người yêu đến bạc đầu” ở bến cảng, cô sống chết cũng phải tìm được anh. Đây là gợi ý ngầm của ông trời, nói rằng cô phải đi tìm anh.


“Anh nếm thử đi. Thực ra nó không ngọt lắm đâu. Em không chọn loại rất ngọt.” Tố Diệp lại gấp gáp lấy ra một chiếc thìa nhỏ, cắt thành từng miếng đưa tới bên miệng Niên Bách Ngạn, ánh mắt đầy kỳ vọng.


Niên Bách Ngạn nhìn cô, nỗi đau tận sâu đáy lòng chuyển thành một sự thương xót. Anh há miệng, nhưng ánh mắt không rời cô giây nào. Thấy anh chịu ăn, Tố Diệp cười: “Có ngon không?”


“Ngon lắm!” Anh khẽ đáp.


Cô như nghe thấy một lời khích lệ tuyệt nhất trên đời, lại đút cho anh một miếng nữa: “Anh ăn xong rồi, tâm trạng sẽ tốt lên phải không? Đừng giận em nữa nhé?”


Niên Bách Ngạn lại ăn miếng thứ hai, nuốt xuống.


“Anh ăn hết đi! Bách Ngạn! Em biết hôm đó mình hơi vô lý. Thật ra em không muốn cãi nhau với anh chút nào. Anh đi rồi em đã khóc rất lâu, em… ưm!”


Mọi lời nói phía sau đã bị nụ hôn bất ngờ của Niên Bách Ngạn chặn lại. Tay cô buông thõng, chiếc bánh gato rơi thẳng xuống đất. Nụ hôn anh không hề báo trước, như đã chờ đợi quá lâu, quá lâu… Cô chỉ cảm thấy cánh tay ở eo mình tràn đầy sức mạnh, siết chặt lấy cô, như muốn ép toàn thân cô vào người anh vậy. Nụ hôn của người đàn ông ngang tàng bá đạo, như đang bộc phát tất cả mọi cảm xúc phức tạp: lo lắng, chờ đợi, giận dữ, quan tâm… Anh gấp gáp như muốn nghiền nhỏ đôi môi cô, mở cánh cửa đi vào khoang miệng, cùng đầu lưỡi cô quấn quýt. Hơi thở của hai con người giao hòa vào nhau.


Hương vị ngọt ngào ấy lan cả vào miệng cô. Mùi gỗ mộc trên người anh quyện với hơi thở mãnh liệt của phái mạnh. Tố Diệp đỏ mắt, chẳng mấy chốc đã không kìm nén được tâm trạng muốn khóc. Nước mắt men theo đôi mắt nhắm chặt rơi xuống. Sau đó, cô thấy nụ hôn của Niên Bách Ngạn trở nên dịu dàng hơn, bờ môi mỏng khẽ sượt qua môi cô, đầu lưỡi trượt qua hai cánh môi.


Nụ hôn của anh dừng lại trên cằm cô, rồi xóa đi những giọt nước mắt của cô. Cuối cùng anh ngậm lấy vành tai cô, kích thích tình yêu rõ nét nhất trong lòng cô. Anh lên tiếng, ngay bên tai cô, chỉ còn lại sự đau xót: “Sao em lại ngốc như vậy? Nếu cả tối nay anh không tới công ty thì sao?”


“Thì em đợi cả tối, đợi tới khi nào anh tới mới thôi.” Cô nghẹn ngào, nhắm mắt lại để cảm nhận môi anh qua lại bên tai.


“Đồ ngốc!” Niên Bách Ngạn không thể đè nén cảm giác lo lắng trong lòng mình nữa. Anh ôm chặt cô vào lòng, vòng tay gần như ghì chặt lấy cô.


Tố Diệp áp mặt lên ngực anh, không một kẽ hở. Cô nghe thấy trái tim anh cũng đang đập dồn dập như trái tim cô. Khoảnh khắc này huyền ảo như một giấc mơ. Cô rất sợ nó chỉ là mơ. Nhưng cô biết rõ nó không phải là mơ. Niên Bách Ngạn đang ở trước mặt cô, ôm cô, hôn cô, hệt như những ngày ở Hồng Kông.


Một lúc sau, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra. Anh cúi xuống, cọ sát vào trán cô, khẽ cười: “Diệp Diệp! Anh thật sự rất tò mò, không có thẻ em đã chuồn vào đây kiểu gì?”


Tòa nhà này quản lý rất nghiêm ngặt, nếu không có thẻ kiểm tra đến cửa lớn còn không vào được. Cô lại trốn được cả bảo vệ, vào trong này đợi anh. Tố Diệp nghe xong có phần xấu hổ. Cô cắn chặt môi, mãi mới dám nói thật: “Em nghĩ cách tránh camera giám sát, trèo lên tầng hai.”


Niên Bách Ngạn đờ ra, đứng thẳng lên nhìn cô như không tin vào tai mình.


“Anh quên em giỏi nhất là leo núi à? Himalaya em còn chinh phục rồi thì cái tòa nhà này có là gì?” Nói tới đây, Tố Diệp lại nảy sinh một lòng kiêu hãnh bé nhỏ.


Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại nói vậy, càng không thể tưởng tượng ra cảnh một cô gái ăn mặc xinh đẹp, trèo lên tầng hai mà thần không biết quỷ không hay. Nghĩ tới đây anh bỗng bật cười.


Tố Diệp ngạc nhiên nhìn anh, một lúc sau mới hỏi: “Anh cười rồi à? Hết giận rồi phải không?”


“Ai nói anh hết giận?” Niên Bách Ngạn im bặt, ánh mắt vờ nghiêm túc trở lại.


Vẻ kiêu ngạo của Tố Diệp chợt giảm đi. Cô nhìn anh, rồi nhìn xuống đất, há hốc miệng khó khăn nói: “Nhưng mà… À… Bánh gato rơi cả xuống đất rồi, không ăn được nữa.”


Niên Bách Ngạn suýt nữa thì phì cười, nhưng anh nín nhịn, rút một bộ điện thoại từ trong túi ra nhét vào túi áo của cô, giọng giận dữ: “Tố Diệp! Em nghe cho rõ đây! Bộ điện thoại này em dám để nó hết pin xem! Lần sau mà còn để anh không tìm được em, thì em cứ ngoan ngoãn đợi chết đi!”


Anh chưa bao giờ ăn nói với cô bằng giọng ngỗ ngược như trẻ con thế này. Trước nay anh toàn răn dạy cô như khuyên nhủ con gái. Còn lần này, lời nói của anh chẳng có chút khuyên nhủ nào, không có sức thuyết phục, giống hệt một cậu bé con đang tức giận, sinh sự vô cớ.


Tố Diệp sững sờ nhìn anh rất lâu, rồi mới rút bộ điện thoại trong túi ra. Một bộ hoàn toàn mới, đắt tới mức khiến người ta phải tặc lưỡi: “Em… Em có điện thoại mà…” Cô biết thương hiệu này, đắt đến vô lý.


“Đưa cho anh!” Niên Bách Ngạn giơ tay ra trước mặt cô, ra lệnh.


Tố Diệp chớp chớp mắt, đưa chiếc điện thoại trong tay cho anh. Anh chau mày: “Điện thoại của em ấy!”


“À!” Cô vội vàng rút điện thoại của mình ra, đặt vào tay anh.


Niên Bách Ngạn cầm lấy, rút thẻ sim trong máy ra. Ngay sau đó anh đi tới bên ô cửa sổ đang mở, không nói câu nào vứt thẳng điện thoại của cô ra ngoài. Tố Diệp tròn mắt, khi hoàn hồn nhào tới thì đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa…


“Anh…”


“Em không biết ngoan ngoãn ở nhà đợi anh sao? Quay người bỏ đi hiên ngang lắm, đầu óc để đi đâu rồi? Làm ghế rồi à?” Niên Bách Ngạn thô lỗ cắt ngang lời nói của cô. Nói rồi, anh đút thẻ sim vào máy mới, rồi bật máy, cài đặt mấy thứ rồi nhét vào tay cô: “Từ nay về sau không được đứt mạng, nghe rõ chưa?”


Tố Diệp nuốt nước bọt: “Không được đứt mạng có nghĩa là…”


“Thường xuyên bật 3G cho anh!” Niên Bách Ngạn gần như nghiến răng nghiến lợi, vòng tay giữ chặt gáy cô: “Như vậy sau này anh mới không đi tìm em khắp nơi như một tên ngốc!”


Một câu nói đã khiến Tố Diệp xúc động. Thật ra cô cũng mong Niên Bách Ngạn sẽ tìm cô, nhưng không ngờ lại được nghe chính anh thừa nhận. Một người trước nay luôn điềm đạm như anh cũng liều mạng lái xe khắp nơi tìm cô. Anh cũng biết căng thẳng, cũng biết lo lắng, thế nên mới giận dữ như vậy. Nghĩ tới đây, Tố Diệp bỗng thấy lòng mình ấm áp, sống mũi lại cay xè, nhưng cô hít sâu một hơi, nhào vào lòng anh, như một chú mèo con quấn lấy chủ.


“Ai nói anh ngốc chứ? Anh là Niên Bách Ngạn thông minh sáng suốt nhất, dịu dàng chu đáo nhất, cao to đẹp trai nhất Trung Quốc… à không, nhất thế giới! Anh xem, em ở đây mà anh vẫn tìm được em!”


Niên Bách Ngạn nhìn người con gái cuối cùng lại dính vào lòng anh, trái tim anh như bị một bàn tay nhẹ nhàng bóp lấy. Anh nhớ cảm giác này, nhớ hương vị được cô dựa vào lòng. Mặc dù anh chẳng hiểu việc anh tìm được cô có liên quan gì tới dịu dàng chu đáo nhất và cao to đẹp trai nhất, nhưng không thể không thừa nhận, anh cần dáng vẻ quấn quýt của cô, cần sự dựa dẫm của cô…