Đẩy cửa vào phòng khám, đầu tiên là mùi của ấm áp nhàn nhạt, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ nhu hòa, không chói mắt, cũng không gay gắt, thế cho nên khi Trang Noãn Thần ngồi xuống trước mặt bác sĩ đều có thể ngửi thấy hương vị của nắng.
“Trang Noãn Thần, cái tên rất êm tai, đúng không?” Tiếng nói của nữ bác sĩ cũng rất dịu dàng.
“Hai mươi bảy tuổi.” Trang Noãn Thần cười nhẹ, căng thẳng trong lòng bởi vì thái độ ôn hòa của bác sĩ mà tiêu tan không ít.
Chị ta nhẹ nhàng gật đầu, xem kết quả kiểm tra nước tiểu và máu xong hỏi, “Đã kết hôn chưa?”
“Dạ rồi.” Trong lòng Trang Noãn Thần lại bất ổn, ɭϊếʍƈ môi, “Bác sĩ…”
“Cô mang thai rồi.”
“Thật sao?” Lòng như mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, phút chốc thoáng đãng, cô kích động, hơi thở cũng theo đó mà dồn dập hơn.
Bác sĩ gật đầu, nhưng thái độ lại e ngại.
Trang Noãn Thần nhạy cảm nắm bắt được thái độ của chị, thấy vẻ mặt chị ấy khác thường cô lại vội vàng ngồi xuống, cẩn thẩn hỏi, “Bác sĩ, có phải cái thai có vấn đề gì không?”
“Không hẳn là có vấn đề, hay vầy đi, tôi đề nghị cô làm thêm vài xét nghiệm nữa, giờ cô đi làm xét nghiệm đi, có kết quả thì đem về đây cho tôi. “ Bác sĩ không nói nhiều, in giấy ra.
Cô tiếp nhận, có chút hoang mang.
Vạn Tuyên tạm thời xảy ra chút vấn đề, Ngải Niệm phải chạy về công ty, trước khi đi còn dặn dò thật kỹ Trang Noãn Thần, đợi sau khi cô bạn đi rồi, Trang Noãn Thần liền lên tầng trên làm xét nghiệm.
Khi có tất cả các kết quả đã là buổi chiều, bác sĩ thật có trách nhiệm, còn ở trong phòng khám đợi cô.
Bày tất cả kết quả lên bàn, bác sĩ xem từng cái, xem xong thì khẽ thở dài, “Cô Trang, đầu tiên tôi khẳng định là cô đã có thai, hơn nữa các chỉ số của thai nhi cũng rất bình thường, phôi thai phát triển tốt.”
Tảng đá trong lòng Trang Noãn Thần rơi xuống, hồi trưa căng thẳng đến giờ nghe được vậy suýt kích động đến rơi lệ.
“Nhưng mà…” Bác sĩ lại cầm một phiếu trong số đó xem thật lâu rồi mới nói tiếp, vẻ mặt miễn cưỡng, “Theo góc độ y học mà nói, tôi không khuyến khích cô Trang giữ cái thai này.”
“Tại sao?” Như sấm sét giữa trời quang bổ thẳng xuống đầu cô, cô chỉ nghe não mình ong ong lên một tiếng.
“Cô Trang, có phải một thời gian khá dài cô hay có cảm giác đặc biệt mệt mỏi, hoặc tê chân tê tay, có triệu chứng choáng váng đầu óc hay không? Ý tôi hỏi là trước khi mang thai.”
Trang Noãn Thần khó khăn mới khiến đầu óc vận hành bình thường, gật đầu, “Trước đó chính là như vậy, váng đầu rất nặng.” Nói đoạn cô vội giải thích, “Nhưng bác sĩ à, đây là vì tôi làm việc quá sức thôi.”
“Tôi hiểu được tâm trạng của cô, cô đừng hấp tấp, hãy nghe tôi nói.” Chị ấy cố gắng trấn an cảm xúc của cô, “Từ phim chụp có thể thấy được ống tủy sống của cô có bệnh lý phát sinh, đương nhiên, có vài mầm bệnh bản chất vốn đa dạng, ở trên cơ thể người cũng không nghiêm trọng, nhưng mặt khác, kết quả xét nghiệm hệ miễn dịch của cô cực kỳ kém, một khi hệ miễn dịch kém thì sẽ sinh ra nhiều bệnh tật, nguyên nhân bệnh chính bởi vì sức miễn dịch của cơ thể mà ra. Hệ thống miễn dịch của cô không điều chỉnh tốt, theo đó ảnh hưởng đến năng lực hấp thu chất dinh dưỡng, dẫn đến huyết áp thấp thậm chí là hạ đường huyết, từ đó lượng máu cung cấp nuôi cơ thể sẽ không đủ, hiện giờ cô chưa cảm thấy được gì, nhưng thai nhi mỗi ngày một lớn, nó cần hấp thu một lượng lớn chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, triệu chứng khó chịu của cô cũng sẽ ngày càng gia tăng, xem chỉ số xét nghiệm, thời điểm này cô sẽ rất vất vả, máu không cung cấp đủ sẽ là gánh nặng cho tim, lại sẽ gia tăng áp lực lên cột sống của cô, cô Trang, đến lúc đó cô có thể xuất hiện tình trạng ngất xỉu.”
Trang Noãn Thần ngồi tại chỗ, khuôn mặt tái đi đáng sợ, thật lâu sau mới lẩm bẩm hỏi, “Bác sĩ, tình trạng của tôi sẽ ảnh hưởng đến thai nhi à?”
“Đối với thai nhi không ảnh hưởng lớn, nhưng lại ảnh hưởng nhiều đến cô, cô Trang, một khi xảy ra hiện tượng ngất xỉu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Khả năng xảy ra khoảng bao nhiêu?”
“Vậy thì phải xem tố chất cơ thể cô, còn nữa, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng bởi kích thích hay cảm xúc đau thương nào cả, thể chất của cô nhạy cảm, sau khi mang thai sẽ càng nhạy cảm hơn.”
Trang Noãn Thần hít sâu vào, tay siết chặt, “Bác sĩ, tôi muốn giữ cái thai này.”
“Vậy tôi chỉ có thể đưa cô vào diện nguy hiểm cao, thời điểm cô mang thai tròn tháng sẽ tăng cường giám hộ, đến bệnh viện sẽ tiện cho bác sĩ theo dõi hơn. Cô Trang, cô cần phải chuẩn bị tâm lý, với tình huống hiện nay của cô, cho dù lúc mang thai bình an vô sự, thì khi sinh nở cũng sẽ có nguy hiểm, tỉ lệ sản phụ tử vong cũng không nhỏ. Thực sự, với thể chất cô thế này mà mang thai là cực kỳ nguy hiểm.” Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng.
Trang Noãn Thần cắn môi đến tê rần.
“Chỉ cần… thai nhi có thể bình an vô sự.”
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô.
“Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra theo định kỳ.” Trang Noãn Thần đứng lên, chân tay cô lại tê cứng, không biết có phải do tâm lý không, mà đầu cô cũng váng vất.
Bác sĩ gật đầu, đối với người bệnh xưa nay chỉ có thể đưa ra ý kiến, quyền quyết định không nằm trong tay họ, “Nếu đã như vậy, tôi ghi đơn thuốc thường ngày cho cô, không có ảnh hưởng gì đến thai nhi.”
“Cám ơn.” Cô hít sâu vào, ép buộc mình không được kích động, bất luận thế nào cũng phải duy trì tâm trạng tốt, cô tuyệt đối không tin ông Trời lại cho cô một đứa con chỉ vì để mất đi!
Bác sĩ ghi đơn thuốc, lại dặn dò những vẫn đề cần nên chú ý trong cuộc sống thường nhật sau này, cuối cùng đề nghị cô có thời gian nên đến khoa xương làm kiểm tra toàn diện. Trang Noãn Thần cảm ơn rối rít, trước khi đi còn do dự, rốt cục có nên hỏi tình hình của Hạ Lữ không, cô thấy rất rõ, Hạ Lữ đi ra từ phòng này.
“À, cô hỏi bệnh nhân kia à, thời gian trước cô ấy bị sảy thai, chưa chấp nhận điều trị tiêu viêm lại xuất viện, lần này cảm thấy đau bụng nên lại đến nhận điều trị, lúc này có lẽ cô ấy đang điều trị bằng tia hồng ngoại.”
Trang Noãn Thần gật đầu, đi ra khỏi phòng bác sĩ.
***
Nói tâm trạng không nặng nề là giả, mang thai vốn là sự kiện vui vẻ lại bởi vì sức khỏe mà lưng như đeo hai quả núi lớn, vậy có nghĩa là trong suốt quá trình mang thai cô đều phải cẩn thận, không để cho bất cứ sai lầm nào xuất hiện, cho dù thế nào cô cũng đã quyết định, phải tận tâm hết sức bảo vệ tốt đứa con của mình, cho dù thật sự khi sinh nở gặp nguy hiểm, cho dù chỉ có thể chọn một người thì cô cũng muốn trao quyền được sống cho con mình. Tâm trạng nặng nề còn có Hạ Lữ, cô ấy và cô là bạn bè nhiều năm, trước sau là đồng bệnh tương liên.
Trang Noãn Thần cố tình đi ngang qua phòng điều trị bằng tia hồng ngoại, khu vực chờ đợi không có ai, lúc này các bác sĩ cũng đã xuống ca, chỉ có y tá trực ban ở bên trong bận rộn. Phòng điều trị gồm sáu giường, bên trong có ba người bệnh, trong đó có một người chính là Hạ Lữ, cô nằm ở trong cùng, đối diện là ti vi LCD, không biết cô ấy đang xem ti vi hay suy nghĩ gì, mắt vẫn không nhúc nhích.
Cô đứng ở bên ngoài, xuyên qua tấm kính nhìn Hạ Lữ từ xa, cô ấy gầy gò, sắc mặt cũng trắng bệch như cô.
Sau hồi lâu, Trang Noãn Thần lấy điện thoại ra, suy nghĩ một hồi liền bấm dãy số kia.
Cô thấy Hạ Lữ trong phòng lấy điện thoại ra.
Cô cũng nhìn thấy Hạ Lữ nhìn dãy số trên màn hình mà kinh ngạc hồi lâu.
Tim, như là bị lưỡi dao nhẹ nhàng xẹt qua, dường như, không thấy máu, mà lại đau âm ỉ.”
“Noãn Thần?” Trong điện thoại vang lên tiếng nói khàn khàn của cô bạn, cô nghe mà trong lòng muôn vàn xúc động.
Rất muốn hỏi cô dạo này có khỏe không, nhưng cổ họng như bị nghẹn bởi thứ gì đó, lát sau mới khe khẽ thở dài, “Chuyện cậu xỉu rồi nhập viện, tôi có nghe Ngải Niệm nói.”
Hạ Lữ im lặng.
Cô cũng im lặng.
Sau một lúc lâu…
“Tôi khỏe lắm, hiện giờ đã xuất viện rồi.” Hạ Lữ thản nhiên nói.
Trang Noãn Thần gật đầu, nhìn cô bạn trong phòng điều trị, giọng nói cô càng bình tĩnh, “Vậy thì tốt rồi.” Đây là tính cách của Hạ Lữ, rõ ràng còn đang điều trị lại nói bản thân đã xuất viện.
Bên kia, Hạ Lữ lại im lặng, thật lâu sau đó, “Trang Noãn Thần, tôi không cần sự thương hại của bất cứ ai, bao gồm cả cậu.”
“Cậu sai rồi, tôi không hề thương hại cậu, thực ra đây có lẽ là lần trò chuyện cuối cùng của chúng ta.” Lòng Trang Noãn Thần theo đó mà đau, quyết định nhẫn tâm rồi nhìn Hạ Lữ xuyên qua tấm kính, “Cậu đã làm nhiều chuyện có lỗi với tôi, cho dù cậu bệnh rất nghiêm trọng cũng là đáng đời, tôi tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện thăm cậu!”
“Vậy rất tốt.” Tiếng Hạ Lữ như mây khói tiêu tán giữa không trung.
Trang Noãn Thần cắn môi, cúp máy, cô nhìn thấy, Hạ Lữ ở bên trong cầm điện thoại rất lâu…
Bản tính kiêu căng đâu chỉ có mình Hạ Lữ? Kể cả Trang Noãn Thần cũng như vậy, có nhiều lúc không đau không hận cũng không có nghĩa là tha thứ, thời điểm tha thứ cũng không có nghĩa phải trở về như trước, cô và Hạ Lữ đều không thể quay lại như lúc xưa, nhất là cô, nếu có ngày cô thật sự gặp nguy hiểm hoặc biến mất, như vậy thì đau đớn này sẽ vĩnh viễn mất đi, tốt biết mấy.
Nhìn Hạ Lữ lần cuối cùng, Trang Noãn Thần xoay người rời khỏi đó.
Nắng chiều theo cửa kính tiến vào, kéo dài bóng dáng của cô…
***
Ban đêm, Giang Mạc Viễn gọi điện về, nói anh không ở Bắc Kinh nên tối nay không về.
Trang Noãn Thần ôm điện thoại nhẹ giọng dặn dò anh chú ý an toàn, lại đặc biệt nhắc nhở, một khi quay về Bắc Kinh phải lập tức về nhà. Giang Mạc Viễn vừa nghe liền tò mò, dò hỏi cô nguyên nhân.
“Đợi anh về đã, cho anh một niềm vui bất ngờ.” Tay cô đặt lên bụng, khẽ sờ.
“Bây giờ nói cho anh biết đi.” Giang Mạc Viễn cười.
Cô vốn bức bách không đợi được rất muốn nói cho anh biết, lại nghe đầu dây bên kia có người đang gọi anh, hình như là tiếng của Châu Niên, liền nói, “Anh đi trước đi, đợi anh về rồi nói.”
Giang Mạc Viễn có lẽ cũng bận, đáp, “Vậy được, một mình em ở nhà chú ý an toàn nhé, có ai gõ cửa cũng đừng mở, biết chưa?”
“Biết rồi, em đâu phải con nít.” Vẻ mặt cô hạnh phúc cười cười.
Bên kia Giang Mạc Viễn cũng cười, “Em cho là vậy à? Em vốn chính là đứa con nít mãi không chịu lớn khiến người ta phải lo lắng.”
Trang Noãn Thần bĩu môi, con nít mãi không lớn giờ đã mang thai rồi!
Nói thêm vài câu mới cúp máy.
Ánh mắt lần nữa dừng ở bụng mình, Trang Noãn Thần đưa tay, nhẹ nhàng che chở nó, đây là con của Giang Mạc Viễn, cô sẽ dốc hết sức bảo vệ nó…