Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 45-1: Ai làm chủ thời thế (1)

Cả phòng vỗ tay như sấm.
Đương nhiên, ngay khi bóng dáng cao lớn vững vàng bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay như vỡ tung, còn có tiếng kinh ngạc reo hò của các cô gái.
Tiếng kinh hô không xuất phát từ miệng Trang Noãn Thần, mà là từ Ngải Niệm.
Còn có, đám mê trai bị bề ngoài của anh quyến rũ.


Trang Noãn Thần không kinh hô, bởi vì toàn thân cô đông cứng tại chỗ, trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông kia, người chồng mà cô yêu sâu đậm, giọng nói trầm ấm thông qua micro quanh quẩn cả phòng, chỉ nói vài câu cám ơn đơn giản với mọi người.


Cô mở to mắt hết cỡ để nhìn, sợ thứ nghe thấy chỉ là trùng tên trùng họ, sợ người đàn ông đứng trên bục kia bộ dạng không giống chồng cô. Trước khi sự nghiệp của anh xuất hiện nguy cơ, cô không biết mỗi ngày anh bận rộn cái gì, sau khi đổ bệnh cũng không biết mỗi ngày anh tất bật cái gì, Thần Viễn Quốc Tế, khi nào lại xuất hiện một Thần Viễn Quốc Tế?


Giang Mạc Viễn trên bục mặc comple mang giày tây, chiếc áo sơ mi anh mặc cô biết, là lần gần nhất cô cẩn thận lựa chọn, khuy măng-sét ở tay áo cô càng nhớ rõ, đó là lần cô dạo ở Zurich cả ngày mới chọn được món quà này, áo sơ mi khoát lên người anh thật phóng khoáng, khi cử động hai khuy ở tay áo lấp lánh. Anh luôn cười, khí chất trầm ổn giấu cảm xúc vào trong là quà tặng tốt nhất của thời gian và từng trải cho anh.


Cơ thể cô trước sau cứng đờ, nhưng đầu óc dần khôi phục công năng vận hành cơ bản nhất, đầu tiên cô khẳng định người đứng trên kia là chồng cô, tiếp theo, đây là một lời mời ‘có âm mưu từ trước’.


Người thật sự tặng lễ phục cho cô là Giang Mạc Viễn, người thật sự mời cô đến dự tiệc cũng chính là Giang Mạc Viễn, không thể không nói anh thực tế đã cho cô một niềm vui bất ngờ, sự kinh hỉ này đến giờ vẫn chưa thể tiêu hóa hết.


“Lúc trước tôi chỉ biết người phụ nữ được Giang Mạc Viễn yêu là người hạnh phúc nhất, khi xem cảnh tượng này thì lĩnh giáo được ngay.” Sa Lâm đi tới, nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn ở trên sân khấu không chớp mắt, khẽ thở than bên tai cô, “Hiện giờ đã biết hàm ý của tôi rồi đúng không? Tôi thật sự rất muốn có thể nắm lấy cơ hội cuối cùng được đứng bên anh ấy, không ngờ cô lại đến đây, cơ hội cuối cùng của tôi cũng không còn.”


Trang Noãn Thần lúc này mới hiểu ra, quay đầu nhìn cô kinh ngạc, “Hóa ra cô đã sớm biết chuyện này?” Không ngờ chỉ có một mình cô lại không hay biết gì? Không, còn có Ngải Niệm, nhìn ra được cô ấy cũng rất kinh ngạc.


Sa Lâm nhún vai, vội đưa tay lên đầu hàng, “Tôi thề, tôi cũng mới biết đây thôi, từ đầu đến cuối chuyện này, ba tôi và Trình Thiếu Tiên biết rõ nhất, là ba người họ hợp mưu, không liên quan đến tôi.”
“Chuyện này?” Cô nhíu mày khó hiểu.


Sa Lâm nhìn người ở xung quanh, lại thấp giọng thì thầm vào tai cô, “Tình huống cụ thể tôi cũng không  rõ, trước nay tôi chẳng để ý đến chuyện trên thương trường người lừa ta gạt này đâu, chỉ nghe Trình Thiếu Tiên giải thích một câu dễ hiểu thế này, anh ấy nói Mạc Viễn đã đi một nước cờ lớn!”


Trang Noãn Thần giật mình nhìn lại Trình Thiếu Tiên trên sân khấu, đầu óc đột nhiên có chút mơ hồ, không thể không nói hai người đàn ông này khi đứng cùng nhau đủ để thu hút mọi ánh nhìn, cũng như người đàn ông trầm ổn luôn cười kia, lại im hơi lặng tiếng khơi lên một trận gió bão, nếu cô là đối thủ của họ thì sao, sao không sợ hãi được chứ?


Nhưng mà, trong chuyện này rốt cục xảy ra những gì?
Đang do dự, hai người họ nói xong bước xuống, tiếng đàn violon từ từ hòa tan trong không khí thì yến tiệc chính thức bắt đầu.


Trang Noãn Thần ở đó, nhìn Giang Mạc Viễn cầm lấy hai ly rượu của nhân viên tiếp thực đưa, từng bước đi về phía cô, sau lưng anh lôi kéo nhiều ánh mắt chú ý của các cô gái, dần dà, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về bên này, hai mắt như đèn pha chiếu thẳng vào người cô.


Ngải Niệm thấy tình hình này liền che miệng chuồn đi chỗ khác, Sa Lâm tuy miệng nói lưu luyến nhưng không thể không tránh ra, cô biết trong mắt anh cũng chỉ có mỗi mình Trang Noãn Thần.


Hai chân Trang Noãn Thần như dán chặt lên thảm, muốn cử động cũng không thể, nhìn anh càng tới gần cô, nhìn khóe môi anh mím thành đường cong đẹp đẽ, nhìn ý cười trên mặt anh dần sâu sắc, nhìn thấy anh đến trước mặt cô, dừng bước lại.


Mùi hương quen thuộc chui vào hơi thở cô, là mùi xạ hương thoang thoảng, lại pha trộn mát lành thơm ngọt.
Rượu chưa uống, Trang Noãn Thần đã hơi say.


“Anh biết em có nhiều điều muốn hỏi anh, uống trước một hớp để thông cổ đi.” Đáy mắt Giang Mạc Viễn là vẻ ôn hòa, từng chữ tuôn ra cũng cực kỳ điềm đạm.


Cô nhận lấy rượu, vừa định uống chợt nghĩ đến thể trạng hiện tại của mình, cô lắc đầu, trả lại ly rượu cho nhân viên vừa mới đi ngang qua.
Giang Mạc Viễn thấy vậy liền cười, “Không lẽ giận anh?”
“Kinh ngạc nhiều hơn tức giận. Em chưa từng nghe qua Thần Viễn Quốc Tế.”


“Ngay từ khi kết hôn với em anh đã có chuẩn bị, thời cơ chưa chín muồi, cho nên không tuyên bố ra ngoài.” Giang Mạc Viễn thành thật trả lời.
“Thời cơ chưa chín muồi?” Trang Noãn Thần hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh, “Như vậy, hiện giờ đã đến lúc nói cho em biết chưa?”


“Đương nhiên.” Anh cúi đầu cười, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
Hai người đi tới trước cửa sổ sát đất, có ánh trăng lạnh xuyên qua rèm thưa ánh lên cơ thể họ, từ xa nhìn như một bức tranh trong đêm dưới ánh đèn đường, Giang Mạc Viễn chạm rãi kể lại toàn bộ quá trình tiến triển.


Chuyện này, là phải kể đến thời thơ ấu của Giang Mạc Viễn.


Lúc anh được sinh ra, trên người anh đã mang vầng hào quang của con Giang Phong, anh và Mạc Thâm giống nhau, bắt đầu từ thời khắc chào đời đã được in dấu phú nhị đại, cũng có nghĩa là trong  đời bất luận có cố gắng thế nào cũng sẽ không được người khác công nhận.


Cái chết của Mạc Thâm với nhà họ Giang mà nói là một tai nạn đau thương, người xung quanh nghi ngờ anh, ba mẹ anh mắng mỏ anh, nhất thời đã hoàn toàn nhốt anh vào địa ngục, anh suy sụp sa đọa, cho đến khi được Mạnh Khiếu đánh cho thức tỉnh.


Kể từ ngày đó, anh rời khỏi gia đình, bắt đầu dựa vào đôi bàn tay dốc sức gầy dựng sự nghiệp cho riêng mình.


Không còn vầng hào quang của nhà họ Giang, có thể hiểu vừa mới bắt đầu đã có bao nhiêu gian nan, Giang Mạc Viễn bằng tức giận và hành động theo cảm tính của ình, hầu như ngành nghề nào cũng từng làm qua, thậm chí bưng trà rót nước, rửa chén, nhận hết lãnh cảm… Cho đến cuối cùng có ngày được nhận lời mời làm công chức bình thường của một công ty đầu tư. Từ đó, anh phát huy sở trường của chính mình, cộng thêm, chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh sống nghe nhiều thấy nhiều lúc nhỏ, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, lượng nghiệp vụ trong tay anh đã vượt qua các nhân viên cũ, lúc ấy đã sáng tạo nên kỳ tích.


Là Ben chủ động đến tìm anh, khi đó Tiêu Duy Quốc Tế còn chưa lên sàn, ở Trung Quốc càng chưa mở thị trường. Anh đi theo Ben làm việc trong thời gian dài, trong thời gian đó anh đã học thêm được nhiều thứ, cũng sáng tạo ra nhiều giá trị cho Ben.


Cứ như vậy, thoáng cái vài năm trôi qua, Tiêu Duy không ngừng phát triển lớn mạnh, còn anh, cũng đã từ một chang trai ngây ngô chân chính thành một người đàn ông thực thụ được tôi luyện qua năm tháng. Mắt anh ngày càng sắc bén, thủ đoạn trên thương trường cũng ngày càng hiểm độc, anh không thể không thừa nhận, cho dù bản thân có trốn tránh thế nào cũng không trốn được huyết thống họ Giang, thứ chảy trong xương tủy là tiền tệ và tài chính, dòng dõi đầu tư cổ phiếu nhạy cảm với các số liệu và hoạch định chiến lược.


Kết quả là, anh đã vì Tiêu Duy sáng tạo ra bản đồ mới- thị trường Trung Quốc, miếng thịt này béo bở thế nào.


Một người, muốn rèn luyện năng lực quyết sách đối với thị trường không phải một sớm một chiều, Giang Mạc Viễn rất cám ơn các ngành nghề mình đã từng làm, càng cảm ơn những gian khổ đã từng nếm trải, nếu không có nó, anh sẽ không thể có được mối quan hệ nhân tế khổng lồ, càng không thể bình tĩnh tự nhiên khi đối mặt với biến động thị trường. Khi bạn thất bại một trăm lần rốt cục thành công cũng không thể xem như là đạt được, phải sau khi mất đi thành công, thất bại một ngàn lần nữa rồi có lại một lần thành công, đây mới thật sự là đạt được, bởi vì thứ gì mất đi rồi có lại mới thật sự thuộc về bạn, người khác có muốn tước đoạt cũng khó khăn.


Trên thực tế, thị trường Trung Quốc làm rất thành công, dưới sự lèo lái của Giang Mạc Viễn, túi của Ben đã rủng rỉnh vàng.
Con người, đều có lòng tham.


Giang Mạc Viễn cũng không phủ nhận bản thân không tham lam, không khao khát được thành công, ngược lại, khi hiện tại trong xã hội đã tỏ hết lòng người, chính mình đứng ở điểm cao nhất mới là an toàn. Anh hiểu được đạo lý này, Ben cũng hiểu, cho nên Ben liền nảy sinh ý tưởng chuyển hướng phát triển chuỗi khách sạn.


Giang Mạc Viễn không cản trở hành vi của ông ta, thực tế thì chuyện thu mua khách sạn trên toàn cầu anh cũng đã thay Ben giải quyết không ít rắc rối, túi tiền của Ben ngày càng dày hơn, lòng tham liền ngày càng nhiều hơn, cho đến khi, cuối cùng ông ta cũng ý thức được nuôi hổ chuốc họa!
Hổ, chính là Giang Mạc Viễn.


Thân phận của Giang Mạc Viễn, thời điểm ông ta chiêu mộ anh về mình đã biết, khi đó ông cũng không cho rằng Giang Mạc Viễn sẽ biến thành con hổ đầu đàn, nhưng vài năm trôi qua, nửa giang sơn ông sở hữu đều là do Giang Mạc Viễn giành được, năng lực của anh không thể khinh thường. Nhóm cổ đông kiên quyết đề nghị Ben đưa Giang Mạc Viễn vào Tiêu Duy Quốc Tế, sau khi anh điều hành công ty thành công lên sàn chứng khoán liền cho anh chức vụ cao nhất: CEO.


Hiệu suất của Tiêu Duy ở Trung Quốc vượt trội hơn cả tổng công ty là sự thật, để Ben hoàn toàn hiểu được, Giang Mạc Viễn là lão hổ trời sinh!
Không thể không phòng.


Gừng càng già càng cay, Ben một mặt đề phòng Giang Mạc Viễn, mặt khác lại ở sau lưng ngấm ngầm làm tiểu xảo, thực sự mục đích chính là tìm một người thích hợp để giành lại tất cả.


Sự nhảy cảm Giang Mạc Viễn vượt xa người thường, thời khắc bắt đầu đề cao cảnh giác là lúc thu mua khách sạn của Nhan Minh, khi anh hứa với Trang Noãn Thần sẽ trả lại khách sạn là đã sinh lòng nghi ngờ Ben, anh lợi dụng phương thức trả lại khách sạn để tổn hại lợi ích, cuối cùng tìm hiểu được tâm tư của Ben. Cũng chính bởi vì sự việc này, Ben càng đẩy nhanh việc tìm thêm đồng minh để thực hiện kế hoạch.


Đương nhiên, tất cả đều bị Giang Mạc Viễn biết hết.


Ben là ân nhân của anh, trước giờ anh luôn tận tâm hết sức, nhưng bản tính ích kỷ và thâm hiểm của Ben đã hoàn toàn xé rách mối quan hệ này, Giang Mạc Viễn đã hiểu rõ, một lúc nào đó dưới tình huống đã sẵn sàng sẽ hoàn toàn trở mặt với Ben, với địa vị của Ben trên thương trường, muốn hủy hoại anh không phải là không có cách, phần thắng duy nhất chính là, anh muốn khiến Ben không còn sức để phản kích.


Kế thắng rất đơn giản, chính là phải có được sự nghiệp của riêng mình!