Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 658: Đã định trước sẽ có duyên phận

Khắp bệnh viện nháo nhào cả lên.


Vì Tố Diệp bỗng dưng biến mất khiến Niên Bách Ngạn nổi trận lôi đình. Thế nên tất cả các bác sỹ và y tá chịu trách nhiệm về Tố Diệp đều bắt đầu tìm kiếm theo phương thức cuốn chiếu. Tới cuối cùng, cả viện trưởng cũng lo phải gánh trách nhiệm, chủ động đề nghị điều động tài liệu CTV. Niên Bách Ngạn đồng ý. Nhưng đúng lúc họ đang định đi kiểm tra hình ảnh trong camera giám sát thì có người hổn hển chạy tới, chỉ về hướng tòa nhà cấp cứu của bệnh viện và nói: “Anh Niên! Chị nhà… Chị nhà đang ở trên sân thượng!”


Đầu Phương Tiếu Bình như nổ tung. Bà lập tức bật khóc: “Sao nó lại chạy lên sân thượng chứ?” Sau đó bà lập tức phản ứng lại: “Nó tỉnh rồi? Hay có kẻ xấu lẻn vào phòng bệnh uy hϊế͙p͙ nó?”
Người kia dĩ nhiên cũng không nắm rõ tình hình, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.


Niên Bách Ngạn chẳng nói chẳng rằng, lập tức bổ nhào về phía tòa nhà cấp cứu. Phương Tiếu Bình và Tố Đông cũng theo sát phía sau. Khi vừa ra khỏi tòa nhà điều trị thì bắt gặp Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham nhìn thấy họ hớt ha hớt hải bèn vội hỏi đã xảy ra chuyện gì. Niên Bách Ngạn chỉ quan tâm tới việc tìm Tố Diệp, không có thời gian trả lời. Phương Tiếu Bình cũng chỉ kịp đáp vội một câu: “Tiểu Diệp đang ở trên sân thượng tòa nhà cấp cứu!”


Làm Kỷ Đông Nham đổ mồ hôi lạnh, cũng nhanh chóng chạy theo ba người họ.


Tòa nhà cấp cứu nằm ở phía Đông bệnh viện nối liền với tòa nhà khám chữa bệnh, tổng cộng cao mười tầng. Đang đúng vào tầm đông người ra vào bệnh viện khám chữa bệnh, thế nên ở đầy cực kỳ đông đúc. Họ đều chỉ tay về phía sân thượng. Vì tòa nhà quá cao, nên người phía dưới nói gì người phía trên đương nhiên không thể nghe thấy. Vậy mà đúng là các bà các mợ Bắc Kinh đầy nhiệt tình. Họ cố kéo căng cổ ra mà gào: “Cô gái ơi! Tuổi còn trẻ đừng có nghĩ quẩn. Hãy nghĩ tới người thân của cô. Nếu cô nhảy xuống thật, họ sẽ đau lòng lắm. Trên đời không có khó khăn nào không vượt qua được…”


Tiếc là bao nhiêu lời khuyên nhủ đều bị gió hút hết.
Ai ai cũng xì xầm đoán xem cô gặp phải chuyện gì.


Chẳng biết ai đã báo cảnh sát từ trước, xe cảnh sát đã đến kịp. Các nhân viên nhanh chóng chăng dây, ngăn cách đám đông và hiện trường. Có người rút điện thoại ra định quay phim đã bị cảnh sát ngăn lại. Chẳng mấy chốc, nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng tới kịp. Họ bắt đầu lắp đặt các thiết bị an toàn để giảm thiểu nguy hiểm một khi xảy ra chuyện. Nhưng một tầng lầu cao như thế này, đến họ cũng đổ mồ hôi.


Các nhân viên cứu hộ của bệnh viện cũng vội có mặt, tim gần như đã vọt lên tận cổ rồi. Họ vốn là các nhân viên của bệnh viện. Một là, xuất phát từ trách nhiệm, họ đương nhiên không muốn nhìn thấy có người nhảy lầu. Hai là, đây dẫu sao cũng là nơi họ làm việc, xảy ra sự cố bệnh nhân nhảy lầu, dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của bệnh viện. Trong một thời đại mà tin tức bùng nổ và tốc độ truyền thông nhanh nhạy, cũng là một thời đại không có bí mật như thế này, chuyện xảy ra một giây trước đã lập tức truyền ra ngoài rồi, thật sự thể hiện được tính thời sự của “tin tức”.


Cảnh sát đang duy trì trật tự, tìm đủ mọi cách để nhân viên bồi dưỡng tâm lý tiến hành điều tiết. Nhưng nghe nói trên đó chính là một chuyên gia tâm lý, hơn nữa còn là một chuyên gia nổi tiếng tới từ phòng tâm lý Liêm Chúng nên nhất thời hơi ngượng ngập. Cuối cùng sau khi xin ý kiến của lãnh đạo, lãnh đạo nhanh chóng phê chuẩn có thể mời giáo sư Đinh của phòng tâm lý Liêm Chúng.


Khi Niên Bách Ngạn xông vào đám đông, ngẩng đầu nhìn thấy Tố Diệp đang đứng trên sân thượng, anh chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, con tim bỗng đau kịch liệt. Anh ra sức đẩy những người phía trước ra, lập tức xông qua hàng dây bảo vệ của cảnh sát. Sau lưng anh là Kỷ Đông Nham, Tố Đông và Phương Tiếu Bình, cũng xông qua theo.


Có nhân viên bước tới, nét mặt nghiêm túc, quát to: “Lùi lại! Cấm xông vào!” Ngay sau đó người nhân viên tiến lên đẩy Niên Bách Ngạn.


Niên Bách Ngạn nổi giận, lập tức đẩy người nhân viên ra, làm cho đám đông một phen náo động. Mấy nhân viên thấy có chuyện, lập tức chạy tới hỗ trợ, lần lượt tới kéo Niên Bách Ngạn.
“Tố Diệp!” Niên Bách Ngạn gào về phía sân thượng, đứt hơi khản tiếng.


Tố Diệp ở phía trên vẫn đứng nguyên đó, không hề nhúc nhích. Trên tầng, gió không hề nhỏ, thổi đến nỗi góc áo của bộ quần áo bệnh viện trắng phau cũng bay phần phật. Mái tóc dài của cô tung ra như dải lụa, che đi gò má cô.


Cô bỏ ngoài tai, không nhìn xuống dưới, mà chỉ nhìn thẳng, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng chính một cô như vậy lại khiến Niên Bách Ngạn hoàn toàn mất đi lý trí. Anh chỉ muốn xông ngay lên đó, bế cô xuống. Cô đứng đó, anh chỉ có cảm giác một giây nữa thôi sẽ nhảy lầu.
Nếu là như vậy…


Không!
Niên Bách Ngạn đổ mồ hôi lạnh. Anh không dám nghĩ, một khi chuyện đó xảy ra thì anh sẽ thế nào nữa.


Kỷ Đông Nham thấy Niên Bách Ngạn đã đánh mất sự chừng mực thường ngày, biết anh sợ thật rồi. Anh ấy cũng sợ trong lúc mất bình tĩnh, anh gây gổ với cảnh sát làm nhiệm vụ giữ trật tự ở hiện trường, lập tức xông lên nói với họ: “Phiền các anh linh động cho một chút! Bệnh nhân bên trên là vợ của anh đây. Các anh để anh ấy lên, chưa biết chừng có thể thuyết phục được cô ấy.”


Nhân viên cảnh sát quan sát Niên Bách Ngạn một lượt rồi gật đầu: “Anh lên trên đi! Chú ý an toàn! Bác sỹ tâm lý sẽ tới ngay bây giờ, mong anh hợp tác với hướng dẫn viên, khuyên nhủ vợ anh.”


Niên Bách Ngạn cảm ơn một tiếng rồi xông vào trong. Phương Tiếu Bình và Tố Đông thấy thế cũng định đi theo nhưng bị cảnh sát chặn lại. Phương Tiếu Bình sốt sắng, vội nói: “Tôi là mợ nó. Đồng chí cảnh sát! Anh cho cả tôi vào đi!”


“Phải đấy, phải đấy! Tôi là cậu nó, đều là người thân cả mà.” Tố Đông cũng gấp gáp nói.


Nhân viên cảnh sát quả quyết nói: “Chồng của chị ấy đã vào trong rồi, mời ba vị qua bên kia đợi. Bên trên không tiện cho nhiều người lên như vậy, mong các vị thông cảm cho công việc của chúng tôi!”


Phương Tiếu Bình còn định nói gì nữa nhưng đã bị Kỷ Đông Nham ngăn lại: “Vậy cứ để Bách Ngạn đi đi! Có lẽ chỉ có cậu ấy mới thuyết phục được cô ấy!”


Nước mắt Phương Tiếu Bình chảy xuống. Bà đau khổ nói: “Sao nó lại nghĩ quẩn như vậy chứ?” Dứt lời, bà khóc ngã cả vào lòng Tố Đông.
Tố Đông giơ tay an ủi: “Tiểu Diệp nhất định sẽ không sao đâu!”


Kỷ Đông Nham đứng giữa đám đông, ngẩng đầu nhìn Tố Diệp bên trên. Có lẽ anh có thể đoán được vì sao Tố Diệp làm vậy, thế nên lại càng đau lòng. Vì có Niên Bách Ngạn ở đây nên anh chẳng thể làm gì cả, không làm được gì hết. Tuy rằng anh cũng lo lắng, thậm chí là phát điên, nhưng anh hiểu, lúc này người cô cần là Niên Bách Ngạn chứ không phải anh.


Người cô cần trước nay vẫn không phải anh.
Vì thế, anh chỉ mong cô bình an là tốt rồi…
***


Tố Diệp yên lặng đứng trên sân thượng, để mặc cho gió thổi tung vạt áo. Hơi lạnh một chút nhưng lại rất tỉnh táo. Cô chẳng muốn gì cả, chỉ bỗng dưng muốn đứng ở một nơi rất cao, nhìn ra những nơi rất xa mà thôi.


Nhưng, sau khi cô lên đến sân thượng, một bước chân nữa chính là bầu trời, nhìn những đám đông đang tụ tập phía dưới. Cô nhìn mãi, nhìn mãi bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ. Giống như, cảnh dưới kia kỳ thực cũng rất đẹp.


Cô chỉ cần bước thêm một bước, kể cả là nửa bước thôi là có thể như một con chim gãy cánh rơi từ trên cao xuống, rồi thoát khỏi mọi khổ đau.


Tố Diệp không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng quên mất trong lúc hôn mê mình đã mơ bao nhiêu giấc mơ. Chỉ còn nhớ, giấc mơ cuối cùng đánh thức cô tỉnh dậy, khiến cô khóc nức nở không thôi, cuối cùng tỉnh dậy trong tiếng khóc.


Trong mơ không có bóng đêm, chỉ có ban ngày vô cùng vô tận. Còn cô trong mơ hệt như một người máy bận rộn, mãi mãi không ngừng nghỉ. Cô cũng biết mệt đó là vì tiềm thức đang đánh thức, nhắc cô phải mau dậy thôi.
Giấc mơ cuối cùng ấy thế nào nhỉ?


Hình như cô mơ thấy con gái mình, bé gái tên Giai Giai ấy, nhưng đó lại là con của cô và Kỷ Đông Nham. Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ đứa bé tên là Giai Giai chắc vì đó là mong ước trong lòng cô, mong cho Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham không còn xa cách vì chuyện của Văn Giai nữa, cũng là mong cho Văn Giai sớm được siêu thoát.


Trong mơ, Giai Giai cầm một bức ảnh hỏi cô: “Mẹ ơi, đây là thiên đường ạ? Sao lại chỉ có mẹ và chú Niên? Sao lại không có bố?”
Cô nhìn về phía bức ảnh. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi cảm xúc đều được hóa giải.


Đó là bức ảnh chụp ở Uyuni, không biết Giai Giai tìm thấy ở đâu, tóm lại nó đã xuất hiện trước mặt cô như thế. Trong ảnh, Niên Bách Ngạn mặc bộ áo vest còn cô diện một chiếc váy cưới. Mặt hồ Uyuni tựa như gương, phản chiếu bóng hình của anh và cô. Họ ôm nhau, nhìn nhau mỉm cười, đẹp như tranh vẽ.


Thậm chí, cô vẫn còn nhớ mãi lời hứa của Niên Bách Ngạn bên tai mình khi ấy.
Nỗi bi thương to lớn cắn xé lấy cô, chạm tới nỗi đau tận sâu trong lòng cô. Cô khóc, gào khóc thật lớn rồi cuối cùng, tỉnh lại.


Vào khoảnh khắc tỉnh lại, khóe mắt cô vẫn còn ướt đẫm, tóc mai cũng ướt, có nước mắt thấm lên đó. Cô hoảng hốt nhìn khung cảnh xung quanh, nhìn rất lâu mới có thể xác nhận mình đã hoàn toàn tỉnh lại.
Các giấc mơ chồng lên nhau, lớp này đến lớp kia.


Như thật như giả, khó mà phân biệt được, khiến cô khổ sở giày vò giữa nỗi đau muốn tỉnh nhưng lại không thể tỉnh.
Ánh nắng ngoài cửa sổ là chân thực.


Cô giơ tay chạm vào, có thể cảm nhận được ấm áp, khiến đôi tay tê dại của cô có được một chút xúc giác dễ chịu. Nhưng ngay sau đó, tất cả ký ức vốn dĩ nên quên lãng đều ùa về. Não bộ của cô giống như một căn nhà với bốn bức tường trong suốt. Những con gió rét buốt, tê tái không ngừng lùa vào, tùy ý xới tung mọi ngóc ngách chứa đựng bí mật trong đầu cô. Cho tới khi hoàn toàn thổi tung những bí mật ấy ra, ùa đến nói với cô rằng đã từng có chuyện gì xảy ra, cô đã từng gặp phải bất hạnh gì.


Khi Tố Diệp khẽ cụp mắt xuống, cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn phía dưới. Anh kéo căng cổ, gào về phía cô, hét gọi tên cô. Trông anh nóng nảy và hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Cho dù là trong đêm mưa đạn ấy, anh cũng chưa bao giờ sốt sắng đến vậy.


Cô định trước sẽ có duyên phận cùng người đàn ông này, thế nên ông trời cũng đã có sự an bài từ lâu.


Năm anh mười một tuổi đã khôi ngô hơn người. Anh nắm tay cô, chạy qua con ngõ vừa sâu vừa dài. Qua những khe cửa của các nhà ven đường, loáng thoáng còn nghe được tiếng côn khúc. Từng dải đèn lồng đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Thời điểm ấy đúng vào tết Trung nguyên. Khi nổi gió, những tiền vàng dùng để đốt cho vong hồn trên đường bay tứ tung, giống như chúng đã thật sự đến được tay các hồn ma và chúng đang nhiệt tình nhảy múa vậy…