Mặt trời lăn về phía xa, cháy thành một quả cầu lửa, bùng lên đỏ rực cả một góc trời. Cuối cùng, màu đỏ chói lọi ấy dần dần chìm về Tây, kéo theo một cái đuôi dài còn rơi rớt lại nơi đường chân trời.
Đêm đen cũng lặng lẽ lan ra khắp bầu trời, nuốt dần màu đỏ tàn phai ấy từng chút một. Những tia sáng tối sáng thay đổi luân phiên, một sắc màu mang màu sắc sợ hãi. Cuối cùng, một chút ánh sáng cũng đã bị tấm màn đen thay thế. Đêm dài được thắp lên bằng những ngọn đèn đường loang lổ, nhấp nháy không đều, khiến cho nó không còn quá thâm sâu nữa.
Từ sở cảnh sát ra ngoài, Tố Diệp đi không mục đích.
Đứng nơi đầu đường người xe qua lại, ánh mắt cô như một bầu trời, có chút trống rỗng. Nhưng chẳng mấy chốc, nó đã được thay thế bằng sự mơ màng không thể kiểm soát. Cô chẳng biết mình đã đứng giữa dòng người ấy bao lâu, tới tận khi quai của túi xách gần như đã bị mình siết tới hỏng, tới khi từng đầu ngón tay cũng đau nhức, cô mới tỉnh lại, rảo nhanh bước chân vội về nhà.
Đời người phải làm sao mới được sống những ngày tháng bình yên?
Đây là nguyên nhân vừa rồi Tố Diệp chợt mơ màng.
Thật ra cô yêu cầu rất đơn giản, chỉ mong có một không gian như thế, thuộc riêng về cô và anh, không bị thế giới bên ngoài phiền nhiễu, không để những chuyện thế tục len lỏi vào lòng, được yên lặng nắm tay nhau ngắm bình mình và hoàng hôn. Chỉ vậy thôi…
Giống như ngày tháng ở Uyuni vậy.
Yên bình mà vẫn rung động lòng người.
Cái yên bình nằm trong tâm hồn. Cái rung động tới từ vẻ đẹp được tạc nên giữa trời đất.
Bây giờ Tố Diệp mới hiểu. Thật ra ngày ngày tháng tháng cứ trôi qua như vậy. Muốn một cuộc sống nhạt nhẽo, lặp đi lặp lại rất đơn giản. Nhưng muốn một cuộc sống thực sự thuận buồm xuôi gió thì lại rất khó.
Lời của cảnh sát Tưởng vẫn còn văng vẳng trong đầu cô. Mỗi một chữ bật ra giống như lại đóng một nỗi đau bỏng rát bằng sắt nung lên bộ não vốn đã yếu ớt vô cùng của cô.
Bác sỹ Tố! Tới giờ này cô vẫn không nắm rõ tình hình hay sao? Bây giờ tất cả chứng cứ tuy rằng không thể trực tiếp chứng minh Niên Bách Ngạn là hung thủ nhưng cũng không thể chứng minh anh ta trong sạch. Nói thế này cho cô hiểu đi. Anh ta có đầy đủ động cơ, mục đích, nhân chứng và vết máu lưu lại tại hiện trường. Như vậy đối với anh ta là vô cùng bất lợi. Tôi có thể hiểu cho tâm trạng của cô. Nếu muốn chồng cô thoát tội, vậy thì cô cố gắng nhớ kỹ lại xem mình có bỏ sót hay quên không khai báo chuyện gì hay không. Đương nhiên, cảnh sát chúng tôi không muốn hàm oan một người vô tội, nhưng cũng tuyệt đối không thể để lọt lưới một tên tội phạm. Mong cô thông cảm và hợp tác với chúng tôi!
Những lời Tưởng Lỗi nói rất thực tế. Chính vì nó quá thực tế nên nghe lại càng tàn nhẫn.
Làm thế nào để chứng minh một người vô tội đây?
Vào thời buổi mà lòng tin giữa con người với con người đã biến mất thì pháp luật đã trở thành một tiêu chuẩn duy nhất cho quy phạm đạo đức, nhân tính. Đứng trước thì luật pháp lạnh như băng, cái người ta nói tới chỉ có chứng cứ.
Giống như thứ gì mới có thể chứng minh bạn là ai?
Bạn tự nói ư? Không! Bạn có tự nhận mình là ai cũng không được. Bạn phải có chứng minh thư, sổ hộ khấu, giấy khai sinh, giấy chứng nhận nhà đất, bằng lái xe, học bạ, y bạ…
Chỉ có những thứ giấy tờ nhỏ xíu ấy mới có thể chứng minh bạn là ai.
Thế nên, bạn có thể tự nói mình vô tội không?
Bạn muốn nói mình vô tội, cần có những chứng cứ xác thực nhất.
Thế nên Tố Diệp mới mơ hồ.
Cô phải làm sao mới có thể chứng minh Niên Bách Ngạn vô tội đây?
Cho dù anh chỉ bị phía cảnh sát đưa vào diện tình nghi, cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Trở về tứ hợp viện, trống huơ trống hoác.
Niên Bách Ngạn vẫn chưa quay về.
Nhà nhà đã lên đèn, chỉ còn nơi đây của cô mù mịt một màu đen.
Thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi nồi cơm nhà ai chín, mùi hương của gia đình.
Cô nhớ lại một buổi tối nào khi họ vừa mới kết hôn. Tiểu Nhã không ở nhà, Niên Bách Ngạn tăng ca vẫn chưa về nhà. Cô bận rộn trong bếp. Nồi canh bên cạnh vẫn còn đang sôi sùng sục.
Cô không biết Niên Bách Ngạn về từ lúc nào. Khi anh nhẹ nhàng từ sau lưng ôm chặt lấy cô, cô mới giật mình, quay lại, bảo anh đi ra ngoài, sợ người mình toàn dầu mỡ bôi bẩn lên bộ quần áo đặt may đắt tiền của anh.
Nhưng anh không buông tay mà càng ôm chặt hơn.
Anh cúi mặt xuống, bờ môi mềm và ấm nhẹ nhàng áp lên vành tai cô. Hơi thở ấy như mọc chân len vào trái tim cô vậy. Anh nói: Có gia đình thật tuyệt.
Phải! Cô biết rõ khát khao của Niên Bách Ngạn về một mái ấm.
Từ tối hôm đó cô đã nhận ra.
Nhà, không phải là một nơi rộng lớn đến mức nào, mà nơi ấy có ai mới là quan trọng.
Đối với Niên Bách Ngạn, cô chính là mái nhà của anh. Mà đối với cô, Niên Bách Ngạn cũng chính là mái nhà.
Bây giờ, ngôi nhà này có phần lạnh lẽo.
Tuy rằng cái nóng buổi chiều vẫn còn chưa tan đi, màn đêm ngoài kia vẫn còn oi ả. Nhưng nơi đây vì không có Niên Bách Ngạn nên đã trở thành một ngôi nhà đơn thuần.
Tố Diệp gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn. Di động tắt máy, cả hai chiếc đều vậy.
Cô lại gọi điện thoại cho Hứa Đồng. Hứa Đồng vẫn không liên lạc được với anh, có lẽ anh vẫn còn tiếp nhận điều tra.
Tố Diệp bỗng cảm thấy sợ hãi vu vơ.
Cô nhìn thời gian chầm chậm trôi. Mỗi một lần kim giây nhảy một cái, trái tim cô cũng theo đó bất an thêm một phần, giống như có thứ gì đó đang bóc dần từng lớp trong con tim cô. Mỗi lần bóc một lớp, nó lại thêm đau đớn.
Sắp chín giờ rồi.
Đêm đen ngoài cửa sổ càng lúc càng dày đặc.
Cô cố gắng để bản thân mình thả lỏng một chút, cố gắng nghĩ về hướng tốt đẹp, rồi đứng dậy nấu cơm. Cô nghĩ, có thể trong lúc cô đang nấu cơm, Niên Bách Ngạn sẽ trở về. Anh vẫn sẽ như trước đây, ôm lấy cô từ phía sau, sau đó chống cằm lên đỉnh đầu cô và nói: Có gia đình thật tuyệt!
Nhà bếp nóng rực lên trong phút chốc.
Hơi nước nghi ngút che chặt cửa sổ.
Nhưng tới tận khi hơi nguội khói tàn mà Niên Bách Ngạn vẫn chưa quay về.
Tố Diệp nhớ lại tình cảnh những ngày Niên Bách Ngạn bị đưa đi. Đừng nói là mỗi ngày, thậm chí mỗi giây, một phút đều là giày vò. Cô bắt đầu liều mạng gọi điện đến những nơi Niên Bách Ngạn có thể tới, hy vọng có thể được nghe người khác nói với cô rằng Niên Bách Ngạn không sao, việc điều tra của viện kiểm sát đã hoàn tất rồi.
Vậy mà, tất cả mọi người đều không có tin tức của anh.
Cũng có nghĩa là, anh vẫn đang bị điều tra.
Một khi việc điều tra kéo dài, chắc chắn không phải tin gì tốt đẹp.
Sự căng thẳng không thể kìm nén được nữa bắt đầu lan tràn một cách trắng trợn, thắt chặt trái tim của Tố Diệp, như từng sợi dây leo, quấn hết vòng này tới vòng khác, tới khi xuất hiện từng vết máu, cô mới run rẩy cử động ngón tay, gọi tới di động của Thịnh Thiên Vỹ.
Đầu kia nhận máy. Tố Diệp nghe thấy cả giọng mình cũng run lên.
Thịnh Thiên Vỹ giật mình, cố gắng an ủi tinh thần của cô.
Cô nói: Phải làm sao đây? Tới giờ này Bách Ngạn vẫn chưa về. Anh ấy nói tối nay anh ấy nhất định sẽ về.
Dẫu sao Thịnh Thiên Vỹ cũng chẳng có ba đầu sáu tay, cũng không thể biết trước được tình hình lúc này của Niên Bách Ngạn. Anh ấy đành cố gắng động viên Tố Diệp, nói với cô rằng nếu phía viện kiểm sát thực sự có chứng cứ xác đáng thì chắc chắn sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian mà đã khởi tố Niên Bách Ngạn ra tòa rồi.
Chuyện này thật ra Tố Diệp cũng đã nghĩ tới, nhưng lời nói ra từ một người có địa vị xã hội ít nhiều vẫn có chút sức mạnh. Cuối cùng Thịnh Thiên Vỹ còn bảo đảm với cô, anh ấy nhất định sẽ không để Niên Bách Ngạn có chuyện, cô cứ yên tâm.
Đặt điện thoại xuống, Tố Diệp mới tỉnh ra mình phải làm gì.
Trước nay cô chưa từng yếu đuối. Khi mẹ rời xa, bố cũng rời xa, từ nhỏ đã trải qua những chuyện ấy, còn gì mà cô không thể chịu đựng nổi nữa chứ? Cô những tưởng không còn gì có thể đánh gục mình nữa. Nhưng Niên Bách Ngạn vừa xảy ra chuyện, lý trí của cô vẫn hoàn toàn sụp đổ.
Cô siết chặt ngón tay mới có được một chút cảm giác.
Có lẽ cô thật sự chỉ cần có một người tới nói với cô rằng: Yên tâm đi! Niên Bách Ngạn nhất định không sao đâu.
Khó khăn lắm mới ổn định được tinh thần, vì Tố Diệp cảm thấy cô quá lo lắng sẽ bỏ sót rất nhiều vấn đề. Đúng như cảnh sát Tưởng nói, cách tốt nhất để Niên Bách Ngạn thoát khỏi diện tình nghi chính là tìm ra được chứng cứ có lợi cho anh.
Vậy thì có thể nào cô thật sự đã bỏ qua điều gì đó không?
Tố Diệp kéo một chiếc gối lại, nằm lên sofa.
Não bộ bắt đầu nhanh chóng vận động. Cô bắt đầu nghĩ tới chuyện của Diệp Ngọc, nhớ lại chuyện đêm xảy ra án mạng.
Cô nhớ đi nhớ lại mấy lần vẫn không cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Tố Diệp lại nhớ về tình trạng của Diệp Hạc Phong trước khi mất. Cô cũng đã nghe cảnh sát Tưởng nói, chuyện của bố cô luôn khiến người ta hoài nghi. Thật ra bản thân cô cũng từng nghi ngờ. Bệnh tim của ông sao lại đột ngột tái phát? Hơn nữa, Diệp Ngọc cũng từng ôm nghi ngờ về cái chết của bố.
Tố Diệp chau mày, vắt óc suy nghĩ.
Chẳng hiểu sao đầu óc bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Nếu nói cái chết của bố có điều kỳ lạ vậy thì nhất định là có hung thủ. Kẻ này có lẽ là người trong nội bộ công ty, có thể là người có thù với bố. Người này không muốn bị người ta tiếp tục nghi ngờ nên cũng có khả năng đã giết Diệp Ngọc.
Xem xét như vậy, nghĩ kiểu gì Niên Bách Ngạn cũng là người đáng ngờ nhất.
Nhưng, nếu hung thủ cố tình vu oan giá họa thì sao?
Tất cả các chứng cứ đều hướng về Niên Bách Ngạn một cách quá rõ ràng, ngược lại khiến ngay cả cảnh sát cũng nghi ngờ. Đối phương có mục đích gì? Vì lúc đó gây án quá vội vàng hay quá tự tin cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ nào có thể giúp Niên Bách Ngạn gỡ tội?
Tố Diệp lại nhớ tới cuốn nhật ký mà bố để lại.
Cô luôn có một cảm giác.
Một cảm giác rất không bình thường.
Cô nhớ rằng bố đã viết, ông nhìn thấy Tố Thu.
Có mấy trang, bố cứ lặp đi lặp lại câu nói này.
Ban đầu Tố Diệp cũng không để ý lắm, vì lúc trước ở nhà họ Diệp quả thực đã có “ma nữ”. Hành vi của Tiểu Giả khiến bố có tâm lý liên tưởng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự đơn giản như vậy sao?
Đang mải nghĩ thì thang máy có động tĩnh.
Đèn hiển thị sáng lên.
Tố Diệp giật mình, bật dậy, chiếc gối ôm lăn xuống thảm trải sàn.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đi lên.
Cánh cửa bằng kim loại với những hoa văn chìm từ từ mở ra. Bóng hình cao lớn của người đàn ông cứ thế đập vào mắt cô.
Tố Diệp không kịp suy nghĩ, lập tức nhào tới, ôm chặt lấy anh.
Niên Bách Ngạn không ngờ cửa thang máy vừa mới mở ra đã được cô ôm siết. Cô ùa vào lòng anh, níu chặt lấy cổ anh, nhưng một động vật không xương. Anh vội vàng đỡ lấy cô. Cánh cửa thang máy trước mặt lại đóng vào. Anh giơ một tay ấn nút mở nó ra lần nữa. Anh ôm cô đi ra khỏi thang máy.
Ngực anh hơi ướt.
Niên Bách Ngạn cúi đầu, nâng cao gương mặt nhỏ của cô lên. Lúc này mới phát hiện cô đã đầm đìa nước mắt.
“Em sao vậy?” Anh thảng thốt, nghĩ bụng không biết có phải cô sợ hãi vì bị cảnh sát dọa không.
Nhưng cô không để anh tiếp tục nhìn mặt mình nữa. Cô lại vùi sâu vào ngực anh, ghì mãi không buông.
Anh cảm nhận được đôi tay cô đang run rẩy.
Anh bế thẳng cô lên, cùng ngồi lên sofa.
Gương mặt cô bị mái tóc dài che đi một nửa. Màu tóc đen nhánh ươn ướt vì nước mắt. Anh cúi đầu, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mày cong cong cùng hàng mi dài cong vút của cô.
Trên hàng mi còn đọng lệ.
Nhỏ bé, như những giọt nước chảy ra sau sương mù.
Sau đó, tập hợp lại, cuối cùng không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống.
Nó lạc xuống vòm ngực anh, nhanh chóng nhòe ra áo sơ mi, làm bỏng rát cả con tim.
Anh cúi xuống, muốn kiếm tìm đôi môi cô.
Nhưng cô bỗng nghẹn ngào nói: “Em tưởng tối nay anh không về được nữa.” Kỳ thực, điều cô lo lắng đâu chỉ mỗi tối nay anh không về được.
Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, cánh tay bất giác ôm chặt lấy cô.
“Xin lỗi em!” Anh thì thầm bên tai cô, tình cảm sâu sắc mà day dứt.
Tố Diệp ngước mắt lên, ngữ khí có phần trách móc: “Sao bây giờ anh mới quay về? Anh nói sẽ về sớm mà!”
Sự oán trách của cô có chút điên cuồng. Nói một cách khác, lúc này cô hơi vô lý. Niên Bách Ngạn cúi nhìn cô. Trong đôi mắt cô cháy lên một ngọn lửa bực bội rõ ràng, còn cả một sự bất an ẩn giấu thấp thoáng phía sau.
Cô sợ đánh mất.
Lồng ngực Niên Bách Ngạn đau nhói. Anh hôn lên môi cô.
Bờ môi cô vì thấm cả nước mắt mà mặn chát. Cũng vì cảm xúc chất chứa không thể giải tỏa mà cô ngậm chặt miệng lại, không để hơi thở của anh bước vào.
Anh lăn lên môi cô hết lần này tới lần khác, tách dần đôi môi đóng kín của cô từng chút một, cố gắng làm dịu đi vị mặn, dịu dàng cọ vào môi lưỡi cô, vỗ về sự bất an của cô bằng một cách kiên nhẫn và tình cảm.
Một giọt nước to hơn nữa của Tố Diệp rớt xuống, đọng lại trên cánh môi đang áp chặt của hai người.
Đắng giao hòa cùng đắng.
Tố Diệp mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của anh, nêu lời tố cáo vô thanh. Anh để mặc cô trút mọi phẫn nộ lên môi mình hay dùng răng cắn vào đầu lưỡi mình.
Anh kêu hự một tiếng.
Nhưng anh không đẩy cô ra mà ngược lại áp sát cơ thể xuống, đè cô dưới người mình.
Nụ hôn của anh mỗi lúc một sâu.
Không còn sự dịu dàng ban nãy.
Trở nên công kích và mãnh liệt.
Quần áo của cả hai rơi xuống đất.
Sự cứng rắn của anh chống lên người cô.
Tố Diệp bắt đầu khóc. Chẳng hiểu sao, cô không kiềm chế được, chỉ muốn khóc.
Trái tim Niên Bách Ngạn cũng quặn thắt, đau đớn. Anh nâng mặt cô lên, khẽ khàng hôn lên từng giọt nước mắt.
Cô ôm chặt lấy anh.
Khi cô nâng vai anh lên, anh tiến sâu vào cơ thể cô, như một phá tung cả linh hồn cô.
Móng tay cô khảm sâu lên bả vai rắn rỏi của anh hòa cùng tiếng nức nở.
“Bách Ngạn…” Cô khẽ gọi tên anh, hết lần này tới lần khác.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, gần trong gang tấc.
Cảm giác có thể có được bất kỳ lúc nào khiến cô mê đắm cũng khiến cô sợ mất mát.
Đã vướng vào tình ái là định sẵn con tim sẽ trở nên yếu mềm.
Tố Diệp cảm thấy, Niên Bách Ngạn đã một tình yêu bao la, nhưng đồng thời cũng cho cô một đại họa vô đáy. Có phải ngay từ đầu họ đã sai rồi không?
Sai lệch về thân phận nhưng họ vẫn bất chấp sự sắp đặt của ông Trời, cưỡng ép đi bên cạnh nhau.
Có phải kể từ giây phút ấy, cuộc đời đã định sẵn tương lai sẽ vô vàn khó khăn trắc trở?
Thanh âm của cô làm tan chảy sự mạnh mẽ của anh.
Anh phủ người xuống, ghì chặt lấy cô, sức mạnh trở nên dịu dàng mà kiên quyết.
Anh thì thầm bên tai cô: “Diệp Diệp! Anh không muốn em phải rơi nước mắt nữa, không muốn chút nào…”
Sau một hồi tình cảm nồng nhiệt, Niên Bách Ngạn tắm rửa đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ, ánh đèn làm mờ ảo một nửa gương mặt Tố Diệp.
Mái tóc cô xõa xuống gối như thác nước, càng tôn lên cái nhợt nhạt, yếu ớt của gương mặt. Hàng mi dài che đi thần sắc nơi đáy mắt. Làn da cô dưới ánh sáng mờ mờ như được quét lên một lớp sữa, ánh lên một lớp màu thấp thoáng.
Niên Bách Ngạn tháo lớp khăn quấn xung quanh eo, nằm xuống bên cạnh.
Cánh tay rắn chắc vòng qua, ôm lấy cô từ phía sau. Ngực anh áp sát lưng cô.
Cô thích được anh ôm như vậy.
An toàn và vững chãi.
Lồng ngực rộng lớn của người đàn ông bao giờ cũng ấm nóng, nhịp tim của anh cũng luôn trầm ổn như thế. Từng nhịp, từng nhịp đánh vào khung xương của cô, sau đó nhẹ nhàng khuấy đảo trái tim cô.
Niên Bách Ngạn cúi đầu, đặt môi lên bả vai hơi lạnh của cô.
Hàng mi của cô khẽ run lên. Nếu nhìn kỹ, trên gương mặt vẫn còn sót lại dư âm của màn kích tình vừa rồi.
Anh không nói gì, chỉ ôm cô như thế.
Xung quanh rất yên ắng.
Hiếm khi có một đêm tĩnh mịch như thế.
Bàn tay cô đặt lên tay anh. Anh mở lòng bàn tay ra, cùng cô đan tay vào nhau.
“Bách Ngạn! Em thật sự rất sợ mất anh, thật đấy!” Cô lẩm bẩm, giọng nói hơi nghèn nghẹn.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt hơi nghiêng của cô, mấp máy môi: “Trừ phi em không yêu anh nữa, nếu không sẽ không bao giờ đánh mất anh.”
Tố Diệp mở mắt rồi xoay người lại.
Gương mặt của hai người chỉ cách nhau khoảng 1cm. Môi anh áp sát trán cô. Ở khoảng cách gần như vậy nhưng lại giống như rất xa.
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó!” Cô nhìn vào mắt anh, nói một cách chắc chắn.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng cười. Nhẹ nhàng, nhưng kéo ra cả khóe mắt.
“Nhưng vì sao anh nhất định phải nghe lời Diệp Ngọc ở lại đó chứ?” Cô suy nghĩ, lồng ngực lại lên cơn đau: “Nếu anh không ở lại đã không xảy ra nhiều chuyện đến thế.”
Niên Bách Ngạn chỉ im lặng, lặng lẽ nhìn cô.
Cô không còn nơi náu mình dưới ánh mắt ấy.
Rất lâu sau cô lên tiếng, giọng khàn đặc: “Anh có biết không, quần áo của anh thật sự rất ướt.”
Có một cảm giác nhói lòng lướt qua.
Day dứt nơi đáy mắt cô một cách rõ ràng, cuối cùng nổ ra trong con ngươi.
Niên Bách Ngạn giơ tay.
Bàn tay rộng lớn giữ chặt lấy gáy cô. Anh hơi dùng lực, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
Tố Diệp ngước lên, đôi mắt anh phản chiếu nét mặt bất lực của cô.
Đôi mắt anh tối lại một chút.
Vốn dĩ đã chỉ có những tia sáng âm u. Sau khi nghe câu nói của Tố Diệp, lại càng tối hơn.
Anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em không tin anh ư?”
Trái tim Tố Diệp bị ánh mắt của anh túm chặt, rồi kéo căng.
Cô lắc đầu.
“Không! Em tin anh!” Cô nhìn lên gương mặt anh: “Em chỉ đang nghĩ, phải làm sao mới có thể giúp anh hoàn toàn hết bị nghi ngờ. Thế nên em ghét anh lắm, ghét anh giày vò trái tim em, ghét anh tối đó một mình ở lại phòng họp với Diệp Ngọc, ghét anh chạy vào mưa đỡ ô cho em…”
Niên Bách Ngạn yên lặng đợi cô nói hết, đôi mắt cũng đã chuyển thành vẻ dịu dàng và đau lòng.
“Em còn ghét anh gì nữa?”
Giọng anh rất khẽ, rất êm, dễ nghe mà buốt tim.
Tố Diệp chủ động ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh, hít hà mùi hương trên cơ thể anh. Sạch sẽ và mát rượi.
“Em ghét anh để em không tìm được anh.”
Anh thu chặt tay lại, một lần nữa kiếm tìm môi cô.
Một lúc sau, anh mới buông cô ra, áp môi mình lên môi cô, khẽ nói: “Tất cả mọi người trên đời này không tin anh cũng không sao cả. Anh chỉ quan tâm em có tin anh hay không mà thôi.”