Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 664: Tới lúc rồi!

Chiếc đồng hồ quả lắc này, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ lẫn lộn nó với màu của chiếc ghế cao, về tầm nhìn đã đạt được hiệu quả gây rối. Đây cũng là nguyên nhân khi trước Niên Bách Ngạn không nhìn thấy nữa.


Từng ngón tay mảnh dẻ của anh gõ nhẹ xuống bàn phím, phóng to bức ảnh lên. Đó là một chiếc đồng hồ quả lắc màu nâu đậm, chữ số La Mã được khắc bằng chu sa. Bốn góc của chiếc đồng hồ được thiết kế vô cùng cẩn thận, có lẽ được làm bởi một nhà thiết kế xuất thân hoàng gia, không phô trương mà vẫn cao quý. Nhìn một cách tổng thể, chiếc đồng hồ này có lẽ đã có một độ tuổi nhất định rồi, giống một món đồ sưu tầm được bán đấu giá hoặc được tổ tông truyền lại hơn.


Niên Bách Ngạn châm một điếu thuốc. Trong lúc hít vào nhả ra từng làn ra khói, anh vẫn nhìm chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả lắc trong ảnh, nhìn đúng năm phút. Anh rướn người, gẩy nhẹ tàn thuốc. Một sự hồ nghi đọng lại trên gương mặt.


Hình như anh đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ quả lắc này ở đâu đó…
***


Tuần thứ hai đến Tây Tạng đã xảy ra một số tình huống. Vì điều kiện ở khu vực Tây Tạng có hạn mà cũng nhanh chóng gần tới thời kỳ cọ sát và hòa hợp, đồng nghĩa với việc mâu thuẫn gia tăng. Kiểu mâu thuẫn này không chỉ đơn thuần tồn tại giữa những đứa trẻ mà ngay cả các thành viên trong đoàn các bác sỹ tâm lý đôi khi cũng xung đột với nhau.


Cứ lấy Phương Bội Lôi ra làm ví dụ. Kỳ thực chị ta là một người không dễ làm việc chung. Chưa nói tới tính khí cao ngạo, còn cực kỳ không nghe theo sự phân công. Việc này có liên quan rất mật thiết với tính chất công việc của chị ta ở Liêm Chúng thường ngày. Tố Diệp sắp xếp cùng làm việc với Cố Lâm nhưng rõ ràng là, Phương Bội Lôi chỉ thích làm theo ý mình, lần nào cũng làm Cố Lâm tức chết.


Thế nên, rất nhiều lúc Cố Lâm thà đi tìm một bác sỹ tâm lý khác để làm cho cũng không muốn nhìn Phương Bội Lôi thêm một cái.
Trình Quân và Hà Quân thì dễ ăn nói hơn một chút.


Dù sao thì đàn ông cũng không giống phụ nữ, có lúc vẫn có thể nhẫn nhịn tính cách của mình xuống, Tuy rằng Tố Diệp biết rõ hai người này thực ra cũng tới đây vì cái chức trưởng phòng, nhưng chí ít thì họ không thể hiện sự bất đồng ra ngoài mặt. Không giống như Phương Bội Lôi, lúc nào cũng giành thành tích.


Nếu đổi lại là Liêm Chúng, Tố Diệp đã trở mặt với Phương Bội Lôi từ lâu. Nhưng bây giờ họ đang ở Tây Tạng. Điều kiện ở đây vốn đã cực khổ, cô cũng muốn nhắm mắt làm ngơ. Chỉ cần chị ta đừng làm ảnh hưởng tới công việc là được.


So với việc đấu đá, lục đục nơi Tây Tạng thì phía Bắc Kinh dường như càng quỷ quái và đầy biến động hơn. Những đơn đặt hàng của Niên Bách Ngạn bên phía Nam Phi đều rất thuận lợi. Khi một người từ lâu đã tập trung tinh lực làm đệm thì khi bò dậy từ vị trí cũ sẽ như được thần linh hỗ trợ, muốn làm lại từ đầu không phải là chuyện khó khăn. Theo yêu cầu của Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng theo dõi sát sao mỏ kim cươn của Vincent. Nhất cử nhất động của người ở đó, Hứa Đồng đều nắm rõ và báo cáo tường tận lại cho Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn cũng bình tĩnh dặn Hứa Đồng hành động tiếp theo, trước mắt không được đánh rắn động cỏ.


Hứa Đồng đề nghị Niên Bách Ngạn tiến hành giao dịch với bên ngoài dưới hình thức công ty. Đây cũng là việc khoảng thời gian này Niên Bách Ngạn đang suy nghĩ. Anh muốn Hứa Đồng theo dõi chặt chẽ tình hình Nam Phi. Anh định sẽ chuẩn bị những công việc để thành lập công ty mới.


Đúng vào lúc Niên Bách Ngạn đang bận rộn cho việc lập nên công ty mới thì Tố Khải tìm tới.
Thấy nó vất vả tới tận đây, Niên Bách Ngạn ít nhiều cũng đã đoán ra được mục đích.


Niên Bách Ngạn mời Tố Khải vào. Vì đều là người nhà thế nên anh không cần mời vào trong phòng khách. Niên Bách Ngạn ra hiệu cho Tố Khải ngồi xuống, còn mình thì đi pha một tách trà Ô Long.


Khi trà nóng, có một mùi hương nhẹ nhàng tỏa đi, cùng với vị ngọt ngào của hoa quả khiến tâm tư con người ta thoải mái.


Từ khi Tố Diệp tới Tây Tạng, Tiểu Nhã cũng được Niên Bách Ngạn cho nghỉ, chỉ cần có mấy ngày cố định, tới đây dọn dẹp là được. Anh là một người đàn ông thích sống một mình. Hoàn cảnh riêng lẻ có lợi cho suy nghĩ.
Tố Khải uống một ngụm trà nóng để xua tan cái lạnh trong cơ thể.


“Chị em bên đó thế nào rồi?”
Niên Bách Ngạn đáp: “Mọi việc đều ổn.” Anh luôn nói ít nhưng trúng.


Tố Khải khẽ gật đầu như ngẫm nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu lại cầm tách trà lên tay, nghịch nghịch nhưng rõ ràng tâm tư không để vào đó. Cậu ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn và nói: “Khi em còn rất nhỏ đã có một cảnh tượng như vậy tồn tại trong ký ức. Em nhìn chị em nằm trên giường bệnh, mình đầy thương tích. Người ta nói trẻ con không thể nhớ được lâu như thế. Nhưng bất ngờ là em lại nhớ rất rõ, có lẽ vì ấn tượng quá sâu sắc nên không dễ quên. Hơn nữa lúc đó em đã thầm thề rằng, lớn lên em nhất định sẽ làm cảnh sát, bắt hết đám người đã làm tổn thương chị em.”


Tố Khải rất ít khi kể với Niên Bách Ngạn chuyện trước kia. Trước mặt anh, cậu không phải một Tố Khải hay đùa giỡn, nghịch ngợm. Hôm nay cậu lại chủ động kể về quá khứ. Điều này càng khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy việc làm của cậu không đơn giản.


Nhưng anh không biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng uống trà, im lặng lắng nghe.
“Khi cảnh sát tới điều tra, em mới biết, chị bị tổ chức buôn ma túy bắt đi. Thế nên em đã lựa chọn ngành ma túy.” Tố Khải nói tiếp.
Niên Bách Ngạn gật đầu, lại như đang suy tư.


“Thật ra em rất muốn biết rốt cuộc năm đó chị em bị làm sao. Chỉ đơn giản là bị bắt đi thôi sao?” Tố Khải lập tức hỏi tới vấn đề mấu chốt.
Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống: “Thật sự chỉ đơn giản như vậy.”


Tố Khải nhíu mày, nhìn anh một hồi: “Nếu là vậy, thì em hỏi anh, anh cảm thấy việc chị em bị bắt đi chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?”


“Năm xưa trên thương trường, Diệp Hạc Phong làm ăn rất hưng vượng, chắc chắn cũng đắc tội với không ít người. Rất có thể là đối thủ cạnh tranh của ông ấy, có thể là kẻ thù của ông ấy, việc này không thể đoán chuẩn được.” Niên Bách Ngạn trả lời.


Tố Khải dựa người ra sau sofa: “Lần trước, anh cũng vô cùng nghi ngờ Nguyễn Tuyết Cầm như em. Bây giờ thái độ của anh hình như đã khó hiểu hơn rất nhiều.”


“Anh nghi ngờ Nguyễn Tuyết Cầm chỉ xuất phát từ những việc bà ta làm với nhà họ Diệp. Sự thật chứng minh suy đoán ban đầu của chúng ta không hề sai. Bà ta đúng là đã thọc gậy bánh xe, làm rất nhiều chuyện vô nhân tính.”


“Nhưng em cho rằng, bà ta và tổ chức Samele có mối quan hệ thân thiết nhất.” Tố Khải nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Niên Bách Ngạn châm một điếu thuốc, nói một câu: “Tố Khải! Em là cảnh sát.”
Ý muốn nói, anh đang khuyên cậu tất cả mọi việc đều phải có chứng cứ.


“Cảnh sát bắt Nguyễn Tuyết Cầm về quy án, cộng thêm Diệp Hạc Thành, về cơ bản các tình tiết vụ án đều đã được làm sáng tỏ. Có một chuyện có thể anh không biết, cảnh sát đã tìm được bằng chứng, buổi tối hôm Diệp Ngọc bị giết, vừa hay có một camera giám sát không chỉ ghi lại được hình ảnh Diệp Hạc Thành rời đi mà còn thấy Nguyễn Tuyết Cầm tới Tinh Thạch. Trước chứng cứ đó, Nguyễn Tuyết Cầm cũng đã phải thừa nhận chính bà ta đã giết Diệp Ngọc. Tối đó, Diệp Hạc Thành chỉ lỡ tay đánh ngất Diệp Ngọc. Ông ta tưởng nạn nhân đã chết, bèn thất kinh, định đưa Diệp Ngọc đi. Ai ngờ tối đó trời đổ mưa rào, ông ta không thể chuyển Diệp Ngọc lên ô tô, đành giấu tạm vào trong bụi cây rồi lái xe đến, nghĩ cách chuyển đi. Nhưng trong khoảng thời gian đó, Nguyễn Tuyết Cầm đã bám đuôi tới lùm cây. Vì cơn mưa lớn, Diệp Ngọc đã hơi hơi tỉnh lại. Cô ta đã nhìn thấy Nguyễn Tuyết Cầm, cầu cứu bà ta một cách yếu ớt. Nhưng Nguyễn Tuyết Cầm không những không cứu mà còn giết cô ta ngay tại chỗ, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu Diệp Hạc Thành. Còn khi Diệp Hạc Thành lái xe qua, định xử lý cái chết thì cảnh sát đã phát hiện ra thi thể của Diệp Ngọc. Tối đó, lợi dụng lúc Diệp Lan lên cơn nghiện để gây án đâu chỉ có mình Diệp Hạc Thành? Còn cả Nguyễn Tuyết Cầm. Bà ta đã lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch một cách thông minh, gây án mà thần không biết quỷ không hay. Ngay cả Diệp Hạc Thành cũng không biết thì ra bà ta đã từng ra ngoài. Nếu không có các đồng nghiệp làm việc ngày đêm, lật tìm các camera giám sát thì mãi mãi không thể điều tra được thì ra vụ án này lại có chuyện khúc khuỷu như vậy.”


Nghe xong, Niên Bách Ngạn cũng ít nhiều có chút bất ngờ, nhưng anh bình tĩnh lại rất nhanh: “Tìm ra được mọi chân tướng của sự việc rồi thì tốt, nhưng dù nói thế nào thì hai vợ chồng Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm cũng đều bị trừng phạt đúng người đúng tội.”


“Sắp xếp lại toàn bộ vụ án, Nguyễn Tuyết Cầm vì lợi ích làm ra những việc này nghe đúng là rất có lý, khiến người ta tin tưởng.” Tố Khải giơ tay rót một cốc trà.
“Em không tin?”


Tố Khải nhìn Niên Bách Ngạn: “Em vẫn luôn nghi ngờ mục đích Nguyễn Tuyết Cầm truy sát anh và chị gái em. Còn một việc nữa, năm xưa việc chị em bị bắt cóc có phải cũng có liên quan tới Nguyễn Tuyết Cầm hay không?”


“Anh cũng rất muốn nhanh chóng tìm ra kẻ đã bắt cóc chị em, nhưng tiếc là anh không hỏi được quá nhiều thông tin có giá trị từ Nguyễn Tuyết Cầm. Rõ ràng bà ta chỉ vì lợi ích của nhà họ Diệp mới làm những việc đó. Còn về việc bà ta có liên quan gì tới tổ chức ma túy hay không, anh thật sự không biết gì cả.”


Tố Khải khẽ nheo mắt lại: “Anh không biết ư? Còn một chút nữa, chỉ một chút này nữa là có thể định tội bà ta. Đó chính là kẻ đứng đằng sau bà ta là ai? Chỉ cần tra ra được kẻ này, thì em tin chắc rằng, ngày diệt trừ được tổ chức thiên thần Samele cũng không còn xa nữa.”


Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Rất xin lỗi. Về việc này, anh không giúp được em.”
“Anh thật sự không giúp được em hay đang có chuyện gì giấu em?” Tố Khải hoài nghi.
Niên Bách Ngạn thản nhiên: “Xin lỗi, anh thực sự không giúp được em.”


Tố Khải đặt mạnh tách trà xuống bàn: “Vậy được! Nếu anh nhớ ra chuyện gì thì gọi điện cho em.” Dứt lời, cậu đứng dậy, khi sắp rời đi lại bổ sung thêm một câu: “Vẫn câu nói đó thôi, tốt nhất đừng để em biết chuyện này có liên quan tới anh.”
Tố Khải đi rồi, Niên Bách Ngạn chìm vào suy tư.


Một lúc sau, anh gọi một cuộc điện thoại. Sau khi đối phương nhận máy, anh khẽ lên tiếng: “Đông Nham! Tới lúc loại Bright ra rồi!”