Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 612: Người đầu tiên cảnh sát tìm sẽ là anh

Hôm sau, trời quang mây tạnh. Không khí sau cơn mưa luôn rất đẹp. Mở trang mạng ra, thậm chí còn có người cảm thán, muôn dặm cách trở mà vẫn được nhìn thấy Hương Sơn, chất lượng không khí cực kỳ tuyệt vời.


Đương nhiên, với vị trí địa lý của tứ hợp viện thì cho dù bầu không khí có trong lành tới mức tối ưu thì đánh chết cũng chẳng nhìn thấy Hương Sơn. Chỉ có điều, sau mấy trận mưa, nhiệt độ cũng giảm xuống. Cái lạnh lúc sáng sớm và tối muộn càng ngày càng rõ nét. Thời tiết tốt như khi đi leo núi vậy.


Bữa sáng rất phong phú, còn có cả một sa lát gan ngỗng mà Tố Diệp thích ăn nhất.
Sau khi thức dậy, cô kêu la thất thanh: “Dinh dưỡng sáng sớm thế này quá phong phú rồi.”
Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười, xoa đầu cô và nói: “Mau đánh răng rửa mặt còn ăn cơm!”


Tố Diệp trang điểm nhẹ rồi ra ngoài, chỉ để lại đôi môi mộc để ăn sáng.
Niên Bách Ngạn rót cho cô một cốc nước hoa quả.
Cô đón lấy, cắm cúi uống mấy ngụm, lúc ăn uống rõ ràng là không mấy tập trung. Niên Bách Ngạn ngồi đối diện, ngước mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, im lặng.


Tố Diệp ăn uống không ngon miệng lắm. Cô ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Thấy anh đang yên lặng ăn cơm, bao điều chất chứa trong lòng nhất thời chẳng biết phải nói ra thế nào.
“Không thích à?” Niên Bách Ngạn lên tiếng.
Tố Diệp há hốc miệng: “À… không phải!”


Niên Bách Ngạn xiên cho cô một miếng chân giò hun khói: “Thế thì ăn nhiều một chút!”
“Ừm…” Cô uể oải, đón lấy chiếc dĩa.
Niên Bách Ngạn biết cô có lời muốn nói nhưng anh không hỏi, chỉ cười nhẹ nhàng, sau đó lại trở về với vẻ yên tĩnh.


Nói thế nào Tố Diệp cũng là người thẳng tính, nhất là khi đối mặt với Niên Bách Ngạn. Cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế một loạt câu hỏi trong lòng nữa. Sau khi nuốt miếng chân giò xuống, cô tò mò hỏi: “Rốt cuộc tối qua anh đi đâu vậy?”


Niên Bách Ngạn không hề kinh ngạc, giọng anh nghe tự nhiên và vững vàng: “Tới nhà bạn. Cậu ấy xảy ra chút chuyện!”
“Bạn ư? Em có quen không?”
“Không phải ai em cũng quen đâu, có Kỷ Đông Nham.” Niên Bách Ngạn thản nhiên đáp.
Tố Diệp khẽ cắn môi, nhíu mày.
“Diệp Diệp!” Anh khẽ gọi tên cô.


Tố Diệp ngẩng đầu.
“Tối qua không ở bên em được, xin lỗi em!” Sấm chớp đùng đùng như vậy, anh không nên bỏ cô lại một mình.
Tố Diệp khẽ lắc đầu.
Có Kỷ Đông Nham ư?
Sự nghi hoặc trong lòng cô cũng giảm đi một chút.


Tối qua đúng là cô đã bắt gặp Kỷ Đông Nham. Sau khi để mất dấu Niên Bách Ngạn, cô bèn quyết định thử vận may, lái xe về phía khu nội thành Thông Châu. Mãi một lúc lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng Niên Bách Ngạn đâu là cô biết không thể tìm được anh nữa rồi.


Đúng lúc ấy, cô lại gặp Kỷ Đông Nham. Sau khi thấy cô, anh ấy rất ngạc nhiên.


Đương nhiên Tố Diệp không thể nói mình để mất dấu Niên Bách Ngạn. Cô bèn nói dối rằng mình tới nhà đồng nghiệp lấy chút đồ. Nói thế nào Kỷ Đông Nham cũng phải thấy cô về tới nhà an toàn mới chịu. Không còn cách nào khác, cô đành quay lại đường cũ. Cô lái phía trước, anh ấy đi theo phía sau.


Cho tới tận khi về đến tứ hợp viện, Tố Diệp mới hỏi Kỷ Đông Nham tại sao lại tới Thông Châu.


Kỷ Đông Nham chỉ lảng tránh nói cần tới đó xử lý chút chuyện, không ngờ lại gặp cô. Tố Diệp bèn dặn dò Kỷ Đông Nham: Chuyện của tối nay đừng nói với Niên Bách Ngạn! Tuy rằng Kỷ Đông Nham tỏ vẻ kỳ lạ nhưng vẫn đồng ý.


Bây giờ nghĩ lại, chắc là Niên Bách Ngạn không nói dối. Tối qua Kỷ Đông Nham nói có việc, có lẽ liên quan tới Niên Bách Ngạn. Sao có thể trùng hợp đến vậy, anh ấy cũng xuất hiện ở Thông Châu.


Rất lâu sau, Tố Diệp mới mỉm cười hỏi Niên Bách Ngạn: “Chuyện gì thế? Kể em nghe đi!” Cứ thần thần bí bí, nhất định không phải chuyện nhỏ.
Niên Bách Ngạn cũng nhìn cô, đáy mắt cưng chiều: “Toàn là mấy chuyện làm ăn thương trường thôi. Em nghe sẽ cảm thấy khô khan đấy.”


Tối qua biết được cô đang bám theo, sau khi lên đường cao tốc anh đã gọi điện cho Kỷ Đông Nham, bảo cậu ấy bất cứ giá nào cũng phải nhìn thấy Tố Diệp về nhà an toàn rồi mới được đi. Anh còn báo vị trí đại khái của Tố Diệp, giờ cậu ấy tìm cô giúp mình rồi đưa cô về nhà. Kỷ Đông Nham trong điện thoại tỏ ra kỳ lạ, hỏi anh sao đang nửa đêm nửa hôm lại để vợ chạy ra ngoài.


Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói với ngữ khí điềm đạm: Cô ấy đang theo dõi tôi.


Kỷ Đông Nham lập tức hiểu ra. Cậu ấy không hỏi nguyên nhân, chỉ bảo anh cứ an tâm. Cuối cùng còn dặn dò anh một câu: Nếu cần mình giúp đỡ thì cứ gọi điện bất kỳ lúc nào. Còn nữa, cậu cũng chú ý an toàn đấy!
Niên Bách Ngạn không nói gì, kết thúc cuộc điện thoại.


Nhưng lại cảm thấy ấm lòng.
Thật ra Kỷ Đông Nham chẳng biết gì cả, nhưng cậu ấy cũng không phải kẻ ngốc. Muộn như vậy anh có hành động này, chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Thế nên câu nói ấy được thốt ra trong lúc này, nghe bỗng vô cùng ấm áp.


Dĩ nhiên, anh không thể nói thật mọi chuyện với Tố Diệp, nên mới lấy lý do đó. Ai ngờ Tố Diệp tìm hiểu tới cùng. Cô rướn người về phía trước: “Không sao đâu! Em không thấy nhàm chán đâu mà, anh kể em nghe đi!”


Có lẽ Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại kiên trì tới vậy. Anh sững người giây lát sau đó chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường: “Em còn lề mề là muộn giờ làm đấy!”
“Muộn thì muộn!” Tố Diệp đã nhìn ra vẻ sửng sốt trong đôi mắt anh.


Niên Bách Ngạn lại cố tình bổ sung một câu: “Muộn rồi sẽ bị trừ tiền. Một người yêu tiền ngang mạng sống như em, sao? Không muốn sống nữa à?”
Câu nói ấy như chặn họng Tố Diệp. Cô ăn nốt miếng bánh mỳ nướng cuối cùng rồi đứng dậy: “Vậy tối về em lại tra hỏi anh!”


Niên Bách Ngạn chỉ im lặng mỉm cười.
Con đường vẫn tắc nghẽn, chiếc xe vẫn chậm rãi nhích từng bước.


Tố Diệp dán mặt lên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô thấy trên xe buýt chật ních toàn người là người. Chiếc xe buýt vừa dừng lại, đám đông ấy lại lao về phía trước. Cô lắc đầu cảm thán: “Haiz! Em may mắn biết bao không cần phải bon chen lên xe buýt cùng những người kia!”


“Số em sướng!” Niên Bách Ngạn cười.
Tố Diệp lập tức dính sát vào cánh tay Niên Bách Ngạn như một chú chó pug: “Đúng rồi, đúng rồi! Đã tìm được một người chồng tốt có thể đưa đón em đi làm.”


Câu nói ngọt ngào này đã khiến lòng chuộng hư vinh của đàn ông trong Niên Bách Ngạn cực kỳ thỏa mãn. Khóe môi anh cũng cong lên một đường tuyệt đẹp: “Bảo bối à! Chồng em đang lái xe đó!”
Tố Diệp bèn thả anh ra, cười hì hì: “Người ta không nhịn được muốn khen ngợi anh một lát đó mà!”


“Giữ lại tối khen trên giường sau!”
“Ghét thế!” Tố Diệp đỏ mặt vì câu nói của Niên Bách Ngạn.


9 giờ kém 10, Niên Bách Ngạn đưa Tố Diệp tới dưới tòa nhà Liêm Chúng đúng giờ. Cô hôn chụt một cái lên má anh sau đó lao vào trong tòa nhà như một con bướm hoa. Niên Bách Ngạn phì cười. Anh nhìn đồng hồ, đoán chắc tính cả thời gian đi thang máy, tới khi cô phi được đến máy quẹt thẻ ở quầy lễ tân của Liêm Chúng, thì cũng suýt soát chín giờ.


Cô gái này…
***
Khoảng thời gian này Kỷ Đông Nham cũng bận điên rồ.


Sau khi mua lại toàn bộ Tinh Thạch, anh cơ cấu lại công ty. Ngoài việc giữ lại các cán bộ cao cấp và trung cấp của Tinh Thạch ra, về cơ bản đều được anh thay mới. Một lượng người mới cũng được gia nhập hội đồng quản trị. Nhưng anh vẫn là người biết trọng lời hứa. Cổ phần của nhà họ Diệp, ngoại trừ giữ lại Tố Diệp, Lâm Yêu Yêu, còn lại đều bị hòa tan.


Hứa Đồng nộp đơn xin thôi việc.
Chuyện này khiến Kỷ Đông Nham hơi ngỡ ngàng. Đích thân anh đã gọi cô ấy tới, hứa với cô ấy rằng tuyệt đối sẽ không để chức vụ của cô ấy bị ảnh hưởng, hy vọng cô ấy có thể tiếp tục ở lại công ty.


Nhưng Hứa Đồng khăng khăng xin nghỉ việc, thái độ rất kiên quyết.
Kỷ Đông Nham thấy cưỡng ép giữ cô ấy lại cũng không được, đành phải đồng ý. Anh hỏi cô ấy đã tìm được công ty khác chưa. Nếu chưa tìm được, anh định sẽ viết cho ấy một giấy giới thiệu chất lượng cao.


Hứa Đồng cười đáp rằng, trước mắt mình muốn đi nghỉ phép dài hạn, đi đâu đó vui chơi, khi nào chơi chán sẽ quay về làm việc. Bao nhiêu năm nay cô ấy rất ít khi nghỉ phép, giờ cũng nên nghỉ ngơi rồi.


Kỷ Đông Nham hẳn là đã được nghe danh của Hứa Đồng. Một người phụ nữ đã ở bên cạnh Niên Bách Ngạn bao năm nay chắc chắn cũng không thể thiếu tinh thần đặt công việc lên hàng đầu. Thế là anh đã đồng ý, rồi thông báo cho phòng tài vụ kết toán cho Hứa Đồng gấp ba lần tiền lương, còn đủ các loại tiền thưởng, thậm chí cả tiền thưởng cuối năm.


Hứa Đồng cười, nói mình phát tài rồi.
Kỷ Đông Nham thì chân thành nói: Đây là những gì cô xứng đáng có được!


Họp xong, Kỷ Đông Nham trở về phòng làm việc. Anh không vào trong phòng làm việc của chủ tịch mà chỉ đòi mỗi phòng làm việc của Niên Bách Ngạn. Ngồi vào vị trí anh ấy đã từng ngồi, Kỷ Đông Nham bỗng cảm thấy ngẩn ngơ. Cảnh vật vẫn, người đã khác xưa. Đây chính là cuộc đời.


Di động đổ chuông.
Ban đầu Kỷ Đông Nham mặc kệ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng di động vẫn không ngừng kêu réo. Đối phương có vẻ rất kiên nhẫn. Không còn cách nào khác, anh phải đứng dậy lấy di động rồi nhận máy.
Đầu kia là giọng con gái trong trẻo: “Hải Sinh! Xe em hỏng dọc đường rồi!”


“Cô nhầm máy rồi!” Đầu óc Kỷ Đông Nham hơi choáng váng, tùy tiện buông một câu rồi ngắt máy.
Chẳng mấy chốc, di động lại vang lên.
Kỷ Đông Nham nhăn nhó, nhận máy với vẻ bực dọc: “Alô!”


“Xe em bị hỏng rồi, anh tới đón em được không?” Giọng nói ở đầu kia trở nên vô cùng đáng thương.
“Cô là ai hả?” Thái độ của Kỷ Đông Nham không hề tử tế.
“Em…” Đầu kia ấp úng: “Hải Sinh! Anh sao vậy?”
Hải Sinh?
Cái tên này nghe quen quen.


Kỷ Đông Nham cố gắng nhớ. Lúc này anh mới chợt nhớ ra cảnh tượng gặp phải ở Liêm Chúng hôm đó. Ông trời ơi, thôi đúng rồi! Anh còn bị một đứa con gái thần kinh nào đó nhận làm người tình kiếp trước.


Kỷ Đông Nham thở dài. Có vị thần tiên đại tỷ nào rủ lòng từ bi, bố thi cho anh một mảnh đất yên tĩnh không?
Tên là cái gì ấy nhỉ? Anh nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tên của đối phương, cuối cùng đành hỏi: “Cô à! Cô thật sự nhận nhầm người rồi. Tên tôi không phải Hải Sinh!”


Đầu kia trầm mặc giây lát rồi nói: “Bất luận anh có phải Hải Sinh hay không, tóm lại xe của em cũng hỏng dọc đường rồi, làm việc nghĩa chắc là được chứ? Nếu không để em đứng một mình trên đường, lỡ có chuyện gì xảy ra, cảnh sát nhất định sẽ tìm anh đầu tiên đấy!”


Đầu óc Kỷ Đông Nham như phình ra: “Cô xảy ra chuyện, cảnh sát tìm tôi làm gì?”
“Vì người cuối cùng trong danh sách cuộc gọi của em chính là anh mà!”
Kỷ Đông Nham câm nín.
Trầm ngâm giây lát, anh thỏa hiệp: “Thông báo vị trí của cô đi!”


Đầu kia có vẻ như đang nhảy nhót hớn hở: “Em ở gần cầu Bắc Thần, hướng từ Đông sang Tây.”
Kỷ Đông Nham thở dài: “Cô ở yên đó đợi tôi!”
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, anh đứng dậy, vớ lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi phòng làm việc…