Giang Mạc Viễn cúi đầu, chậm rãi lồng chiếc nhẫn tượng trưng cho hạnh phúc cả đời vào ngón áp út của cô, nhẹ nhàng nói, “Anh trao em chiếc nhẫn biểu trưng cho tình yêu và hạnh phúc, đây là tín vật và chứng nhân cho cuộc hôn nhân của hai ta.”
Buông tay, cô cũng cầm lấy nhẫn, khi đeo vào ngón áp út của anh, cũng nói câu tương tự, “Em trao cho anh chiếc nhẫn biểu trưng cho tình yêu và hạnh phúc, đây là tín vật và chứng nhân cho hôn nhân của chúng ta.”
Giang Mạc Viễn cúi xuống hôn lên môi cô.
Bên tai là tiếng vỗ tay như sấm rền.
Trang Noãn Thần nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt, trái tim lờ mờ run rẩy trong bất an.
Có lẽ Cố Mặc nói đúng, cô vì vi phạm lời thề lúc trước, cả đời này, sẽ không đạt được hạnh phúc đích thực…
***
Càng là hôn lễ long trọng, lại càng giống như một hoạt động mạng lưới nhân tế rộng rãi được bố trí tỉ mỉ.
Bản thân ba chữ ‘Giang Mạc Viễn’ đã đại diện cho giá trị của đám cưới này rồi.
Đối với một số nhân vật nổi tiếng trong thương giới tiến lên kính rượu chúc mừng, cho dù họ không nói gì, Trang Noãn Thần cũng nhìn ra được dáng vẻ tiền tài quay cuồng trong mắt họ, kể cả rượu vang trong ly cũng sặc mùi nhân dân tệ.
Trang Noãn Thần cười đủ tao nhã, đủ thong dong, nếu không làm sao xứng với danh hiệu ‘bà Giang’ này. Nhìn thấy mẹ của Giang Mạc Viễn và mẹ cô nói chuyện hợp cạ, Trang Noãn Thần không khỏi trầm tư, có lẽ lúc trước Lâm Kỳ một lòng muốn làm học thuật nghiên cứu cũng không phải lập tức học được xã giao thương trường, có ai bẩm sinh thích đeo mặt nạ để sống đâu?
Đến lúc ném hoa, các cô nàng chưa lập gia đình đều chen chúc lên trước, tươi cười cố gắng đón được hoa cưới.
Ngải Niệm kéo Hạ Lữ chen lên, vẻ mặt Hạ Lữ xấu hổ.
Mạnh Khiếu ở một bên làm ồn, la lớn về hướng Trang Noãn Thần, “Ném cho Hạ Lữ, ném cho Hạ Lữ.”
Một nắm kẹo bay về phía Mạnh Khiếu, Hạ Lữ trừng mắt với anh, “Ai bảo anh xen vào chuyện của người khác, hả?”
Người xung quanh cười giòn.
Trang Noãn Thần nhìn Hạ Lữ cười nhẹ, sau khi nhắm đúng vị trí của cô thì xoay người, thời điểm mọi người cùng nhau đếm ngược đến 1, cô vung tay ném bó hoa đi.
Bó hoa xinh đẹp vẽ một đường cong trong không trung, bay về hướng Hạ Lữ.
Hạ Lữ đứng ngẩn ra, trơ mắt nhìn bó hoa cách mình ngày càng gần… ngày càng gần… Theo bản năng, cô khẩn trương nuốt nước miếng, do dự đưa tay lên…
Ngay thời điểm cô gần như có thể ngửi được mùi hoa, cơ thể bị các cô nàng đoạt hoa đụng phải, lệch người đi một chút, bó hoa rơi vào tay cô gái đứng bên cạnh cô. Cô gái nọ mừng rỡ hét toáng lên, Hạ Lữ nhíu mày, giơ tay bịt lấy màng tai đau nhức.
Trang Noãn Thần xoay người thấy Hạ Lữ không đón được hoa, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.
Ngải Niệm quắc mắt bước đến huých Hạ Lữ, thấp giọng thì thầm, “Vừa rồi lo nghĩ cái gì vậy? Sao không đi giành hoa chứ? Hiện giờ mở to mắt dòm đi, bị người khác giật mất rồi.”
Trang Noãn Thần khẽ thở dài một hơi, bước đến bên Hạ Lữ, áy náy nói, “Ngại quá.”
Hạ Lữ nhún nhún vai, “Đâu có liên quan đến cậu.”
“Ngải Niệm nói đúng, có vài thứ chỉ dựa vào chờ đợi là không được, phải đi tranh giành.” Giang Mạc Viễn tay cầm ly rượu tiến lên, sau khi chạm cốc với Mạnh Khiếu thì nhấp một ngụm, trầm thấp nói.
Có vẻ như hùa theo Ngải Niệm, nhưng lời này quả thực có hàm ý sâu xa khác.
Trang Noãn Thần nghe ra, cụp mắt cười ảm đạm, “Nhưng có vài thứ, muốn đoạt cũng không đoạt được. Là của anh, vốn dĩ không cần tranh giành vô ích.”
Ý cười trong mắt Giang Mạc Viễn hơi đanh lại.
Tâm trạng Hạ Lữ không tốt lắm, xua tay, “Không biết mấy người đang nói gì.” Nói xong, đi thẳng đến chỗ uống rượu.
“Con ngốc kia sẽ không vì một bó hoa mà mất hứng chứ?” Ngải Niệm lắc đầu đành chịu, “Noãn Thần, mình qua đó với nó, ai da, gái ế lớn tuổi… phát rầu à.”
Trang Noãn Thần gật đầu.
Đợi sau khi Mạnh Khiếu cũng đi xã giao, Giang Mạc Viễn đưa tay vơ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nâng cốc, “Có phải hai ta nên uống rượu giao bôi không nhỉ?”
Trang Noãn Thần không giãy ra, trên mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa hạnh phúc với người ngoài, cầm lấy một ly rượu vang, nhẹ nhàng nói, “Được thôi, một chút bản lĩnh đó vẫn phải có để có thể bảo đảm thể diện của anh chứ.” Nói xong, nhẹ nhạng chạm cốc của anh, chủ động làm động tác uống rượu giao bôi.
Giang Mạc Viễn duỗi tay qua, giao bôi với cô, đè thấp giọng, cười nhẹ, “Anh không ngờ bã xã của anh lại là người nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện chanh chua đến thế.”
“Sau này, tôi sẽ không để anh cô quạnh đâu.” Trang Noãn Thần mỉm cười với vị khách bước đến chúc mừng, cố gắng nói thật nhỏ.
Giang Mạc Viễn vẫn cười nhạt, “Như thế chính là mộng đẹp mà anh chờ đợi.”
“Mộng đẹp? Chỉ mong sau này anh đừng cho rằng đó là ác mộng.” Trang Noãn Thần đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói.
“Đúng ha, suýt nữa anh quên, người có thể đoạt được hạng mục từ tay của Oswald, trình độ nói chuyện đương nhiên sắc bén, chỉ là bị bề ngoài dịu dàng thường ngày che lấp mà thôi.” Giang Mạc Viễn ngắm cô, trên mặt không có vẻ gì là không vui.
“Người bị vẻ ngoài dịu dàng che lấp đâu chỉ có một mình tôi? Chỉ khác nhau ở chỗ có thuần tâm cố ý hay không thôi.” Giọng điệu Trang Noãn Thần chuyển lạnh.
Giang Mạc Viễn mím môi cười, đột nhiên cúi đầu, nói vào tai cô, “Anh thật ra rất muốn lĩnh giáo trình độ mồm mép của em có bao nhiêu lợi hại.”
Trang Noãn Thần nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu được ý anh nói.
Bên tai, nụ cười của anh càng thêm mờ ám, “Anh rất nghi ngờ nhưng không sao, trình độ loại này cần luyện tập tích lũy theo năm tháng, bắt đầu từ đêm nay, anh sẽ từ từ dạy em.”
Lời nói của anh càng khiến cô chẳng hiểu ra sao, nhưng thấy anh cười gian xảo như vậy cũng biết chẳng có gì hay ho, cắn răng, lạnh nhạt nói, “Đồ thần kinh.”
“Khoảnh khắc vừa rồi trao nhẫn xong, em đã hoàn toàn được gả cho đồ thần kinh là anh đây.” Giang Mạc Viễn đưa tay ôm chặt lấy cô, thì thầm vào tai cô, người ngoài xem ra, hai người vô cùng thân mật.
Trang Noãn Thần không giãy ra được, không nhúc nhích, cứ để mặc anh ôm, “Còn chuyện anh đồng ý với tôi?”
Sau khi nghe vậy, Giang Mạc Viễn đứng thẳng lưng, khóe môi ngưng trệ, sau đó thản nhiên nói, “Yên tâm, bà Cố đã được dùng máy mới, Mạnh Khiếu cũng đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình cho Cố Mặc.”
“Tốc độ nhanh thật.” Trang Noãn Thần cười trào phúng.
Giang Mạc Viễn buông ly rượu, xoay người cô qua, bàn tay anh đặt sau gáy cô, “Trang Noãn Thần, em nhớ kỹ thân phận của mình cho anh, từ nay về sau sự sống chết của hắn không liên quan đến em. Em có nhớ hắn thương hắn cũng vô ích, người đứng trước mặt em đây mới là chồng em, người đàn ông chung giường chung gối với em cả đời này cũng chỉ có thể là anh mà không phải hắn.”
“Nói xong chưa?” Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, tiếng nói thanh mát như hoa sen, “Nói xong rồi thì tôi muốn đi ăn chút gì đó, tôi đói lắm, ngại quá, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Nói xong, cười hờ hững rồi quay đi.
Giang Mạc Viễn đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cô ngày càng xa, lần đầu tiên có cảm giác, anh dường như không hoàn toàn nắm bắt được cô…
***
Sau khi hôn lễ kết thúc, các khách khứa cũng sắp về hết, Hạ Lữ rời khỏi nhà hàng.
Phía sau, Ngải Niệm gọi cô lại.
Cô dừng bước, xoay người nhìn Ngải Niệm đang đi tới, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu mang thai đó, sao suốt ngày chạy đi chạy lại thế? Lục Quân đâu?”
“Anh ấy còn ở bên trong trao đổi danh thϊế͙p͙, thật không biết một công chức còn trao đổi danh thϊế͙p͙ gì, mình ra ngoài đứng chờ, thuận tiện hít thở không khí.” Ngải Niệm nén giận nói, sau đó khoát tay cô, “Nè, cậu có cảm thấy Noãn Thần lạ lắm hay không?”
“Không cảm thấy, mình lại cảm thấy cậu rất lạ đó.” Hạ Lữ lắc đầu nói.
“Mình á?”
“Ờ…” Hạ Lữ ngồi xuống bồn hoa, “Biết rõ ông xã cặp bồ còn giả bộ ân ái.”
“Vậy thì phải sao? Cấu xé anh ta ra à?” Ngải Niệm không ngồi, đứng đó chà xát tay.
“Kệ cậu đi, dù sao tới lúc đó đừng tìm tụi mình khóc lóc là được.” Hạ Lữ thở dài, “Không phải mình cố ý nói mấy lời khó nghe đâu, Lục Quân của hiện tại thay đối rất nhiều so thời đại học, mới lên được trưởng ban, lúc nãy còn ra vẻ hách dịch nói chuyện với mình, đúng là nhìn chẳng quen.”
Ngải Niệm cười hì hì nhìn cô, “Thôi thôi thôi, cậu quản cách nói chuyện của anh ấy làm gì, cũng không phải cậu chung sống với anh ấy mà.”
“Cho mình cũng chẳng thèm.” Hạ Lữ trừng mắt với cô.
“Tụi mình đừng nói về anh ấy nữa được không? Cậu thực sự không cảm thấy Noãn Thần có chỗ nào không ổn à?” Ngải Niệm đổi đề tài.
Hạ Lữ cẩn thận nghĩ, lắc đầu, “Không có.”
Ngải Niệm à một tiếng, “Có lẽ do mình nghĩ nhiều quá.”
Ở cửa nhà hàng, Lục Quân đi ra, sau khi Ngải Niệm thấy thì nói với Hạ Lữ, “Mình về trước nha, các cậu có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho mình.”
Hạ Lữ vẫy tay với cô.
Đợi Ngải Niệm lên xe của Lục Quân xong, cô ngửa đầu, uể oải hưởng chút nắng ấm, vừa mới chuẩn bị cất bước, phía sau vang lên một giọng nam trêu chọc…
“Xe cô lại bị đụng nữa rồi à? Sao lại không lái xe tới?”
Hạ Lữ quay đầu nhìn vào ánh mắt như cười như không của Mạnh Khiếu, không đáp lại anh, quay đầu bỏ đi.
“Ê, sao vậy hả? Tôi nhỏ nhắn đến nỗi cô không trông thấy sao?” Mạnh Khiếu đuổi theo.
Hạ Lữ lười nhiều lời với anh, túm lại đồ trên người, bước chân nhanh hơn, “Ngại quá, là tôi có mắt không tròng.”
Mạnh Khiếu nghe lại càng vui vẻ, bám theo cô sát gót, “Bạn Hạ Lữ à, bạn thật không phải nha, thấy người khác phải chào hỏi là phép lịch sự tối thiểu, lúc đi nhà trẻ cô giáo cũng đã dạy chúng ta biết văn minh hiểu lễ phép rồi chứ.”
“Tôi không có đi nhà trẻ.” Hạ Lữ rùng mình vì lạnh.
Mạnh Khiếu thấy cô lạnh đến chóp mũi đỏ lên, vội vàng giữ cô lại, “Được rồi đừng đi nữa, cô về nhà hay là muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”
Hạ Lữ dứt khoát dừng bước, bất đắc dĩ nhìn anh, “Mạnh Khiếu, anh làm ơn đừng có cách hai ba hôm lại như ma quỷ bám riết lấy tôi được không? Gái đẹp bu xung quanh anh nhiều như vậy, anh đi tìm mấy cô ấy tiêu khiển đi mà, đừng đến phiền tôi được không?”
“Bộ tôi đáng ghét lắm à?” Mạnh Khiếu càng lộ vẻ bất đắc dĩ hơn.
“Anh không đáng ghét, kẻ đáng ghét là tôi.” Hạ Lữ đứng tại chỗ chà chà hai chân rét run, “Tôi không cần anh đưa đi, cám ơn ý tốt của anh.”