Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 593: Nỗi đau lớn nhất

Con người sau khi trưởng thành rất hiếm có được trải nghiệm này: Một đám bạn chí cốt chè chén say sưa, cuối cùng ngủ kiểu gì cũng không biết. Cuộc sống kiểu phóng túng, ngông cuồng này đa phần khi còn là sinh viên. Con người càng trưởng thành, thời gian cũng càng ngày càng xa xỉ. Cuối cùng, đến những buổi tụ tập vui vẻ cùng bè bạn cũng trở thành chuyện xa vời.


Khi Tố Diệp tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài đẹp vô cùng. Ngàn vạn tia sáng chen nhau chiếu vào, nhảy vào trong đôi mắt. Có một khoảnh khắc chúng khiến cô khá mơ màng, không nhận ra được mình đang ở đâu.
Eo cô bị một cánh tay đè lên, khá nặng.


Cô quay đầu. Niên Bách Ngạn đang nằm bên cạnh, nhịp thở trầm ổn, đôi mắt nhắm nghiền. Xem ra tối qua anh thật sự uống rất nhiều. Lại có một tiếng thở đều đặn, nhịp nhàng khác. Tố Diệp ngồi dậy, ngỡ ngàng.
Cả chiếc giường lớn không chỉ có cô và Niên Bách Ngạn đang nằm. Còn có Kỷ Đông Nham.


Anh ấy bị dồn vào góc giường, ngủ rất ngon lành.
Tố Diệp day day vầng trán nhức mỏi, lắc đầu khó xử. Đây cũng là sự tùy tiện sau khi say. Nếu là bình thường, e rằng Niên Bách Ngạn sớm đã đá bay Kỷ Đông Nham ra ngoài.


Cô mê man tỉnh dậy. Trước khi đi ra khỏi phòng ngủ bỗng nhiên nảy ra một trò đùa ác ý. Cô vòng sang bên cạnh giường, quay người Niên Bách Ngạn lại, sau đó đẩy Kỷ Đông Nham vào lòng Niên Bách Ngạn.
Kỷ Đông Nham lẩm bẩm một câu trong giấc mơ, gác đầu lên cánh tay Niên Bách Ngạn rồi lại ngủ thϊế͙p͙ đi.


Nhìn thấy cảnh ấy, Tố Diệp rất muốn cười.
Đã mười giờ sáng rồi.


Ra khỏi phòng ngủ, lúc qua phòng khách, Tố Diệp nhìn thấy Diệp Uyên đang nằm chổng vó trong đó. Cửa phòng cũng không khóa. Một chiếc giày rơi dưới thảm trải sàn, một chiếc còn lại vẫn còn lơ lửng trên chân. Xem ra anh ấy chắc cũng chưa thể tỉnh ngủ ngay.
Phòng bếp có tiếng động rất khẽ.


Cô vào xem liền thấy Niên Bách Tiêu đang ở dưới đó.
Thấy cô đã dậy, cậu cười nói: “Chị đói chưa?”
“Không ngờ em còn dậy sớm hơn họ.” Tố Diệp vươn vai một cái, khắp người nhức mỏi vô cùng. Cô ngửi thấy mùi thơm lừng của mỳ bươm bướm. Thấy vậy, cô cũng đói thật rồi.


“Em uống ít mà!” Niên Bách Tiêu nấu xong mỳ, chủ động múc cho cô một phần.
Tố Diệp súc miệng bằng nước sạch, ăn mỳ sau đó chép miệng lắc đầu: “Kỹ thuật nấu mỳ của em vẫn phải học hỏi anh trai em đấy.”
Niên Bách Tiêu không vui, giơ tay định đòi lại: “Không thích thì đừng ăn!”


“Thích chứ! Cứ coi như chị lắm lời đi!” Tố Diệp giữ chặt chiếc đĩa.
Người còn ngủ bao giờ cũng có phúc hơn người đã thức.


Thấy cả một căn phòng bừa bãi, Tố Diệp và Niên Bách Tiêu đưa mắt nhìn nhau. Họ im lặng khoảng nửa phút gì đó rồi Niên Bách Tiêu níu chặt lấy Tố Diệp chuẩn bị chuồn mất, nói: “Chị phải thu dọn phòng giúp em.”


Đúng là tự tạo nghiệt! Tố Diệp đành phải bê cái đầu vẫn còn nặng trịch, bắt đầu làm việc.


Đừng thấy Niên Bách Tiêu thường ngày qua quýt, trông lại còn rất ba lăng nhăng, nhưng yêu cầu của cậu đối với hoàn cảnh sống rất cao. Ví dụ như, cậu tuyệt đối không cho phép mình ở trong một không gian lộn xộn. Phòng ốc ngày thường lúc nào cũng được dọn dẹp rất ngăn nắp. Gần như còn mắc chút bệnh sạch sẽ.


Thế nên nghĩ cũng đủ biết, khi cậu nhìn thấy cả căn nhà toàn là bơ và bánh kem là chỉ muốn giết người.
Tố Diệp vội vàng đảm đương trọng trách an ủi trái tim tổn thương của cậu, rồi sắp xếp lại nơi ở của cậu hệt như thợ quét vôi.


Cứ như thế, hai người họ bận rộn tới hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc thu dọn phòng sách, Tố Diệp bị một cuốn album trong góc thu hút. Cô bước tới, nhẹ nhàng rút ra, lật xem.
Đa phần đều là ảnh cá nhân của Niên Bách Tiêu.


Có bức chụp từ khi còn rất nhỏ, có bức khi đã đi học, còn cả những bức bây giờ khi cậu trở thành tay đua.
Giống như một tập hồi ký.
Tố Diệp say sưa xem, cũng ngắm một cách tỉ mỉ, từ tốn.


Trong album thi thoảng lại xuất hiện Niên Bách Ngạn, nhưng đa phần đều là chụp trộm. Có lẽ là khi anh đi cùng Niên Bách Tiêu đã bị người ta theo dõi chụp hình. Thế mà chúng lại được Niên Bách Tiêu cất trong album, trân quý như báu vật. Có thể thấy tình anh em sâu đậm của cậu dành cho Niên Bách Ngạn.


Họ rất ít khi chụp chung. Khi xem tới một nửa cuốn album, cuối cùng Tố Diệp cũng phát hiện ra một bức ảnh chụp chung chính thức.


Đó là bức ảnh chụp tại lễ tốt nghiệp của Niên Bách Tiêu. Cậu mặc áo cử nhân, đội mũ cử nhân. Người đứng bên cạnh chính là Niên Bách Ngạn. Trông anh cũng nghiêm nghị như ngày thường. Nhưng nếu ngắm kỹ sẽ thấy khóe môi anh hơi cong lên, ẩn giấu một nụ cười mờ nhạt gần như không thể thấy.


Tố Diệp phì cười. Những người đàn ông không giỏi biểu đạt đa phần đều như vậy thì phải.
Xem tới hai phần ba cuốn album, Tố Diệp liếc thấy một bức ảnh.
Ngón tay cô chợt khựng lại.
Là bức ảnh chụp một gia đình ba người.


Cặp vợ chồng trong ảnh còn rất trẻ. Tố Diệp đã từng nhìn thấy, trên tấm bia mộ trong nghĩa trang, chính là gương mặt của đôi vợ chồng này.
Vợ chồng họ dắt theo một bé trai. Cậu bé ấy trông khoảng tám, chín tuổi gì đó.
Ăn mặc rất cẩn thận, gương mặt rạng rỡ niềm vui.


Cậu bé đang ngẩng đầu lên, ngước nhìn bố của mình, trong đôi mắt rõ ràng là một sự sùng bái, còn có một sự dựa dẫm nhạt nhòa.


Người bố trong bức ảnh cũng cúi đầu nhìn con trai mình. Ánh mắt ông trông có vẻ bình thản nhưng lấp lánh một nụ cười, trong nụ cười ấy là mãn nguyện, là thanh thản. Còn người phụ nữ trong ảnh thì đang nhìn chồng mình, khóe môi chứa chan hạnh phúc.


Người bố trong ảnh rất cao lớn, bóng hình giống Niên Bách Ngạn như đúc.
Tới tận hôm nay, Tố Diệp vẫn còn nhớ bức ảnh trên bia mộ. Cô biết, đôi vợ chồng này chính là bố mẹ của Niên Bách Ngạn.
Vậy thì bé trai này…


Khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu bé, ký ức của cô có một khoảnh khắc bỗng nhiên sáng lên trong đầu. Một cậu bé tay xách ngọn đèn xanh, đôi xanh chìm trong màu xanh ấy…
Còn cả giọng nói non nớt ấy nữa.
Vì sao lại liên tưởng tới cậu bé ấy?


Tố Diệp nhìn chằm chằm vào cậu bé trong bức ảnh. Gương mặt nghiêng nhỏ xíu ấy mang theo nụ cười, không ngừng chồng khít, va đập vào hình ảnh cậu bé trong giấc mơ của cô.


Cô bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, một nỗi đau gần như nứt toác, giống như… có một hình ảnh nào đó vỡ ra trong đầu. Có gương mặt có một người trung niên, còn cả người đàn ông với vết sẹo.
Đúng vào lúc này, một thanh âm cắt ngang không gian suy nghĩ của cô.
Là Niên Bách Tiêu.


“Này! Đừng có lười nhác!” Cậu uể oải lên tiếng.
Tố Diệp giật mình, ngước mắt nhìn người đàn ông đang tựa cửa. Bỗng nhiên, cô vẫy tay về phía cậu như tìm được phao cứu sinh: “Em mau lại đây!”


“Làm gì vậy?” Niên Bách Tiêu có vẻ như không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới. Khi nhìn thấy cô cầm quyển album, cậu cố tình nói: “Chị xem trộm ảnh của em!”
Tố Diệp không hơi đâu nhiều lời với cậu. Cô tóm cậu qua, chỉ vào cậu bé trên ảnh: “Anh trai em à?”


Tới tận khi nhìn thấy cuốn album này cô mới phát hiện ra một chuyện kỳ lạ: Khi ở tứ hợp viện cô chưa bao giờ nhìn thấy album ảnh. Một gia đình bình thường ai chẳng có bốn, năm cuốn album? Nhưng Niên Bách Ngạn thì không. Không những anh không có ảnh của mình mà ảnh hồi nhỏ, ảnh của bố mẹ anh cô đều không thấy. Trước đây cô không cảm thấy gì vì không phát giác ra. Nhưng bây giờ Tố Diệp lại thấy quái lạ. Một người dù không thích chụp ảnh tới đâu cũng có kỷ niệm để lại chứ?


Niên Bách Tiêu hờ hững liếc nhìn một cái, nhướng mày: “Đương nhiên!”
Tố Diệp nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Cô luôn cảm thấy gương mặt Niên Bách Ngạn lúc nhỏ rất quen.
“Còn ảnh nào của anh em lúc nhỏ không?”


Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ rồi lấy lại cuốn album, lật mãi về phía sau. Lật tới trang cuối cùng cậu mới nhún vai, rồi lại suy tư một lát, sau đó đứng dậy, bắt đầu lục tìm trên giá sách, trong ngăn kéo. Cuối cùng nói cậu nói: “Anh ấy có một số bức ảnh hồi nhỏ, em nhớ mà. Nhưng không hiểu sao giờ không thấy nữa.” Sau đó cậu nhìn cô vẻ tò mò: “Trong tứ hợp viện không có ư?”


Tố Diệp lắc đầu.
Cô chưa hề thấy.


Chưa từng thấy bức ảnh cả gia đình họ, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Niên Bách Ngạn lúc nhỏ, thậm chí còn chưa từng thấy hình ảnh bố mẹ Niên Bách Ngạn ở độ tuổi trung niên. Theo lời của Niên Bách Ngạn, bố mẹ qua đời khi anh đã được mười tám, mười chín tuổi. Ảnh của bố mẹ anh lúc đó cũng không có…


Nghe xong, Niên Bách Tiêu chợt hiểu ra: “Chắc là mất rồi đấy! Anh trai em không thích chụp ảnh. Mà hình như cả bố mẹ em cũng không thích. Cuốn album này lúc nào em cũng mang theo người.”
“Nhà em không còn bức ảnh cả gia đình nào khác ư?” Tố Diệp cảm thấy khó tin.


Niên Bách Tiêu nói: “Em không còn. Có thể, anh em có.”
Tố Diệp lỡ lời. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cầm bức ảnh lên. Gương mặt hơi nghiêng của cậu bé đó như một chiếc kim khều từng dây thần kinh trong đầu cô lên. Không hiểu sao, dường như cô nhớ lại một câu nói trong lúc mơ hồ…


“Diệp Diệp! Em nói cho cậu ấy biết đi, có phải từ nhỏ em đã muốn làm bạn gái của anh rồi không? Chúng ta còn ngoắc tay, là thanh mai trúc mã.”
Câu nói này rất chân thực, không giống như đang nằm mơ.
Là Niên Bách Ngạn tối qua thực sự đã nói như vậy hay cô chỉ mơ thấy?


Đầu cô lại bắt đầu đau nhức. Tố Diệp giơ tay ấn chặt hai bên thái dương.
Niên Bách Tiêu thấy sắc mặt cô không ổn bèn hỏi: “Chị sao vậy?”
Tố Diệp khẽ lắc đầu. Phải, cô sao thế nhỉ. Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.


Mấy người đàn ông ngủ tới tận chiều. Người đầu tiên thức dậy là Diệp Uyên. Khi lảo đảo ngang qua phòng ngủ, hình như anh ấy nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nào đó bèn hét ầm lên. Thế là tiếng hét ấy làm Kỷ Đông Nham thức giấc. Ngay lập tức, tới lượt Kỷ Đông Nham rú lên thảng thốt.


Tố Diệp đang chuẩn bị cơm trưa, cuối cùng nghe thấy tiếng quát của Niên Bách Ngạn vọng xuống: “Cút!”


Nếu không nhìn thấy bức ảnh ấy, Tố Diệp nhất định sẽ hí ha hí hửng vì trò đùa của mình, thậm chí còn đi hóng hớt màn vui. Nhưng tới tận lúc ăn cơm, hồn vía của cô vẫn bay đâu đâu, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Niên Bách Ngạn lúc nhỏ.


Sự lặp lại như thật như giả ấy, giống ảo mộng, lại giống như cô tự tưởng tượng ra.


Sau khi tắm rửa xong xuôi, mấy người họ cũng bớt đi kha khá hơi rượu, cực kỳ sảng khoái. Chỉ có quần áo của Niên Bách Tiêu là gặp họa. Quần áo của ba người họ đều phải mang đi giặt khô, thế nên chỉ còn cách mượn quần áo của cậu. Cũng may vóc dáng của họ tương đương nhau.


Niên Bách Ngạn nhận ra Tố Diệp có tâm sự. Anh hỏi cô có chuyện gì. Tố Diệp nhìn anh, suy nghĩ rồi lên tiếng: “Tối qua, có phải anh nói chúng ta là thanh mai trúc mã không?”
Bàn tay đang cầm bát đũa của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Nụ cười nhạt trong đáy mắt cũng mắc cạn trong giây lát.


Anh còn chưa lên tiếng, Kỷ Đông Nham ngồi bên đã cười đến nỗi suýt nữa thì phun cả hớp nước vừa uống ra ngoài: “Thanh mai trúc mã à? Thật hay giả vậy? Tối qua cậu còn nói câu này à?”
Rõ ràng là Niên Bách Tiêu cũng hiếu kỳ. Cậu nhai một miếng thịt bò rồi nhìn lên Niên Bách Ngạn.


Niên Bách Ngạn cụp mắt xuống, che đi sự ngỡ ngàng ban nãy, hờ hững đáp: “Không nói!”
Tố Diệp nghi hoặc. Lẽ nào thật sự là cô nằm mơ?
Kỷ Đông Nham đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu Diệp! Chúng ta mới là thanh mai trúc mã.”


Niên Bách Ngạn ngẩng lên, ném cho Kỷ Đông Nham một ánh mắt đủ để giết người. Kỷ Đông Nham so vai, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Câu trả lời ấy càng khiến Tố Diệp thêm bức bối. Không nói ư? Nhưng cô có ấn tượng mà. Sao lại chân thực đến thế được?


Niên Bách Nhạn rõ ràng cũng không muốn cô suy nghĩ tiếp. Anh gắp thức ăn vào bát cô: “Cơm nguội rồi kìa, mau ăn đi!”
Tố Diệp không thể nuốt nổi.
Trong lòng cứ như có thứ gì mắc lại, lên không được, xuống chẳng xong.
Cho tới khi di động vang lên.
Cô đứng dậy nhận máy. Đầu kia là tiếng Tố Khải.


Niên Bách Ngạn lặng lẽ nhìn theo bóng cô đến tận khi cô kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tố Diệp.
Kết thúc cuộc điện thoại, cô ngẩn ngơ mấy giây, tới lúc Niên Bách Ngạn gọi tên cô: “Diệp Diệp?”


Tố Diệp quay người lại, nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Trong điện thoại Tố Khải nói phía cảnh sát đã tìm thấy một thi thể, trên cán dao có dấu vân tay của Diệp Hạc Thành. Vóc dáng của nạn nhân giống hệt như miêu tả lúc trước của Diệp Uyên. Còn nữa… có người cung cấp một đoạn băng, tối hôm Diệp Ngọc xảy ra chuyện, Diệp Hạc Thành đã xuất hiện ở Tinh Thạch…”


Ai nấy đều sửng sốt.
Rất lâu sau Diệp Uyên mới nói: “Ý của em là…”
“Cảnh sát có lý do tin rằng Diệp Hạc Thành là hung thủ giết hại Diệp Ngọc và mưu sát anh, giờ họ đã ra lệnh truy nã.”


Diệp Uyên ngẩn người, rồi chẳng mấy chốc đôi mắt anh ấy ngập tràn một nỗi đau không tên. Tố Diệp cũng trầm mặc. Tuy rằng trước đây họ vẫn luôn nghi ngờ Diệp Hạc Thành. Nhưng khi thật sự đến nước này, tới ngày thực sự bắt được chứng cứ của ông ta, trái tim cô lại cồn cào một cách khó chịu.


Còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau bị người thân phản bội?
“Tình hình bây giờ thế nào?” Niên Bách Ngạn bình tĩnh hỏi.


Tố Diệp hít sâu một hơi: “Tố Khải nói Diệp Hạc Thành đã bị bắt về quy án, bây giờ đã tới giai đoạn hỏi cung. Hơn nữa nó cũng đã cho điều tra số sách của Diệp Hạc Thành. Nó cho rằng cái chết của bố cũng có liên quan trực tiếp tới Diệp Hạc Thành.”
Trên bàn ăn, bầu không khí bỗng nặng nề.


Rất lâu sau, Diệp Uyên mới thở dài: “Chuyện này, Lan Lan đã biết chưa?”
“Chắc là biết rồi, chuyện lớn như vậy mà.” Tố Diệp lẩm bẩm.
Diệp Uyên gật đầu mệt mỏi, rất lâu, rất lâu mới nói: “Vậy thì bây giờ cuối cùng anh cũng được gặp lại Yêu Yêu rồi.”
Phải, được gặp lại rồi.


Nhưng cuộc trùng phùng này lại được dựng lên trên nỗi đau mất người thân. Nghĩ lại bỗng thấy xót xa vô cùng.
Niên Bách Ngạn giơ tay về phía Tố Diệp. Cô bước lên. Anh kéo cô ngồi xuống, dịu giọng nói: “Có những chuyện rồi cũng phải đối mặt. Tuy rằng chúng ta đã chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi.”


Tố Diệp siết chặt tay anh, khẽ gật đầu…