Niên Bách Ngạn hơi nhíu mày.
“Con người cậu cứ đâm đầu vào công việc là quên hết tất cả. Đừng trách mình không nhắc nhở cậu! Không phải cứ cưới được vợ về nhà là mọi việc êm đẹp đâu đấy!” Kỷ Đông Nham thở dài.
Niên Bách Ngạn khẽ hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Kỷ Đông Nham suy nghĩ giây lát rồi chỉ tay về phía sofa.
Niên Bách Ngạn quay trở lại, ngồi xuống sofa: “Nói đi!”
Kỷ Đông Nham mỉm cười: “Cậu biết chuyện Đinh Tư Thừa đảm nhận chức cố vấn tâm lý ở công ty của mình chứ?”
Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta bằng ánh mắt “nói phí lời”.
“Vội gì chứ! Nghe mình từ từ kể!” Kỷ Đông Nham chậm rãi.
Niên Bách Ngạn không nói câu nào, đứng dậy định bỏ đi.
“Này, này, này! Dù gì bây giờ cậu cũng đang ở địa bàn của Kỷ Thị, phải không? Ít nhiều cũng nên nể mặt mình chứ.” Kỷ Đông Nham giữ anh lại.
“Có chuyện gì thì mau nói đi!” Hàng lông mày của Niên Bách Ngạn chau lại rất chặt.
Kỷ Đông Nham hắng giọng: “Ai ai cũng yêu Tố Diệp. Cậu, mình, kể cả Đinh Tư Thừa.”
Niên Bách Ngạn lườm cậu ta một cái.
Kỷ Đông Nham nhún vai: “Mình chỉ nói sự thật thôi. Bây giờ cậu không thể liệt mình vào danh sách tình địch được. Nguyên tắc của mình rất rõ ràng. Tới khi nào cậu đi mất, chết toi, không còn nữa, lúc đó mình mới lại theo đuổi Tố Diệp. Nhưng Đinh Tư Thừa thì khác, anh ta là thầy hướng dẫn của Tố Diệp. Hai người họ lại từng sống ở nước ngoài một thời gian rất dài. Cậu muốn anh ta từ bỏ, đó là chuyện không thể!”
“Kỷ Đông Nham! Tốt nhất cậu nên chọn lựa từ ngữ cho chính xác. Diệp Diệp và Đinh Tư Thừa khi ở nước ngoài chỉ có quan hệ học trò và thầy giáo. Thế nào gọi là sống một khoảng thời gian rất dài?”
“Quen biết một thời gian rất dài, được chưa? Xin lỗi, mình lỡ lời!” Kỷ Đông Nham chữa lại.
Niên Bách Ngạn kiên nhẫn.
Kỷ Đông Nham tiếp tục nói: “Hôm qua mình tới phòng khám tìm Đinh Tư Thừa, đã nhìn thấy Tố Diệp ở Triều Dương Môn.”
Niên Bách Ngạn lại nhíu mày.
“Rõ ràng là cô ấy tới tìm Đinh Tư Thừa. Nhưng không hiểu vì sao lại do dự không đi lên. Sau đó cô ấy ra về, mình mới vào.”
Niên Bách Ngạn trầm tư suy nghĩ.
“Vì chuyện của Lâm Yêu Yêu, Tố Diệp rất có thành kiến với Đinh Tư Thừa. Nhưng tại sao hôm qua cô ấy lại tới tìm anh ta? Cô ấy có chuyện gì cần nói với Đinh Tư Thừa mà không thể tâm sự với người làm chồng như cậu? Lẽ nào cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?” Kỷ Đông Nham chất vấn.
Hàng mi Niên Bách Ngạn chợt run lên.
“Có thể nhận ra cô ấy có vấn đề gì khúc mắc, bản thân không thể giải quyết được mới muốn tìm tới Đinh Tư Thừa, nhưng lại chần chừ. Đinh Tư Thừa là người cô ấy chán ghét, không muốn gặp nhưng lại không thể không gặp. Niên Bách Ngạn! Trước đây cậu hẹn hò với quá ít con gái, hoàn toàn chẳng hiểu gì về phái nữ. Tâm tư của phụ nữ rất khó nắm bắt. Đinh Tư Thừa lại là một bác sỹ tư vấn tâm lý có tiếng. Lỡ như anh ta lợi dụng lúc sơ hở này thì phải làm sao? Hoặc có thể, anh ta giở trò gì đó với Tố Diệp, khiến cô ấy không nhận ra cậu nữa thì làm sao đây?”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn trở nên nghiêm nghị.
“Đương nhiên! Câu cuối cùng là mình tự bịa ra. Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu. Đừng để Đinh Tư Thừa thật sự có cơ hội tấn công.” Kỷ Đông Nham nghiêm túc trở lại.
Ánh mắt khi Niên Bách Ngạn trầm mặc rất lạnh, lạnh như lớp sương trên mái ngói.
Anh không nói câu nào, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất lâu sau, anh bỗng nhiên đứng dậy, cứ thế bỏ đi không quay đầu lại.
Những gì cần nói Kỷ Đông Nham đã nói cả rồi. Đợi anh rời khỏi phòng làm việc, Kỷ Đông Nham mới thở dài: “Niên Bách Ngạn à Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc kiếp trước cậu đã làm việc gì tốt hơn mình vậy?”
Sau khi đặt điện thoại xuống, sắc mặt Tố Khải có vẻ rất nặng nề.
Diệp Lan đang ăn kem. Loại kem dâu tây với lớp bơ dày, ngòn ngọt, dính dính này chính là hương vị yêu thích nhất của cô.
Cô bước tới, hỏi với vẻ lưỡng lự: “Anh lừa mẹ em?”
Tố Khải nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu cô rồi gật đầu: “Đúng vậy! Anh đã lừa bà ấy.”
Vừa rồi là điện thoại của Nguyễn Tuyết Cầm, hỏi thăm tình hình của Diệp Lan. Tố Khải ngập ngừng giây lát rồi nói với Nguyễn Tuyết Cầm rằng tình trạng của Diệp Lan vẫn lặp đi lặp lại, bây giờ phát tác không cố định. Nguyễn Tuyết Cầm nghe xong rất lo lắng, nói muốn đưa Diệp Lan về nhà.
Tố Khải lạnh lùng hỏi: Thế lỡ như lên cơn nghiện thì phải làm sao?
Nguyễn Tuyết Cầm không nói được câu nào.
Tố Khải đề nghị để Diệp Lan tiếp tục ở bên cạnh anh, khi nào chắc chắn đã dứt hẳn cơn nghiện anh sẽ đưa cô về nhà.
Tuy rằng Nguyễn Tuyết Cầm không mấy vui vẻ, nhưng cũng không có cách gì phản đối.
Cuộc nói chuyện của Tố Khải, Diệp Lan đã nghe thấy cả. Cô tò mò hỏi là vì đã lâu lắm rồi cô không còn lên cơn nghiện.
“Anh không muốn để em rời xa anh!” Tố Khải bổ sung một câu.
Diệp Lan cúi đầu, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô không nói gì, chỉ cắn chặt môi, nhìn lớp kem dần dần tan chảy, sau đó chậm rãi ăn từng miếng một.
“Đừng ăn nhiều đồ lạnh quá!” Tố Khải không cho cô ăn tiếp nữa.
Diệp Lan ngước mắt nhìn anh: “Còn nguyên nhân nào khác không?”
Tố Khải sững người.
“Thật ra…” Diệp Lan do dự, từ tốn mở lời: “Anh vẫn đang nghi ngờ bố em, phải không?”
Tố Khải trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh xin lỗi!”
Ánh mắt Diệp Lan khẽ xao động. Cô siết chặt ly kem, tâm trạng kích động.
“Lan Lan! Em phải biết bây giờ bố em đang dòm ngó Tinh Thạch như hổ đói rình mồi.”
“Nhưng đâu có nghĩa là ông giết người. Bây giờ anh cả không còn nữa, Diệp Ngọc cũng chết rồi, anh rể cũng đã rời khỏi công ty, vậy thì… vậy thì bố em muốn vực lại Tinh Thạch đâu có gì sai?” Ngữ khí của Diệp Lan cũng rất xúc động.
Tố Khải không muốn tranh cãi với cô về những chuyện này. Anh an ủi: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được không?”
Diệp Lan mím môi.
Tố Khải không biết nên nói gì. Anh giơ tay định chạm vào cô.
Nhưng cô bỗng hất tay anh ra, đứng dậy, quay về phòng ngủ.
Cửa phòng được cô đóng chặt.
Tố Khải thở dài nặng nề rồi trầm mặc…
Đêm khuya, Tố Diệp ngủ rất không ngon giấc.
Gió ngoài cửa sổ tĩnh lặng.
Từng chiếc lá lặng lẽ đung đưa.
Có hạt mưa im ắng rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống ô cửa kính.
Từng hạt, từng hạt, khe khẽ đập vào tai.
Giống như hóa thành một âm thanh gì đó.
Tiếng nước chảy…
Hoặc là tiếng kim đồng hồ tích tắc…
Cũng có thể là giọng của Phương Bội Lôi…
Giọng nói dịu dàng ấy xuyên qua não bộ, sau đó trở thành một tiếng vang êm ái.
Thanh âm ấy nhắc nhở cô phải thả lỏng, hoàn toàn thả lỏng…
Dường như cô đi qua một đường hầm rất dài.
U tối, không một tia sáng.
Lại như đang có người gọi tên cô trìu mến.
Cô tiếp tục đi về phía trước, cho tới khi có một tia sáng nhạt nhòa.
Cô đi về phía tia sáng ấy, lại như đang tiến về một mối nguy hiểm rình rập.
Bước chân hơi run rẩy, nhưng nội tâm lại không ngừng ra lệnh cho bản thân phải tiếp tục tiến bước.
Là một con ngõ dài thật dài.
Một ngọn đèn xanh.
Cô nhìn thấy bé gái đó.
Tố Diệp biết rất rõ ràng cô bé kia chính là bản thân mình.
Sau đó, cô nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé.
Cô bé được bàn tay ấy kéo dậy. Hai người đi trong con ngõ dài.
Tia sáng yếu ớt vẫn bao trùm lên cô bé.
Tố Diệp cố gắng nhìn rõ gương mặt của cậu bé kia.
Ánh sáng bèn dịch chuyển lên từng chút một.
Càng ngày càng gần gương mặt của cậu bé đó…
Cậu bé có một khuôn cằm rất đẹp, bờ môi hơi mỏng, sống mũi cao thẳng…
Đôi mắt đó!
Tố Diệp bất chợt giật mình kinh hãi.
Đôi mắt đó quá quen thuộc…
Cô đã nhìn được dáng hình cậu bé, tuy rằng còn hơi mơ hồ nhưng luôn có một cảm giác rất quen.
Rồi bỗng nhiên hai người họ chạy bán sống bán chết.
Hình ảnh rất hỗn loạn.
Tố Diệp bỗng thấy sợ hãi vô cớ. Cô có cảm giác, một mối nguy hiểm đang tới gần.
Hình ảnh lại thay đổi.
Một mình bé gái đang chạy trốn.
Bất ngờ, có một gã đàn ông bế thốc cô bé lên. Tiếng cười gằn ác độc cực kỳ chói tai.
Tố Diệp nhìn thấy đó là một gương mặt đáng sợ với một vết sẹo dài vô cùng khủng khϊế͙p͙. Hắn ta vác bé gái lên vai như vác bao tải rồi đi về phía một con ngõ còn tối tăm hơn.
Bé gái gào khóc ầm ĩ.
Tố Diệp rất muốn đuổi theo nhưng vô ích.
Cuối cùng khi đôi chân của cô có thể cử động được, cô chạy về phía con ngõ đó thì phát hiện, chớp mắt nó đã biến thành một đỉnh núi tuyết.
Núi tuyết, cô rất quen thuộc.
Lần này, Tố Diệp nhìn thấy mình đã lớn.
Cô đeo trang bị trên lưng, đứng dưới chân núi.
Bên cạnh cô là một người đàn ông.
Bóng lưng của người ấy rất đỗi thân thuộc.
Tố Diệp từ từ tới gần.
Nhưng bỗng thấy bản thân mình trong khung cảnh đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, mỉm cười khoác tay anh và nói: “Tưởng Bân! Chúng ta sẽ cùng nhau chinh phục nó!”
Tưởng Bân…
Anh chính là Tưởng Bân?
Tố Diệp cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên cô tiếp cận Tưởng Bân ở một khoảng cách gần như vậy trong giấc mơ.
Tưởng Bân hơi nghiêng mặt, vòng tay qua đầu rồi hôn lên trán cô, cười nói: “Cố lên!”
Niên Bách Ngạn!
Tố Diệp bàng hoàng!
Giọng nói này, những đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng này, rõ ràng là Niên Bách Ngạn!
Cô nhìn thấy mình mỉm cười nép trong lòng Niên Bách Ngạn.
Lần này, cô càng có thể nhìn rõ hơn.
Khóe mắt, bờ môi của anh, nụ cười của anh, đều phản chiếu trong mắt Tố Diệp một cách rõ nét.
“Tưởng Bân! Anh thật tốt!” Cô trong khung cảnh đó cười rất rạng rỡ.
Nhưng Tố Diệp thì đang không ngừng gào thét: Không! Anh ấy không phải Tưởng Bân, không phải Tưởng Bân!
Bách Ngạn!
Anh ấy là Bách Ngạn!
“Diệp Diệp?” Có giọng nói vọng vào tai cô, dịu dàng nhưng đầy lo lắng.
Tố Diệp choàng tỉnh lại khỏi cơn mơ, mở mắt trừng trừng.
Nhờ những tia sáng u tối, cô phát hiện, gương mặt Niên Bách Ngạn ở rất gần, rất gần mình, hệt như trong mơ vậy…
Cô nhất thời không thể phân biệt được mình đã tỉnh lại rồi hay vẫn đang nằm mơ.
“Bách Ngạn?” Anh về rồi sao?
“Sao thế?” Niên Bách Ngạn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Cô muốn lên tiếng nhưng không thốt nên lời.
“Diệp Diệp! Khoảng thời gian này anh không thể ở bên cạnh em được.” Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, gương mặt áy náy: “Anh sắp phải đi xa, một tháng nữa mới có thể quay về.”
Không!
Cô không muốn anh đi…