Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 2 - Chương 89: Ai mất mặt?

Vị trí của cô dịch chuyển chỉ trong mấy giây ngắn ngủi. Từ lúc Niên Bách Ngạn lặng lẽ bước tới lên tiếng, cả quá trình từ đầu chí cuối cô đều trong trạng thái choáng váng. Tới khi được anh ôm vào lòng cô mới phản ứng lại, rồi nhìn sang gương mặt rõ ràng không vui của Kỷ Đông Nham.


Niên Bách Ngạn vẫn đang nhìn cô, tựa như thật sự đang đợi câu trả lời của cô, vô cùng nhẫn nại.
“Cũng được lắm.” Kiểu thi đấu này cô vốn không nhiệt tình.
Một nụ cười thấp thoáng bên bờ môi mỏng của Niên Bách Ngạn.


Sự khó chịu của Kỷ Đông Nham cũng chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi, anh ta nhanh chóng nở nụ cười: “Được thôi! Nhưng tôi cảm thấy đấu ba người chi bằng đấu hai người, nhà sản xuất Diêu…” Anh ta nhìn sang Diêu Mai: “Kỹ thuật đánh golf của tổng giám đốc Niên có thể sánh với quán quân thế giới đấy, chi bằng cô xuất trận trước, thử kỹ thuật cơ bản của anh ấy xem sao?”


“Được thôi. Có thể được lãnh hội kỹ thuật đánh của tổng giám đốc Niên, dù thua cũng xứng đáng.” Diêu Mai đương nhiên muốn được chơi riêng cùng Niên Bách Ngạn.


Nhưng không hiểu sao, lần này Niên Bách Ngạn dường như không định đồng ý, càng không định để Kỷ Đông Nham tóm được sơ hở, khóe môi anh khẽ cong lên một đường cong lạnh lùng: “Đề nghị của tổng giám đốc Kỷ rất hay, nhưng nhà sản xuất Diêu dù sao cũng là phụ nữ, đánh ván này dù tôi có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Thế này đi, để Diệp Diệp thay tôi, phụ nữ đấu với phụ nữ, vậy mới công bằng.”


Anh dựa theo lời của Kỷ Đông Nham, lại thành công xoay chuyển cục diện, lời nói kín kẽ không chút sơ hở, cũng tiện tay khóa chặt Tố Diệp đến bên cạnh mình.
“Việc này…” Diêu Mai liếc mắt nhìn Tố Diệp, rồi lại nhìn Kỷ Đông Nham.


Kỷ Đông Nham làm ra vẻ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Niên! Không phải anh muốn đấu tay đôi với tôi đấy chứ?”
Niên Bách Ngạn như cười như không: “Đấu match-play*, nhà sản xuất Diêu thay anh, Diệp Diệp thay tôi. Như vậy, tôi và anh càng rảnh rỗi.”


*Là một hệ thống tính điểm trong golf trong đó một cầu thủ hoặc một đội kiếm được một điểm cho mỗi lỗ trống mà họ đã đánh bại đối thủ của mình.
Bờ môi Kỷ Đông Nham khẽ co lại.


Tố Diệp thầm kéo vạt áo Niên Bách Ngạn, thấp giọng nói: “Đừng đùa nữa được không? Đến gậy đánh bóng tôi còn không biết cầm sao mà thắng giúp anh được?”
“Hữu nghị là thứ nhất, thi đấu chỉ là thứ hai. Tôi ở bên cạnh dạy em, có tấm lòng là được rồi.”


“Chuyện này mà cũng có thể lâm trận mới mài gươm sao?” Tố Diệp kinh ngạc.
Niên Bách Ngạn bị cô chọc cười, bàn tay đặt trên vai cô khẽ xiết chặt: “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Lời nói thì rất hay, nhưng sao nghe vẫn khiến người ta có những suy nghĩ vẩn vơ.


Có lẽ Kỷ Đông Nham thấy điệu bộ thì thà thì thụt hai người hơi chướng mắt, hắng giọng nói: “Tổng giám đốc Niên! Anh thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Sao? Cậu sợ nhà sản xuất Diêu thua Diệp Diệp làm mất mặt cậu sao?” Niên Bách Ngạn nhếch môi cười.


Tố Diệp ở trong lòng anh thầm toát mồ hôi thay cho Kỷ Đông Nham. Tiếp chiêu quan trọng là “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”. Ván đầu tiên Kỷ Đông Nham đã thắng, nhưng từ phản ứng của Niên Bách Ngạn có thể thấy, tiếp theo đây sẽ không chuẩn bị nhường Kỷ Đông Nham. Cứ lấy giây phút này làm ví dụ. Từng câu từng chữ của Niên Bách Ngạn như đinh, đâm thẳng vào chỗ hiểm của đối phương. Anh dùng Diêu Mai và cô để phân định rạch ròi thế trận, để Kỷ Đông Nham hiểu rằng, Tố Diệp cô là người nằm trong đội hình của Niên Bách Ngạn.


Cuộc chiến ngầm đọ sức này, Niên Bách Ngạn đã chiếm thế thượng phong.


Đến cả Tố Diệp cũng nhìn ra tình thế đã hết hy vọng, huống hồ một Kỷ Đông Nham trước nay trên thường trường luôn nắm chắc phần thắng, anh ta mỉm cười: “Tổng giám đốc Niên sao lại nói vậy. Chẳng qua chỉ là một trò chơi thôi mà. Kỷ Đông Nham này còn chưa mất mặt tới mức phải nghiêm túc trong cả lúc chơi đâu. Chúng ta chơi 5 gậy, dám không?”


“Được!” Niên Bách Ngạn ung dung chấp nhận thử thách.
Diêu Mai ở bên cạnh thốt lên: “Hai người đàn ông các anh cũng tàn nhẫn quá đấy? 5 gậy trước nay chỉ dành cho cao thủ thôi, chắc chắn là tôi thảm bại rồi.”


“Không, không, không, nhà sản xuất Diêu! Tôi… nói rõ một chút nhé! Người thua sẽ là tôi, vì tôi vốn không biết đánh golf.” Sao Tố Diệp dám chụp cái mũ “cao thủ” chứ? Bây giờ thừa nhận còn hơn một lát nữa bị người ta đánh cho tơi bời.


Diêu Mai không ngờ cô lại không biết đánh golf, hơi ngẩn người ra.
Niên Bách Ngạn lại từ tốn bổ sung thêm một câu: “Thế nên tôi sẽ đích thân dạy Diệp Diệp. Nhà sản xuất Diêu! Cô phải chăm chỉ lắng nghe ý kiến của tổng giám đốc Kỷ, kỹ thuật chơi 5 gậy của cậu ấy tuyệt đỉnh đấy.”


“Vậy thì tôi yên tâm rồi, không ngừng tôi còn đánh được một “con chim nhỏ”.” Diêu Mai tươi cười, đôi mắt trông càng mê hoặc.


Tố Diệp quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, vô cùng nghi hoặc, lại là con chim nhỏ? Đương nhiên cô không ngu ngốc tới mức tưởng rằng sẽ cầm một cây gậy để đánh chim. Nếu anh đã mở lời nói sẽ dạy, thế thì cô đành học nghiêm chỉnh thôi.
Ánh nắng, sau buổi trưa dường như còn mãnh liệt hơn trước.


Nhưng có lẽ, tàn khốc hơn cả nắng gắt là những con người đứng dưới.


Tố Diệp còn lâu mới tin vào mấy lời xằng bậy “hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai” của Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham. Tạm thời không nói Kỷ Đông Nham nghĩ thế nào, chỉ nói riêng Niên Bách Ngạn, một người đàn ông có thể coi sân golf như một chiến trường của đời người, sao có thể coi cuộc thi này chỉ là một trò chơi? Còn chưa bắt đầu thi đấu, cô đã cảm nhận được khung cảnh tàn sát khốc liệt mơ hồ trôi nổi trong không khí.


Trận đấu bắt đầu, Niên Bách Ngạn đưa gậy cho Tố Diệp. Cô nhận lấy, khua loạn trong không trung vài đường, rồi nhìn quả bóng dưới chân mình, nhướn mày. Cái quả bóng con con này mà có thể làm khó cô?


Dường như Niên Bách Ngạn đọc được suy nghĩ của cô. Anh tiến lên, đưa tay chỉnh lại tư thế đứng của cô: “Đừng có coi thường môn thể thao này.”


“Chẳng phải đánh một gậy là được rồi sao?” Tố Diệp làu bàu, rồi thoáng nhìn Diêu Mai đứng đó không xa đang làm nóng cơ thể, bĩu môi: “Nhưng mà tư thế cầm gậy của cô ta đúng là rất đẹp.”


“Tư thế của em sẽ quyết định góc độ khi phát bóng, góc độ lại quyết định độ chuẩn xác của đường bóng. Thế mới nói, sai một ly, đi một dặm.” Niên Bách Ngạn như một huấn luyện viên chất phác thật thà, đưa tay ra cùng cô nắm vào gậy đánh bóng, một tay kia đặt vào eo cô: “Eo em xoay mười vạn tám ngàn dặm rồi. Eo không vững, tầm nhìn của em cũng sẽ bị ảnh hưởng.”


“Ồ.” Tố Diệp có vẻ không tập trung lắm. Đừng trách cô ngẩn ngơ, anh đứng quá sát vào người cô, hô hấp toàn là hơi thở của anh, đảo lộn trái tim cô…


“Nghĩ cái gì vậy, tâm trung tinh thần và sức lực.” Niên Bách Ngạn dứt khoát kéo cô vào lòng mình, đôi tay to lớn mạnh mẽ kiểm soát bàn tay cầm gậy của cô, trên đầu vang lên mệnh lệnh trầm thấp.


Tố Diệp đè nén cảm giác hoảng loạn vô cớ dâng lên trong lòng, khẽ hắng giọng: “Tôi đang nghĩ lần này anh đặt sai cửa rồi, ít nhất cho tới giờ tôi còn chưa biết “chim nhỏ” là cái gì.”


Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Bóng “chim nhỏ” là một thuật ngữ chuyên ngành, có nhìn thấy bên đó không?”
Tố Diệp nhìn theo hướng tay anh chỉ.


“Chúng ta cần phải đánh được tới khu lỗ gôn đó trong vòng ba gậy, trên khu lỗ gôn đó tiếp tục đẩy hai lượt nữa để rơi xuống lỗ. Đây chính là kỹ thuật 5 gậy thường nói tới. Nhưng nếu chúng ta muốn đánh “chim nhỏ”, thì chỉ hai gậy phải đánh tới khu lỗ gôn, sau đó đẩy hai lần hoặc một lần nữa để rơi xuống lỗ. Nói đơn giản là, bóng “chim nhỏ” chính là ít hơn gậy tiêu chuẩn một lượt đánh để kết thúc, hiểu không?”


“À, thì ra là vậy, vậy anh bảo tôi có khả năng vung một nhát là cho quả bóng này rơi ngay xuống lỗ không?” Tố Diệp khẽ cười.


Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, giọng nói cũng tràn đầy niềm vui: “Khoảng cách xa thế này, một gậy em đánh được lên khu lỗ gôn lại còn rơi xuống lỗ, vậy tôi sẽ bái em làm sư phụ.”
“Thế anh bảo tôi có đánh được chim nhỏ không?” Tố Diệp nghe đến đây bắt đầu thấy sốt ruột rồi.


“Chim nhỏ thì dễ bắt, nhưng sở trường của Kỷ Đông Nham là đánh “diều hâu”.” Niên Bách Ngạn khẽ thì thầm bên tai cô: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hôm nay Diêu Mai dám hẹn Kỷ Đông Nham ở đây, kỹ thuật của cô ta cũng không kém hơn tôi đâu.”
“Hả?”


“Thế nên, em phải đánh “double.eagle”.”
“Hai con diều hâu?” Tố Diệp giải thích theo từ ngữ chứ chẳng hiểu gì.
“Em cũng có thể gọi nó là “hải âu lớn”, rất hay.” Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ cong lên.


Tố Diệp càng mơ hồ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng cô quên mất Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn cúi xuống nói chuyện với cô. Thế nên cô vừa ngẩng lên, môi vô tình lướt qua cằm anh, gần chạm vào môi anh.
Tim cô đập “thịch” một cái.


Niên Bách Ngạn không hề cử động, vẫn cúi đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ, chỉ có điều bờ môi mỏng của anh hơi mím lại. Cô vội vàng cúi xuống, hàng mi vội che đi sự hoảng loạn trong ánh mắt. Môi anh đã chạm vào môi cô.


Cô không dám căng thẳng, đêm say rượu đó cô cũng đã hôn anh. Tố Diệp tự cảnh cáo chính mình, phải bình tĩnh lại ngay.


“Double.eagle là một thành tích hiếm có, không dễ đánh, nhưng tôi sẽ giúp em.” Niên Bách Ngạn nắm chặt tay lại, cũng tiện tay xiết chặt tay cô. Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh tự nhiên, giống như vừa rồi, chỉ có cô là người mất mặt.
Cũng đúng, còn ai ngoài cô nữa.


Mặt trời đan cài hai bóng hình vào nhau. Còn phía bên kia, Diêu Mai và Kỷ Đông Nham đã kết hợp lại đánh được thành tích không tồi. Cũng giống như những gì Niên Bách Ngạn suy đoán, kỹ thuật đánh golf của Diêu Mai không thua kém gì Kỷ Đông Nham, cũng lại y như những gì anh dự đoán, hai người họ đã đánh một quả “chim ưng”.


“Có phải chúng ta hết hy vọng rồi không?” Tố Diệp chẳng muốn liên lụy anh chút nào.
“Cứ lên khu lỗ gôn đã rồi tính.” Nói rồi, Niên Bách Ngạn nắm chắc tay cầm gậy của cô, quả bóng nhỏ như một thiếu nữ nhanh nhẹn bay lượn nhảy nhót trong không trung, thoải mái vẽ lên một đường cong hoàn hảo.


Tố Diệp nhìn quả bóng hớn hở, chỉ vào nó: “Tôi mong là nó có thể rơi ngay vào lỗ.”
“Há miệng chờ sung.” Nói rồi, anh nắm lấy tay cô, đi về phía khu lỗ gôn.


Tố Diệp cúi xuống nhìn bàn tay lớn của anh. Bắt đầu từ khi nào, cô bắt đầu cảm thấy chỉ nắm tay thế này cũng căng thẳng? Rồi cô liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng được nắng phác họa lên một vẻ đẹp khác thường của anh. Cô nhất thời mê hoặc, nếu anh chưa kết hôn thì…


“Tổng giám đốc Niên! Xem ra anh muốn đánh “double.eagle”.” Giọng nói uể oải của Kỷ Đông Nham kéo Tố Diệp thoát khỏi mê đắm, nhìn thấy hai người nắm tay nhau thì hơi đờ ra.


“Dựa vào cô ấy ư?” Hiếm khi thấy Niên Bách Ngạn cười, anh giơ tay gõ lên đầu Tố Diệp: “Cầm gậy thế nào cũng học rất lâu.”
Tố Diệp nhíu mày: “Thế mà anh còn bắt tôi vào cùng một đội với anh?”


Niên Bách Ngạn lại nói: “Em không theo tôi thì theo ai? Tổng giám đốc Kỷ sao? Bên cạnh cậu ấy không thiếu những người đẹp cao thủ đâu, em sao chen vào được?”


Câu nói này tưởng như đùa cợt mà thực chất có ý sâu xa. Những người đứng trên sân bóng ai nấy đều nhạy bén, đương nhiên cô cũng nghe ra ý của anh. Diêu Mai đứng bên giả vờ cười làm như không hiểu. Kỷ Đông Nham nở nụ cười gượng gạo, Niên Bách Ngạn bề ngoài vẫn điềm đạm nhẹ nhàng. Ai nói lời nói không thể giết người? Cô tuyệt đối tin rằng Niên Bách Ngạn có khả năng này.


“Được rồi, được rồi. Chẳng qua là một quả “double.eagle” thôi mà, có gì khó?” Tố Diệp lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tiện thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay Niên Bách Ngạn, thoải mái vung gậy: “Cô đây sẽ đánh một “hải âu lớn” xuống cho mọi người nhắm rượu.”