Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 38: Ở chung

Nghe xong câu hỏi, tiếng cười của Giang Mạc Viễn bắt đầu có chút hư hỏng: “Em đến là có thôi.”


“Không đứng đắn..” Cô cúi đầu nói, trong lòng nghĩ chính mình cũng thật là ngốc đi, cho dù trong phòng thật sự có người đàn bà khác đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không có chuyện ngoan ngoãn mà báo cáo với cô.


Ý cười của Giang Mạc Viễn dường như càng thêm ấm áp: “Nhớ anh hả?”
“Không thèm …” cô chưa kịp nói xong đã thấy anh quay đầu nhìn liếc ra sau…
Trong lòng bỗng “Đoàng “ một tiếng.
Giang Mạc Viễn có lỗi nhìn có: “Có người ấn chuông, chờ anh một chút.”


“Ai ——” cô gọi anh lại, “Anh bận thì làm đi, kỳ thật em cũng không có việc gì cả, em chuẩn bị ra ngoài đây, không nói chuyện với anh nữa.” Trong lòng cũng có chút buông xuống, nếu trong phòng có người thì căn bản anh không cần phải tự đi mở cửa rồi.


Giang Mạc Viễn vẫn còn lưu luyến không rời, nhưng vẫn cười cười, “Đi đường nhớ cẩn thận đó, cẩn thận vết thương, đừng có để va vào.”
“Được rồi, anh cứ yên tâm.” Lời dặn của anh khiến cô có chút tủi thân.


Rất nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.


Cô vẫn ngồi ở sopha trong thư phòng, cuộn mình, mày nhíu chặt. Trái tim cô tựa như một cỗ xe đi đường núi, sóc nảy, lúc thì rất thông suốt, khi lại thực sự tuyệt vọng. Nếu như hai người bọn họ thực sự ở trong một phòng, có phải lúc này Sa Lâm ra ngoài trở về không? Ngẫm lại thấy không giống lắm, vẻ mặt thâm tình của Giang Mạc Viễn không có gì là giả cả, còn có chính miệng anh đã nói, cho dù Sa Lâm có thực sự ở trước mặt thì anh cũng sẽ không quay về với cô ta.


Cô rất muốn tin tưởng Giang Mạc Viễn, nhưng lại sợ Giang Mạc Viễn giống như những người đàn ông khác, nói một đường làm một nẻo, trong chuyện vụng trộm của nam nữ, đàn ông mãi mãi không khống chế được dục vọng của bản thân. Ảnh trên weibo của Sa Lâm, quyến rũ gợi cảm, nói thật, Sa Lâm còn đẹp hơn cô nhiều, dáng người nóng bỏng, nhìn trên ảnh chụp những bộ quần áo sexy mà cô ta mặc thực sự khiến đàn ông chảy máu mũi, khe ngực no tròn nửa kín nửa hở, cô ta thực sự là một cô gái phóng khoáng gợi cảm.


Nói không chừng, Giang Mạc Viễn đã lên giường với cô ta từ trước hiện giờ tình cũ không rủ cũng đến, có gì là lạ đâu.
Trái tim Trang Noãn Thần lại đau âm ỉ, thật là đáng ghét, cô cực kỳ ghét cảm giác này.
Đúng lúc đang vô cùng lo lắng thì di động lại vang lên.


Vừa bắt máy đúng là giọng nói của người đàn bà mà cô cực kỳ chán gét, nhưng giờ phút này nghe cực kỳ mệt mỏi và tuyệt vọng.


“Noãn Thần, tôi biết cô rất ghét nghe thấy tiếng của tôi, nhưng thực sự lần này tôi hết cách rồi, xin cô … giúp tôi với.”
——-
Bên kia Địa Cầu.


Giờ giấc ngược hẳn với Trung Quốc, bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh đèn mê ly, kiến trúc châu Âu thắm đẫm văn hoá cổ xưa.


Khi Giang Mạc Viễn vừa mở cửa, đập vào mắt anh là lúm đồng tiền nở rộ của Sa Lâm. Có chút ngạc nhiên lướt qua khoé mắt, tiếng cười giòn giã tựa như đồng thời với hành động bổ nhào vào lòng anh của Sa Lâm.


Rất nhanh, cặp lông mày của người đàn ông nhíu chặt, tay mạnh mẽ đẩy cô ta ra, nghiêm nghị đầy giận giữ: “Sao em lại ở đây?”
“Ngạc nhiên lắm phải không?” Sa Lâm cười quyến rũ nhìn anh, vừa nói vừa lôi hành lý đi vào phòng.
Giang Mạc Viễn duỗi tay, cản cô ta lại.


“Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, em vốn là ở ngay phòng bên cạnh anh thôi, anh cho rằng em cố ý làm phiền anh sao, nhưng mà hôm nay em đi mua sắm ví tiền đã bị mất rồi, hiện giờ chỉ có thể làm phiền anh thôi.” Sa Lâm nói xong không chút khách khí đẩy tay anh ra đi thẳng vào phòng. Đem vali hàng lý bỏ vào tủ trong phòng.


“Thì ra phòng này thực sự rộng hơn phòng em thuê đó.”
Giang Mạc Viễn tiến vào, im lặng nhìn cô thật lâu tồi thản nhiên mở miệng, “Em đặt phòng bên cạnh phòng tối?”


“Đúng vậy.” nụ cười của Sa Lâm tựa như độc dược, vô cùng xinh đẹp, ngồi xuống sopha, ôm lấy hai chân, bộ dáng vô cùng lười biếng. Thấy anh vẫn đứng tại chỗ nhìn mình, cô liền cào cào tóc, “Tại sao lại nhìn em như người ngoài hành tinh thế?”


Vẻ mặt Giang Mạc Viễn vẫn đầy thờ ơ, sau một lúc lâu xoay người đi vào phòng ngủ, khi vào đã mang thêm một cái ví, “Mất bao nhiêu tiền.”


Thấy thế, Sa Lâm liền đứng dậy, đi đến trước mặt anh, giật lấy ví ném sang một bên, giận dữ hỏi: “Anh có ý gì? Bố thí cho ăn mày sao?”


“Vậy em tới tìm tôi làm gì?”Anh tỏ ra nhẫn nại nhưng thực ra vô cùng cảm ơn cuộc điện thoại của Trang Noãn Thần đã cắt đứt không có thực sự không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nữa.


“Ngủ nhờ một đêm thôi.” Sa Lâm ngẩng mặt cười, giơ tay khoác nên cổ anh.
Giang Mạc Viễn đẩy mạnh tay cô ra, “Tôi sẽ đi thuê cho em phòng khác.”


Thấy anh lại muốn đi, Sa Lâm ở phía sau bất đắc dĩ thở dài, “Em đáng sợ vậy sao?Hay là sợ vợ anh biết? Cô ta ở Bắc Kinh mà, anh vội gì chứ?”
Giang Mạc Viễn không thèm nghe cô ta nói, nhấc điện thoại lên.


Sa Lâm tiến lên đè lại tay anh, “Em ngủ phòng khách không được à? Ở đây đâu phải chỉ có một phòng ngủ chứ?”


“Sa Lâm” Giang Mạc Viễn nhíu chặt mày, “Chúng ta thực sự không có khả năng, kỳ thật lúc trước chúng ta đã không thể rồi, nếu tôi thực sự yêu em, sao tôi lại giới thiệu em với Mạc Thâm?”


Lời nói của anh tàn nhẫn, khiến cho Sa Lâm cắn chặt môi, ánh mắt vừa mới nhu tình quyến rũ đã trở lên lạnh lẽo, sau một lúc lâu gằn từng chữ, “Giang Mạc Viễn anh muốn độc ác với em mãi vậy sao, cứ mãi làm em tổi thương vậy sao? Anh cấm em trêu chọc Trang Noãn Thần em không dám đi, nếu như là em trước kia em sẽ không dễ dàng như vậy đâu? Là anh có lỗi với em trước, sao giờ lại có vẻ đúng lý hợp tình thế hả? Anh bảo anh và em không thể có kết quả, Giang Mạc Viễn em nói cho anh biết, anh và Trang Noãn Thần có thể có tương lai sao? Giữa anh và cô ta mãi mãi bị ngăn là em, cho dù là em còn sống hay chết, cho dù là em ở bên cạnh anh hay không thì khuôn mặt cô ta sẽ mãi mãi nói lên hết, anh phải đối mặt với điều này.”


Mỗi câu của cô ta tựa như mũi dao nhọn lao về phía Giang Mạc Viễn. Trên thực tế, cô rất muốn chọc giận anh, chỉ có khi giận giữ cô mới có thể thấy được trong lòng anh thực sự nghĩ gì, nhiều năm xa cách cô đã không thể hiểu được Giang Mạc Viễn, anh hiện nay thực sự bí hiểm so với trước kia. Trước kia khi anh cười, nụ cười đó vui vẻ rõ ràng, nụ cười của anh là từ đáy lòng, làm cho người ta có thể nhìn được anh rất vui, còn hiện tại thì sao? Anh cũng hay cười, nhưng nụ cười kia biểu hiện gì chứ, không phải là những gì anh nghĩ, cũng không ai có thể biết được anh đang nghĩ gì?


Giang Mạc Viễn im lặng chờ cô nói xong, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, lời nói lạnh lẽo cùng với thái độ trái ngược hoàn toàn: “Tóm lại, hôm nay em ở đây là muốn nói lên điều gì?” lời nói lạnh lùng, ngữ khí sắc bén, như là nhìn một cái đã thấu tâm tư của cô.


Cô có thể dễ dàng nhận được trên người anh tản ra khí thế “Cấm lại gần.” Loại cảm giác tồi tệ này lan tràn cô, là loại cảm giác mất mát cùng tuyệt vọng. “Vậy là anh không muốn em ở đây, là đang sợ gì chứ? Hay là anh sợ bản thân mình không thể khống chế được trước em?”


Giang Mạc Viễn đi tới phía cửa sổ, dựa lưng vào lớp kính, khoanh tay lại nhìn cô, nhìn chằm chằm đấu mắt với cô hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Em muốn ở đây, OK?”


Rốt cuộc Sa Lâm cũng cười thoả mãn. Giang Mạc Viễn lại không để ý đến cô ta, xoay người quay lại phía máy tính sử lý công việc. Nhìn bóng anh, cô nhún nhún vai vội vàng mang hành lý ra xắp xếp.


Hơn mười phút sau, Sa Lâm đi vào phòng trong, nhìn anh hỏi thăm dò: “Mạc Viễn anh có muốn ăn khuya không.”
Giang Mạc Viễn không trả lời.


Cô cho rằng anh không hứng thú, chu miệng đi ra ngoài, lại qua 20 phút sau, cô ta bê một hộp piza đi vào, ngồi bên cạnh ăn, đưa đến bên miệng anh, “Há miệng, em đút cho anh.”
“Đi sang bên kia ăn đi.” Giang Mạc Viễn ra lệnh.


“Không cảm ơn em sao?” Sa Lâm huých vào vai anh, trực tiếp dựa vào lưng anh, từng miếng một ăn piza, “Ai nha, Giang Mạc Viễn anh kể chuyện anh và Trang Noãn Thần đi.”
Giang Mạc Viễn ngừng gõ bàn phím, “Không cần báo cáo.”


“Em đã nhìn thấy ảnh của cô ấy rồi, thực sự rất giống em nha.” Sa Lâm quay đầu nhìn anh, đột nhiên vẻ mặt trở lên vội vàng, “Anh đã từng điều tra về gia thế của cô ấy chưa? Anh nói xem có phải em và cô ấy là chị em song sinh trước đây bị người ta bế nhầm đi không?”


“Em đang đọc tiểu thuyết đấy hả?” ngữ khí trầm thấp, Giang Mạc Viễn lạnh nhạt nói: “Đừng cho là hai người chỉ hơi giống nhau mà đã nghĩ thế, trên đời này người giống người như đúc còn chưa dám khẳng định là người thân đâu.”


“Cho nên nói thượng đế đôi khi thật vô tình a.” Sa Lâm lại ăn, lại dùng lực huých vai anh, “Rất không công bằng, sao bộ dáng lại giống em chứ?”
“Là em giống với cô ấy.” Giang Mạc Viễn nhấn mạnh nói.


“Có cần thiên vị cho vợ anh thế không hả?” Sa Lâm lườm anh, sau đó lại tươi cười giơ tay sờ mặt anh, “Nếu như có một ngày em nhàn rỗi muốn đi gặp cô ấy, thử nghĩ xem nếu hai bọn em cùng đi dạo phố thì chuyện gì sẽ xảy ra đây nhỉ?”


Giang Mạc Viễn đẩy cô sang một bên, trực tiếp gập máy tính: “Em dám thử tìm cô ấy xem?”
Sa Lâm giật mình, đứng dậy đối mặt với anh: “Anh có thể làm gì em chứ?”


“Sa Lâm, tôi cảnh cáo em lần cuối, có thể làm phiền tôi, nhưng tuyệt đối không cho phép em làm phiền cô ấy, nếu không…” ánh mắt anh đột nhiên trở lên tàn ác, “Ngay cả mặt mũi Nam lão gia tôi cũng không nể đâu.”


Đột nhiên toàn thân Sa Lâm lạnh toát, là bị lời của anh doạ tới, nuốt nước bọt nói: “Em chỉ là đùa thôi mà, có cần phải nghiêm túc vậy không?” Nói xong ôm hộp bánh đến sopha ngồi yên lặng ở một góc mà ăn.


Nháy mắt trong lúc cô cúi đầu ăn, tựa như Giang Mạc Viễn nhìn thấy hình ảnh Trang Noãn Thần, có đôi khi cô cũng giống Sa Lâm, cuộn mình ở một góc ăn gì đó, tựa như một người vợ bị ức hiếp.
Ánh mắt hạ xuống đôi chút, hít một hơi dài.


Trang Noãn Thần, anh nhớ cô….
“Này…” Sa Lâm thấy ánh mắt anh đã thay đổi, phất tay về phía anh.
Sắc mặt anh vẫn không chút thay đổi nói: “Nghỉ sớm đi.”
“Còn sớm mà, anh không phải muốn đi ngủ bây giờ chứ?” Sa Lâm nhìn đồng hồ, lớn giọng nói.


Giang Mạc Viễn không đáp lại.
“Em biết anh tới đây là muốn tìm Jo.” Cô đột nhiên nói.
Giang Mạc Viễn nghe thấy thế ngừng biết, quay đầu hồ nghi nhìn cô.
“Đúng vậy.” Cô cười rất quỷ dị, “Hơn nữa còn tâm đầu ý hợp nữa.”


“Em sao có thể biết Jo?” nói đến chuyện thu mua khách sạn, đây đã là tính toán từ lâu của Ben, cũng không phải do anh ta chú ý đến thị trường khách sạn, mà bởi vì người vợ đã mất của anh ta.


Nói đến Ben có thể coi là người đàn ông thâm tình, khi kết hôn với vợ anh ta là do hai gia tộc giới thiệu, hai người vốn không yêu nhau. Người đàn ông kết hôn với người mà mình không yêu thì chắc chắn sẽ có bất mãn, mà sự nghiệp của Ben lớn mạnh như thế, đàn bà ở bên ngoài chắc chắn không ít, anh ta đã phạm phải sai lầm như những người đàn ông khác, mà vợ anh ta ngày qua ngày vẫn yên lặng làm người vợ xứng chức, mỗi lần anh ta về nhà mang theo một thân mệt mỏi đều có thể uống được món canh mà vợ anh ta nấu cho.


Vợ anh ta trước kia kinh doanh một khách sạn, lại am hiểu nấu nướng, cho nên khách sạn làm ăn rất tốt, sau lại gả cho Ben thì nghỉ và ở nhà, Ben vẫn không để vợ mình vào mắt. Tận cho đến một ngày anh ta trở về, không thấy món canh ngon mát như mọi khi đâu mới phát hiện ra vợ mình bị té xỉu trong bếp, lúc đó người giúp việc cũng không có ở đấy, anh ta lúc này mới cuống cuồng lên, nhưng khi đưa đến bệnh viện thì vợ anh ta đã đi rồi.


Nguyên nhân tử vong cũng rất đơn giản, lên cơn đau tim.
Cho tới lúc đó anh ta mới biết vợ mình bị bệnh tim, cũng chưa bao giờ biết mỗi ngày vợ anh ta thức khuya đợi mình về bệnh tim sẽ ngày càng nặng thêm, người bệnh tim không thể thức khuya.


Từ ngày đó bắt đầu, Ben mới ý thức được bản thân mình đã sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, anh ta đã thề trước mộ vợ mình nhất định sẽ biến khách sạn của cô ấy mang tên cô ấy trở thành khách sạn nổi danh trên toàn cầu. Vợ anh ta trước giờ thích ẩm thực Trung Quốc, cho nên hai năm nay Ben mượn lực lượng của Giang Mạc Viễn tìm kiến những khách sạn thích hợp thu mua, đây là con đường nhanh nhất.


Mà trùm khách sạn Jo là người nổi tiếng trong giới, Giang Mạc Viễn biết năm nay ông ta sẽ cố ý về hưu cho nên muốn mua được nông trang rượu của ông ấy. Nhưng ông Jo này rất khó gặp, tính cách lại quái dị, Giang Mạc Viễn đã nhiều lần liên hệ nhưng đều không có kết quả, lần này nghe nói ông ta ra nước ngoài liền đi theo sau, hy vọng có thể tìm được cơ hội đàm phán.


Đây là do anh nợ Ben, ít nhất phải trả được nợ này.


Sa Lâm thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh, nhún nhín vai: “Anh không tin thì thôi, dù sao em cũng biết ông ta ở đâu, chẳng những biết mà còn có thể cam đoan anh sẽ có thể đàm phán với ông ấy, ông ta tính tình rất khó chịu, so với bố anh còn quái gở hơn. Nếu như ông ta biết là chuyện khách sạn thì nhất định sẽ không tiếp đâu nhưng nếu là em tìm ông ta, nhất định ông ta rất vui đó.”


Giang Mạc Viễn lưỡng lự nhìn cô, sau một lúc lâu vẫn không nói.


Sa Lâm lười biếng đứng dậy, đem bánh còn thừa ném vào thùng rác, cắn ngón tay, “Tóm lại là, em sẽ không để anh đi một chuyến vô ích đâu, lần này em đi theo anh chính là muốn giúp anh thôi.” Nói xong cô khẽ xoay eo đi vào phòng tắm, sau lại ngoái đầu ra, vẻ mặt hấp dẫn: “Có muốn cùng tắm uyên ương không?”


Giang Mạc Viễn không nói thêm một lời, tự tay đóng sầm cửa phòng tắm lại cho cô.
“Người đàn ông vô vị …” Trong phòng tắm, Sa Lâm có chút bực bội than thở.