Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 35: Hôn lễ

Ngải Niệm hết nhìn Trang Noãn Thần lại nhìn Hạ Lữ, nói: “Nói gì vậy?”
Hạ Lữ nhún vai.
“Hạ Lữ, cậu nghe được chuyện gì?” Trang Noãn Thần lưu tâm đến câu nói vừa nãy của cô, khẽ hỏi.


Hạ Lữ nghĩ nghĩ, nhìn Trang Noãn Thần, “Mình cũng chỉ nghe Mạnh Khiếu vô tình nói ra thôi, ý tứ đại khái là con gái của ông Nam và ông xã cậu Giang Mạc Viễn từng yêu nhau, chuyện này cậu biết không?”
Trang Noãn Thần sững sờ, lắc đầu.


Ngải Niệm không thể tưởng tượng nổi, nói, “Gì đây? Giang Mạc Viễn và Nam Ưu Tuyền á? Họ từng yêu nhau?” Nói xong kéo tay Trang Noãn Thần qua, “Hiện giờ cậu sắp gả cho anh ta rồi, tốt nhất nên điều tra rõ ràng rốt cục anh ta từng có quan hệ với cô gái nào, sao lại loạn như vậy chứ?”


Tin tức bất ngờ này khiến Trang Noãn Thần cũng ngơ ngác, nhất thời không biết nên nói gì.


“Lúc trước, không phải cậu nói thái độ của Nam Ưu Tuyền với Giang Mạc Viễn thực sự rất gay gắt sao? Theo như lời này vậy chính xác trước kia hai người từng có quan hệ rồi, nếu không có cô gái nào rảnh rỗi lại đi thờ ơ với anh ta chứ?” Hạ Lữ thở dài.


Hàng loạt cảnh tượng từng chạm mặt với Nam Ưu Tuyền hiện lên trong đầu Trang Noãn Thần, cảm giác nghi hoặc và bế tắc nổ tung trong đầu cô, không phải Giang Mạc Viễn có vị hôn thê sao? Khi nào mà anh ấy lại từng quen biết với Nam Ưu Tuyền? Anh ấy chưa từng đề cập qua.


“Vậy Mạnh Khiếu kia nói thế nào?” Cô không nhịn được hỏi.
Hạ Lữ lắc đầu, “Chỉ nói hớ một câu như vậy, mình có hỏi lại thì anh ta lại làm ra vẻ giữ kín mọi chuyện, sống chết cũng không chịu nói thêm.”


Ngải Niện nhìn thấy vẻ mặt của Trang Noãn Thần, vội vàng lên tiếng an ủi, “Ai da, nói không chừng chỉ là hiểu lầm, đừng nghĩ nhiều quá.”
Sự nghi hoặc lan tràn trong mắt Trang Noãn Thần, cô lắc đầu: “Nếu thốt ra từ miệng của Mạnh Khiếu, nhất định chuyện này không sai được.”


“Tóm lại cậu quản tốt ông xã cậu đi, đừng để giống như Lục Quân.” Hạ Lữ không nể nang nói.
“Hạ Lữ.” Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn cô.
Lần này đến phiên Ngải Niệm im lặng.


Hạ Lữ nhìn thoáng qua Ngải Niệm, kéo tay cô qua, ẩn tình sâu xa nói, “Cậu thực sự cho rằng sẽ hạnh phúc khi gả cho Lục Quân?”
Ngải Niệm cụp mắt, thật lâu sau mới nói, “Hạ Lữ, hạnh phúc là thứ không có tiêu chuẩn và định nghĩa.”
“Được rồi.” Hạ Lữ lắc đầu bất đắc dĩ.


“Nếu Ngải Niệm đã lựa chọn, chúng ta nên tôn trọng quyết định của cậu ấy, cho dù hiện giờ có muốn hối hận cũng không kịp rồi, chi bằng thật lòng chúc phúc.” Trang Noãn Thần khẽ nói.
Hạ Lữ nhìn cô cười cười, “Noãn Thần, không phải cô gái nào cũng may mắn như cậu đâu.”


Lại chĩa mũi dùi về phía cô, Trang Noãn Thần cũng đành chịu, đối diện với Hạ Lữ nói, “Hạ Lữ, chúng ta phải vì một Tề Viện Viện mà cương với nhau thế này ư? Mỗi người khi đạt được thứ gì đó cũng sẽ mất thứ gì đó tương tự, không phải là tình bạn giữa chúng ta cũng sẽ là như vậy chứ?”


Hạ Lữ nhíu mày, “Chuyện Tề Viện Viện đã qua rồi, mình không muốn nhắc lại, Noãn Thần, mình cảm thấy chuyện cũng chẳng có gì mà cậu cứ làm quá lên.”
“Là thái độ cậu nói chuyện quá dở hơi.”
“Mình nói cậu gả vào nhà giàu có gì sai không?”


“Mình có được cũng có mất, trong mắt cậu cũng chỉ thấy được mặt vẻ vang mà thôi.”
“Noãn Thần, không phải cậu quá mức thanh cao đó chứ?”


Hai người càng cãi càng hăng, Ngải Niệm bị hai người làm cho nhứt đầu, vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Đủ rồi đủ rồi, hai cậu đừng cãi nữa, đang yên đang lành tự nhiên sao lại cãi nhau vậy.”
Trang Noãn Thần không thèm lên tiếng, nhưng ngón tay run rẩy, xem ra tức giận không nhẹ.


Hạ Lữ không vui đứng dậy, “Quên đi, mình cũng lười nói thêm gì nữa.” Lúc đi tới cửa, cô xoay lại nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, nói, “Cậu luôn miệng nói quý trọng tình bạn giữa chúng ta, kết quả thì sao? Đừng ra vẻ như bản thân oan uất lắm, trong tình bạn này, Trang Noãn Thần cậu nhớ cho kỹ, mình chẳng nợ cậu cái gì.” Nói xong, mở cửa bỏ đi.


Ngải Niệm nghe mà chẳng hiểu ra sao, quay đầu nhìn Trang Noãn Thần, “Cậu đã làm gì?”
Trang Noãn Thần yếu ớt lắc đầu, “Cậu ấy trách mình chuyện của Tề Viện Viện, ngoài chuyện đó ra, mình thực sự không nghĩ ra mình đã chọc gì cậu ấy khiến cậu ấy bất mãn.”


“Quên đi quên đi, tính tình của cậu ấy chính là như vậy, sáng nắng chiều mưa.” Ngải Niệm nhẹ giọng an ủi.
“Xin lỗi cậu, trong ngày trọng đại của cậu còn khiến cậu bận lòng.” Trang Noãn Thần cảm thấy thật có lỗi.


“Là mình nói xin lỗi mới đúng, còn bảo sẽ giảng hòa cho hai cậu, kết quả còn làm cho hai cậu cãi nhau dữ hơn.” Ngải Niệm thở dài, “Từ từ đi, cậu cũng không phải không biết Hạ Lữ là người cảm tính, không có mâu thuẫn gì mà không thông được.”
Trang Noãn Thần kéo tay cô qua, gật đầu.
***


Nơi diễn ra hôn lễ thật ấm cúng.
Cảnh tượng này khiến Trang Noãn Thần nhớ đến bộ phim ‘33 ngày thất tình’.
Có người cười chúc phúc, có người cứ luôn miệng lải nhải, có người chúc sớm sanh quý tử, có người khóc…
Người khóc là mẹ của Ngải Niệm, Ngải Niệm cũng rớt nước mắt theo.


Còn có… cô.
Trang Noãn Thần cũng khóc, không biết vì sao, khi MC nói đến đoạn hai người phải dắt tay nhau cả đời, tin tưởng đối phương, không giấu diếm không lừa dối, khóe mắt cô lại đỏ lên, cuối cùng quay mặt đi, nước mắt cứ thế tuôn ra.


Bạn thân kết hôn, đây là cảnh tượng cô muốn nhìn thấy nhất, nhưng cảnh tưởng này có bao nhiêu xót xa thì có cô biết, Hạ Lữ biết, bản thân Ngải Niệm cũng biết.
Giang Mạc Viễn ôm cô vào lòng, ung dung cười mỉm nói với những người khác, “Bạn thân kết hôn nên cô ấy xúc động quá.”


Cô xúc động, nhưng nhiều hơn cảm giác đó chính là đau lòng.


Khi phù dâu Hạ Lữ xuất hiện làm trước mắt mọi người sáng ngời, nói một cách công bằng, Hạ Lữ xinh đẹp hơn Trang Noãn Thần rất nhiều, bất luận là dáng người cao ráo hay số đo ba vòng đều thuộc hàng hot girl, ngoại trừ việc không trắng bằng Trang Noãn Thần, làn da của Trang Noãn Thần rất đẹp khiến ai nấy đều ganh tị, tuy rằng cô không phải người đẹp nhất, nhưng làn da lại đẹp bẩm sinh không chút tỳ vết. Còn Hạ Lữ có màu da của người châu Á, phơi nắng một chút sẽ bị đen đi, cũng giống như da của Ngải Niệm.


Nhìn ra được váy phù dâu của cô là dày công chuẩn bị, không phải hàng rẻ hay hàng ở những khu mua sắm bình thường, bộ váy mặc lên cơ thể hoàn mỹ của cô phác họa nên hình thể đày đặn, phù rể bên cạnh cứ dán mắt nhìn cô, còn Hạ Lữ thì không hề ngó ngàng đến anh ta, cả quá trình chỉ dịu dàng mỉm cười.


Mạnh Khiếu ngồi cùng bàn với Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn.
Trang Noãn Thần nhịn không được huých Giang Mạc Viễn, thấp giọng hỏi, “Có phải Mạnh Khiếu có ý gì với Hạ Lữ không? Anh có nghe nói hai người họ đang qua lại với nhau không?”


Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Khiếu, ánh mắt của Mạnh Khiếu đều tập trung vào Hạ Lữ ở trên sân khấu, hiển nhiên cũng thấy phù rể không ngừng đưa mắt quan sát Hạ Lữ, sắc mặt anh có chút không vui. Sau khi nhìn xong cảnh đó, Giang Mạc Viễn quay đầu lại, thấp giọng nói vào tai Trang Noãn Thần, “Có vẻ rất giống, nhưng anh không nghe nói hai người họ đang quen nhau.”


“Vậy sao Mạnh Khiếu lại đến đây? Anh ấy đâu có quen biết Ngải Niệm.” Trang Noãn Thần khó hiểu hỏi.


“Vừa rồi Mạnh Khiếu nói với anh, anh ta và Hạ Lữ tình cờ gặp nhau trên đường, thấy Hạ Lữ đang đi dự lễ cưới nên anh ta cũng chạy tới góp vui.” Giang Mạc Viễn giữ nguyên nụ cười, lại kể rõ mọi chuyện cho cô biết.
Trang Noãn Thần ngước nhìn anh, “Anh tin lời anh ta nói à?”


“Tin chứ, đây là tác phong của Mạnh Khiếu.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, nhưng lại chuyển đề tài, “Nhưng mà anh cảm thấy hai người họ không hợp nhau.”
Trang Noãn Thần hoài nghi hỏi, “Tại sao?”


“Không có ý bội nhọ bạn em đâu nhé, anh thấy tính mục đích của Hạ Lữ quá mạnh.” Anh nói đúng trọng tâm.


Trang Noãn Thần cúi đầu trầm tư, trong lòng có chút buồn, Giang Mạc Viễn nhìn người rất chuẩn, những biến cố trên thương trường đã sớm tôi luyện cho anh một đôi mắt sắc bén, nhưng bình luận này đặt trên người Hạ Lữ ít nhiều có chút tàn nhẫn.


“Em biết anh muốn nói cái gì, là cảm thấy trên quan hệ nam nữ cậu ấy có hơi quá đúng không?” Cô nói.
Giang Mạc Viễn cười cười, từ chối cho ý kiến.


“Ai cũng bị bức ra nông nỗi đó, không có ai bẩm sinh đã thích cuộc sống như bèo trôi, nhất là phụ nữ.” Trang Noãn Thần nhìn Hạ Lữ trên sân khấu, ánh mắt dịu dàng, “Hạ Lữ của trước kia tin tưởng vào tình yêu hơn bất cứ ai, mỗi một cuộc tình cậu ấy đều rất thật lòng cho đi, tốt với đàn ông đến nỗi ngay cả em và Ngải Niệm cũng phải chê cười cậu ấy. Còn nhớ người bạn trai đầu tiên của cậu ấy là vào thời đại học, đối phương là đàn anh của tụi em. Hai người họ yêu nhau cuồng nhiệt, Hạ Lữ ngoan ngoãn phục tùng anh ta, mỗi lần tự học đều pha nước chanh mà anh ta thích uống nhất, anh ta học khuya bao nhiêu thì cậu ấy thức khuya bấy nhiêu, quần áo dơ của anh ta đều do cậu ấy giặt, biết anh ta muốn ăn thức ăn quê nhà liền mạo hiểm chạy đến nhà hàng trong thành phố đến tối mịt chưa về để mua cho anh ta. Anh có biết khu tụi em học là ở Xương Bình, khi đó làm gì có tàu điện ngầm chứ, rất dễ bắt hụt xe.”


Giang Mạc Viễn nhìn cô, chăm chú lắng nghe.
Giang Mạc Viễn nhìn cô, chăm chú lắng nghe.


“Kết quả thì sao? Đối xử tốt với tên đó thì được ích lợi gì? Sau khi tốt nghiệp hắn liền dứt khoát chia tay Hạ Lữ, nguyên nhân chính là cảm thấy Hạ Lữ không giúp đỡ được gì cho hắn, tên đó nhanh chóng tìm một thiên kim nhà cục trưởng, ở Bắc Kinh hắn được một công việc tốt, lúc ấy Hạ Lữ như sắp phát điên.” Trang Noãn Thần nhớ lại chuyện này cũng thấy đau lòng, “Cuộc tình thứ hai, Hạ Lữ cũng đầu tư không ít tình cảm vào đó, là lúc cậu ấy vừa đi làm, cậu ấy thực sự muốn quên đi quá khứ bắt đầu lại lần nữa, lúc ấy người đàn ông đó đề nghị sống chung, cậu ấy không đồng ý, nhưng đến lễ tết hay ngày nghỉ đều chạy đến nhà anh ta dọn dẹp. Đừng thấy Hạ Lữ tùy tiện, cậu ấy nấu ăn rất ngon, lúc công việc anh ta không suôn sẻ, là Hạ Lữ dùng tiền lương của mình để nuôi hắn, mấy ngày lễ lộc không có hoa tươi hay quà tặng, Hạ Lữ hoàn toàn không cần, thứ cậu ấy cần là tình cảm từ phía hắn, nhưng cuối cùng thì thế nào? Tên đó trộm hết tất cả tiền gửi ngân hàng của Hạ Lữ, trả phòng, rời khỏi Bắc Kinh, còn bảo rằng vì Hạ Lữ quá bảo thủ nên hắn không chịu đựng nổi!” Trang Noãn Thần càng nói càng tức, nhìn Giang Mạc Viễn, “Anh nói xem tên đó có phải đàn ông không? Ngay cả em cũng muốn mắng người. Lúc ấy Hạ Lữ còn nhốt mình trong nhà suốt một tuần, em và Ngải Niệm luôn ở bên cậu ấy. Sau đó cậu ấy cũng có quen thêm hai người bạn trai nữa, nhưng lần nào cũng bị tổn thương, sau khi chấm dứt mối tình cuối cùng, Hạ Lữ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào, cậu ấy chỉ bình tĩnh nói một câu, từ nay về sau mình sẽ không tin vào tình yêu nữa. Có lẽ, khoảnh khắc đó cậu ấy hoàn toàn mất hết hy vọng vào tình yêu nam nữ.”


Giang Mạc Viễn im lặng lắng nghe, sau khi nghe xong thì thở dài đáng tiếc, ôm lấy cô, “Thật xin lỗi, anh thu hồi câu nói mới nãy, anh không biết những chuyện xảy đến với Hạ Lữ.”


Trang Noãn Thần nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, lại nhìn Mạnh Khiếu ở kia, “Cho nên, em thật sự rất hy vọng Mạnh Khiếu có thể mang đến niềm tin và hạnh phúc cho Hạ Lữ, hiện giờ Hạ Lữ hoàn toàn dùng một thái độ dửng dưng và tùy tiện để đối đãi với tình yêu, thực sự em biết, là do cậu ấy sợ lại bị tổn thương, lại thất vọng, người ta là muốn trốn tránh thống khổ để có được chút vui vẻ, không phải sao?”


Giang Mạc Viễn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, cười, “Tin tưởng Mạnh Khiếu vậy à? Anh ta lăng nhăng lắm đấy.”


“Có thể trở thành bạn của anh, em nghĩ người đó cũng không quá tệ?” Trang Noãn Thần chớp chớp mắt với anh, “Con người Mạnh Khiếu tuy rằng nhìn quá có chút bất cần đời, nhưng khi làm việc lại vô cùng tỉ mỉ và nghiêm túc, đàn ông như vậy thực ra là người rất có ý thức trách nhiệm, chỉ là chưa gặp được người khiến anh ta rung động thôi.”


“Em phân tích như thế cũng có chút thấu đáo, từ ngày anh quen biết Mạnh Khiếu đến nay chưa từng thấy cậu ta yêu đương nghiêm túc.” Giang Mạc Viễn có chút đăm chiêu.
“Hai người quen nhau khi nào?”
Giang Mạc Viễn cười cười, “Từ thuở còn để chỏm.”
“À.” Trang Noãn Thần cười.


“Chỉ mong tất cả mọi người đều hạnh phúc.” Giang Mạc Viễn khẽ thở dài, tự đáy lòng nói.


Trang Noãn Thần nhìn đôi tân nhân trên sân khấu kia, lại nhìn Hạ Lữ, thực sự lúc trong phòng cô dâu cô cũng khá tức giận, nhưng cô làm sao có thể giận Hạ Lữ được lâu chứ, thời điểm tất yếu cô phát hiện mình vẫn nói giúp cô ấy, cô biết rõ quá khứ khó khăn của Hạ Lữ, thật ra thì gia cảnh cô, Hạ Lữ và Ngải Niệm đều không khác nhau là bao, nhưng là con gái của gia đình bình thường, không nhờ cậy gì được trong nhà, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, cho nên mặc kệ thế nào, cô cũng không thực sự tức giận với Hạ Lữ.


Lơ đãng nhớ đến lời nói vừa nãy của Hạ Lữ, Trang Noãn Thần thoáng tự hỏi một chút rồi nhìn Giang Mạc Viễn, “Gần đây anh có tin tức gì của Nam Ưu Tuyền không?”
Giang Mạc Viễn nhếch mày, “Nam Ưu Tuyền? Không rõ lắm, có gì không?” Trước giờ anh không có qua lại với cô ấy.


“À không có gì, chỉ là hôm nay tán dóc với Ngải Niệm vô tình nhắc đến chị ấy, dù sao cũng từng học chung trường, hôm nay không thấy chị ấy đến tham dự hôn lễ nên không biết có bận gì không.” Trang Noãn Thần vừa nói vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của Giang Mạc Viễn.


Thế nhưng, vẻ mặt của Giang Mạc Viễn bình thường, nếu không phải anh giỏi ngụy trang, vậy chứng tỏ chuyện này chỉ là tin đồn vô căn cứ. Nghe vậy, anh chỉ cười nhẹ mà không nói tiếp.
“Mạc Viễn, anh cảm thấy… Nam Ưu Tuyền là người thế nào?” Cô lại hỏi dò.
“Cái gì thế nào?” Anh khó hiểu.


“Chỉ là có người muốn làm quen với chị ấy.” Cô viện cớ, “Anh có giao tình với nhà họ Nam, chắc cũng khá hiểu biết chị ấy.”


Giang Mạc Viễn nhếch môi cười, kéo tay cô qua, “Nói thật, anh chẳng biết nhiều về cô ấy đâu. Có điều nếu em muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy, không ngại nghe lời đề nghị của anh chứ.”
Cô nhìn anh chăm chú.


“Nói thế nào thì Nam Ưu Tuyền cũng là thiên kim của nhà họ Nam, con mắt của cô ấy nhất định rất cao, hẳn là sẽ không chịu người bạn mà em muốn giới thiệu đâu.” Giang Mạc Viễn khẽ nói.


Trang Noãn Thần thở ra, phát hiện anh hiểu nhầm ý mình, đang nghĩ làm thế nào để tiếp tục đề tài này, chú rể và cô dâu đã làm lễ xong, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Giang Mạc Viễn cũng vỗ tay theo.


Nhìn gương mặt nghiêng mỉm cười của anh, Trang Noãn Thần không khỏi nhủ thầm, lời Mạnh Khiếu nói rốt cục có phải thật hay không?
***
Qua năm mới, lại bắt đầu một năm đầy bận rộn.


Mọi người nghỉ tết xong ít nhiều còn đắm chìm bên trong không khí ngày nghỉ lễ, trước mười lăm tháng giêng cũng không thể nào có tâm trạng để làm việc.


Tiêu Duy là công ty vốn nước ngoài, mấy chuyện nghỉ lễ thế này cũng thể hiện rõ tính ưu việt, hết thảy hạng mục đều chuyển đến sau tết nguyên tiêu mới hoạt động, trước ngày mười lăm làm chút việc duy trì công tác là được.


Mặt khác, công ty đối tác cũng không khẩn trương lắm, nhưng Trang Noãn Thần không chút lơi lỏng, lượng công việc mỗi ngày chỉ có hơn chứ không thấy giảm bớt.


Điều đáng mừng chính là, Hạ Lữ và cô hòa thuận trở lại, trên phương diện công việc cũng tốt mà riêng tư cũng bình thường không khác gì, điều này khiến cô an tâm rất nhiều. Bạn của Lục Quân, cũng chính là phù rể hôm lễ cưới bắt đầu công cuộc theo đuổi Hạ Lữ, mỗi ngày đều gửi một bó hoa to đến công ty, săn đón từ lúc đi làm đến lúc tan ca, biểu hiện hình tượng người đàn ông cực kỳ si tình.


Nhưng hiển nhiên Hạ Lữ không tiếp nhận, hoa tươi được đưa tới bị ném thẳng vào sọt rác hoặc đưa cho cô lao công, lúc tan ca đều về cùng với Trang Noãn Thần, sau khi thấy anh ta thì nói thẳng là muốn cùng bạn bè ăn cơm.


Gia cảnh của phù rể này không tệ, nghe Lục Quân nói trong nhà có khu quặng mỏ, bình thường lái xe xịn, chỉ là diện mạo không hợp nhãn, là loại người điển hình không biết cách ăn mặc, ăn mặc hệt như địa chủ. Vì thế, Hạ Lữ rất phản cảm, người cô ghét nhất chính là ông chủ quặng mỏ hoặc cậu ấm của ông chủ quặng mỏ, cô cảm thấy nội tâm của mấy người như thế luôn ẩn chứa ý tưởng nhà giàu mới nổi không cải thiện được.


Thực ra thì Trang Noãn Thần cũng đề nghị Hạ Lữ nên tiếp xúc thử xem thế nào, nhưng sau khi tiếp xúc một hai lần thì ngay cả cô cũng lắc đầu ngao ngán, anh chàng này quá thích khoe mẽ, cho anh ta thời gian năm phút đồng hồ, anh ta sẽ dùng toàn bộ nó để giới thiệu bản thân mà không phải lắng nghe, người như thế quá mức tự đề cao mình, ở bên cạnh anh ta sẽ mệt chết mất.


Hạ Lữ không cho đối phương chút mặt mũi nào, mỗi đêm vẫn đi bar uống rượu nhảy nhót, Trang Noãn Thần vốn rất lo lắng, nhưng phát hiện khoảng thời gian này, tần suất xuất hiện của Mạnh Khiếu ngày càng dày đặc thì cũng an tâm không ít.
Hy vọng, Mạnh Khiếu có thể mang đến cuộc sống hoàn toàn mới cho Hạ Lữ.


Sau hôn lễ của Ngải Niệm thì chính là hôn lễ của cô và Giang Mạc Viễn, là ngày chủ nhật tuần đầu tiên sau khi qua mười lăm tháng giêng, thời gian này Giang Mạc Viễn cũng có hỏi ý kiến của cô, sau đó thì không hỏi nhiều nữa, dường như toàn bộ lễ cưới đều do anh sắp xếp.


Trang Noãn Thần không phải không cảm động đối với chuyện này, dưới tình huống cả hai đều bận rộn công việc, anh đảm nhiệm nhiều việc lặt vặt của hôn lễ hơn, sao không khiến cô rung động được chứ?


Vì thế tối nay, cô đã tan ca sớm, trước đó đã tranh thủ đi siêu thị, mua túi lớn nguyên liệu nấu ăn về nhà, lại in ra một tập dày thực đơn tải được trên mạng xuống, đích thân vào bếp.