Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 32: Gia nghiệp to lớn

Giang Mạc Viễn vốn đang cười thì ánh mắt chợt sững lại.


“Em vốn muốn gọi điện nói anh về, nhưng… mẹ nói, mẹ ngồi một chút sẽ đi ngay.” Trang Noãn Thần thấy vẻ mặt anh thay đổi, trong lòng cảm thấy hơi đau, nghĩ nghĩ rồi nói, “Mẹ nói cùng ba về Bắc Kinh thăm bạn cũ, em nghĩ chắc sau đó ba mẹ cũng chưa đi đâu được, anh hẳn nên bên cạnh ba mẹ.”


Nghe vậy, ánh mắt anh dừng trên mặt cô, không tiếp lời cô ngược lại thấp giọng hỏi, “Mẹ nói gì với em?”
“Mẹ hỏi ngày diễn ra hôn lễ, còn nói sẽ cùng ba đến tham dự.”
Giang Mạc Viễn có chút đăm chiêu.
“Mạc Viễn…” Thấy anh im lặng, Trang Noãn Thần khẽ gọi tên anh.


Nụ cười lần nữa khôi phục trên môi anh, kéo kín áo khoát của cô lại, nhẹ giọng nói, “Như vậy rất tốt.”
“Anh không sao chứ?” Trang Noãn Thần nhìn anh, hỏi.
“Không sao. Sắp đến giờ rồi, đi đăng ký đi.” Giang Mạc Viễn vỗ đầu cô, cười như gió xuân.
Trang Noãn Thần gật đầu, cầm lấy túi.


Lời nói của bà Giang cô không định kể cho Giang Mạc Viễn nghe, nhất là chuyện căn nhà, tuy rằng cô rất nóng lòng muốn hỏi anh là chuyện gì, nhưng lúc này hỏi rõ ràng là nói ra ý của bà Giang với anh, quan hệ giữa anh và ba mẹ đã không hòa hợp rồi, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa.


Về phần căn tứ hợp viện kia, đừng nói cô chẳng có lòng dạ nào mà muốn, cho dù muốn cũng không được, ý tứ của bà Giang rất rõ ràng, thái độ coi khinh như vậy, dù cô ngốc cách mấy cũng có thể cảm nhận được, tình yêu đổi chác, vậy thì coi như giữ lại chút tôn nghiêm đáng thương cuối cùng đi?


Cô sẽ chủ động đợi Giang Mạc Viễn đề cập đến chuyện này, ít ra cũng sẽ không làm ảnh hưởng thái độ của anh với mẹ mình.
***
Phi cơ bay xẹt qua bầu trời Bắc Kinh.


Giang Mạc Viễn vẫn ngồi trong phòng nghỉ chưa đi, nhân viên công tác đỏ mặt bưng tách cà phê sữa đến, lúc cúi xuống đặt trước mặt anh thuận tiện đảo mắt nhìn anh một chút. Chỗ cà phê đó vẫn không nhúc nhích, hương cà phê quanh quẩn bên người.


Thật lâu sau, Giang Mạc Viễn lấy điện thoại di động ra, sau khi nghịch trong tay một lúc mới nhấn một dãy số.
Đầu dây bên kia không bao lâu liền được nối, kết nối xong thì đối phương vẫn không nói gì.


Giang Mạc Viễn âm thầm hít sâu một hơi, thở nhẹ ra, lúc lên tiếng lại nhẹ nhàng trầm thấp, “Cám ơn ba mẹ có thể đến tham dự hôn lễ.”
“Ba và mẹ sở dĩ tham dự hôn lễ của con, chẳng qua không muốn làm mất thể diện nhà họ Giang, con rõ ràng điều đó mà.” Tiếng nói bà Giang lãnh đạm.


“Con biết, nhưng vẫn cảm ơn.” Giang Mạc Viễn mặt không biến sắc, sau hồi lâu lại hỏi, “Bây giờ mẹ và ba vẫn còn ở Bắc Kinh?”
“Đã rời khỏi rồi.”
Trong mắt Giang Mạc Viễn ít nhiều nổi lên sự mất mát, “Vậy… chúc ba mẹ thượng lộ bình an.”


Đầu dây bên bà Giang im lặng một chút, khi nói lại rất thấm thía, “Mạc Viễn, có lời mẹ vốn không muốn nói, nhưng con đã gọi điện, mẹ không thể không nói.”
“Mẹ cứ nói đi.” Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi.


Đầu dây bên kia như thở dài, “Mẹ thực sự không hiểu, rốt cục con yêu Sa Lâm nhiều bao nhiêu, mới có thể nhớ mãi không quên dù nó đã chết, thậm chí nực cười đến nỗi cưới một cô gái có diện mạo y hệt nó về làm vợ. Không phải con không biết, ba mẹ vừa nhìn thấy khuôn mặt đó thì liền đau lòng, con làm vậy chính là đang đâm dao vào tim của ba mẹ đấy.”


“Mẹ à, con cưới Trang Noãn Thần không phải vì Sa Lâm.” Giang Mạc Viễn giơ tay xoa huyệt thái dương.


“Cho dù con có thực sự yêu Trang Noãn Thần, chẳng qua là bởi vì nó giống Sa Lâm thôi!” Tiếng nói của bà Giang có vẻ không vui, “Năm đó là con chính miệng thề thốt sẽ không có quan hệ và tiếp xúc gì với Sa Lâm nữa, nếu không sẽ nhận lấy trừng phạt, con mang Trang Noãn Thần về nhà họ Giang là muốn chứng minh điều gì? Dùng sự đau đớn thể xác của con để ép ba mẹ tiếp nhận nó ư?”


“Mẹ…”


“Mạc Viễn, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không chấp nhận Trang Noãn Thần, ba con cũng vậy. Tuy nó thực sự vô tội, nhưng hết cách rồi, mẹ chỉ cần nhìn thấy mặt nó, e là chỉ một chút nét tương đồng thôi thì mẹ cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái, thậm chí càng nhớ đến em trai con bị hai đứa bức tử như thế nào!”


Giang Mạc Viễn nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại.


“Con đã quyết định cưới Trang Noãn Thần, ba mẹ cũng chẳng có biện pháp. Lúc sáng ở nhà con, mẹ có nói với Trang Noãn Thần là nó không xứng với con, nhưng thực tế mẹ lại cho rằng, là con không xứng với nó.” Tiếng bà Giang thật khắc khe, “Nếu không phải nó trông giống Sa Lâm, mẹ nghĩ mẹ sẽ thích nó. Mẹ chưa từng gặp qua cô gái nào trong sáng như vậy, có thể xem một người ích kỷ như con là người tốt, mẹ còn chưa bao giờ nghe thấy có người vợ nào lại dùng từ này hình dung chồng mình, nhất là dùng từ này để hình dung con.”


Giang Mạc Viễn mở mắt, giọng nói lạnh nhạt, “Con không hiểu ý nghĩa của lời này cho lắm.”


“Con là đứa thông minh nhất trong hai đứa con trai của mẹ, sao lại không hiểu ý của mẹ chứ? Con là con mẹ, mẹ hiểu bản tính của con, từ nhỏ đến lớn con muốn thứ gì sẽ cố gắng chiếm cho bằng được, thậm chí bất chấp tất cả, đừng tưởng rằng mẹ không biết con dùng cách gì để lấy được Trang Noãn Thần.” Bà Giang như thật mệt mỏi, thở dài, “Mạc Viễn, giấy không gói được lửa đâu, sự ích kỷ của con đã hoàn toàn phá hủy Trang Noãn Thần, nếu có một ngày bị nó phát hiện, con sẽ hoàn toàn mất đi nó.”


“Sẽ không, con sẽ không để chuyện này xảy ra.” Giang Mạc Viễn nắm chặt tay, tròng mắt co rút.
“Con không phải thần thánh, tay con che trời cũng có hạn thôi, con lừa nó, rồi sẽ có một ngày chân tướng bị bại lộ.”


“Cho dù thực sự có ngày đó, con cũng sẽ không buông cô ấy ra.” Giọng điệu Giang Mạc Viễn chuyển lạnh, nhấn mạnh từng chữ.
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, sau lúc lâu bà Giang mới buông tiếng thở dài, “Mẹ biết con sẽ như vậy mà, tự giải quyết cho tốt đi.”
Cuộc gọi kết thúc.


Giang Mạc Viễn lẳng lặng nhìn di động, con ngươi càng thêm u ám.
Đúng vậy, thứ gì là của anh, ai cũng đừng hòng cướp đi!
***
Giao thừa ở Cổ Trấn lúc nào cũng náo nhiệt.


Chợ phiên kéo dài đến giữa trưa giao thừa mới hết, đợi sau khi Trang Noãn Thần về nhà, ba mẹ cô đã mua túi lớn túi nhỏ ở chợ xách về. Thời tiết bên ngoài thật tốt, không có mưa, hàng xóm qua lại càng thêm thường xuyên, mang hạt dưa, mứt khô cùng chút quà đến biếu tặng lẫn nhau.


Trên con đường rải đá đầy tiếng cười của bọn trẻ.
Dưới cây cổ thụ ngàn năm, bọn trẻ vây quanh cùng nhau làm đèn lồng đơn giản, dùng để đêm giao thừa và rạng sáng mùng một chúc tết lẫn nhau.
Nhà nhà đều chuẩn bị sẵn bao lì xì, để phát cho lũ trẻ.


Nhà họ Trang cả ngày đều bận rộn, hàng xóm qua chúc tết không ít, bởi vì sự cống hiến của nhà họ Trang với Cổ Trấn đã được người dân nơi đây tôn trọng.
Ăn cơm đại khái, Trang Noãn Thần liền giúp mẹ gói sủi cảo.


Ba cô ngồi trong sân nhàn nhã làm đèn hoa đăng, miệng còn hát điệu dân gian của Bắc Kinh, cửa sân rộng mở, có mấy bạn nhỏ nhà hàng xóm vui cười đi ngang qua, ba cô sẽ chia cho bọn nhỏ vài cái đèn hoa ông làm.


Trước giờ Cổ Trấn đều có một truyền thống, không biết lưu truyền bao đời nay, bởi vì dân Cổ Trấn thuần hậu chất phác, tối không có trộm, cho nên buổi tối người dân ở đây hiếm khi khóa cửa, chỉ móc hờ. Đến hôm giao thừa, cửa nhà ai cũng rộng mở, mang hàm ý hoan nghênh hàng xóm đến thăm.


Điệu hát dân gian truyền vào trong nhà, bà Trang cười, nói với Trang Noãn Thần, “Nhìn xem, cả đời ba con cũng chỉ biết hát mỗi bài này.”
“Lại nói xấu gì sau lưng tôi đấy?” Bởi vì cửa nhà cũng để mở, ông Trang thính tai nghe thấy, cố ý hỏi vọng vào.


Trang Noãn Thần và mẹ cô không nhịn được bật cười ha ha.
Ngoài sân, ông Trang lại cao giọng hát điệu dân gian.
Nhân khẩu dù không nhiều bằng nhà khác, nhưng quan trọng là vui vẻ.


Trang Noãn Thần trở về nhà sẽ dễ dàng cảm giác được niềm vui này, gói xong cái sủi cảo trong tay, đặt sang một bên rồi nói, “Vẫn là nhà chúng ta tốt nhất.” Nhà cô tuy gia cảnh bình thường, nhưng lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Nghĩ đến Zurich, nhà họ Giang gia nghiệp to lớn, nhưng lại thiếu thứ hạnh phúc đơn sơ này, không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho Giang Mạc Viễn.


Sau khi về nhà, ba mẹ có hỏi qua gia cảnh nhà họ Giang, Trang Noãn Thần cũng lựa mặt tốt mà nói, che giấu chuyện kinh hồn bạt vía kia, cô không muốn để ba mẹ lo lắng.


Bà Trang gói nhanh sủi cảo, sau khi nghe Trang Noãn Thần kể xong thì thở dài, “Cái tên Giang Phong này ba và mẹ đều từng nghe nói, không ngờ bây giờ lại thành cha chồng con. Mẹ chồng con cũng không đơn giản đâu, tên là Lâm Kỳ đúng không?”


Trang Noãn Thần đang chuẩn bị nhét nhân vào bánh sủi nghe vậy thì ngạc nhiên, “Cái này… con còn không biết, mẹ, mẹ quen biết à?”


“Không phải mẹ quen biết, là những sinh viên ở thời đại của mẹ đều biết, có lẽ là tin tức mà mọi người quan tâm nhất thời bấy giờ.” Bà Trang nhanh nhẹn nhét nhân bánh sủi, lại lấy cái thau trong đó có bột bánh ra nhào nặn, “Giang Phong – Lâm Kỳ, chính là một tình yêu truyền kỳ, ai mà không biết.”


“Mẹ, mẹ kể cho con nghe với.” Trang Noãn Thần nghe mà hiếu kỳ.


“Giang Phong chắc mẹ không cần nói nhiều con cũng biết, ông ấy là một trong những người sớm giàu có nhất trong nước, thậm chí là người ưu tú. Nghe lúc ông ấy tiếp nhận phỏng vấn từng nhắc đến, có một lần ông ra nước ngoài làm ăn liền quen biết Lâm Kỳ. Lâm Kỳ, có thể người trong nước không biết nhiều về bà ấy, cho dù có biết cũng là thông qua Giang Phong. Lâm Kỳ là người Hoa Kiều, là nhà vật lý học nổi tiếng, bà ấy từng đưa ra rất nhiều khái niệm khoa học mà hiện giờ vẫn còn được quốc gia xem trọng, đương nhiên, quốc gia mà mẹ nói là Thụy Sĩ, không phải Trung Quốc. Cả nhà họ Lâm đều làm nghiên cứu khoa học, ba của bà ấy còn có hứng thú với vật lý học lượng tử, còn từng nghiên cứu chung một đề tài khoa học với Hawking[1], gia đình của Lâm Kỳ như một báu vật quốc gia được nhà nước bảo vệ. Giang Phong yêu Lâm Kỳ, vì bà ấy mà bỏ hết tất cả sự nghiệp trong nước, cho nên lúc ấy trong nước chấn động không nhẹ.”


Trang Noãn Thần nghe mà kinh ngạc, dừng động tác, nuốt nước bọt, gian nan nói, “Người mẹ nói chính là khoa học gia vĩ đại bị liệt toàn thân, Stephen William Hawking?”


“Đúng vậy.” Bà Trang gật đầu, có chút đăm chiêu, “Không ngờ gia thế Giang Mạc Viễn lớn như vậy, càng không ngờ ba mẹ chồng con lại nổi tiếng như vậy. Mẹ còn nhớ từng đọc qua luận văn của Lâm Kỳ, lúc ấy luận văn của bà đoạt được giải thưởng trên trường quốc tế, rất lợi hại.”


[1] Tên đầy đủ là Stephen William Hawking (sinh ngày 8/1/1942), là một nhà vật lý lý thuyết, vũ trụ học, tác giả viết sách khoa học thường thức người Anh, hiện là Giám đốc Nghiên cứu tại Trung tâm Vũ trụ học lý thuyết thuộc Đại học Cambridge. Trong số những công trình khoa học quan trọng của ông, nổi bật nhất là sự hợp tác với Roger Penrose về lý thuyết kỳ dị hấp dẫn trong khuôn khổ thuyết tương đối tổng quát, và tiên đoán lý thuyết hố đen phát ra bức xạ (tức bức xạ Hawking). Hawking là người đầu tiên khởi đầu một nền vũ trụ học dựa trên sự thống nhất giữa thuyết tương đối tổng quát và cơ học lượng tử. Ông là người ủng hộ mạnh mẽ cách diễn giải đa vũ trụ về cơ học lượng tử. (Nguồn wiki)