Trang Noãn Thần dừng động tác, quay đầu nhìn gương mặt bị năm tháng bào mòn thành nhăn nheo kia, nén giận thản nhiên nói, “Vì để hợp tác với cô Lăng đây, cấp dưới của tôi gần như đi nhẵn gạch ở cửa công ty các người; cũng là vì để hợp tác với cô Lăng, tôi móc nối quan hệ nhờ tình hữu nghị cuối cùng mời được hai người ngồi ở chỗ này, ý định hợp tác của Mỹ Á tôi cũng đã truyền đạt rồi, nói thật, có thể thúc đẩy chuyện này rất tốt, thúc đẩy không thành thì tôi cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Mỹ Á không phải là công ty nhỏ không nói lý lẽ, Đức Mã có ra hết sức hay không thì hai mắt của đối phương cũng thấy rất rõ, dù sao cũng không thể ép buộc phải không? Cho nên tôi có gì mà khó khăn chứ? Ngôi sao lớn vừa nhỏ hợp tác với Đức Mã không ít, cô Lăng không cảm kích thì tôi cần gì phải chấp nhất?”
Lăng Phi mặc dù không có chủ kiến nhưng nghe hiểu được hàm ý của cô, thấy Trang Noãn Thần có ý định rút lui, không khỏi nóng nảy, vừa định lên tiếng lại bị người đại diện giữ chặt, gừng già dù sao cũng cay hơn, cho dù có thiếu kiên nhẫn mấy cũng phải lấy lại chút thể diện, “Cô luôn miệng nói Mỹ Á có thành ý, vậy phải tìm thời gian gặp mặt người phụ trách bên đó một lần mới được, cái giá này cô không muốn tiếp tục thương lượng, thì tôi tự đi nói.”
Giọng điệu kiêu ngạo rõ ràng, nhưng bên trong lại có lối thoát cho cả hai.
Trong lòng Trang Noãn Thần hừ lạnh, nở nụ cười nhàn nhạt, “Được thôi.”
***
Từ sau khi Hạ Lữ tiếp nhận hạng mục của Tiêu Duy, một vài cuộc họp lớn nhỏ đều để cô toàn quyền phụ trách tham dự. Sau khi làm xong hoạt động thương hiệu trong một năm, đề ra các khái niệm về chương trình kế hoạch, bộ phận hoạt động của họ cũng căn cứ dự án thương hiệu ô tô sắp ra mắt để triển khai phương án hoạt động, Từ Hiểu Kỳ theo Hạ Lữ học hỏi, trước mắt phụ trách soạn thảo và sưu tầm tư liệu, làm các ấn phẩm nội bộ của dòng xe mới của Tiêu Duy, toàn bộ phần câu chữ đều do cô một mình xử lý.
Trực tiếp làm việc với Hạ Lữ là trưởng phòng kế hoạch của Tiêu Duy, lần nào Giang Mạc Viễn cũng không tham gia thảo luận.
Cuộc họp kéo dài cả buổi chiều, lúc kết thúc trời đã sắp tối, Từ Hiểu Kỳ mượn cớ đi toilet nên tách khỏi Hạ Lữ và các đồng nghiệp khác, đợi sau khi mọi người đi rồi, cô mới chui vào thang máy lên tầng trên.
Phòng CEO tầng cao nhất, hành lang sáng choang, phòng thư ký đã về hết, chỉ còn mỗi thư ký CEO ở lại. Từ Hiểu Kỳ đi vào vừa lúc cô thư ký đi ra rót nước, sau khi thấy thế thì lấy làm kinh ngạc.
Từ Hiểu Kỳ vội vàng đưa danh thϊế͙p͙, cũng giới thiệu trước mắt cô đang phụ trách các ấn phẩm nội bộ của Tiêu Duy, lên đây chỉ muốn có thêm một số tư liệu sống tường tận hơn. Thư ký CEO đương nhiên cảm thấy lạ, công việc sưu tầm tư liệu này luôn luôn là thuộc về bộ phận kế hoạch, nhưng thấy cô gái trẻ sức sống căng tràn này lại lễ phép đáng yêu nên mềm lòng, liền cung cấp cho cô một vài tư liệu và số liệu.
Cửa phòng làm việc mở, Giang Mạc Viễn và Châu Niên từ bên trong đi ra, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Cô thư ký liền nhanh chóng đi đến, “Giang tổng, anh đừng quên cuộc hẹn vào 9 giờ sáng mai với Trương Hành Trường nha.”
Giang Mạc Viễn gật đầu, “Ừm, vất vả rồi, tan ca sớm chút đi.”
“Vậy tiệc xã giao tối nay của anh?”
“Châu Niên sẽ đi cùng tôi.”
Lúc này thư ký mới yên tâm gật đầu.
Từ Hiểu Kỳ ở một bên đã sớm không dời mắt được, quan sát Giang Mạc Viễn ngay từ lúcvừa đi ra khỏi phòng làm việc, cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, không cài cúc, bên trong là áo sơ mi màu tối, quần âu tối màu, cà vạt, khuy cài măng sét phối hợp tinh xảo, thân hình nhìn qua cao lớn chính chắn, quanh thân tràn ngập vẻ ổn trọng và bí ẩn mà đàn ông thành đạt nên có. Chỉ nhìn thôi đã khiến Từ Hiểu Kỳ bất động, sự yêu thích trong lòng sôi trào không diễn tả hết.
Chỉ tiếc là, Giang Mạc Viễn chỉ lo nói chuyện với Châu Niên, xem nhẹ Từ Hiểu Kỳ với hai mắt si mê đứng ở cạnh cửa, cứ như không thấy mà lướt qua cô.
Mùi hương nam tính dễ chịu trên người anh như mê hoặc, thúc đẩy tinh thần can đảm của Từ Hiểu Kỳ.
“Giang tổng…” Chạy thẳng ra khỏi văn phòng, tới hành lang, cô chạy đến trước mặt Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn quay đầu, thấy là một cô gái trẻ thì cảm thấy lạ.
Châu Niên cũng lấy làm lạ nhìn cô.
“Chào Giang tổng, em là nhân viên công tác của Đức Mã, trước mắt em phụ trách các ấn phẩm nội bội của dòng xe mới thuộc công ty anh.” Vẻ mặt Từ Hiểu Kỳ hưng phấn, ngước lên nhìn anh ở khoảng cách gần mà tim bắt đầu đập mạnh, ông trời ơi, người đàn ông này quá đẹp trai, đôi mắt sâu thẳm ấy gần như có thể hút người ta vào trong, thế nào thì cô cũng cảm thấy trái tim mình đã bị hút vào trong đó.
“Đây là danh thϊế͙p͙ của em, em tên là Từ Hiểu Kỳ.”
Giang Mạc Viễn thấy cô cười, lịch sự gật đầu, nhìn thoáng qua Châu Niên, Châu Niên đưa tay nhận lấy danh thϊế͙p͙.
“Cô Từ tìm tôi có việc à?”
“Dạ…” Mắt Từ Hiểu Kỳ đảo quanh, nhìn Giang Mạc Viễn cười càng ngọt hơn, “Em muốn biết nhiều hơn về tình hình của Tiêu Duy, như vậy thì ấn phẩm nội bộ làm ra mới tốt được, đúng lúc gặp được anh, nên muốn nói chuyện một chút.”
Châu Niên ở bên cạnh thấy quá rõ, thản nhiên nói, “Cô gái trẻ à, tư liệu mà bộ phận kế hoạch cung cấp hẳn là rất đầy đủ.”
“Dù có đầy đủ bao nhiêu cũng không toàn diện bằng Giang tổng biết.” Từ Hiểu Kỳ tiến sát vào Giang Mạc Viễn, mê mẩn nhìn anh, “Hơn nữa, giám đốc Trang cũng thường xuyên dạy em, làm tốt một việc nhất định phải tận tân tân lực, Đức Mã là công việc đầu tiên của em, em nhất định phải làm tốt mới được.”
Giang Mạc Viễn nhìn Từ Hiểu Kỳ, “Cô thuộc bộ phận của Trang Noãn Thần?”
“Dạ đúng dạ đúng, Giang tổng à, thực sự trước kia chúng ta từng gặp qua, chính là lúc tan ca anh đến Đức Mã đón giám đốc Trang, em là nhân viên mà giám đốc Trang đích thân tuyển chọn ạ.” Từ Hiểu Kỳ thấy ánh mắt anh thả lỏng trong lòng lại thấy vui vẻ.
Từ lúc nói chuyện đến bây giờ, cảm giác Giang Mạc Viễn mang đến cho người khác mặc dù ôn hòa nhã nhặn, nhưng lại hờ hững xa cách, loại cảm giác này khác hẳn với cảm giác đêm đó anh đến Đức Mã.
Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nói nữa.
Từ Hiểu Kỳ lại bị nụ cười của anh mê hoặc đến không thể tự khống chế.
Thang máy riêng từ từ mở ra, Giang Mạc Viễn đi vào trong, Châu Niên theo sau, Từ Hiểu Kỳ sau khi thấy thế cũng không cách khách sáo mà chui theo vào.
Châu Niên kinh ngạc nhìn cô, còn Giang Mạc Viễn không để ý tới cô, chỉ giơ tay xem đồng hồ.
“Giang tổng, anh có thể nói một chút yêu cầu của anh về các ấn phẩm nội bộ không? Như vậy em có thể làm chính xác hơn một chút.” Từ Hiểu Kỳ tới gần Giang Mạc Viễn, tham lam hít vào mùi hương của anh, hai mắt đảo quanh giữa mặt và lồng ngực anh, vòng ôm của anh trông thật ấm áp và rắn chắc, rất khó tưởng tượng khi được người đàn ông này ôm vào lòng sẽ có cảm giác gì.
Bên môi Giang Mạc Viễn trước sau vẫn duy trì nụ cười lịch sự, “Tôi nghĩ giám đốc Trang của cô hiểu rất rõ yêu cầu của tôi.” Một câu trả lời đầy ẩn ý.
Từ Hiểu Kỳ âm thần siết tay, ít nhiều có chút tổn thương, cô tự thấy bản thân mình cũng là người đẹp, khi đi học còn là hoa khôi giảng đường, biết bao sinh viên nam xếp hàng theo đuổi cô, nhưng ngặt nỗi cô chỉ thích hình mẫu đàn ông chín chắn ổn trọng, đối với dạng đàn ông sự nghiệp thành công ngoại hình điển trai này lại càng không có sức chống cự. Cô tự nhận mình có chút mê trai, sau khi nhìn thấy hình của Giang Mạc Viễn ở trên mạng liền bị mê hoặc, không ngờ anh lại là chồng của cấp trên cô, loại gần quan hưởng ké lộc này e rằng không thể thực sự phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn anh như vậy cũng thấy thỏa mãn.
Đương nhiên, lòng tham thì vô đáy.
Càng tiếp xúc gần gũi với Giang Mạc Viễn, Từ Hiểu Kỳ lại thấy chỉ nhìn anh đơn giản như vậy cũng không cách gì thỏa mãn, cô thực sự rất muốn có được người đàn ông này, rất muốn rất muốn…
Là ai đó đã nói, quyến rũ một người đàn ông thực sự không phải chuyện gì khó khăn?
Nhưng cô vẫn phải thử, trước hết phải nhẵn mặt với người đàn ông trước mắt này mới được.
“Tối nay Giang tổng có tiệc xã giao à?” Từ Hiểu Kỳ hỏi.
Giang Mạc Viễn tùy ý gật đầu.
Trong thang máy lại im lặng.
Từ Hiểu Kỳ không hỏi nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh anh, đứng gần sát vào anh, gần đến như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, giờ khắc này cô thật sự hâm mộ và đố kỵ với Trang Noãn Thần.
Thang máy nhanh chóng tới tầng trệt, tài xế Vương từ trong xe bước xuống, giao xe cho Châu Niên.
Đêm đầu xuân hơi lạnh, Giang Mạc Viễn đi trước, Từ Hiểu Kỳ lẽo đẽo theo sau, ngắm bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, thật muốn đưa tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Giang tổng…” Cô đi nhanh đến bên cạnh anh, nở nụ cười ngây thơ vô tội, “Anh đi hướng nào vậy? Có tiện cho em quá giang một đoạn không? Giờ này rất khó gọi xe.”
Châu Niên vừa mới mở cửa xe, sau khi nghe vậy thì tròng mắt cũng sắp rơi xuống đất.
Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, xem đồng hồ, “Châu Niên…”
Trái tim Từ Hiểu Kỳ nhảy loạn như muốn vọt ra ngoài.
“Giang tổng.”
“Anh đưa cô Từ về đi, xong rồi trực tiếp chạy đến khách sạn.” Dù sao cũng là cấp dưới của Trang Noãn Thần, anh không thể mặc kệ cô được.
Từ Hiểu Kỳ sững sờ.
Châu Niên gật đầu, nhìn về phía Từ Hiểu Kỳ, “Cô Từ, mời lên xe.”
Từ Hiểu Kỳ lưu luyến chẳng muốn lên xe, hai mắt cứ dõi theo bóng Giang Mạc Viễn đi đến ven đường gọi xe taxi.
“Cô Từ sống ở đâu.” Châu Niên khởi động xe, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Con nhóc kia có tâm tư gì nhìn thoáng qua một cái là biết, bất đắc dĩ lắc đầu, làm trợ lý cho Giang Mạc Viễn nhiều năm rồi, Châu Niên đã quen thấy mấy cô gái yêu thương nhung nhớ kiểu này, nhưng hôm nay Giang Mạc Viễn thật ra rất nhân từ rồi.
“À, chạy đến Tứ Huệ là được.” Từ Hiểu Kỳ lơ đễnh nói.
Châu Niên không nói gì nữa.
Sau lúc lâu, cô lại không nhịn được hỏi, “Trợ Lý Châu, quan hệ giữa Giang tổng và giám đốc Trang có tốt không?”
“Có ý gì?” Châu Niên thản nhiên hỏi.
“À, không có gì, em chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện hai vợ chồng họ thôi, ai cũng bận rộn, em thấy Giang tổng bận quá, tan ca rồi còn có tiệc xã giao, có phải anh ấy cũng không có thời gian về nhà hay không.” Cô vô tình hữu ý tìm hiểu tình huống của Giang Mạc Viễn.
Châu Niên nhìn thấu tâm tư của cô, nhẹ nhàng cười, “Cô nhầm rồi, con người của Giang tổng không thích qua đêm ở bên ngoài, bất luận xã giao muộn cách mấy cũng sẽ về nhà.”
“Gì? À… Đúng là người đàn ông tốt…” Trong lòng Từ Hiểu Kỳ lại buồn bực, đáng ghét đáng ghét!
Nghĩ nghĩ, cô cầm lấy điện thoại di động mở camera lên, bắt đầu chụp vài kiểu ảnh tự sướng.
“Cô đang làm gì vậy?” Châu Niên nhíu mày.
“Chụp ảnh đó, chiếc xe này sang trọng như vậy, đương nhiên phải chụp ảnh để giữ làm kỷ niệm.” Từ Hiểu Kỳ cười ngây thơ rạng rỡ.
Châu Niên đang lái xe cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể để tùy cô.
Thấy Châu Niên không phản ứng, Từ Hiểu Kỳ lặng lẽ tháo một chiếc hoa tai, nắm trong tay, mượn tư thế cúi xuống chụp ảnh nhẹ nhàng thả tay ra, hoa tai rơi vào khe hở giữa ghế ngồi…