Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 16: Anh ta bị bệnh

Đời người sẽ có nhiều lúc tình cờ gặp gỡ.
Không hẹn mà gặp.
Ngoài ý muốn.
Còn có, xấu hổ.


Chính như lần không hẹn mà gặp này của Hạ Lữ và Mạnh Khiếu, bối rối và xấu hổ. Người ta nói bất ngờ gặp gỡ sẽ có chút lãng mạn, cô và anh nhiều lắm cũng chỉ một lần vô tình chạm mặt nhau, kết quả hai bên lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, đương nhiên cái gọi là ‘hai bên’ cùng lắm chỉ là suy nghĩ của riêng cô, chí ít nhìn không ra trên mặt Mạnh Khiếu có chút gì gọi là xấu hổ.


Mạnh Khiếu có lẽ cũng không ngờ lại có khả năng gặp được Hạ Lữ ở nơi này, sau khi nhìn thấy cô thì hơi sững sờ một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ bông đùa, đưa tay ôm lấy cô nàng trong lòng thật chặt, cô gái kia cười tươi như hoa, khuôn mặt hồng đào.


Ngải Niệm thấy vậy không hiểu ra làm sao, nhưng Trang Noãn Thần thấy rõ, ánh mắt hiện lên sự hoài nghi.
Mạnh Khiếu ôm cô gái tiến lên, ánh mắt lướt qua người Hạ Lữ rồi dừng ở Trang Noãn Thần, môi nở nụ cười: “Như thế nào lại khéo vậy?”


“Bác sĩ Mạnh hôm nay sao lại có thời gian rảnh vậy?” Trang Noãn Thần cười nhạt.
Mạnh Khiếu nhún vai, “Làm bác sĩ thì cũng có ngày phép mà? Nghỉ ngơi thích hợp mới có thể tập trung tinh thần làm tốt công việc.”
Trang Noãn Thần cười gật đầu.


“Khiếu, là bạn của anh à ?” Cô gái trong lòng nũng nịu hỏi.
Trang Noãn Thần nhìn thấy trong mắt của cô gái đầy vẻ say đắm đối với Mạnh Khiếu.
Loại đàn ông yêu nghiệt này đúng là độc chết người ta không đền mạng mà.


Mạnh Khiếu cười đến mức không kiềm chế được: “Đều là bạn tốt, chỉ có… ngoại trừ cô Hạ đây.” Lần này, anh trực tiếp dời mắt sang Hạ Lữ, không chút nào che dấu.
Hạ Lữ ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.


Hai mắt Ngải Niệm trừng lớn, Trang Noãn Thần lại có phần kinh ngạc.


Cô gái trong ngực theo tầm mắt của Mạnh Khiếu nhìn qua,vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Hạ Lữ nhìn về, lại thấy Mạnh Khiếu nhìn chằm chằm Hạ Lữ không chớp mắt, tám phần cũng nhìn ra được ý tứ trong đó, nhẹ nhàng lôi kéo anh: “Chúng ta vào bên trong ngồi đi, em rất đói.”


Mạnh Khiếu lười biếng nở nụ cười, không hề để ý tới cô ta, ánh mắt vẫn như cũ không có ý thu hồi, “Noãn Thần, Ngải Niệm, bữa cơm này tôi mời, muốn ăn cái gì cứ tùy ý gọi. Về phần cô Hạ, người luôn không nhận ân tình của đàn ông, chi phí bữa ăn của cô tôi cũng sẽ tính luôn.”


Hạ Lữ siết chặt dao nĩa.
“Đi thôi.” Cô gái kéo tay anh.
“Các vị, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.” Mạnh Khiếu cười cười ôm lấy cô gái, đi vào phía bàn ăn bên trong, cách ba cô không quá xa, từ góc độ của Mạnh Khiếu đúng lúc có thể nhìn thấy Hạ Lữ.


Đợi sau khi hết thảy trở nên yên tĩnh, Ngải Niệm không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?”
Hạ Lữ làm thinh.
Trang Noãn Thần thấp giọng hỏi nhỏ: “Cậu không sao đấy chứ?”
Hạ Lữ nhẹ nhàng lắc đầu.


“Vậy… Nếu không chúng ta đi thôi, dù sao cũng ăn sắp xong rồi.” Trang Noãn Thần đề nghị.


Hạ Lữ vô ý nhìn về phía Mạnh Khiếu, anh đang ôm ấp mỹ nữ trong lòng, cúi đầu cọ vào vành tai cô ta, hai người nhìn qua cực kì mờ ám, hình ảnh này đâm vào mắt cô sinh đau. Trong lòng như nhen nhóm một ngọn lửa không tên, cô bỗng đứng bật dậy, dọa Ngải Niệm giật mình.


“Hạ Lữ, cậu muốn làm gì?”
“Các cậu chờ mình một chút.” Hạ Lữ nói xong liền đi về phía Mạnh Khiếu.
Ngải Niệm trừng lớn hai mắt chỉ vào Hạ Lữ, “Cậu ấy, cậu ấy…”


Trang Noãn Thần không lên tiếng chỉ yên lặng quan sát sự việc sắp phát sinh.


Bên này, Mạnh Khiếu dính lấy cô gái nọ, chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt bị một bóng dáng che khuất, ngẩng đầu liếc nhìn một cái, khóe môi gợi cảm nhếch lên cười. Cô gái trong lòng cũng thuận thế giương mắt lên nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.


Hạ Lữ từ trên cao nhìn xuống hai người, sắc mặt lạnh lẽo, cùng Mạnh Khiếu nhìn nhau thật lâu sau vẫn chưa nói gì.
“Cô Hạ, cô đột nhiên nhớ ra muốn nói gì với tôi sao?” Mạnh Khiếu mở lời trước, trong lòng có chút thích thú.


Trang Noãn Thần và Ngải Niệm tiến lên trước, hai người sợ Hạ Lữ sẽ lật tung bàn ăn của người ta.
“Hạ Lữ…” Ngải Niệm kéo cánh tay cô.


Hạ Lữ rốt cuộc cũng có phản ứng, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt đang tràn đầy đắc ý kia của Mạnh Khiếu qua cô gái bên cạnh: “Cô đã từng lên giường với anh ta chưa?”


“Hả?” Không chỉ có cô gái kia kinh ngạc, ngay cả Mạnh Khiếu, Trang Noãn Thần cùng Ngải Niệm tất cả đều kinh ngạc.
Hạ Lữ hơi nheo mắt, nhìn về phía cô gái đang ngây ngốc kia, gằn từng chữ lặp lại câu hỏi, “Tôi hỏi cô, cô có từng lên giường với anh ta chưa!”


“Cô… Cô bị bệnh à?” Cô gái mất cả buổi mới có lại phản ứng, không vui khẽ quát một câu, “Chuyện tôi có từng lên giường với anh ấy chưa thì liên quan gì đến cô? Cô cũng đâu phải là gì của anh ấy.”


“Đúng vậy, cô Hạ hỏi như vậy là có ý gì?” Mạnh Khiếu cũng ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt nhìn cô có thêm phần thâm trầm và nghiền ngẫm.


Hạ Lữ không trả lời Mạnh Khiếu, vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái như trước, dần dần cười lạnh, “Tôi muốn tốt cho cô thôi, thời buổi này, đúng là có nhiều người không biết tốt xấu.”
“Cô nói ai không biết tốt xấu?” Cô gái bực bội.


“Nói cô đó.” Hạ Lữ hừ lạnh, “Cô không biết rằng anh ta bị bệnh sao?”
“Hả?” Mọi người lại kinh ngạc.


“Bệnh này rất đáng sợ, bệnh AIDS đó.” Hạ Lữ nhìn cô gái bất đắc dĩ thở dài, “Nếu cô chưa từng lên giường với anh ta, hiện tại biết chuyện này vẫn chưa muộn, nhưng nếu như đã từng lên rồi thì… chậc chậc, tôi khuyên cô hãy nhanh chóng đi kiểm tra sức khỏe đi, haizz…”


“Cái gì? Anh bị bệnh AIDS?” Cô gái sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đứng bật dậy nhìn Mạnh Khiếu.
Nụ cười trên môi Mạnh Khiếu cứng đờ, ánh mắt nhìn Hạ Lữ vô cùng lạnh lẽo.
Hạ Lữ khẽ cười nhìn thẳng vào anh.


Cô gái vẫn níu kéo không thôi, ”Mạnh Khiếu, những lời cô ta nói có phải sự thật hay không?”
Mạnh Khiếu không trả lời cô, ánh mắt như cây đinh đóng chặt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Lữ.


Cô gái thấy thế thì hoàn toàn hiểu lầm, hoảng sợ, “Trời ạ… Không thể nào? Anh không phải là bác sĩ hay sao? Anh …”
“Nếu cô không tin lời tôi nói thì có thể thử mà.” Hạ Lữ lười nhác đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối.


“Có ma mới thử đó!” Cô gái không nói gì thêm đã vội vàng cầm lấy túi, bộ dạng trở mặt điển hình: “Mạnh Khiếu, anh thật quá đáng, có bệnh thì ở yên trong nhà đi, còn muốn ra ngoài cua gái? Đồ thần kinh!” Nói xong, biến mất dạng như trốn tránh ôn thần.


Trang Noãn Thần ở bên cạnh thấy rõ ràng mọi chuyện, không khỏi mướt mồ hôi, chiêu này của Hạ Lữ quả thật quá độc.
Quả nhiên, Mạnh Khiếu ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, “Hạ Lữ, cô muốn chết phải không?”


“Ái chà, thật là ngại quá, chẳng qua tôi chỉ muốn đùa giỡn với cô ta mà thôi, ai biết người phụ nữ của anh lại kinh sợ quá độ như vậy, đúng là có lỗi.” Hạ Lữ nói xong nhún nhún vai, “À còn nữa, chi phí bữa ăn kia của tôi sẽ không khiến anh Mạnh phải nhọc lòng lo lắng, cầm chỗ tiền đó đi kiếm cô gái kia về đi ha.” Đưa tay vào trong túi lấy ví tiền ra, móc tờ tiền có mệnh giá lớn đập thẳng xuống trước mặt Mạnh Khiếu.


“Hạ Lữ, cô…”
“Đừng nói tôi không nhắc nhở anh nhé.” Hạ Lữ cắt ngang lời anh, “Lúc ở trên giường nhớ phải mặc áo mưa, coi chừng bị bệnh AIDS thiệt đó. Noãn Thần, Ngải Niệm, đi thôi.”
Mạnh Khiếu tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét.
***


Chuyện của Lăng Phi vẫn dây dưa không rõ ràng, Oswald PR lại rình rập hạng mục của Mỹ Á như hổ rình mồi, vì vậy trận này không tránh khỏi tăng ca làm thêm giờ. Trừ chuyện đó ra, bởi vì căn hộ của Trang Noãn Thần nằm trong khu đã hoàn thiện, sau khi hoàn tất thủ tục liền nhận được chìa khóa, việc trang hoàng nhà mới đã ngốn không ít thời gian của cô.


Ông bà Trang ở Bắc Kinh đi mua sắm vật dụng trong nhà gần đủ rồi liền quay về Cổ Trấn. Trang Noãn Thần mặc dù rất không muốn nhưng cũng không có biện pháp nào khác, hai ông bà còn muốn quay về Cổ Trấn để giải quyết vài chuyện, lúc này không thể chuyển đến Bắc Kinh sống ngay, nhưng có nhà suy cho cùng cũng rất thuận tiện, ít nhất hai ông bà có thể thường xuyên lui tới Bắc Kinh.


Ông Trang trước khi về còn đặc biệt nhắc nhở Trang Noãn Thần phải thường xuyên đi thăm bác, dù sao đều là họ hàng thân thích, Trang Noãn Thần đồng ý.


Từ thứ tư đến thứ bảy, họp xong về đến nhà đã hơn mười rưỡi tối, sau khi xả nước tắm rửa xong, Giang Mạc Viễn cũng đúng lúc về tới nhà.
Đang sấy tóc thì di động vang lên.


Trang Noãn Thần nhìn lướt qua màn hình, hơi ngớ ra, chạy đến mở cửa phòng ngủ thò đầu ra dò xét, Giang Mạc Viễn ở dưới lầu tắm rửa vẫn chưa đi lên. Suy nghĩ hồi lâu mới quyết định nhấc máy.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng không lên tiếng.


Cuối cũng vẫn là Trang Noãn Thần lên tiếng trước, “Hứa Mộ Giai, trễ vậy còn có chuyện gì sao?”
Hứa Mộ Giai có chút ấp úng, lát sau mới nói, “Không có gì, chỉ muốn hỏi thăm cô thế nào thôi.”


Trang Noãn Thần bật cười, “Hai chúng ta vẫn chưa thân đến mức không có việc gì cũng gọi điện hỏi thăm chứ nhỉ?”
Đối phương xấu hổ cười cười.
“Có việc gì thì hãy nói đi.”


“Kỳ thực cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi cô một chút… có thể đến thăm Cố Mặc được hay không.”
Trang Noãn Thần hơi ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chuyện tôi từng đồng ý với cô tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”


“Tôi chỉ là muốn…” Hứa Mộ Giai nói được nửa câu thì dừng lại.
Trang Noãn Thần đợi hồi lâu cũng không thấy cô lên tiếng, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Rốt cục cô tìm tôi làm gì?”
“Tôi, tôi chỉ muốn cô giúp tôi khuyên nhủ Cố Mặc.”


“Khuyên cái gì?”
“Tôi muốn kết hôn với anh ấy, nhưng anh ấy chần chừ không bày tỏ thái độ.”
Ngực Trang Noãn Thần thắt lại, “Cô muốn tôi đến khuyên Cố Mặc cưới cô?”
“Ừ.”


Có một khắc Trang Noãn Thần thực sự muốn cúp điện thoại ngay lập tức, nhưng là vẫn cố kiềm chế, giọng nói laãnh đạm: “Hứa Mộ Giai, cô đừng khinh người quá đáng được không?”


“Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, Trang Noãn Thần, nhưng ngoại trừ biện pháp này ra, tôi thật sự không thể nghĩ ra được cách nào khác.” Hứa Mộ Giai cũng vội vàng giải thích, “Tôi đã có con của Cố Mặc, tôi muốn con tôi có được bảo đảm thì có gì là không đúng? Nếu hôn lễ không được cử hành, bụng tôi sắp lộ rõ rồi.”


Trang Noãn Thần cố nén giận: “Hứa Mộ Giai, tôi sẽ không đi gặp Cố Mặc, càng không thể đáp ứng yêu cầu hoang đường này của cô.” Những lời này vừa nói xong, cửa phòng ngủ mở ra, Giang Mạc Viễn vừa tắm xong tiến vào, chỉ quấn khăn tắm ngang hông.


Ánh mắt cô khẩn trương, trong lòng bất ổn.
Thế nhưng, Hứa Mộ Giai vẫn không có ý ngắt điện thoại, giọng điệu than khóc: “Noãn Thần, cầu xin cô hãy giúp tôi…”
Giang Mặc Viễn tiến lên, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.


Cô hoảng sợ, sợ anh nghe được cái gì vội vàng chuyển di động qua tai khác, Giang Mạc Viễn chỉ cúi đầu cười nhẹ, cúi người ôm cô chặt hơn, khuôn mặt anh tuấn vùi vào tóc cô, nhẹ nhàng cọ xát, nhiệt độ nóng bỏng cố hữu trên cơ thể anh cùng với hơi thở âm ấm phả vào tai cô, khơi dậy một luồng hương thơm.