Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 12: Ví dụ như bảo em yêu anh

Trang Noãn Thần dừng bước, quay đầu lại thấy đúng là Từ Hiểu Kỳ, đuổi theo phía sau chính là Cao Doanh.
Giang Mạc Viễn cũng xoay người lại theo.
“Giang tổng…” Từ Hiểu Kỳ đè nén kích động, gọi một tiếng.
Vẻ mặt Giang Mạc Viễn thờ ơ, không có nhiều biểu lộ lắm.


“Sao hai người lại ở đây?” Trang Noãn Thần khó hiểu.


Từ Hiểu Kỳ há miệng, ánh mắt từ trên mặt Trang Noãn Thần dời sang mặt của Giang Mạc Viễn, lại rất nhanh chuyển trở về. Cô chạy đến chỉ do một phút bốc đồng, chưa nghĩ ra cụ thể phải nói gì, nghe Trang Noãn Thần hỏi vậy thì hồi lâu cũng không đáp được.


Cao Doanh mỉm cười gượng gạo, vội vàng đáp, “Tối nay phải tăng ca, nên mua quà vặt tiện thể đi dạo một chút.”
Trang Noãn Thần gật đầu, “Chuyện của Lăng Phi…”


“Noãn Noãn à…” Giang Mạc Viễn cắt ngang lời cô, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười dịu dàng, “Ra ngoài rồi đừng nghĩ đến chuyện công việc nữa, có Cao Doanh mà, phải tin tưởng năng lực làm việc của cấp dưới chứ.”


Ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy thâm tình cùng điềm đạm, giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp, hệt như đang yêu chiều một đứa trẻ bốc đồng. Một mặt ôn hòa của anh rơi vào trong mắt Từ Hiểu Kỳ, trong lòng bất giác dâng lên một cơn lốc hâm mộ lẫn ghen tị, thực sự ước gì người phụ nữ trong mắt Giang Mạc Viễn kia là chính mình, anh gọi chị ta là Noãn Noãn… Cái tên này thốt ra từ miệng của Giang Mạc Viễn sao mà êm ái đến thế.


Cao Doanh cười khì, “Noãn Thần, cậu yên tâm đi.”
Trang Noãn Thần cười nhẹ gật đầu, khoát tay Giang Mạc Viễn xoay người rời khỏi trung tâm thương mại.
Từ Hiểu Kỳ vẫn nhìn theo Giang Mạc Viễn đã đi xa, trong lòng như là bị người khác đâm mạnh một dao, sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Sao lại như không nhìn thấy cô?


“Ai da… Đúng là hâm mộ chết đi được.” Cao Doanh bước đến trầm trồ, “Cùng là phụ nữ, Noãn Thần người ta có thể tìm được người đàn ông xuất sắc như vậy, Từ Hiểu Kỳ, cô cũng nhìn ra Giang tổng cưng Noãn Thần đúng không, túi lớn túi nhỏ cũng không để cậu ấy xách, người ta đường đường là CEO đó nha…”


Từ Hiểu Kỳ bất giác cảm thấy không vui, hung hăng dậm chân, “Không trông thấy.” Nói xong đi thẳng.
Cao Doanh đứng tại chỗ thấy lạ, “Bị sao vậy trời…”
***


Hạ Lữ sau khi từ tiệm cà phê đi ra không về thẳng công ty, mà lại đi loanh quanh ngoài đường thật lâu, nhìn thấy từng đôi hoặc tình nhân hoặc bạn bè đi ngang qua bên người, trong lòng lại thấy nặng trĩu.
Tấm chi phiếu lẳng lặng nằm trong phong bì, phong bì lại lẳng lặng nằm trong túi xách.


Tiếng giày cao gót va chạm xuống nền gạch, rõ ràng là mùa xuân tháng ba, ánh nắng gay gắt, cô lại cảm thấy khắc nghiệt như mùa đông rét buốt.
Không biết đi được bao lâu, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu náo nhiệt.


Hạ Lữ đứng cạnh bồn hoa nhìn người qua đường lui tới, không khỏi nghi ngờ, hiện giờ người không cần đi làm sao lại ngày càng nhiều thế? Bọn họ đều đang bận rộn cái gì? Có phải cũng thấy phiền muộn và bất đắc dĩ như cô không?


Lấy điện thoại ra xem, mở danh bạ nhưng lại phát hiện có rất ít bạn bè.
Ánh mắt dừng lại ở cái tên Ngải Niệm, nhấn xuống.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
“Gần đây sao rồi?” Hạ Lữ cứ vòng đi vòng lại quanh bồn hoa, hít sâu mùi không khí, vẫn có chút lạnh.


Ngải Niệm hình như đang ăn gì đó, phát âm không rõ, “Hạ Lữ hả? Hôm nay không đi làm à? Mình khỏe lắm, đang mang thai nên thèm ăn.”
Hạ Lữ cười nhẹ, “Coi chừng ăn thành bà mập luôn đó.”
“Hiện giờ mình cũng mập lắm rồi.”


“Chú ý chút đi, Lục Quân nhà cậu hiện giờ là cán bộ, phụ nữ vây quanh anh ta chắc chắn không ít đâu.” Hạ Lữ nhắc nhở.
Ngải Niệm hừ một tiếng, “Không sao cả, hiện giờ mình chỉ sống vì con thôi.”
Hạ Lữ khẽ thở dài, “Anh ta đối xử với cậu tốt không?”


“Rất tốt, ngày đó mình nói với anh ấy là hiện giờ dù sao cũng có con rồi, nếu anh ấy không sợ sau này con hận anh ấy thì cứ ở bên ngoài làm bừa đi.”
“Anh ta nói thế nào?”


“Chắc anh ấy cũng đoán được mình biết chuyện anh ấy mèo mả gà đồng rồi, thời gian này tốt với mình lắm, không biết là thấy có lỗi hay là vì con nữa.” Ngải Niệm khẽ nói.
“Đối xử tốt với cậu là được rồi.”
Ngải Niệm nghe ra cô có chút mệt mỏi, thân thiết hỏi, “Cậu sao vậy?”


“Không sao hết.” Chỉ muốn khóc thôi.
“Thật sự không sao? Sao mình nghe giọng cậu hơi là lạ?” Ngải Niệm nhạy cảm phát hiện.


“Haiz, người ta nói phụ nữ có thai thì nhạy cảm hơn hẳn, đúng là không sai, tại đợt này mình bận quá nên ăn không tiêu, muốn gọi điện cho cậu thư giãn một chút, không sao hết đừng nghĩ lung tung.” Giọng nói Hạ Lữ ra vẻ thoải mái.


Lúc này Ngải Niệm mới yên tâm, “Vậy thì được, Noãn Thần cũng ác quá hả, có phải giao cho cậu nhiều việc quá không? Mình phải nói với cậu ấy mới được.”


“Đâu có chứ, hiện giờ cậu có người nuôi rồi nên quên mất nỗi vất vả khi đi làm, được rồi không nói với cậu nữa, bận rồi.” Hạ Lữ nhẹ nhàng nói.
Hai người cười hì hì rồi cúp máy.
Ngắt điện thoại, nỗi cô đơn chưa từng có quét qua Hạ Lữ.


Hình như ai nấy cũng đều vui vẻ, ngoại trừ cô.
Cúi đầu bước tới, nhìn thấy bước chân mình càng thêm nặng nề, nhớ tới lời nói của người nọ trong tiệm cà phê, dần dần ngay cả hít thở cũng cảm thấy áp lực.
Cho đến khi…
Một tiếng kèn xe bén nhọn xuyên qua màng tai cô!


Còn tưởng rằng chiếc xe sẽ chạy ngang qua người cô chứ, ngẩng đầu nhìn thấy lại là Mạnh Khiếu.
Xe của anh đỗ ở ven đường, ngồi ở trong xe, cửa kính xe bốn phía mở toang không ngăn được ánh nhìn chằm chằm của anh.
Hạ Lữ bỗng dưng dừng bước, u hồn như cô, lúc này người không muốn gặp nhất chính là anh.


Cửa xe nhanh chóng mở ra, Mạnh Khiếu bước xuống, rầm một tiếng đóng mạnh cửa xe lại, thân hình cao lớn dựa vào thân xe, khóe môi hiện lên nụ cười tà mị không chịu nổi, nhìn cô chăm chú.
Giữa hai người, chỉ cách không đến ba thước, cho nên Hạ Lữ trông thấy rõ ràng ý cười bên môi anh.


Trong lòng chua xót, lại không thể lập tức xoay người bỏ đi.
“Một mình?” Mạnh Khiếu mở lời, xem như bắt chuyện.
Hạ Lữ không gật cũng không lắc đầu.
“Hiện giờ tôi khiến cô phiền chán đến nỗi một câu cũng không muốn nói?” Mạnh Khiếu bất đắc dĩ, bước lên phía trước.


Hô hấp của Hạ Lữ dồn dập, cô không phải không muốn nói chuyện, mà là không dám mở miệng, bởi vì sợ khổ sở, sợ lại bị tổn thương.


Mạnh Khiếu đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, cúi đầu nhìn cô, sau một lúc lâu thì nhíu mày, nâng tay nắm lấy cằm cô. Hạ Lữ hoảng hốt, vừa muốn giãy ra lại nghe anh nói, “Sao lại gầy như vậy?”
Trong lòng Hạ Lữ lại khổ sở, đẩy tay anh ra, “Đây là phương thức tiếp cận anh ưa dùng sao?”


Vẻ không vui tràn ngập trong mắt anh, chân mày nhíu lại càng sâu.
“Xin lỗi, tôi còn bận…”
“Tôi đưa cô đi.” Mạnh Khiếu cắt ngang lời cô.
Hạ Lữ ngẩng đầu nhìn anh, ý cười trong mắt anh đã biến mắt không thấy, anh là nghiêm túc.
“Tôi…”


“Khiếu à…” Phía sau, là tiếng cô gái như kẹo ngọt.
Sắc mặt Mạnh Khiếu cứng đờ.


Lúc này, Hạ Lữ mới theo giọng nói quay đầu lại nhìn, cô một gái ăn mặc sang trọng, trong tay xách nhiều túi mua sắm từng bước tiến lên, coi như không thấy Hạ Lữ mà khoát tay lên gáy Mạnh Khiếu, nũng nịu nói, “Mua sắm đúng là mệt chết người ta, anh thì hưởng thụ rồi, anh mà đi cùng người ta thì đâu có mệt mỏi thế này chứ.”


Cô gái hệt như bạch tuộc quấn lấy Mạnh Khiếu, anh vô thức nhìn sang Hạ Lữ.
Còn Hạ Lữ, trái tim vốn rung động mau chóng chuyển thành đau đớn, loại đau này cô chưa từng có bao giờ, như bắt đầu tê tâm liệt phế, hóa ra anh ngồi ở trong xe chẳng qua là đưa cô gái này đi mua sắm…


Bên môi bất giác bật lên nụ cười lạnh lẽo, cũng chỉ như thế mới có thể áp chế được nỗi đau trong lòng, “Cám ơn ý tốt của anh nhé, tôi nghĩ không cần đâu, anh bận vậy mà.”


Thái độ hờ hững của cô rơi vào mắt của Mạnh Khiếu, sắc mặt anh đột nhiên chuyển thành nghiêm trọng, vẻ không vui nơi đuôi mắt càng lúc càng đậm.
“Khiếu à, cô ta là ai vậy?” Cô gái õng ẹo nhìn anh, ánh mắt chuyển sang Hạ Lữ lại biến thành cảnh giác.


Mạnh Khiếu nhìn chằm chằm Hạ Lữ, thấy dáng vẻ sóng gió chẳng sợ hãi thậm chí khóe môi còn mang ý cười lạnh lùng liền nổi giận, ôm lấy cô gái, cố ý dùng giọng ai cũng nghe được mà nói, “Cô ấy à? Đã từng làm ấm giường cho anh.”


Lời nói của anh như búa sắt hung hăng giáng lên đầu Hạ Lữ, trong mắt cô ngập tràn xấu hổ, thậm chí là… tức giận!
Cô gái trong lòng anh nghe xong thì ra vẻ ghen tuông, đưa tay xỉa xỉa Mạnh Khiếu, “Anh đúng là lăng nhăng.”


“Ghen tị à? Đêm nay không phải cưng cũng muốn làm ấm giường cho anh sao?” Mạnh Khiếu cười xấu xa, tuy nói chuyện nhưng mắt vẫn cứ dán vào Hạ Lữ.
Sắc mặt Hạ Lữ tái đi, tim đau như rỉ máu, toàn thân tê dại, rét lạnh.


Cô thấy cô gái nọ rúc vào lòng Mạnh Khiếu, nghe được tiếng cười khúc khích không ngừng của cô gái kia…
“Không quấy rầy hai người nữa, chào.” Cuối cùng cũng nén đau thương, nhẹ giọng nói một câu sau đó xoay người bỏ đi.
“Đứng lại!” Sau lưng, Mạnh Khiếu quát khẽ.


Hạ Lữ siết chặt nắm tay, tuyệt không dừng bước, ngược lại càng đi nhanh hơn.
Sau lưng là tiếng bước chân dồn dập của anh, cánh tay cô nhanh chóng bị Mạnh Khiếu kéo giật lại.
“Anh làm gì?” Hạ Lữ kinh ngạc, đau đớn nơi cánh tay làm cô nhíu mày.


Sắc mặt Mạnh Khiếu tái mét, gần như muốn vặn đứt cánh tay cô, thấp giọng gằn từng tiếng, “Hạ Lữ, đừng ở trước mặt tôi ra vẻ thanh cao.”
“Đã như vậy, anh còn kéo tôi làm gì?” Hạ Lữ nhìn thẳng vào mắt anh, cắn răng.


Mạnh Khiếu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên lộ vẻ cuồng ngạo nhất quán không khống chế được, “Tôi chỉ muốn nói với cô, có khối phụ nữ gấp gáp muốn leo lên giường của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia đúng là không thiếu hạng phụ nữ như cô!”
Lời nói như lưỡi dao, cắt thẳng vào tim Hạ Lữ.


Cô cụp mắt, khi giương mắt lần nữa là ý cười nhàn nhạt, “Tôi biết, vậy… chúc anh đêm nay vui vẻ.” Đẩy tay anh ra, cô bỏ đi đầu không nghoảnh lại.


Trong cuộc đời cô không có đồng thoại, thấy Trang Noãn Thần gả cho Giang Mạc Viễn cô còn nghĩ đồng thoại thật sự tồn tại, nào biết hiện thực chính là hiện thực. Trên đời này, ai có thể vì ai mà lâu dài như trời đất? Cô vỡ nát trong tình yêu và anh cao ngạo trong thế giới tình cảm, hai người họ đã định sẵn chỉ có một lần giao tế sau đó mỗi người một ngã.


Cô hiện giờ cũng không khẩn cầu có thể có một mối tình oanh oanh liệt liệt gì nữa, chỉ nguyện sống bình bình đạm đạm qua ngày, thế nhưng, cô phải thừa nhận rằng, yêu một người thật sự quá khó, cô đã trải qua rất nhiều cuộc tình, nhưng lại không đau lòng giống như lần này, như hôm nay.


Hạ Lữ càng đi càng xa.
Mạnh Khiếu lại cứ đứng yên ở đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng càng lúc càng xa kia, cho đến khi hoàn toàn mất hút trong biển người, trong mắt anh lại trở nên cô đơn…


“Khiếu…” Cô gái đằng sau lên tiếng, còn xách theo túi lớn túi nhỏ, oán giận, “Mở cửa xe đi, người ta mệt chết…”
“Biến!” Anh gầm lên.
Cô gái sửng sốt, bước đến trước mặt anh, “Anh nói gì?”


“Tôi bảo cô biến đi!” Mạnh Khiếu không kiên nhẫn nói, xoay người lên xe, trong mắt anh mất đi sự hứng thú trước đó!
“Này…” Cô gái không theo kịp nhịp bước của anh, trơ mắt nhìn anh lái xe rời đi, tức giận mắng to ở phía đuôi xe, “Mạnh Khiếu, tên khốn!”
***


Trải qua thử xe cũng không tệ lắm, tuy rằng đây là lần đầu tiên Trang Noãn Thần chạy thử.


Dười tình huống làm tức chết người huấn luyện, Trang Noãn Thần rốt cục cũng thuận lợi nhận được bằng lái, ngày cô thi bằng lái cũng là Giang Mạc Viễn đi cùng, ngày đó Giang Mạc Viễn cảm thấy còn hồi hộp hơn cả ngày đầu tiên anh ra làm ăn.


Không thể không nói, trình độ lái xe của Trang Noãn Thần đúng là rất kinh động lòng người.


Lúc thử xe cũng là như vậy, anh bạn ngồi ở ghế sau sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, tốc độ xe vượt hơn 180km/h, anh bạn đó vừa lau mồ hôi vừa nhắc nhở Trang Noãn Thần phải thật bình tĩnh, cuối cùng Giang Mạc Viễn thật sự không nhịn được nữa, sợ anh bạn này lên cơn đau tim nhập viện nên đành phải đích thân thử xe dùm cô.


Trang Noãn Thần ngồi ở vị trí ghế phụ lái mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn hào hứng hớn hở khen ngợi khoản xe này có tính năng thật tốt.
Xe không đắt lắm, chi phí lặt vặt thêm vào toàn bộ cũng chỉ tốn có hai trăm ngàn.


Giang Mạc Viễn đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này thì hai lời chưa nói lập tức muốn dẫn Trang Noãn Thần đi ngay, cuối cùng cũng là cô cố sống cố chết níu anh lại, chờ đến khi chìa khóa đến tay, Giang Mạc Viễn đặt hai tay lên vai cô, bất đắc dĩ nói, “Anh có khả năng mua một chiếc khác tốt hơn cho em.”


Trang Noãn Thần lại vuốt đầu xe, cười tủm tỉm nói, “Đây chính là chiếc xe được mua bằng chính tiền của em, cho nên em cảm thấy nó là tốt nhất.”
Giang Mạc Viễn chỉ ước sao mình là cái đầu xe kia.
Xe thì có rồi, nhưng biển số xe lại khó giải quyết.


Trang Noãn Thần cùng người bán xe nói cả nửa ngày, người bán xe cũng chỉ lắc đầu, “Cô Trang à, chỉ có loại xe chúng tôi quy định mới có thể thuê biển số xe thôi, chiếc này của cô thật sự không được.”


Giang Mạc Viễn ở bên cạnh nghe cũng hiểu được, ở Bắc Kinh có quy định hạn chế mua rất gắt, cho dù bảo hiểm xã hội của Trang Noãn Thần đủ thời hạn, nhưng khả năng bốc thăm trúng biển số lại không đến 1%. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô nàng này ngay cả biển số xe cũng chưa có mà dám đi mua xe?


“Vậy thì loại xe nào mới có thể thuê biển số?” Anh hỏi.
Anh bạn bán xe đương nhiên không dám thất lễ với Giang Mạc Viễn, nhìn cử chỉ của anh không phải là người đơn giản, vội vàng báo ngày khoản xe quy định.


Giang Mạc Viễn quay qua nhìn Trang Noãn Thần, thương lượng, “Nếu không thì đổi xe nhé? Không đủ tiền thì anh ứng ra giúp em.”
Trang Noãn Thần nghe báo khoản xe xong thì lắc dầu nguầy nguậy, giá trên trời à, cô bị điên mới chạy loại xe đắt tiền như Giang Mạc Viễn đó!


Giang Mạc Viễn biết nhiều lời vô ích, cũng để cô tự quyết định, đợi định được ngày lấy xe, cuối cùng Giang Mạc Viễn mới nói một câu, “Biển số xe anh sẽ nghĩ cách giúp em.”
“Thật không?” Hai mắt Trang Noãn Thần sáng lên.


Giang Mạc Viễn cười cười, “Chờ em bốc thăm được biển số chắc già mất rồi, tìm người nào đó giúp em một tay vậy.”
Trang Noãn Thần nhìn anh, tự đáy lòng than thở, “Giang Mạc Viễn, có chuyện gì là anh không làm được không?”


“Hình như em từng hỏi anh câu hỏi này rồi thì phải.” Anh cố tình nhướn mày, cúi đầu kề sát gương mặt anh tuấn vào cô, “Anh không phải thần, cũng có chuyện làm không được.”
“Ví dụ như?”
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Ví dụ như bảo em yêu anh.”