Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 21: Mùi phụ nữ trên người

Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, không tồi không tồi, phụ nữ kết hôn rồi càng ổn định hơn.” Bà Viên hài lòng gật đầu, “Cháu dễ thương như vậy, chồng cháu chắc là rất thương cháu.”
Dáng vẻ của Giang Mạc Viễn hiện lên trong đầu, Trang Noãn Thần cười, “Xem như là vậy.”


“Gì cơ? Sao lại nói thế?” Bà Viên nắm tay cô, “Chồng cháu đối xử với cháu không tốt à?”
“Rất tốt, chỉ là…” Trang Noãn Thần cũng không biết bản thân bị gì, lại cảm thấy rất thân thuộc với người vừa mới gặp này, “Chỉ là luôn cảm thấy không nắm bắt được tâm tư của anh ấy.”


Bà Viên nghe vậy hiểu ra rồi gật đầu, “Đàn ông mà, cũng có nhiều mặt như phụ nữ vậy, một nam một nữ có thể kết thành vợ chồng đó là phúc đã tu luyện mấy kiếp mới được. Đó là chồng cháu, là người phải sống với nhau cả đời, thời gian cả đời còn không đủ để hiểu thấu một người đàn ông sao? Thật sự thì đàn ông đôi khi rất đơn giản, chỉ là phụ nữ chúng ta nghĩ phức tạp lên thôi.”


“Là như vậy sao?” Trang Noãn Thần khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần cháu có lòng đi giải đáp, tự nhiên có thể hiểu được chồng cháu nghĩ gì.” Bà Viên cười, “Con người đó, sợ nhất chính là chung sống ngày tháng lâu dài, như vậy thì bí mật gì cũng không có.”


Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, “Chỉ là… Nếu con người này cơ bản là rất khó lý giải thì sao? Hoặc là nói, mỗi một chuyện người đó làm đều có mục đích?”


Bà Viên nghe xong thì kinh ngạc, sau khi nghĩ ngợi thì nói, “Vậy phải xem bản tính của đối phương như thế nào đã. Có một số người không giỏi giải thích, như vậy nhất định sẽ hiểu lầm thật sâu, nhìn một người là phải nhìn vào lòng họ. Kiêng kị nhất là loại đàn ông chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, đàn ông mà làm nhiều hơn nói mới có cảm giác an toàn, mới đủ bình yên.”


Trang Noãn Thần có chút đăm chiêu.
***
Ngày dài hơn đêm.


Vừa mới nhá nhem, Trang Noãn Thần đã dùng xong bữa tối, hiếm được bữa rãnh rỗi như hôm nay, cứ xem tivi, xỉa răng thoáng cái đã đến mười giờ tối. Trong sân không có bóng đèn xe, Giang Mạc Viễn còn chưa về, thậm chí cả ngày hôm nay không gọi cú điện thoại nào.


Trang Noãn Thần ôm máy tính ngồi ở sô pha, vừa nghe tin tức trên tivi, vừa mở hộp thư xử lý mail, gọi điện thoại video với ba mẹ một lát, bà Trang nhân lúc ông Trang không chú ý liền thấp giọng, đắc ý nói, “Noãn Thần à, hiện giờ bác con cũng không dám kinh thường con, lần trước ba mẹ ở nhà bác con mấy ngày, thái độ của bác con thay đổi còn nhanh hơn cả diễn kịch, đúng là con người phải có tiền mới được. Con thấy mấy năm trước, bác con và anh họ con kiêu ngạo bao nhiêu chứ.”


Trang Noãn Thần nghe xong chỉ cười, không nói gì.
Cô biết sau khi Giang Mạc Viễn cắt đầu tư vào khách sạn, anh họ Nhan Minh một lần nữa giành lại quyền đưa khách sạn vào hoạt động, chỉ là sau đó cô quá bận, thật sự không có thời gian đến thăm bác.


“Lần sau con đến nhà bác con cũng chẳng cần mang theo quà cáp làm gì, mấy năm nay con tặng cũng nhiều rồi.” Bà Trang vẫn là có chút ghim gút.
Trang Noãn Thần cười nói, “Sao lại có cảm giác giai cấp nông nô trở mình ca hát thế này nhỉ?”


“Con nhỏ này, nông nô gì chứ.” Bà Trang thấy ông Trang đến liền chấm dứt đề tài này, “Mạc Viễn đâu? Tối thứ bảy mà hai đứa không ra ngoài chơi à?”
“Anh ấy phải tiếp khách.”


“Thứ bảy mà không để người ta rảnh rang.” Bà Trang lắc đầu bất đắc dĩ, “Đúng rồi, khi nào hai đứa đi hưởng tuần trăng mật?”
“Bận rộn chết được, làm gì có thời gian hưởng tuần trăng mật chứ mẹ?”


“Con nhỏ ngốc này, sau khi hưởng tuần trăng mật thì còn sinh con nữa, cả đời phụ nữ cũng chỉ có vậy.”
Trang Noãn Thần chu môi, “Phụ nữ không thể có sự nghiệp à?”
“Kinh doanh tốt chồng con chính là sự nghiệp của con.” Bà Trang nói.
Trang Noãn Thần thở dài, “Ba ơi…”


Ông Trang ở bên cạnh hớn hở, giả vờ quát vợ, “Con gái thích làm gì thì làm, bà bận tâm lo nghĩ làm gì.”
“Đúng, ông hát mặt trắng đi, tôi làm mặt đỏ cho.”
“Vậy bà đổi màu khác đi, làm mặt xanh.”
“Càng già càng không đứng đắn…”


Trang Noãn Thần ngồi xem náo nhiệt, khóe môi không nhịn được nhếch lên cười…
Gần mười một giờ, ngoài cửa sổ chỉ còn có bóng đêm cùng ánh đèn đường.
Cô vừa mới chuẩn bị đi tắm, điện thoại lại reo.


Là Giang Mạc Viễn gọi về, cầm lên nhận máy, đầu dây bên kia lại không lập tức lên tiếng.
“Nè?”
Ống nghe truyền đến tiếng thở ồ ồ.
“Giang Mạc Viễn?” Trang Noãn Thần cảm thấy lạ.
Một hồi lâu sau…
“Noãn Noãn…” Tiếng nói trầm thấp của Giang Mạc Viễn vang lên.


Trang Noãn Thần nghe xong nhíu mày, “Anh say à?”
Giang Mạc Viễn cúi đầu cười, khác với vẻ trầm ổn điềm tĩnh lúc bình thường.
“Anh vẫn ở xa hay là đang ở Bắc Kinh?”
“Ở Bắc Kinh.”
Trang Noãn Thần thở dài, vừa định nói tiếp, Giang Mạc Viễn lại nói, “Đến đón anh đi.”


Cô ngạc nhiên, “Anh đang ở đâu?”
“Bên Kiến Quốc Môn, để anh nhắn địa chỉ cho em.” Tiếng nói Giang Mạc Viễn hơi yếu, nghe ra anh khá say.
Trang Noãn Thần nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác, “Ừ.”


Tối thứ bảy náo nhiệt hơn ngày thường, hơn nữa nhiệt độ vào đêm vẫn khá ấm áp, cho nên người ra đường không ít.


Trang Noãn Thần lái xe thẳng đến phố Trường An, chạy về hướng Kiến Quốc Môn, sau khi nhận được địa chỉ khách sạn thì lắc đầu, có vẻ lần này còn say hơn cả lần trước, ngay cả xe cũng không dám chạy, chẳng lẽ Châu Niên cũng say à? Đây là tiệc xã giao gì chứ?


Từ biệt thự đến Kiến Quốc Môn không quá xa, chạy thẳng một đường trên phố Trường An vào đêm, cho nên chẳng bao lâu Trang Noãn Thần đã đến nơi. Mới vừa dừng xe lại thấy một đám người đi ra khỏi khách sạn.
Khách sạn sang trọng, người từ bên trong đi ra cũng là dân cổ cồn vàng.


Trong đám đông, liền nhìn thấy Giang Mạc Viễn.
Châu Niên dìu Giang Mạc Viễn, đám người đi sau cũng loạng choạng, nhân viên gác cổng đều chạy đến mở giúp cửa xe. Trang Noãn Thần thấy mà kinh ngạc, đây là tiệc gì mà uống nhiều như vậy chứ?


Bước nhanh đến, một bóng dáng phụ nữ khá quen thuộc lọt vào tầm mắt của Trang Noãn Thần.
Bước chân đang đi tới đột nhiên ngưng trệ, cô bất giác nhíu mày.
Cô gái nọ chính là Lăng Phi!


Cô ấy uống không nhiều lắm, nhìn ra được có vẻ tỉnh táo, đang bước đến trước mặt Giang Mạc Viễn rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh, Trang Noãn Thần bên này dễ dàng có thể nghe được tiếng nói như chim nhỏ nép vào lòng của cô, “Giang tổng à, anh uống say rồi, để em đưa anh về nha.”


Giang Mạc Viễn nhíu mày, xem ra rất khó chịu.
Châu Niên ở bên không biết nói câu gì, Lăng Phi cười khanh khách không ngừng, “Hôm nay có thể quen biết được Giang tổng là vinh hạnh của em, em vui vẻ còn không kịp nữa là.”


Sau lưng có người bưng chai nước đến, Châu Niên vừa định nhận, Lăng Phi lập tức xum xoe, “Để em để em.” Nói xong cầm lấy chai nước, mở nắp, chủ động đút cho Giang Mạc Viễn uống.
Giang Mạc Viễn uống vài hớp thì đẩy cô ta ra, loạng choạng đi về phía trước.


“Giang tổng à…” Lăng Phi vội vàng đuổi theo bắt lấy cánh tay anh, nũng nịu nói, “Không thì… tối nay anh đến chỗ em nhé.” Giọng nói không lớn, lại theo gió chui vào trong tai của Trang Noãn Thần.
Cô chau mày, bất chấp tất cả, đi đến chắn trước mặt hai người.


Lăng Phi bị bóng người đột nhiên xông đến làm giật mình, giương mắt định quát lên, nhìn thấy là Trang Noãn Thần thì ngạc nhiên một chút.
“Noãn Noãn?” Giang Mạc Viễn thấy rõ là cô, mắt say lờ lờ vô thức mỉm cười.


Lăng Phi vừa thấy vẻ mặt của Giang Mạc Viễn lại kinh ngạc thêm lần nữa, cô không ngờ Giang Mạc Viễn lại quen biết Trang Noãn Thần.
Châu Niên đuổi đến, thấy Trang Noãn Thần thì lập tức chào hỏi, “Phu nhân.”
“Phu nhân?” Lăng Phi kêu lên sợ hãi.


“Cô không biết à? Vị trước mặt này chính là bà Giang, phu nhân của Giang tổng.” Châu Niên nghiêm trang giới thiệu.
Lăng Phi quá sợ hãi.


Trang Noãn Thần chỉ cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn Giang Mạc Viễn, “Sao anh lại uống say như thế?” Sớm biết trong tiệc xã giao của anh có tiểu yêu tinh này thì có đánh chết cô cũng chẳng thèm đến đón!
“Xin lỗi, bà xã…” Giang Mạc Viễn say lờ đờ nhìn cô.


Vẻ mặt Lăng Phi còn cứng đờ hơn cả khúc lạp xưởng.
Trang Noãn Thần bước đến, nhìn Lăng Phi, không nhanh không chậm hỏi, “Cô Lăng, có tiện giao ông xã tôi cho tôi không?” Giang Mạc Viễn còn đang dựa vào người Lăng Phi, à không, chính xác mà nói thì là Lăng Phi đang dựa vào Giang Mạc Viễn.


Lăng Phi xấu hổ, theo bản năng thả tay ra.
Trang Noãn Thần thuận thế tiếp lấy Giang Mạc Viễn, thân hình cao lớn của anh suýt nữa đè chết cô. Châu Niên bước tới, nhẹ nhàng nói, “Thật ngại quá, tôi có chuyện gấp phải làm, nếu không có thể đưa Giang tổng về nhà rồi.”


“Không sao, anh bận thì đi đi.” Trang Noãn Thần có thể hiểu được.
Hai người hợp sức dìu Giang Mạc Viễn lên xe, Lăng Phi vẫn đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt đơ ra, cuối cùng giậm chân chui vào xe của mình, những người khác đều bước đến chào tạm biệt, mặt ai cũng đỏ lừ.


Đợi tất cả mọi người rời khỏi rồi, Trang Noãn Thần nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, toàn thân đầy mùi rượu, cô vẫn là lần đầu tiên thấy anh uống say đến vậy, “Anh có muốn uống nước nữa không?”


Giang Mạc Viễn dựa hẳn vào ghế, đôi mắt nhuốm men say càng thâm thúy hơn, dáng người cao lớn của anh làm buồng xe trông có vẻ chật chội.
“Anh tuyệt đối không được nôn lên xe em đó.” Trang Noãn Thần lo lắng nói.
Ai ngờ, vừa dứt lời, Giang Mạc Viễn liền trực tiếp mở cửa lao ra khỏi xe.


“Này…” Cô hết hồn, còn tưởng rằng anh giận dỗi nên xuống xe, vừa định mở cửa, cửa bên vị trí ghế phụ lái bị anh mở ra, theo đó là mùi rượu nồng nặc kéo đến, thân hình vạm vỡ của anh cùng với hơi men tiến vào trong.
“Anh làm gì vậy? Ai cho anh ngồi phía trước?”


Giang Mạc Viễn áp sát người lại ôm cô, “Để cách bà xã gần hơn một chút.”
“Anh muốn để cảnh sát phạt chết em à?” Trang Noãn Thần cố sức đẩy anh sang một bên.
“Bà xã à…”


“Im lặng!” Cô nghe được mùi trên người anh, ngoại trừ mùi rượu còn có… mùi nước hoa, gần giống với mùi trên người Lăng Phi.
Giang Mạc Viễn dựa vào ghế, nghiêng qua nhìn cô, đáy mắt có vẻ quái gở.


Trang Noãn Thần lười nói thêm, giẫm mạnh chân ga, đáng chết, chỉ một Lăng Phi đã khiến anh hưng phấn tới mức này à!


Trở lại biệt thự đã hơn mười hai giờ, may mà ngày mai là cuối tuần, đến thứ hai thì cô không cần vác cặp mặt gấu mèo đi làm. Đỡ Giang Mạc Viễn, gian nan mở cửa, toàn bộ sức nặng trên người anh đều đè lên người cô, hơi thở nóng rực cứ xoay quanh trên đỉnh đầu cùng bên tai cô, miệng anh không biết đang lẩm bẩm gì đó.


Gần như dốc hết toàn lực mới kéo anh lên được lầu hai, Trang Noãn Thần càng nghĩ càng giận, lúc đi ngang qua phòng ngủ không đi vào vội mà kéo anh tới bồn tắm, không nói gì ném thẳng anh vào trong nước.
“Bùm…” một tiếng, người đàn ông mặc complet mang giày tây rơi tỏm xuống nước.