Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 13 - Chương 577: Bốn bức tranh

Những ngày hè oi bức đến mê man, theo bước chân của ngày lập thu càng trở nên ngang tàng. Chỉ có điều, khi đẩy cửa sổ ra đã có thể ngửi thấy một chút se se trong không khí. Có những chiếc lá xanh ngắt tới cực hạn đã bắt đầu từ từ thấm mùi cằn khô.
Là mùi của cái chết sao?


Không đâu. Tố Diệp cho rằng, nó đẹp một cái tĩnh lặng.


Ngày lập thu tới, cũng đồng nghĩa với việc ngày Tết Trung Nguyên truyền thống của người Trung Quốc đang đến gần. Rằm tháng bảy theo lịch âm. Bầu trời Bắc Kinh không tươi sáng cho lắm. Những đám mây bụi thường xuyên không thể tan đi đó, giống như vô số những linh hồn kết thành một tấm lưới che chặt khí thở của con người.


Nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Tố Diệp đã quen với một cuộc sống lười biếng. Thế nên sáng sớm khi phải lái xe tới Liêm Chúng, tâm trạng của cô rất bực bội. Đúng vào giờ cao điểm đi làm buổi sáng, chiếc xe gần gần chốc lại đi, chốc lại dừng, chẳng thể lái nổi.


Khi tới đèn đỏ, Tố Diệp vô tình liếc nhìn chiếc xe bên cạnh.
Bên trong đựng rất nhiều tiền giấy, vàng giấy, có lẽ là dùng để đốt cho người thân đã mất.
Tết Trung Nguyên.
Tố Diệp nhớ lại giờ này năm ngoái.


Trấn Thiên Đăng. Những chiếc đèn hoa đăng bập bềnh trôi trên sông, lay động trước tầm mắt.
Còn cả lễ cầu siêu của nhà Phật, cầu siêu bảy kiếp cho cha mẹ, siêu độ cho những vong hồn du đãng. Rất nhiều người tín Phật đều tỏ lòng thành kính, thờ cúng tăng nhân, cầu cho hạnh phúc, bình an.


Cô còn nhớ lúc ấy khi xem cúng ma đói, người đi qua đi lại rất đông. Niên Bách Ngạn đã nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau. Đó là lần tiếp xúc đầu tiên ở khoảng cách gần sau khi họ chia xa.


Cánh tay anh mạnh mẽ và rắn rỏi, vòng xung quanh người cô. Sống lưng cô có thể cảm nhận được sức mạnh từ vòm ngực anh.
Lần đó, Niên Bách Ngạn đã từ bị động hóa thành chủ động. Anh nói lần này anh không định buông tay nữa.
Một lời hứa mới đẹp làm sao!


Nó khiến cho Tố Diệp biết trên đời này chẳng phải chỉ có ba chữ “Anh yêu em” mới là đẹp nhất.
Chiếc xe đằng sau bấm còi.
Lúc này Tố Diệp mới tỉnh lại, nhận ra đèn xanh đã bật sáng, bèn vội vàng thoát ra khỏi hồi ức, cho xe chạy.
Nhưng tâm trạng của cô lại thoải mái lạ thường…


Bệnh nhân là một cô gái.
Đó là một cô gái rất trẻ, trông khá thanh tú, ưa nhìn. Mái tóc dài, xoăn xoăn thả xuống vai. Hàng mi cong với một màu rất nhạt, thấp thoáng đằng sau bộ mái lưa thưa.


Dương Nguyệt*, nữ, 22 tuổi, học khoa phát thanh tại trường đại học báo chí và tuyên truyền Bắc Kinh, vừa tốt nghiệp một năm, làm việc trong đài truyền hình một thời gian ngắn thì không làm nữa, trước mắt vẫn độc thân. Cả bố và mẹ đều là những nhân vật có tiếng tăm. Bố là chính trị gia, mẹ làm kinh doanh. Dương Nguyệt là một cô tiểu thư điển hình trong gia đình quan thương.


*Chữ “Nguyệt” trong tên của Dương Nguyệt không phải là mặt trăng, mà là một loại thần châu, còn gọi là ngọc châu thần trong truyền thuyết.
Đó là những thông tin cung cấp cho Tố Diệp.


Đọc tài liệu thì giới thiệu về bệnh nhân này rất ít ỏi, cũng chẳng có gì đặc biệt. Nếu nhất quyết phải tìm ra điểm gì đó nổi bật thì cô ấy là một sinh viên nổi tiếng, trong những năm sáng tươi trẻ của đời người đã mắc chứng bệnh thần kinh không thể chữa trị nổi.


Liệu có phải bệnh thần kinh hay không, Tố Diệp cảm thấy còn phải chờ kiểm tra.


Bằng kinh nghiệm bao năm qua trong nghề của cô, càng là những khách hàng trẻ tuổi thì lại càng nhiều cạm bẫy. Đương nhiên, cái gọi là cạm bẫy không phải ám chỉ đối phương sẽ bày mưu giết người cướp của. Mà là gần đây cùng với những bài báo của giới truyền thông về ngành tâm lý học, cộng thêm sự ra đời của nhiều bộ phim với đề tài tâm lý, bí ẩn, khiến cho một số người đã nảy sinh hứng thú, say mê với ngành nghề này. Họ sẽ giả vờ mình có vấn đề về tâm lý để hẹn tới trị liệu một, hai lần. Mục đích chính là muốn xem các bác sỹ tâm lý, đặc biệt là các bác sỹ trị liệu bằng thôi miên lợi hại đến mức nào.


Họ tò mò về quá trình trị liệu, tò mò về các cách thức trị liệu. Việc đầu tiên khi tới phòng bệnh là ngó Đông ngó Tây, bởi vì họ khá hiếu kỳ với hoàn cảnh ở đây. Hiển nhiên là một phòng làm việc của một bác sỹ tư vấn tâm lý sẽ không thể thiết kế giống các văn phòng bình thường khác. Cho dù là về màu sắc cũng phải xem xét tới tâm lý của những người bệnh một cách cực kỳ nghiêm khắc.


Thế nên, thậm chí có lúc họ còn nhân lúc các bác sỹ không để ý để chụp trộm.
Mà mấy “thám tử tò mò” kiểu này lại thường là mấy cô cậu mười bảy, mười tám tuổi, thậm chí là mấy người ngoài hai mươi.


Trước khi tiếp nhận án của Dương Nguyệt, Tố Diệp đã xem ý kiến điều trị mà Phương Bội Lôi, thậm chí là Hà Minh đề xuất với người bệnh. Ý kiến của cả hai người đều thống nhất cho rằng Dương Nguyệt mắc hội chứng Hypersomnia*, đề nghị tiến hành trị liệu vật lý bổ trợ.


*Hypersomnia là một rối loạn giấc ngủ rất hiếm gặp, trên thế giới chỉ ghi nhận 200 trường hợp mắc hội chứng này. Rối loạn Hypersomnia khiến giấc ngủ có thể kéo dài tới 18 tiếng/ngày và kéo dài từ ngày này sang ngày khác, thậm chí cả tuần. Trước khi mắc chứng bệnh này, người bệnh thường có triệu chứng như cúm, đau đầu kéo dài.


Nhưng mẹ của Dương Nguyệt thì một mực khẳng định con gái bà ta cả ngày sống trong thế giới hoang tưởng. Bà ta cảm thấy chứng thèm ngủ của con gái tuyệt đối không phải do cơ thể, nhất định còn có nguyên nhân gì mà các bác sỹ tâm lý chưa tìm ra.


Dương Nguyệt đã trải qua bốn lần trị liệu mà không có một chút hiệu quả nào. Cuối cùng, từ Hà Minh chuyển cho Phương Bội Lôi, rồi lại từ Phương Bội Lôi đẩy tới Tố Diệp.
Hôm nay Liêm Chúng khá náo nhiệt.


Vì có rất nhiều đồng nghiệp nghe tin Tố Diệp quay lại làm việc, có mấy trợ lý mới tới đều chạy qua xem Tố Diệp là một nhân vật như thế nào. Một người nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào mới có thể cưa đổ được thương nhân đá quý tiếng tăm lẫy lừng, Niên Bách Ngạn.


Tố Diệp ăn mặc vừa nghiêm chỉnh lại có vẻ rất Tây.


Một chiếc váy liền được cắt may vừa vặn, bên trên có màu đen tuyền, tà váy bên dưới là hoa văn kẻ sọc caro cao cấp. Hai màu trắng đen kết hợp một cách kinh điển. Dưới chân cũng là một đôi giày cao gót đen hoàn toàn kiểu kinh điển, để lộ ra một khoảng chân cực kỳ trắng. Trên tay cô xách một chiếc túi màu hồng tươi của Hermès. Màu ấy trở thành điểm nổi bật duy nhất từ trên xuống dưới. Cách ăn mặc cực kỳ tinh tế, khéo léo.


Lý Thánh Đản xông vào đầu tiên, lập tức ôm chầm lấy Tố Diệp, rồi chẳng mấy chốc đã rơm rớm nước mắt.
Tố Diệp tươi cười ôm lấy con bé, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy xót xa.


Cô nhìn quanh một vòng, thấy không ít gương mặt xa lạ. Cô bỗng cảm thán, người mới của ngành này xuất hiện đông đảo thật.
Hình như cô mới rời khỏi đây không lâu mà.


Giáo sư Đinh cũng đích thân tới chào đón. Thấy cô xuất hiện trong văn phòng của Liêm Chúng, trái tim vẫn treo lơ lửng của ông cuối cùng cũng đã được đặt xuống. Ông nắm chặt tay cô, dặn dò: “Vụ án của Dương Nguyệt giao cho cô đấy nhé, nhất định phải hoàn thành!”


Tố Diệp mỉm cười nhưng lại thì thầm bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Sớm biết lai lịch bệnh nhân tiếng tăm thế này, tôi đã nâng cao giá rồi!”
Giáo sư Đinh nói ngay lập tức: “Chỉ cần cô chữa khỏi, tiền không thành vấn đề!”


Tố Diệp bật cười: “Thời buổi này, đầu thai cũng phải có kỹ thuật mới được!”
Giáo sư Đinh nghe xong có vẻ gượng gạo.
Tố Diệp đi vào trong phòng làm việc của mình. Giáo sư Đinh thấy vậy cũng đi theo.
Đám trợ lý đứng xem bên cạnh bắt đầu rì rầm to nhỏ.


“Chị ấy chính là Tố Diệp à, thật sự là quá đẹp!”
“Chị ấy sắp ba mươi rồi sao? Sao trông như sinh viên mới tốt nghiệp vậy?”
“Đúng đấy, da đẹp quá cơ, trắng nữa!”
“Dáng cũng cực chuẩn!”
“Quần áo trên người chị ấy vừa nhìn đã biết là rất mắc.”


“Các cô thì biết gì, đắt nhất là chiếc túi xách trong tay chị ấy kìa!”
“Chẳng phải là Hermès sao? Có phải loại nào của hãng đó cũng đắt đâu? Tôi có một người chị em cũng mua một chiếc của Hermès, có hơn 20 ngàn thôi mà.”


“Cái trong tay chị ấy không phải loại 20 ngàn đâu nhé. Kiểu mà bác sỹ Tố đang cầm nằm trong bộ sưu tập Kelly của Hermès, cùng đẳng cấp với một cái Birkin đấy. Nghe nói chất liệu của bộ sưu tập Kelly này cực kỳ hiếm gặp và hiếm thấy, bắt buộc phải đặt trước mới có được, mà thời gian đặt trước lâu vô cùng. Có người phải đợi tới hai năm mới được cầm trong tay đấy. Chiếc đắt nhất trong bộ này cũng lên tới 400, 500 ngàn đấy. Bộ sưu tập Kelly này được rất nhiều người trong hoàng tộc các quốc gia ưa thích. Còn cả Vương Phi, Lưu Gia Linh* đều thích bộ sưu tập này.


*Vương Phi: Ca sỹ thiên hậu của Trung Quốc. Lưu Gia Linh là diễn viên Hồng Kông nổi tiếng, người sắm vai Tuyết Cầm trong bộ phim “Tân dòng sông ly biệt”.
“Thật hay giả vậy, cô nhìn kỹ vậy à?”


“Phí lời! Chị họ tôi đang làm cho một đại lý của Hermès, chị ấy hay nói với tôi về các kiểu túi xách của hãng này. Tuy rằng tôi không đeo nổi nhưng mẫu nào kiểu dáng ra sao tôi đều có thể nhận ra.”
“Ngưỡng mộ thật đấy, được đeo một cái túi đắt như thế!”


“Ngưỡng mộ à? Ngưỡng mộ thì cô cũng học người ta tìm một chồng giàu có đi!”
“Chẳng phải nghe nói chồng chị ấy nghỉ việc rồi sao? Có bao nhiêu tiền để chị ấy tiêu xài phung phí vậy?”


“Cũng phải! Bây giờ chị ấy lại quay về làm việc rồi, chưa biết chừng là sống không nổi cuộc sống bà chủ nữa bắt đầu phải kiếm việc nuôi gia đình rồi!”


Các cô trợ lý mỗi người một câu. Tới tận khi Lý Thánh Đản ra ngoài lấy tài liệu, họ vẫn còn bu xung quanh, bàn tán xôn xao, nhìn cảnh ấy đảm bảo là đang bàn luận về Tố Diệp.
Lý Thảnh Đán điên lên, chống nạnh quát.


“Các cô rảnh lắm phải không? Có tin tôi gọi giáo sư Đinh ra đây ngay bây giờ không?”
Đám trợ lý lập tức tản đi như ong vỡ tổ.
Trong phòng làm việc, Tố Diệp sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy mới bắt đầu quan sát cô gái trước mặt mình.


Dương Nguyệt, trên đường tới đây cô đã nhìn ảnh của cô ấy. Ánh mắt đó khiến Tố Diệp cực kỳ khó quên.


Đó là một đôi mắt rất có hồn, trông đáng thương như một chú nai con, giống như… Nói thế nào nhỉ? Tố Diệp nghĩ mãi mới tìm ra được từ hình dung về Dương Nguyệt. Không giống như các cô gái sống trong một thế giới phù du, hỗn loạn, cô ấy thanh tao, không nhuốm bụi trần như một người sống trong sơn cốc hoặc ẩn mình trong rừng sâu.


Thế nên trong vô thức, Tố Diệp đã xóa bỏ suy nghĩ cô gái này tới gây rối mà kiên nhẫn đọc hết hồ sơ bệnh án của cô ấy.
Chỉ có điều, việc khiến Tố Diệp bất ngờ là Dương Nguyệt không tới một mình. Bà Dương cũng tới cùng cô ấy.


Xuất phát từ thói quen trị liệu thông thường, Tố Diệp bắt buộc phải để người nhà ngồi đợi ở bên ngoài.
Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Nguyệt và mẹ cô ấy, cô lại chần chừ hơn rất nhiều.


Bà Dương ngồi đoan trang trên sofa, còn Dương Nguyệt thì nằm trên bàn trị liệu, cực kỳ yên lặng. Cô ấy nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau, đặt lên bụng.
Dương Nguyệt… ngủ rồi!
Mẹ cô ấy cứ nhìn cô ấy mãi, đầu mày nhíu lại rất sâu.


Sau khi thấy Tố Diệp đi vào, bà ta ngẩn người giây lát, sau đó nhìn thấy giáo sư Đinh bèn vội vàng đứng dậy.
Ánh mắt Tố Diệp vô cùng sắc. Ban nãy mẹ Dương Nguyệt hơi ngẩn ra giây lát. Ánh mắt đó rõ ràng có sự hoài nghi và không khẳng định đối với cô.


“Vị này là bác sỹ Tố, Tố Diệp!” Giáo sư Đinh giới thiệu hai người với nhau.
Bà Dương khẽ gật đầu coi như đã chào hỏi, sau đó nhìn về phía giáo sư Đinh.


Giáo sư Đinh còn chưa lên tiếng, Tố Diệp đã nói trước, giọng nhạt nhòa, có phần tùy hứng: “Không sai! Tôi chính là bác sỹ tâm lý tiếp nhận án của con gái bà. Giáo sư Đinh đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mời tôi quay trở lại. Tôi sẽ không để lãng phí số tiền đó đâu. Thế nên tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để tìm ra vấn đề của con gái bà. Còn nữa, đừng có mang tiêu chuẩn trị liệu của bác sỹ Hà và bác sỹ Phương ra để giám sát tôi. Vì cách chữa trị của tôi và họ không giống nhau, nếu không mọi người cũng không đồng ý để giáo sư Đinh đổi bác sỹ.”


Những lời nói quá sắc sảo và đâm đúng tim đen, khiến bà Dương lập tức ngượng ngập.
Giáo sư Đinh vội ra tay giảng hòa.


Tố Diệp không hơi đâu đối phó với người đàn bà bốc mùi thương nhân này, càng không như các bác sỹ khác dỗ dành, động viên bà ta. Cô đi tới trước mặt Dương Nguyệt, nhìn một lúc rồi hỏi: “Cô ấy ngủ ở đây bao lâu rồi?”


Bà Dương bước tới, nhìn đồng hồ: “Khoảng nửa tiếng rồi!”
“Gọi cô ấy dậy!” Nói xong, Tố Diệp quay về chỗ ngồi của mình.
Bà Dương sững sờ. Thấy Tố Diệp đã ngồi xuống ghế, bà ta đành phải gọi con gái dậy như một người trợ lý.


Dương Nguyệt ngủ rất say, phải gọi một lúc lâu mới chịu dậy. Nhưng cô ấy có vẻ vẫn không muốn dậy, cứ nằm đó, nhắm mắt từ đầu tới cuối, nhưng mí mắt hơi động đậy là có thể nhận ra cô ấy đã tỉnh.


“Bà Dương! Được rồi!” Tố Diệp ngăn bà ta lại rồi bổ sung một câu: “Mời bà và giáo sư Đinh cùng ra ngoài.”
Bà Dương nghe xong lập tức nhíu mày: “Tôi bắt buộc phải ở đây để biết con gái tôi rốt cuộc bị làm sao.”


“Trị liệu chỉ có bác sỹ và bệnh nhân. Bà ngồi đây, tôi không chữa trị được!”
“Bác sỹ Hà và bác sỹ Phương đều cho phép tôi ở lại mà.” Xem ra bà ta không muốn ra ngoài.
Tố Diệp hơi dựa người ra sau, lãnh đạm nói: “Thực tế là họ đâu có chữa khỏi cho con gái bà.”


Vì câu này mà khóe môi bà Dương hơi động đậy, nhưng chẳng nói được gì.
“Còn tôi.” Tố Diệp dõng dạc nói: “Tôi có phương pháp của mình, đừng có làm phiền tôi, ok?”


Càng là những cô gái trẻ thì tâm lý càng có vấn đề, chắc chắn là do môi trường tạo thành. Không giống những người đã bốn mươi, năm mươi tuổi, nguyên nhân gây ra vấn đề về tâm lý lại vì xa rời sự giáo dục của gia đình. Nhưng Dương Nguyệt chỉ mới có 22 tuổi, cũng tức là vừa bước chân vào xã hội mấy năm. Nếu thật sự có vấn đề thì đa phần có liên hệ rất lớn tới môi trường sống từ nhỏ tới giờ.


Vậy thì, bố mẹ là người có trách nhiệm chủ yếu.
Bố của Dương Nguyệt là chính khách, mẹ là thương nhân, nghĩ cũng đủ biết thường ngày không có nhiều thời gian để tâm tới tâm tư của con gái, thậm chí có khi còn chẳng có thời gian ở bên cạnh con gái.
Tố Diệp vừa liếc nhìn Dương Nguyệt.


Cả người toàn đồ hàng hiệu.
Mấy cô tiểu thư cũng có bệnh của tiểu thư.


Trên đời này, những căn bệnh về sức khỏe là xa xỉ đối với người nghèo nhưng đối với người giàu lại là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng bệnh tâm lý thì khác, nó rất công bằng. Nó không quan tâm bạn là người giàu hay kẻ nghèo, khi cần tồn tại nó vẫn sẽ tồn tại.


Có thể chưa ai dám nói câu đó, nên sắc mặt của bà Dương có phần không vui, gương mặt cũng khó đăm đăm. Giáo sư Đinh thấy vậy vội bước lên khuyên nhủ: “Tôi thấy bà vẫn nên ra ngoài đợi là hơn. Tuy tính tình bác sỹ Tố có quái đản một chút nhưng rất giỏi.”


Bà Dương bất mãn nhìn Tố Diệp một cái, cuối cùng đành phải đi ra ngoài trong sự gượng ép.
Giáo sư Đinh cũng đi ra, ra hiệu cho cô cố gắng làm cho tốt.
Tố Diệp khó xử.


Dù là một con người học thuật đi chăng nữa một khi có lợi ích dính dáng cũng khó trách lại trở nên tầm thường. Ví dụ như giáo sư Đinh.


Tuy nhiên, điều khiến Tố Diệp khó hiểu là hình như cô rời khỏi Liêm Chúng đâu có lâu quá. Sao giáo sư Đinh lại thay đổi nhanh đến vậy? Ông ta trước nay là người chỉ vùi đầu vào nghiên cứu, sao bây giờ còn biết khom lưng cúi gối trước người có tiền vậy?


Đợi hai người đi ra ngoài rồi, Tố Diệp mới nhìn về phía Dương Nguyệt vẫn còn nằm yên đó, khẽ nói: “Vẫn không chịu mở mắt ra sao?”
Lúc này Dương Nguyệt mới mở mắt, ngồi dậy khỏi giường, quay đầu nhìn Tố Diệp.


Tố Diệp cũng nhìn cô ấy sau đó đứng lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Dương Nguyệt chỉ chăm chăm nhìn Tố Diệp, không nói một lời.


Tố Diệp cảm thấy, ánh mắt của Dương Nguyệt không hung hăng như mẹ mình. Nó giống hệt như trong ảnh: thuần khiết, không một chút vẩn đục. Chỉ có điều, nhìn qua nét thuần khiết ấy, vẫn có thể nhận ra vẻ mù mịt.
“Vừa rồi cô ngủ sao?” Tố Diệp hỏi.
Dương Nguyệt không đáp.


Tố Diệp tiếp tục hỏi: “Bình thường thời gian cô ngủ có dài không?”


Liên quan tới câu hỏi này, Hà Minh và Phương Bội Lôi cũng có ghi chép trong bệnh án. Thời gian ngủ bình thường của cô gái này lên tới 12 tiếng đồng hồ, cũng tức là, ngoại trừ giờ ngủ bình thường buổi tối ra, cô ấy cũng thường xuyên ngủ trong lúc làm việc. Thậm chí có một lần trong lúc làm chuyên đề, cô ấy cũng ngủ gật, ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc. Mà hiện tượng thèm ngủ này bây giờ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đài truyền hình xét thấy không thể chấp nhận một nhân viên như vậy nên đã cho cô ấy nghỉ việc. Giờ cô ấy ở nhà, thời gian tỉnh táo luôn ít hơn thời gian mê mệt rất nhiều.


Những điều này đều là mẹ Dương Nguyệt trả lời thay cô ấy.
Bà Dương nói, theo như người giúp việc trong nhà phản ánh thì Dương Nguyệt thường xuyên ngủ cả ngày.
Dương Nguyệt không bị câm, chỉ có điều khi đối mặt với bác sỹ tâm lý, cô ấy nhất quyết không nói.


Điều này cũng khiến cho Hà Minh và Phương Bội Lôi gặp nhiều rắc rối và bất tiện trong trị liệu.
Và vì thế, khi tiếp nhận câu hỏi của Tố Diệp, Dương Nguyệt vẫn trầm mặc.
Tố Diệp không sốt ruột. Cô suy nghĩ sau đó nói: “Cô có biết sở trường của tôi là gì không?”


Không giống với các bác sỹ khác, Tố Diệp đã thay đổi cách thức trò chuyện.
Tuy Dương Nguyệt vẫn chưa lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn Tố Diệp đã có vẻ tò mò.


Tố Diệp nhận ra sự thay đổi nhỏ nhoi đó. Cô mỉm cười, giơ tay chỉ lên đầu mình: “Tôi là người chuyên nghiên cứu giấc mơ của con người.”
Dương Nguyệt nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.


“Nói một cách khác, tôi là người giải đáp những giấc mơ.” Nụ cười của Tố Diệp nhẹ nhàng đến mê người: “Dùng một kiểu mê tín siêu việt để giải đáp những khúc mắc của cô.”
“Làm sao chị biết em có khúc mắc?” Thật bất ngờ, Dương Nguyệt bỗng cất lời.


Giọng cô ấy rất dễ nghe. Nhỏ xíu, dịu dàng, như một chú chim họa mi còn e sợ.
Nụ cười của Tố Diệp càng tươi hơn.
Cô biết, một khi cô bé này chịu mở miệng cũng tức là tâm lý đã ít nhiều tiếp nhận cô.


Cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy em có tin không? Chị không những biết được khúc mắc của em, thậm chí còn biết rõ mọi chuyện mà không cần em kể lại trước.”
“Chị định thôi miên em?” Dương Nguyệt chau mày.


Một cô gái nhạy cảm đây! Tố Diệp thầm nghĩ. Cô đã đọc qua ghi chú của Phương Bội Lôi. Dương Nguyệt là một bệnh nhân cực kỳ không hợp tác. Cái không hợp tác ở đây ý chỉ cô ấy từ đầu tới cuối không chấp nhận trị liệu thôi miên. Phương Bội Lôi là một cao thủ thôi miên, nhưng trong hoàn cảnh bệnh nhân không chịu hợp tác và không tin tưởng bác sỹ thì chị ta vẫn không thể thể hiện được khả năng của mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến cuối cùng Phương Bội Lôi đành bó tay đầu hàng.


Tố Diệp nhàn nhã dựa ra sau ghế, nhún vai: “Không đâu! Thôi miên không phải sở trường của chị. Vừa rồi chị đã nói với em đấy, chị có thể nhìn thấu tâm tư của em qua những giấc mơ.”
Dương Nguyệt bán tín bán nghi: “Chị lừa em!”


“Ồ, thế em có dám kể giấc mơ của mình cho chị không?” Tố Diệp nhướng mày.
Dương Nguyệt mím môi: “Chẳng qua chị chỉ dùng thủ thuật thôi, cuối cùng chẳng phải vẫn bắt em nói sao?”
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Vậy được! Em vẽ lại giấc mơ đi.”
“Vẽ lại?”


“Đúng thế!” Tố Diệp trở về bàn làm việc, cầm tới một tờ giấy trắng, đặt một cây bút lên trên, gõ vào đó: “Em đã học vẽ từ năm 8 tuổi, được theo học toàn những giáo viên tiếng tăm ở nước ngoài, thế nên muốn vẽ giấc mơ của mình ra chắc chắn không thành vấn đề. Đối với em mà nói, không phải là một kỹ thuật khó nhằn.”


Dương Nguyệt ngồi im.
“Sao, em sợ à?” Tố Diệp dùng kế khích tướng.


Dương Nguyệt bỗng đứng bật dậy, giậm chân bình bịch đi tới bên bàn làm việc, ngồi xuống, trừng mắt nhìn cô: “Chị kỳ lạ thật đấy! Các bác sỹ chẳng phải đều để mặc bệnh nhân muốn vẽ gì cũng được sao? Làm gì có ai bắt bệnh nhân vẽ theo ý mình như chị?”


Tố Diệp biết, Hà Minh, một bác sỹ trị liệu hành vi, cũng đã sử dụng cách này. Vẽ là cách thể hiện rõ nhất tính cách và nội tâm của một con người. Với một bệnh nhân không chịu nói gì như Dương Nguyệt, Hà Minh chắc chắn sẽ áp dụng cách này.


Đương nhiên, Hà Minh chắc chắn sẽ yêu cầu cô ấy vẽ gì tùy thích.
Nhưng đối với một người có sự chống đối các bác sỹ tâm lý, lại đã hơn hai mươi tuổi, kiểu vẽ đó hoàn toàn có thể được điều khiển bằng ý thức của bản thân cô ấy, chứ không vô tư như trẻ nhỏ.


Tố Diệp dám cá, thứ mà Dương Nguyệt vẽ chắn chắn đã có sự cố tình sắp đặt. Cộng thêm việc cô ấy có một tài năng hội họa nên muốn lấp ɭϊếʍƈ cho qua chuyện là rất có khả năng.
Không phải Hà Minh không nhận ra, đây cũng là lý do khiến anh ta phải bỏ cuộc.


Tố Diệp mỉm cười: “Vậy rốt cuộc em có dám vẽ hay không?”
“Vậy làm sao chị biết chắc chắn em sẽ nằm mơ chứ?” Dương Nguyệt phản bác.


Tố Diệp đáp lại nghi vấn của con bé: “Con người ta khi nằm mơ, con ngươi sẽ động đậy, mí mắt cũng giật giật theo đó. Vừa rồi chị đã quan sát em, em quả thực đã rơi vào trạng thái ngủ sâu, hơn nữa, còn nằm mơ.”


Dương Nguyệt nhìn cô rất lâu, cắn môi sau đó cầm bút lên, bắt đầu cắm cúi vẽ.
Tố Diệp nhẫn nại chờ đợi.


Dương Nguyệt quả nhiên là một người có hoa tay, chỉ dùng lối vẽ thủy mặc là đã có thể vẽ ra khung cảnh bức tranh. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã đưa lại cho Tố Diệp. Tố Diệp đón lấy, xem lần lượt.


Bức thứ nhất: Bên bờ biển, có một chiếc thuyền. Trên thuyền có một chàng trai. Chàng trai chỉ có bóng, nhưng qua cách vẽ của cô ấy có lẽ rất cao và gầy. Anh ta vẫy tay về phía bờ. Trên bờ, lại có bóng một cô gái.


Bức thứ hai: Đồng cỏ hoa nở ngập tràn. Chàng trai và cô gái ôm nhau. Mái tóc dài của cô gái bay bay, hơi cong lên, nụ cười hạnh phúc.
Bức thứ ba: Lá ngân hạnh rải khắp con đường nhỏ. Chàng trai trong chiếc áo măng tô từ biệt cô gái. Cô gái quyến luyến, bịn rịn.


Bức thứ tư: Lại là bờ biển, chỉ còn cô gái đứng bên bờ trong lớp áo dày cộm. Có lẽ đã là mùa đông. Cô ấy đờ đẫn đứng đó nhìn về phía biển xa. Nhưng trên mặt biển đã mất hút bóng con thuyền...