Ngày hôm sau, Niên Bách Ngạn thật sự đã giữ đúng lời hứa, đi làm cùng Tố Diệp.
Anh vẫn thức dậy lúc năm giờ, nhưng không tới công ty ngay mà đi tản bộ tới con đường cũ mua cho Tố Diệp món ăn sáng cô thích nhất, uống một cốc trà, đọc báo đợi cô thức dậy.
Vừa hay hôm nay là thứ năm, ngày Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc.
Khi ra khỏi nhà, Niên Bách Ngạn bèn hỏi cô muốn đi tàu điện ngầm hay xe buýt.
Tố Diệp ngẫm nghĩ. Cô còn chưa kịp trả lời, Niên Bách Ngạn đã nắm tay cô và nói: Đi tàu điện ngầm đi, dễ kiểm soát thời gian.
Thế là sẽ bị kẹp chết đấy! Tố Diệp tiêm phòng trước cho anh.
Niên Bách Ngạn chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.
Tố Diệp nhìn gương mặt mỉm cười của anh, nghĩ bụng: Đừng có mà đắc ý, chỉ một lát nữa thôi anh sẽ phải hối hận.
Đoạn đường từ nhà tới ga tàu điện ngầm không quá xa, ở ngay ga Thiên An Môn.
Đi tuyến số 1 là có thể đến thẳng trung tâm mậu dịch quốc tế, lên đó là tới được Tinh Thạch.
Từ Thiên An Môn cho tới trung tâm mậu dịch quốc tế sẽ đi qua mấy trạm như Vương Phủ Tỉnh, Đông Đơn, Kiến Quốc Môn, Vĩnh An Lý, đã thuận tiện hơn rất nhiều so với khu Hải Điện và Sanlitun rồi. Nhưng vấn đề là, chỉ mỗi mấy trạm đó thôi cũng khiến người ta không thể thở nổi.
Tuyến đường số 1 là tuyến đường sắt cũ của Bắc Kinh, điều kiện đợi tàu không bằng nhà ga mới sửa chữa. Người thì đông đúc, cả một không gian rộng lớn mà không khác gì cái lồng hấp. Quan trọng hơn cả là, Thiên An Môn nằm ngay cạnh Đông Đơn, qua một trạm nữa là Phúc Hưng Môn. Một trạm là bến đỗ của đường sắt số 4, một trạm là bến đỗ của đường sắt số 2. Cả hai trạm đều đón ở Thiên An Môn. Người đi tàu điện ngầm ở hai trạm này rất đông. Có lúc Tố Diệp còn chẳng len nổi lên tàu.
Dưới ga tàu điện ngầm, người vẫn đông đúc như mọi ngày. Họ xếp thành một hàng dài. Tuy rằng đến giờ cao điểm, cứ tàu này nối đuôi tàu kia, khoảng cách ở giữa còn chưa tới một phút nhưng cũng chẳng gánh được số lượng người đông đảo.
Tố Diệp đứng sát cạnh Niên Bách Ngạn.
Còn Niên Bách Ngạn, tay xách túi, dáng vẻ vô cùng bình thản. Anh đứng vào trong đám đông. Chẳng biết là vì cơ thể cao lớn nổi bật hay vì tướng tá ưa nhìn, hoặc cũng có thể vì anh ăn mặc rất tinh tươm. Tóm lại, có không ít phụ nữ nhìn về phía anh.
“Người như anh, cho dù có ngồi tàu điện ngầm đi làm, người khác cũng tưởng rằng xe anh bị hỏng dọc đường mới bắt buộc phải đi một hôm.” Tố Diệp bình luận.
Niên Bách Ngạn mỉm cười khoác vai cô, vỗ nhè nhẹ như an ủi.
Tàu đã tới. Sau khi nó dừng hẳn, cửa vừa mở là cả đám đông chen nhau nhào tới.
Nhưng cố hết sức cũng chỉ len lên được vài người. Cửa vừa đóng lại, mọi người ai cũng như bức ảnh bị ép chặt lên cánh cửa. Rồi nó nhanh chóng rời đi.
“Anh thấy chưa? Quá khủng bố! Trạm này chưa là gì. Anh phải biết mấy trạm trung chuyển ngày nào mọi người cũng phải xếp hàng. Tới Thiên Thông Uyển thì còn dã man hơn, họ xếp hàng ra tới tận bên ngoài ga tàu luôn.”
Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô: Đồng chí nhỏ! Trước khi em muốn thay đổi cuộc sống thì em phải tập thích ứng với nó đã.
Lại có một chuyến tàu đi vào trong sân ga.
Không khác gì chuyến trước, nhà nhà tấp nập.
Niên Bách Ngạn kéo tay Tố Diệp, len lên tàu điện ngầm cùng với đám đông.
Cái lợi của đông người là, bạn thậm chí có thể di chuyển mà hai chân không cần chạm đất. Nhưng cái hại là, bạn bắt buộc phải hít thở một bầu không khí hỗn tạp. Vì phía trước và phía sau đều là người, bất luận bạn quay góc nào, cũng có thể bị gói trong một đống các loại mùi lộn xộn.
Nhưng hôm nay vẫn còn đỡ. Cả mặt Tố Diệp dán chặt lên lồng ngực Niên Bách Ngạn. Cô cảm thấy, hơi thở của anh vẫn còn sạch sẽ. Thế nhưng lại hời cho người phụ nữ sau lưng anh. Ngực của cô ta vừa hay chạm vào lưng anh.
Đáng ghét!
Cô chau mày cử động, cảm thấy người đàn ông sau lưng cũng đang đứng rất gần mình.
Nhưng một giây sau, cô đã được Niên Bách Ngạn hoàn toàn ôm gọn vào lòng, tránh sự tiếp xúc của những người đàn ông khác.
Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Một tay anh nắm lên tay vịn, một tay xách cặp khóa chặt lấy cô.
Trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể bình thản, ung như vậy, đúng là chỉ có anh mà thôi.
Tố Diệp kiễng chân, thì thầm vào tai anh: “Đứng sát vào em một chút!” Cô ghét người phụ nữ phía sau cứ dính chặt vào lưng anh.
Niên Bách Ngạn bèn xích gần cô thêm. Cô nhân cơ hội ấy ôm chặt lấy anh.
“Đừng có cọ qua cọ lại đấy nhé!” Anh cười khẽ.
Tố Diệp hừ một tiếng: “Anh là chồng em, em cọ vào anh không được à?”
Niên Bách Ngạn cúi xuống, nói khẽ bên tai cô: “Được chứ! Nhưng mà anh sẽ “phồng” lên!”
Câu nói bạo dạn ấy làm Tố Diệp mặt đỏ tía tai. Cô không nhịn được, phát vào ngực anh một cái.
Vừa động một cái, chân Tố Diệp đã giẫm phải chân của người phụ nữ bên cạnh.
Cô ta như con gà xù lông, hét căng cổ: “Cô có mắt không thế hả?”
Tố Diệp vốn định xin lỗi, nhưng nghe thấy thế là phẫn nộ nổi lên. Cô đang định lý luận với cô ta thì Niên Bách Ngạn đã lên tiếng: “Thành thật xin lỗi!”
Nét mặt khó ưa của cô ta vừa mới nhìn thấy gương mặt điển trai của Niên Bách Ngạn đã lập tức thay đổi. Hai mắt sáng như sao, giọng nói ngọt đến chảy nước: “À, không có gì đâu! Cũng tại tàu điện đông người quá. Anh cũng không cố ý mà.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ, coi như đáp lại.
Tố Diệp ngậm một bụng tức. Cô giơ tay ôm eo Niên Bách Ngạn, khẽ véo một cái vào eo anh. Anh cười ha ha bên tai cô: “Vợ yêu! Đã dàn xếp ổn thỏa!”
Cô bĩu môi, anh đúng là dàn xếp rất thoải mái.
Tới trạm kế tiếp, có người xuống tàu.
Nhưng lại có cả đám đông khác xông lên.
Niên Bách Ngạn nhân lúc ấy kéo cô tới một góc bên cạnh cửa, sau đó dùng cơ thể chặn những người đang ùn ùn như thác lũ, bọc cô trong phạm vi nhỏ do anh tạo ra.
Tố Diệp nhìn ra phía sau lưng anh. Người phụ nữ vừa rồi đã xuống tàu, vẫn còn nhìn Niên Bách Ngạn đắm đuối. Bây giờ sau anh là một người đàn ông trung niên béo mập, mặc áo vest quần Âu, còn thắt cả cà vạt.
Cô mướt mồ hôi.
Rồi cô nhìn lên áo sơ mi của Niên Bách Ngạn. Anh không đeo cà vạt, áo sơ mi cũng mặc khá thoải mái. Cũng may trong phòng làm việc của anh có gian phòng nghỉ, bên trong đủ quần áo cho anh thay, nếu không bon chen như người đàn ông kia thì thật đáng sợ.
“Đằng sau lưng anh có một ông chú quái đản* đấy nhé, cẩn thận ông ấy nảy sinh ý định đen tối với anh!” Tố Diệp vui vẻ cắn tai anh, trêu chọc: “Anh bảo liệu ông ấy có cảm thấy hứng thú với lưng anh, rồi “phồng” lên không?”
*Ông chú quái đản: Một thuật ngữ được sử dụng trên mạng, chỉ những người đàn ông trung niên có thói quen biến thái, ɖâʍ ô với các cháu nhỏ.
Niên Bách Ngạn nhìn cô với vẻ bó tay. Cô đúng là bị anh chiều hư rồi, dám trêu chọc anh như vậy.
Tố Diệp quan sát gương mặt anh, không nhịn được cười.
Bên cạnh có một người phụ nữ đứng dậy, chủ động bắt chuyện với Niên Bách Ngạn: “Anh chàng đẹp trai! Anh ngồi chỗ này đi!”
Tố Diệp kinh ngạc cảm thán!
Có cần thiết phải thế không?
Bên cạnh anh vẫn còn một người sống sờ sờ đây này, không nhìn thấy à?
Niên Bách Ngạn mỉm cười, lịch sự từ chối.
Nhưng cô gái đó rất nhiệt tình, đứng hẳn dậy: “Lại đây ngồi đi! Tôi sắp xuống rồi.” Nói rồi, cô ta còn giơ tay kéo Niên Bách Ngạn.
“Cảm ơn cô!” Tố Diệp kịp thời chặn lại trước khi “bàn tay lang sói” của cô ta chạm tới. Cô kéo Niên Bách Ngạn tới trước ghế: “Mau ngồi đi, cậu chủ!”
Những người xung quanh nhìn cả về phía này.
Tố Diệp phát hiện, có không ít ánh mắt nóng bỏng.
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ cười trừ, rồi lập tức ấn Tố Diệp lên chỗ ghế trống, còn mình đứng trước mặt cô.
Cô gái nhường chỗ ngẩn người đến nỗi lỡ cả một trạm. Tố Diệp cảm thấy trong ánh mắt của cô ngập tràn sự ngưỡng mộ, ghen ghét, đố kỵ.
Không khác gì đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Cuối cùng cũng tới trạm trung tâm mậu dịch quốc tế.
Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn điềm nhiên như gió thoảng, hoàn toàn không giống một người khổ cực vừa phải chen lấn trên tàu điện ngầm. Tố Diệp oán trách trong lòng. Có trách thì trách anh sở hữu một gương mặt đẹp, đến cả mấy cô gái cũng nhường ghế cho anh. Anh mà ngày nào cũng phải đi tàu điện ngầm tới công ty, có khi còn chẳng phải bon chen ấy chứ.
“Nghĩ gì vậy?” Niên Bách Ngạn nắm chặt tay cô.
Cô ghen tỵ nói: “Chắc là anh tự hào lắm nhỉ?”
“Tự hào gì chứ? Khi ở nước ngoài, có phải anh chưa từng ngồi tàu điện ngầm đâu. Lúc đó phương tiện giao thông trọng yếu chính là tàu điện ngầm!” Niên Bách Ngạn thản nhiên trả lời.
Tố Diệp bàng hoàng tỉnh ngộ. Té ra là thế, chắc đã thành chuyện cơm bữa rồi.
“Đúng là người đẹp vì lụa!” Tố Diệp khịt mũi: “Thật hối hận hôm nay đã đưa anh đi tàu điện ngầm.”
Bước chân của Niên Bách Ngạn rất nhanh. Anh nắm chặt tay cô, cười nói: “Tin anh đi! Em tuyệt đối không phải hối hận vì việc làm hôm nay, vì ngày mai em có thể tự lái xe của mình đi làm rồi!”
“Thật sao?” Tố Diệp lập tức hưng phấn.
“Điều kiện là, đừng để anh bắt gặp em lại uống rượu.” Niên Bách Ngạn bổ sung thêm một câu.
Tố Diệp nhanh chóng nhận lời rồi nói thêm: “Anh để em lái xe là vì thương em phải không? Chắc tàu điện ngầm ở Trung Quốc đông hơn ở nước ngoài?”
Vậy mà Niên Bách Ngạn lại buông một câu: “Không phải vì thương em. Anh sợ có người đàn ông khác có ý đồ với em, thì anh mất mặt chết!”
“Niên Bách Ngạn! Mấy lời tốt đẹp anh không thể nói tử tế được sao!”
“Mình muốn sinh cho anh ấy một đứa con!”
Buổi chiều không bận rộn, Tố Diệp hẹn Lâm Yêu Yêu tới khu nghỉ ngơi. Lúc uống cafe, cô đã nói một câu như vậy.
Lâm Yêu Yêu đang uống cafe bỗng ngẩn người, sau đó chép miệng: “Kết hôn rồi đúng là có khác, suy nghĩ lập tức thay đổi!”
Tố Diệp chỉ nhấp một ngụm cafe rồi lên tiếng: “Vì Bách Ngạn rất tốt với mình mà…”
“Ấy cô nương! Đỏ mặt rồi à?” Lâm Yêu Yêu tinh mắt, giơ tay véo má cô: “Mình không nhìn lầm đấy chứ?”
“Aiya, cậu có đáng ghét không cơ chứ!” Tố Diệp hất tay cô ấy ra.
Lâm Yêu Yêu cười: “Thế bác sỹ nói sao?”
“Phải từ từ điều trị! Bách Ngạn đã tìm được chuyên gia Đông Tây y tốt nhất.” Tố Diệp thở dài: “Nhưng ý của Niên Bách Ngạn là cho dù chỉ có một chút xíu nguy hiểm cũng không cho mình thử.”
“Anh ấy muốn tốt cho cậu thôi!” Lâm Yêu Yêu nói: “Mình cũng đồng tình với suy nghĩ đó. Chuyện này liên quan đến mạng người, không phải chuyện nhỏ đâu.”
“Nhưng cho dù là một người phụ nữ hoàn toàn khỏe mạnh đi nữa, ai có thể bảo đảm trong quá trình mang thai không gặp nguy hiểm chứ?” Tố Diệp phản bác: “Phụ nữ sinh con vốn dĩ là đã bước một chân vào Quỷ môn quan rồi.”
Lâm Yêu Yêu lắc đầu: “Thể chất của cậu không tốt, đây không còn là chuyện bước một chân vào Quỷ môn quan nữa rồi.”
“Nhưng, không thể cứ như vậy được.”
“Sống cuộc sống hai người không tốt à?”
“Một, hai năm còn được, thậm chí là năm năm, mười năm, nhưng dài hơn nữa thì sao? Mình và anh ấy còn phải sống với nhau cả đời, không có con không được đâu!”
Lâm Yêu Yêu ngẫm nghĩ: “Cậu đừng sốt ruột! Cứ đợi hai năm nữa rồi tính. Bây giờ quan trọng nhất là chữa trị.Với lại, cho dù bây giờ cậu muốn cũng đâu có được, đứa trước vừa mất chưa lâu, không muốn giữ gìn sức khỏe nữa sao?”
Tố Diệp chán nản.
Lâm Yêu Yêu vỗ vỗ tay cô: “Mình cảm thấy chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
“Thuận thế nào được, anh ấy vẫn đang tránh thai.”
Lâm Yêu Yêu không nhịn được cười: “Xem anh ấy thương cậu chưa kìa!”
Tố Diệp thở dài ngao ngán, rồi nằm bò ra bàn.
“Đừng buồn! Mình kể cho cậu một chuyện vui.” Lâm Yêu Yêu xích lại gần.
Tố Diệp nhìn cô.
“Diệp Uyên đã quyết định ủng hộ chồng cậu rồi.” Lâm Yêu Yêu nói với vẻ thần bí.
Ban đầu Tố Diệp vẫn chưa hiểu ra. Cô ngẩn ngơ giây lát mới vui mừng: “Liên quan tới chuyện bỏ mỏ và hòa vốn?”
Lâm Yêu Yêu gật đầu.
“Quyết định khi nào vậy?”
Lâm Yêu Yêu cười: “Hôm qua anh ấy nói với mình. Chiều nay sẽ mở hội nghị cổ đông. Chắc là giờ này đang họp rồi.”
Tố Diệp sững sờ, sau đó nghiến răng: “Niên Bách Ngạn đáng chết, chẳng thông báo cho mình.”
“Anh ấy không muốn cậu khó xử mà. Với lại, cậu chắc chắn đã đứng về phía ủng hộ anh ấy rồi, bày tỏ ý kiến rõ rồi, chắc là không cần tham gia nữa chứ!”
Tố Diệp nghĩ cũng thấy đúng.
Một lúc sau, cô lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao Diệp Uyên lại đổi ý vậy?”
Câu hỏi ấy vừa dứt, Lâm Yêu Yêu lập tức đỏ mặt. Cô ấy hắng giọng, nói với vẻ ngượng ngập: “Có lẽ là anh ấy ấy cảm thấy quyết định của Niên Bách Ngạn rất đúng đắn!”
“Con người Diệp Uyên tuy bình thường không đáng tin cậy, nhưng những lúc quan trọng anh ấy cũng không phải là người chần chừ, trước sau bất nhất. Chuyện của Tinh Thạch quan trọng như vậy, thái độ của anh ấy sai khác hơi nhiều đấy.” Tố Diệp nhạy bén nhận ra cô ấy đang đỏ mặt.
“Ai mà biết được!” Lâm Yêu Yêu cúi đầu uống cafe.
“Tình yêu! Có phải vì mình cậu dùng tới mỹ nhân kế không?”
“Khụ... khụ…” Lâm Yêu Yêu bị sặc, ho tới tấp.
Thấy vậy, Tố Diệp lập tức hiểu ra. Cô vội vàng nhảy tới bên cạnh cô ấy, cảm ơn lia lịa, rồi vỗ lưng nhiệt tình: “Mình đúng là không kết bạn nhầm người mà. Vì tình bạn cách mệnh, cậu tình nguyện hy sinh sắc đẹp. Tình yêu! Mình yêu cậu chết mất thôi!”
Lâm Yêu Yêu suýt chết vì mấy cái vỗ của cô: “Sắc đẹp gì chứ! Ăn nói đừng có mà lộ liễu như vậy!”
“Cũng phải! Diệp Uyên là chồng cậu, hai người cũng lăn lộn nhiều lần lắm rồi, quan tâm gì tới mỹ nhân kế nữa.” Tố Diệp bổ sung.
Lâm Yêu Yêu nhìn Tố Diệp đầy tuyệt vọng: “Cậu ăn nói càng ngày càng độc rồi đấy!” Rồi cô ấy đẩy cô: “Ngồi xa mình một chút, nếu không thú tính của mình bộc phát đấy!”
Tố Diệp tươi cười, rút lui.
“Mình thấy, cậu mới là người sinh sớm mới phải.”
Vừa nghe thấy câu ấy, Lâm Yêu Yêu líu lưỡi: “Đừng có mà trành sang chuyện của mình.
“Cậu có vấn đề gì đâu.” Tố Diệp chống tay lên mặt bàn: “Hay cậu cho rằng Diệp Uyên có vấn đề.”
“Nói linh tinh!” Lâm Yêu Yêu trừng mắt.
Tố Diệp cười xấu xa.
“Mình chưa muốn có con sớm như vậy.” Lâm Yêu Yêu nghiêm túc nói.
Tố Diệp ngỡ ngàng: “Vì sao?”
“Chẳng vì sao cả!” Cô ấy cúi đầu, cắn thìa.
“Thế bây giờ cậu vẫn đang tránh à?”
Lâm Yêu Yêu ngẩng lên: “Diệp Uyên đã nhìn thấy thuốc tránh thai, từ đó không cho mình uống nữa.”
“Cũng tức là, cậu không hề tránh từ đó tới giờ?”
Lâm Yêu Yêu gật đầu.
Tố Diệp câm nín.
“Cậu tưởng cậu và Diệp Uyên có khiếm khuyết về sinh lý thật đấy à? Chưa biết chừng giờ cậu có rồi đấy…”
Lâm Yêu Yêu giật nảy mình: “Không phải chứ!”
“Tại sao lại không?”
“Mình…” Lâm Yêu Yêu có chút hỗn loạn. Cuối cùng cô ấy mới sắp xếp lại được suy nghĩ: “À đúng rồi, mình vừa qua kỳ sinh lý!”
Thấy cô ấy nói xong câu này thở phào một cái, Tố Diệp cố ý kích động: “Thế thì tháng này cậu nguy hiểm rồi…”
Cô lại làm Lâm Yêu Yêu ngượng chín mặt…
Kết quả của cuộc họp hội đồng quản trị đã có. Niên Bách Ngạn một lần nữa đưa ra hai đề nghị. Diệp Hạc Thành vẫn một mực phản đối. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là lần này Diệp Uyên đứng về phía Niên Bách Ngạn. Vì thế câu chuyện đã có một sự thay đổi cách mạng. Niên Bách Ngạn có toàn quyền trong việc bỏ mỏ và hòa vốn.
Sau khi nghe được tin ấy, người vui mừng nhất chắc chắn là Tố Diệp.
Vì chuyện này, cô đã bỏ ra một số tiền lớn mua cho Lâm Yêu Yêu một đôi giày cao gót số lượng có hạn, chuyển phát nhanh từ nước ngoài về qua đường bưu điện, trong hộp quà còn viết: Yêu Yêu! Người con gái mình yêu nhất trên đời, đây là trợ cấp cho màn “thịt thà” của cậu!”
Lâm Yêu Yêu phấn kích gọi tới phòng làm việc của Tố Diệp: Bác sỹ Tố à! Cậu có y đức một chút được không? Đừng có từ sáng tới tối quấy rầy mình.
Thế rốt cuộc cậu có thích đôi giày ấy không? Tố Diệp hỏi.
Xí!* Lâm Yêu Yêu chỉ đáp lại một chữ ấy rồi ngắt máy.
*Câu này trong tiếng Trung dịch thô có nghĩa là “rắm”.
Thế nhưng hôm sau Tố Diệp đã nhìn thấy Lâm Yêu Yêu diện đôi giày ấy, toát lên một phong cách trang nhã, cao quý và xinh đẹp. Sau đó cô đã nhắn một tin cho Lâm Yêu Yêu: Người đẹp! Đi cả rắm vào chân rồi à?
Lâm Yêu Yêu lập tức nhắn lại hai chữ: Thô bỉ!
Tố Diệp bật cười, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đúng vào lúc Niên Bách Ngạn đang bận rộn cho mỏ kim cương số một Nam Phi, cũng là lúc Tố Diệp cảm thấy mọi chướng ngại vật đều đã được quét sạch thì trên mạng bất ngờ tung ra một thông tin.
Có liên quan tới An Tịnh.
Vốn dĩ Tố Diệp chẳng quan tâm tới mấy chuyện của An Tịnh nữa. Cô ta và Bạch Băng thích tự cắn nhau thế nào cũng được, cắn đến thê thảm cũng mặc, chẳng liên quan gì tới Tố Diệp cô cả, chỉ cần đừng có tới làm phiền cô và Niên Bách Ngạn là được rồi.
Nhưng nguyên nhân khiến Tố Diệp quan tâm là vì thông tin này nói tới chuyện An Tịnh bị thần kinh, hơn nữa còn tung ra một bản báo cáo. Quan trọng hơn là, báo chí đã chứng thực, lúc đó người sai bảo chuyện cắt váy cưới chính là An Tịnh, tất cả mọi suy đoán cuối cùng đã có kết luận.
An Tịnh dĩ nhiên cực lực phản bác, không ngừng biện hộ đây chỉ là một âm mưu. Vì cô ta đắc tội với Tố Diệp, đắc tội với Niên Bách Ngạn, đắc tội với phòng tâm lý Liêm Chúng. Bản báo cáo này là do Tố Diệp hãm hại cô ta.
Sự việc diễn biến đến mức này, Tố Diệp vẫn có thể làm ngơ.
Nhưng có một nhân vật quan trọng đã lộ diện.
Người này… lại là Đinh Tư Thừa.
Có lẽ vì tỏ thái độ bất bình, cũng có lẽ vì An Tịnh đã xâm phạm tới lợi ích của Liêm Chúng. Tóm lại không cần biết nguyên nhân là gì, Đinh Tư Thừa cũng đã đứng ra, công khai chỉ ra rằng hành vi của An Tịnh quả thực có triệu chứng của bệnh cuồng loạn quá khích ngay trước các báo đài, hơn nữa còn khuyên cô ta tiếp nhận trị liệu có liên quan.
Đinh Tư Thừa là chuyên gia hàng đầu trong ngành, lại xuất thân từ một gia đình có truyền thống trong ngành tâm lý học. Phát ngôn của anh ta lập tức đã xác nhận chuyện của An Tịnh, gần như là lý do cuối cùng để tin tưởng, hoàn toàn phá hủy tiền đồ của cô ta.
Tố Diệp lấy làm lạ.
Đinh Tư Thừa trước nay có bao giờ để tâm tới mấy chuyện này đâu? Sao bỗng nhiên lại nhảy ra phát biểu ý kiến?
Điều duy nhất cô nghĩ tới, chỉ có thể là hai nguyên nhân đã kể ở trên.
Tiếng nói của Đinh Tư Thừa không ai dám phản bác. Vì chẳng ai biết rõ bản báo cáo đánh giá tâm lý đó của An Tịnh rốt cuộc là thế nào, thế nên không ai có thể phủ định tính chân thực của nó.
Tố Diệp gọi điện về Liêm Chúng, điện thoại nối thẳng tới văn phòng của giáo sư Đinh. Cô hỏi về chuyện báo cáo của An Tịnh. Ai ngờ giáo sư Đinh cũng không biết thực hư thế nào, nói là không rõ. Thì ra giáo sư Đinh đang mải mê trong phòng nghiên cứu, vốn dĩ không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ bụng không biết cô nên gọi cho Đinh Tư Thừa không, nhưng tính đi tính lại lại chẳng biết phải hỏi anh ta chuyện gì.
Chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan tới cô.
Nhưng cũng may, Đinh Tư Thừa đã giúp cô giải quyết một rắc rối, tuy là cô không thật tâm định hủy hoại tiền đồ của ai. Nhưng đúng vào lúc Tố Diệp đang toàn tâm toàn ý chìm đắm trong cuộc sống hôn nhân ngọt ngào, bình yên cùng Niên Bách Ngạn, gạt bỏ chuyện của An Tịnh sang một bên thì trên mạng lại tung ra một tin tức động trời.
Vẫn là Lâm Yêu Yêu cấp tốc báo cho Tố Diệp, bảo cô lên mạng ngay.
Tố Diệp vừa lên xem, suýt nữa ngất xỉu.
Làn gió trên mạng chẳng biết đã đổi hướng từ lúc nào.
Cô một lần nữa trở thành nhân vật chính trên khắp các trang nhất, mà nội dung chủ yếu là: Tố Diệp, bác sỹ tư vấn tâm lý của phòng tâm lý Liêm Chúng danh tiếng, một giáo viên hướng dẫn tâm lý tại một trường đại học nào đó được nhiều người tung hô, cố vấn tâm lý của tập đoàn Tinh Thạch danh nổi như cồn, đã không còn tư cách nhận những danh hiệu đó nữa, vì bản thân là một bác sỹ nhưng cô ta lại mắc bệnh!
Nguyên nhân là vì, khi Đinh Tư Thừa được mời làm khách mời của một chương trình đã công khai bày tỏ, là một bác sỹ tâm lý nhưng cũng có lúc anh ta rơi vào hoàn cảnh khó xử. Anh ta lấy ví dụ, người đầu tiên bị lấy ra hành quyết là Tố Diệp. Anh ta trình bày rằng cô là bác sỹ nhưng ký ức đồng thời cũng có vấn đề. Đây là một chuyện khó khăn mà với tư cách một thầy hướng dẫn, anh ta rất khó giúp đỡ thoát khỏi…