Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 43: Cảm giác khi yêu

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Trang Noãn Thần mong rằng mình đã không có mặt ở hội sở này, có lẽ cô không nên ngồi lại lâu như vậy, đàm phán thất bại với Triệu tổng xong cô nên đi luôn, không uống cốc nước chanh kia thì đến giờ dạ dày cô cũng sẽ không ê ẩm đau thế này.


Hiện tại, dạ dày thực sự rất chua xót khó chịu.
Không biết là do cốc nước chanh kia hay là vì cô đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.


Trang Noãn Thần nhớ tới ngày tốt nghiệp cô chủ nhiệm tặng cô ba điều, đừng tưởng ngày thường cô đều khó tính với học sinh mà nhầm, ngày tốt nghiệp cô khóc rối tung rối mù. Trang Noãn Thần là người mà cô yêu quý nhất, cho nên cô chủ nhiệm tặng cô ba điều nhằm hy vọng rằng cô sau này bước trên con đường xã hội phải nhớ rằng: đừng nhìn thứ không nên nhìn, đừng nói điều không nên nói, và đừng nghe điều không nên nghe.


Từ tốt nghiệp đến giờ, cô chuyển công việc cũng không nhiều lần, bởi vì bị gây áp lực và khó dễ nhiều, cho nên cô đã quen với định luật của xã hội này.


Hiện tại, cô đã nhìn thứ không nên thấy, nếu thực sự tiếp tục đi theo, đẩy cánh cửa phòng nghỉ kia ra có phải cô sẽ động đến điều không nên nói, cũng không nên nghe? Đứng trước thang máy, Trang Noãn Thần xiết chặt bàn tay, vừa rồi tuy khoảng cách khá xa nhưng cô nhìn rất rõ. Trừ khi mắt cô có vấn đề, nếu không khẳng định cô không nhầm, người kia là Giang Mạc Viễn.


Rõ ràng Giang Mạc Viễn anh nói hai ngày nữa mới về, cho dù bây giờ anh có về cũng sẽ không im lặng không nói gì thế này, ít nhất anh cũng sẽ điện cho cô mới đúng. Thì ra anh lén lừa cô hẹn với Sa Lâm.


Trang Noãn Thần cố chết cắn chặt môi, tận đến khi chảy máu, vị tanh ê ẩm đầu lưỡi, nhuộm đỏ răng cửa. Rốt cuộc cô không dám nghĩ bọn họ ở tầng cao nhất làm gì, chỉ cần nghĩ đến Giang Mạc Viễn và Sa Lâm lên phòng nghỉ tầng cao nhất thì tim cô đã đau tan nát. Đột nhiên cô nắm chặt tay, không nghĩ ngợi nữa liền bấm thang máy đi lên.


Thang máy. Cửa mở, cô cố không làm cho mọi người bên ngoài nhìn thấy mình khác lạ, nhưng khi thang máy vửa mở cuất hiện là một khuôn mặt trắng bạch như quỷ. Đúng vậy cô hẳn là giống quỷ rồi, ít nhất lát nữa khi Giang Mạc Viễn nhìn thấy cô thì chẳng khác nào đang nhìn thấy quỷ.


Không phải cô không tin anh, mà là, cô thực sự thực sự rất muốn biết anh cùng Sa Lâm lên tầng cao nhất muốn làm cái gì!


Thang máy một tầng lại một tầng hướng về phía trên chạy, tốc độ kỳ thật rất nhanh , nhưng cô cảm thấy rất chậm rất chậm, chậm đến mức cô gần như nghe được đồng hồ từng giây từng giây vang lên.
Thẳng đến —— “Đinh ——” một tiếng, Cửa thang máy mở
Tầng cao nhất.


Trang Noãn Thần ra khỏi thang máy. Khi giày cao gót đạp lên thảm lông mềm cô liền hối hận.


Cô gặp được bọn họ thì sẽ nói gì? Hỏi anh vì sao gạt cô chuyện Sa Lâm? Hay vẫn như những người đàn bà khác đi đánh ghen, đánh đá tiểu tam, sau đó nhìn thẳng Giang Mạc Viễn mà gào khóc? Cô tự nghĩ sao lại có thể xảy ra tình huống đó được, Ngải Niệm còn mạnh mẽ hơn cô thế nhưng gặp chuyện thế này cô ấy cũng bình tĩnh mà xử lý, huống chi người đàn bà không tự tin như cô?


Vấn đều quan trọng ở đây là …
Tầng này có N phòng nghỉ, chẳng lẽ cô phải gõ cửa hỏi từng phòng một sao? Sau khi mở cửa là người lạ không lẽ lại cười nói xin lỗi tôi đang bắt kẻ ngoại tình sao?
Phải như vậy sao?


Trang Noãn Thần thấy mình thật thất bại, thực sự thất vọng với bản thân, thế nhưng cô chẳng chút từng trải nào.
Hỏi nhân viên phục vụ thì khác nào kẻ ngốc bị đuổi đi, còn không chắc nên đến thẳng cục cảnh sát học đào tạo kỹ năng.


Nếu vậy còn có kỹ năng mà nghe nén.
Cô đang chuẩn bị áp tai vào một cánh cửa.


Ngay lúc đang định hành động thì tiếng chuông đột nhiên vang lên, thực sự quá chói tai ở hành lang tĩnh lặng này. Tiếng chuông đột ngột vang lên khiến Trang Noãn Thần sợ hãi giật mình, vội vàng lấy di động ra nhìn thấy màn hình hiển thị liền trừng lớn hai mắt, bước chân dừng lại …


Tên trên màn hình, lại chính là Giang Mạc Viễn?
Chuyện này … là gì đây?


Tiếng chuông quá mức tiếng chói tai, lại sợ bị lộ cô liền ấn nghe, khi bấm nút nghe cô nghe thấy tiếng tim mình dồn dập, ý nghĩ đầu tiên trong đâu là: Giang Mạc Viễn sẽ dùng lý do gì để chống chế việc mình về sớm mấy ngày.
Bởi vì anh đang quấn quýt với Sa Lâm.


Đừng trách cô nghĩ xấu, chỉ tại vì lòng phụ nữ nhỏ nhen không thể dễ dàng tha thứ như đàn ông, làm gì có ai muốn nhìn thấy chồng mình đi khách sạn với người đàn bà khác chứ?
Điện thoại vừa thông đã nghe tiếng Giang Mạc Viễn.
“Noãn Noãn?”


“Dạ.” Trang Noãn Thần vốn định vừa nghe vừa tìm nơi phát ra tiếng nói, nhưng có gì đó không đúng, bên kia nghe rất ồn, hình như đang ở nơi công cộng…
Người này sao lại nhanh thế?
“Sao bắt máy chậm thế? Đang bận sao?” Giang Mạc Viễn mỉm cười.


“Ách. . . . . . Không phải.” Cô trong lúc nhất thời đại não có chút trì trệ, không biết phải trả lời sao?
“Làm sao vậy?” Anh mẫn cảm hỏi.
“Không có gì.” Trang Noãn Thần đi đến cửa cầu thang, nghe ra hình như Giang Mạc Viễn đang đi, bật miệng hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”


“Em đoán xem.”
“Em sao có thể đoán được..” cô lại nhìn ngó hành lang, không thấy ai đang đi cả.
Bên kia Giang Mạc Viễn cười cười: “Nếu không bận thì đến sân bay đón anh.”
“Bây giờ?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên hỏi.


“Đúng vậy.” Giang Mạc Viễn càng dịu dàng, “Không rảnh sao?”
“Nhưng mà , nhưng mà …” Trang Noãn Thần nhìn cửa phòng đều răm rắp ở hành lang? là cô quáng mắt sao, sao anh lại ở sân bay? Vừa rồi rõ ràng cô thấy anh và Sa Lâm lên tầng này mà.


“Noãn Noãn, nếu em không rảnh thì …”
“không em rảnh mà.” Cô ổn định cảm xúc, cuối cùng cũng tìm về chính mình.
“Lái xe lại đây đi, anh không gọi xe tới đón.” Giang Mạc Viễn nhẹ giọng nói, lát nữa anh nhắn tin số chuyến bay cho em.
“Vâng.” Cô đáp


Cúp máy, kéo thân mình nặng trịch đến thang máy, ánh mặt trời chiếu rọi hành lang, dừng trên thảm, ngưng thành màu tối, làm nơi này càng thêm yên tĩnh.


Đợt một lát, Trang Noãn Thần xác định không có ai mở cửa phòng đi ra mới bấm thang máy đi xuống, không lẽ là cô đã nhìn nhầm sao?
Chính là, bóng dáng kia cô thấy thực sự giống Giang Mạc Viễn.


Đảo mắt lại tưởng tượng, nếu vừa rồi thực sự là Giang Mạc Viễn, điện thoại giải thích sao? Cô nghe được anh đang ở bên ngoài, ở độ cao này anh không thể bay xuống được.
Trang Noãn Thần dùng sức đi ra, mặc kệ, đi sân bay xem sao rồi tính.
—-


Trình Thiếu Thiên đang ở văn phòng làm việc, cửa văn phòng mở ra.
“Vào đi..”
Hạ Lữ mở cửa tiến vào.
Trình Thiếu Thiên ngẩng đầu liếc cô một cái, lại vùi đầu vào tài liệu? “Có việc gì sao?”


“Đúng vậy.” Hạ Lữ gật đầu kéo ghế ngồi đối diện với anh, chần chừ hỏi: “Tôi muốn biết chuyện Mỹ Á không may lần này có ảnh hưởng đến Noãn Thần không?”
“Sao cô khẳng định là không may?” anh dừng bút, giương mắt nhìn thẳng cô.


Ánh mắt quá mức khắc nghiệt sắc bén, cô bị buộc đến không có chút che giấu chỉ có thể đối diện thẳng anh, “Tôi đã xem kết quả điều tra của công ty, không phải nói là hệ thống đèn bị hỏng sao?” Thực sự cô rất không muốn nói chi tiết với Trình Thiếu Thiên về chuyện này, người này có ánh mắt quá lợi hại, dường như bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể nhìn thấu con người ta, loại cảm giác này khiến cô rất không thoải mái, về công về tư cô cũng không muốn có người sếp như thế này, cảm giác như mình thành con kiến trong tay kẻ khác. Nặng thì bị kìm kẹp đến mức không thể quay đầu lại.


Quan trọng hơn là, Trình Thiếu Thiên đôi khi có lối suy nghĩ rất khó hiểu, đôi khi anh ta nói trắng nhưng sau lưng lại bảo là đen, trước khi Trang Noãn Thần kết hôn, khoảng thời gian đó cô đã được lĩnh giáo vị tổng giám đốc khó ưa này.


Quả nhiên, Trình Thiếu Thiên gấp tài liệu lại, cả người dựa vào ghế, tựa như thoải mái mà quan sát cô, “Tôi đang nói đến chuyện Lăng Phi bị đưa đi.”
“A?” Lại đánh khiến Hạ Lữ trở tay không kịp, há miệng thở dốc, nửa ngày bất động.


Trình Thiếu Thiên khẽ nheo mắt, “Chuyện Lăng Phi bị đưa đi cô cũng cho là chuyện ngoài ý muốn?”
“Chuyện đó ..” Hạ Lữ chần chờ một chút, “Chưa có kết quả điều tra chính thức tôi không dám đưa ra kết luận.”


Trình Thiếu Thiên có chút đăm chiêu nhìn cô, gật gật đầu, trả lời thực thông minh.
“Kỳ thật tôi chỉ muốn biết Noãn Thần có thể bị sao không thôi.” Hạ Lữ ngẩng đầu, gằn từng tiếng hỏi.


“Tình huống không tốt lắm.” Ngoài ý muốn, Trình Thiếu Thiên giải thích dễ hiểu tình hình thực tế, hai tay đan vào nhau, ánh mắt không chút gợn sóng, “Hai chuyện này dù có điều tra lại cũng không có kết quả mới, rất có thể Noãn Thần sẽ bị sa thải khỏi Đức Mã.”


Hạ Lữ đột nhiên đứng dậy, bóp bóp ngón tay, “Như vậy. . . . . . Đối với Noãn Thần không công bằng.”
“Tôi cũng biết không công bằng, nhưng mỗi công ty đều có quy định, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm chứ?” Trình Thiếu Thiên vừa nói vừa âm thầm nhìn cô.


Lồng ngực Hạ Lữ bắt đầu run rẩy.
“Nếu thấy không công bằng với Noãn Thần, thì nghĩ cách gì giúp cô ấy là tốt nhất.”
Hạ Lữ không yên lòng gật đầu, sau một lúc đi ra văn phòng.


Trình Thiếu Thiên ngồi im trên ghế hồi lâu, mày nhíu chặt. Sau một lúc lâu anh nhấc điện thoại, mở ra một tin nhắn, đây là kết quả điều tra mới thu được, nội dung rất đơn giản nhưng nội dung lại làm anh kinh sợ: Đức Mã có nội dán, trong tay tôi đang có chứng cứ vô cùng xác thực có thể email cho anh, điều kiện là tiền, sau khi đồng ý chúng ta bàn bạc lại cụ thể sau.


Là một dãy số xa lạ.


Trình Thiếu Thiên nhìn tin nhắn nửa ngày, anh không biết nội gián mà tin nhắn nói là ai, càng không biết người này đứng về phía nào, tin này đối với Mỹ Á là hoạt động có lợi hay là hại, nếu là có hại, như vậy anh có thể phỏng đoán nội gián người kia nói chính là Trang Noãn Thần, nếu có lợi thì đối phương chính là muốn giúp Trang Noãn Thần rửa sạch hiềm nghi.


Nhưng kẻ nội gián là ai.
Trình Thiếu Thiên một mực quan sát, nhưng vẫn muốn cùng Trang Noãn Thần đối phó chuyện này. Anh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào minh oan cho Trang Noãn Thần, bởi vì anh tin Noãn Thần không phải nội gián.
——


Khi Trang Noãn Thần tới đại sảnh sân bay thì Giang Mạc Viễn đã ngồi chờ khá lâu, thấy cô đi vào liền ôm cô vào ngực. Trang Noãn Thần thiếu chút nữa bị ôm đến ngạt thở, thật vất vả ngẩng đầu lên, lại gặp ánh mắt anh, “Sao lại chỉ có mình anh?”


“Chu Niên đi xe công ty mang tài liệu về trước, anh không có việc gì nên ở đây chờ em.” Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, người phụ nữ trong lòng xinh đẹp dịu dàng, làm cho anh có cảm giác thoả mãn chưa bao giờ thấy.


Trang Noãn Thần không nói gì, cẩn thận nhìn anh, bộ dáng của cô chọc anh cười, “Sao thế? Như thể nhìn thấy người xa lạ vậy?”
“Không phải …” cô nói quanh co, giả bộ tỉnh táo nói câu: “Chẳng phải anh bảo hai ngày nữa mới về sao?” Thật sự là kỳ quái, sao anh lại ở sân bay?


Giang Mạc Viễn ngưng mắt, “Vốn là như vậy nhưng công việc thuận lợi liền về trước, muốn cho em một bất ngờ nhưng xuống máy bay liền thay đổi ý định.”
“Ý định của anh là gì thế?”


“Bất quá anh muốn hưởng thụ cảm giác được vợ tới sân bay đón thôi mà, như thế không được à?” Anh cười, cúi đầu, chóp mũi cao thẳng chạm vào má cố, hành vi vô cùng thân thiết.


“Đừng náo loạn, chung quanh mọi người nhìn thấy đấy.” Trang Noãn Thần nhẹ nhàng đẩy anh ra, ửng đỏ nghiêm mặt, “Nhanh lên xe đi.”
Giang Mạc Viễn mỉm cười, giơ tay xoa tóc của cô, một tay cầm lấy hành lý, “Đi thôi.”
Lên xe, Trang Noãn Thần muốn lái xe lại bị anh đoạt lấy.


“Anh ngồi máy bay lâu như vậy, để em lái cho.”
Giang Mạc Viễn khởi động xe, ra khỏi sảnh sân bay, anh một tay lái xe,, mọt tay nắm lấy tay cô, “Không sao đâu, để anh lái.”
“Anh phải về công ty à?” cô cúi đầu nhìn bàn tay anh, ấm áp có lực.


“Không, về thẳng nhà thôi.” Giang Mạc Viễn lái xe vào cao tốc, đi nhanh hơn. “Còn em, không cần về công ty sao?”
Trang Noãn Thần nhìn đồng hồ, lắc đầu, lúc này có chạy về công ty cũng sắp tan ca rồi.


Thấy cô lắc đầu, Giang Mạc Viễn cười, “Vậy cùng nhau về nhà.”
Trang Noãn Thần cười thản nhiên, không nói gì nữa ánh mắt nhìn đường, tay khẽ kéo tay anh. Cô thực im lặng, đại não lại như là bị tẩy trắng, vô cùng trống rỗng.
Vậy là ban nãy cô nhìn lầm rồi.


Thứ nhất, nếu vừa rồi người kia thật là Giang Mạc Viễn, không có khả năng nhanh như vậy anh đã đuổi tới sân bay, từ hội sở đến nơi nếu không kẹt xe cũng phải đi 1 tiếng lận, huống chi, đường Bắc Kinh từ nội thành đi sân bay từ giữa trưa đều lẹt xe, cho nên nói, thời gian không hợp lý.


Thứ hai, vừa rồi cô nhìn thấy người đàn ông kia mặc áo khoác màu đen, mà hiện tại Giang Mạc Viễn mặc áo khoác màu xám.
Nghĩ đến vậy cô lại cảm thấy mê man.


Nhưng bóng lưng người đàn ông kia rất giống Giang Mạc Viễn, không lẽ người đàn ông ở cùng Sa Lâm kia không phải Giang Mạc Viễn mà là một người rất giống Giang Mạc Viễn sao?
Như vậy, người kia là ai?
Chẳng lẽ là … em chồng sao?


Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu, khiến cô rét lạnh.
“Mạc Viễn …” Trang Noãn Thần theo bản năng kêu một tiếng tên của anh.
“Sao?” Giang Mạc Viễn quay đầu liếc cô một cái sau đó lại nhìn đường.


Trang Noãn Thần cố gắng nuốt nước bọt, thật vất vả, run rẩy hỏi một câu: “Em trai anh … anh ấy thực sự đã qua đời sao?” cô không thể không nghĩ đến chuyện này, bởi vì thân ảnh ban nãy đã khiến tinh thần co hoảng loạn, duy nhất có thể nghĩ ra đó là em trai anh.


Xe vững vàng đi trên đường, không bị mất lái cho thấy năng lực tiếp nhận sự việc của Giang Mạc Viễn rất lớn, cô chỉ cảm thấy bàn tay anh đang nắm lấy tay mình cứng ngắc, sau hồi lâu mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Vì sao hỏi như vậy?”


Đúng vậy, cô vì sao hỏi như vậy? Ngay cả chính cô đều cảm thấy được là mình điên rồi.
“Không, không có gì. . . . . . Em chỉ là tùy tiện hỏi một câu mà thôi.” Trang Noãn Thần thực cảm thấy vấn đề này thực ngu ngố, giương mắt nhìn Giang Mạc Viễn, sườn mặt anh bình tĩnh doạ người.


Có phải anh tức giận rồi không?
Tựa hồ nhận ra cô dè dặt, Giang Mạc Viễn liếc nhìn cô một cái sau một lúc lâu mới thở dài nói, “Thực sự anh rất hy vọng nó còn sống.”
Lời nói từ đáy lòng của người đàn ông, khiến lòng cô âm ỉ đau.


Là cô sai lầm rồi, nhắc tới người không nên nhắc tới.


Cô giống Sa Lâm vậy là có thể nói cô và Sa Lâm là chị em sao? Mỗi người đều có thể có một số người giống mình ở một mức nào đó, huống chi là bóng lưng . Thì ra, cô bất quá là sợ bóng sợ gió một hồi.
“Thực xin lỗi. . . . . .” Cô khẽ nói.


“Sao?” đường phía trước hơi đông, Giang Mạc Viễn giảm tốc quay đầu nhìn cô một cái, vành mắt cong cong “Đang êm đẹp xin lỗi làm gì?”,


“Em không nên nhắc tới chuyện này.” Cô có điểm ảo não, nếu đổi lại là người thân của cô rời xa, cô cũng không muốn người khác đề cập đến.
Ánh mắt Giang Mạc Viễn trở lên mềm mại, nhéo mạnh tay cô một cái, “Ngốc ạ, anh không tức giận đâu.”


Nghe được những lời này , Trang Noãn Thần mới thoải mái lên, anh cười rất ấm áp, làm cho tình cảm của cô như lên men, khẽ dựa đầu vào tay anh, hạnh phúc nho nhỏ đáy lòng cũng bắt đầu như mặt hồ lăn tăn sóng.


Hành động nhẹ nhàng chủ động của cô chạm vào tim Giang Mạc Viễn, đáy mắt từ ngạc nhiên đến vui sướng, ý cười khoé môi càng sâu, nhịn không được ô chặt lấy cô, thừa dịp thả lỏng tay lái, khẽ hôn lên trán cô một cái, vẻ mặt anh vô cùng yêu chiều.


Lúc này đây, Trang Noãn Thần không trốn tránh, chỉ là mỉm cười, hai má hây hây đỏ.
Giang Mạc Viễn thấy bộ dáng mê hoặc của cô, ánh mắt lưu luyến không rời, đáy lòng lại lan tràn hạnh phúc…
“Chú ý đường.” Trang Noãn Thần bị anh nhìn đến ngượng, vỗ nhẹ tay anh.


Giang Mạc Viễn lúc này mới ý thức được điểm ấy, vội vàng một lần nữa quay về phía trước, khóe môi lại vẫn cười, nụ cười này là xuất phát từ đáy lòng. Cô không hề nhìn anh, tay vẫn ôm tay anh, trái tim hai người hoà nhịp đập.
Loại cảm giác này thực sự tò mò quá. . . .


Thật giống như là cảm giác khi yêu.
Thật tốt.