Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 29: Áp lực

Bữa tiệc kéo dài đến gần mười hai giờ mới kết thúc.
Lão Vương tài xế tự mình lái xe đến đón.
Những người khác đợi Giang Mạc Viễn lên xe mới giải tán.
Buổi đêm thật lạnh.
Đèn đường đan vào nhau bị đèn xe kéo thành từng dải ánh sáng, lướt qua qua tầm mắt.


Giang Mạc Viễn hình như hơi say, thân hình cao lớn dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi, quanh thân tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt hòa cùng mùi xạ hương nam tính.
Trang Noãn Thần ngồi bên cạnh anh, nhìn anh cả buổi mới đưa tay đến.
Khi đầu ngón tay vừa đụng nhẹ vào cà vạt của anh, anh bất giác mở mắt.


Trong bóng tối, anh đối diện với cô, ánh mắt trầm tĩnh đến đáng sợ.
Ngón tay của Trang Noãn Thần hơi run, Giang Mạc Viễn đêm nay tâm tư khó nắm bắt hơn ngày thường, khẽ than thở, “Em chỉ muốn nới cà vạt giúp anh.”
Giang Mạc Viễn không nói chuyện, dường như ngầm đồng ý để cô làm vậy.


Ngón tay kéo nhẹ, cà vạt của anh lỏng ra.
Cả quá trình, Giang Mạc Viễn đều nhìn cô.
Trang Noãn Thần bị anh nhìn đến trong lòng hốt hoảng, vừa định rút tay về, cổ tay lại bị anh giữ chặt.


“Em lấy nước cho anh uống nhé.” Cô khẽ nói, sức lực nơi cổ tay có hơi mạnh, cô cảm thấy có chút đau, chỉ có thể nhẹ nhàng giãy ra.
Giang Mạc Viễn thấy cô thoáng chau mày, trên mặt cũng hiện lên chút hoảng, như ý thức được đã làm cô đau, anh lập tức buông tay.


Trang Noãn Thần cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, vặn nắp rồi đưa cho anh.
Anh nhận lấy, tu vài hơi, vặn nắp lại rồi ném sang một bên, tiếp tục nhắm mắt, từ lúc lên xe đến giờ anh chưa nói câu nào.
Cô khẽ cắn môi, chỉ khi anh say rượu váng đầu, cơ thể mới tựa vào ghế ngồi, anh lại vươn tay về phía cô.


Ánh mắt cô dời đến sườn mặt của anh, anh vẫn nhắm mắt như cũ.
Khẽ thở dài, cô đặt tay mình vào lòng bàn aty anh. Anh thu tay đặt lên bụng, cách lớp áo sơ mi, ngón tay cô cảm nhận rõ ràng thân thể tráng kiện rắn rỏi của anh.


Bụng anh phập phồng lên xuống, cùng lúc đó, cô cũng phát giác sự biến hóa lặng lẽ của anh.
Trang Noãn Thần kinh ngạc, muốn rút tay về, trong không khí lại vang lên mệnh lệnh trầm thấp của người đàn ông, “Đừng nhúc nhích!”


Tay đặt trên bụng anh không dám lộn xộn nữa, để mặc bàn tay to lớn của anh bao trùm lấy.
Anh đang tức giận?
Vẫn còn không vui ư?
Trang Noãn Thần quay qua nhìn anh, nhìn rồi lại nhìn đột nhiên muốn cười, bộ dạng tức giận của người đàn ông này lại giống hệt đứa trẻ.
***


Về đến nhà đã là 00h30, sau khi Trang Noãn Thần tắm qua loa đi ra, thấy Giang Mạc Viễn vẫn ngồi không nhúc nhích trên sô pha trong phòng ngủ, ánh đèn bên trong thật mờ, ánh sáng u ám bao phủ lên người anh.


Cô không ngờ anh vẫn ngồi đó, giật mình, hoàn hồn lại mới bước đến, “Anh đau đầu à? Em pha trà giải rượu cho anh nhé?” Cô cứ tưởng anh đã đi tắm rồi.
Giang Mạc Viễn lắc đầu, giơ tay ấn ấn vào thái dương.


Thấy thế, Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, rồi xoay người trở vào phòng tắm, khi trở ra, trong tay cầm một chiếc khăn ướt, ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng giúp anh lau mặt.
Cô không biết rốt cục là anh say hay tỉnh.
Nhưng đêm nay quả thực anh uống không ít rượu.
Giang Mạc Viễn không từ chối, để cô lau mặt giúp mình.


“Đỡ hơn chưa?” Trang Noãn Thần khẽ hỏi.
Giang Mạc Viễn hơi gật đầu, ánh mắt dừng ở gương mặt cô, nhìn cô.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, cô chỉ cảm thấy ánh mắt anh thật lạ.
“Em đi lấy đồ ngủ cho anh.” Cô ɭϊếʍƈ môi dưới, đè nén sự bối rối dâng lên trong lòng, nói.


Vừa định đứng lên, tiếng nói của Giang Mạc Viễn nhàn nhạt vang lên, “Không cần quan tâm đến anh.”
Trang Noãn Thần thấy anh nói vậy đành phải gật đầu, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, lấy máy sấy ra, bắt đầu sấy tóc.


Trong gương, ánh mắt của anh trước sau vẫn không dời đi, cứ nhìn cô không chớp mắt.
Bầu không khí có chút kỳ lạ.


Trang Noãn Thần cố gắng để lực chú ý của bản thân tập trung vào chuyện sấy tóc, cố tình không nhìn vào cặp mắt của anh trong gương, nhưng càng nghĩ vậy thì trong lòng càng bối rối, dứt khoát tắt máy sấy, đi đến bên giường sửa soạn chăn mền.


Cho dù là vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng rực của anh, ở sau lưng cô, cứ nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Sự im lặng cùng ánh nhìn soi mói của Giang Mạc Viễn vô hình trung sinh ra áp lực to lớn, đè cô đến ngạt thở.


Đang nghĩ làm thế nào để phá vỡ tình hình căng thẳng này, cô lại liếc thấy anh đứng lên khỏi sô pha.


Cô thở phào theo bản năng, tưởng là anh vào phòng tắm, vừa định khom người tung chăn lên, vòng eo bỗng nhiên bị khóa bởi cánh tay rắn chắc, cô giật mình, ngay sau đó cả người bị sức lực mạnh mẽ lật lại, Trang Noãn Thần ngẩng đầu, đối diện với cặp mặt đen tối của Giang Mạc Viễn.


“Anh… ưm…” Vừa mới nói được một chữ, môi liền bị anh cúi xuống chặn lại.
Anh hôn mạnh lên môi cô.
Sức lực bá đạo mạnh mẽ làm cô đau.
Trang Noãn Thần nhíu mày, giữa môi răng thoang thoảng mùi rượu cùng hương thơm đặc trưng trên cơ thể anh.


Không đợi cô kịp thích ứng, đã bị anh đẩy ngã xuống giường, cơ thể anh cũng theo đà mà ép xuống!
“Mạc Viễn à… Anh say rồi.” Cô chưa từng thấy Giang Mạc Viễn như vậy, hai tay chống vào lồng ngực anh.


Giang Mạc Viễn lại chỉ dùng một tay cố định hai cổ tay cô kéo qua đỉnh đầu, một tay khác xé mạnh một cái, váy ngủ của cô tản ra như cánh hoa…
“Anh làm đau em.” Cô bị anh đè đến nghẹt thở, nhìn anh bằng cặp mắt kinh ngạc.


Mắt anh lại cháy bỏng như ngọn lửa, gần như có thể nuốt trọn lấy cô, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi môi mỏng kề sát cánh môi cô, thì thầm, “Cho anh.”
Trang Noãn Thần không thể động đậy, lại bị ánh mắt anh dọa sợ.
Trong lúc hoảng hốt, hình như cô nghe thấy tiếng anh tụt quần tây xuống…


“Giang Mạc Viễn, cổ tay em đau quá, buông ra.” Cô cảm thấy hai cổ tay như sắp đứt lìa, càng khiến cô xấu hổ hơn chính là, ‘phong cảnh’ trước ngực bị nhìn không sót thứ gì.
Giang Mạc Viễn lại cúi đầu, gương mặt anh tuấn chôn sâu vào mái tóc cô, không để ý đến cô đang nói gì.


Cô như bị đóng đinh trên giường, động cũng không động được.
Một sức lực mạnh mẽ xông thẳng vào cơ thể cô, cô thét lên, cơ thể như cây cung bị kéo căng đến cực điểm.
Đêm đông, ngoài cửa sổ yên tĩnh, ngay cả ngôi sao cũng im tiếng.
Chỉ có căn phòng dưới ánh trăng.


Người đàn ông dùng cơ thể rắn chắc mạnh mẽ của mình hết lần này đến lần khác phác họa hình dáng mềm mại của cô gái, cơ thể cô gái bị nhào nặn thành đủ mọi tư thế, tiếng kêu sợ hãi hòa cùng nhịp thở thô trọng trầm đục của người đàn ông.
***


Đêm khuya, gần sân vận động vẫn náo nhiệt như cũ.
Nơi này là một khu khác của Bắc Kinh, càng về đêm lại càng điên cuồng.


Trong một quán bar đồng tính, người tìm được ‘bạn tình’ thì triền miên, người chưa tìm được ‘bạn tình’ vẫn cứ đưa cái mũi như chó săn cùng cặp mắt lang sói quan sát tìm kiếm chung quanh.


Hạ Lữ ghé vào quầy bar nhâm nhi tequila, hết ly này đến ly khác, bên cạnh là bảy tám miếng chanh, sau khi nốc cạn ly cuối cùng, cô đưa cặp mắt lờ đờ nhìn vào một nhóm cả nam lẫn nữ cách cái sân khấu, có người uống rượu, có kẻ chơi thuốc, có người lại quấn lấy nhau, đương nhiên, là đồng tính tìm đồng tính, ai bảo đây là quán bar đồng tính chứ.


Cô cười ha ha, dãy ghế rộng kia dưới ánh đèn mờ ảo lại càng thêm mê hoặc, cộng thêm thứ âm nhạc ma quái, mỗi người hình như đều hưng phấn chí cực.
Chỉ có cô, tự tiêu khiển, tự vui.


Nãy giờ cô đã đuổi đi không dưới mười ‘bạn nữ’ ăn mặc nam tính, lôi lôi kéo kéo, cô chẳng hứng thú, điều cô hứng thú chỉ là hoàn cảnh ở đây.
Đầu càng lúc càng váng vất, cô quay đầu giương mắt nhìn người pha rượu, gõ gõ quầy bar.


“Muốn gọi gì nữa?” Người pha chế rướn người về trước, là một cô gái vô cùng ‘đẹp trai’, tóc hớt ngắn, mặc đồ bartender màu đen.
“Martini…” Cô cười cười, giơ ngón tay thon dài như ngọc.


Nữ pha chế giơ tay bắt lấy ngón tay cô, hai mắt phát ra hấp dẫn, “Uống rượu trước mặt tôi rất là nguy hiểm đấy.”
“Được thôi, tôi còn chưa nếm qua phụ nữ mà.” Hạ Lữ đưa tay ôm gáy cô ta, vẻ say rượu hấp dẫn nhìn cô ta, lại giơ một tay đẩy cô ta ra, “Đáng tiếc, tôi mê đàn ông hơn.”


“Vậy cô em đến đây làm gì?” Nữ pha chế tám phần cũng là muốn chọc cô, cười cười, đặt một ly Martini xuống trước mặt cô.


Hạ Lữ không trả lời cô, giơ tay định lấy rượu, Martini lại bị bàn tay đàn ông giật đi, gương mặt anh tuấn kiêu ngạo xuất hiện, thấy cô nhìn mình trân trối, anh ta mím môi cười, ngửa đầu nốc sạch ly rượu.


“Này…” Hạ Lữ muốn giật lại, “Mạnh Khiếu, anh lại dám cướp rượu của phụ nữ sao? Đáng chết!”
Mạnh Khiếu lại đưa tay tiếp gọn cơ thể đang lảo đảo của cô, thuận thế ôm lấy, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười quyến rũ, “Chủ động dâng hiến à?”


“Đồ biến thái! Hóa ra anh bị đồng tính à!” Hạ Lữ giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh.
“Sao cũng được, nhưng thỉnh thoảng đùa một chút với người khác phái cũng không tệ.” Vẻ tươi cười trên mặt Mạnh Khiếu càng đậm nét.


“Biến! Tôi chẳng phải đồng tính nhé!” Hạ Lữ hất anh ra, lại bị anh ôm càng chặt.
Nữ pha chế nhìn thấy, có chút hứng thú.
“Eva, có người hứng thú với cô ấy à?” Mạnh Khiếu quay qua hỏi nữ pha chế.


Eva nhún vai, “Đều bị cô ấy đuổi đi, ở chỗ này tám phần cũng chỉ có anh và cô ấy xem như khác loài.”


“Cái gì gọi là khác loài, chẳng qua định hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của chúng tôi bình thường mà thôi.” Mạnh Khiếu nhíu mày, “Mà cô mau mau đổi chỗ làm khác đi, nếu không phải mẹ cô khóc lóc bảo tôi đến đây khuyên cô, có đánh chết tôi cũng chẳng tới chỗ này, thật hỗn tạp.”


Eva cười thoải mái, “Không tệ nha, anh và mẹ tôi là đồng minh, tôi thì không nhé, quản nhiều chuyện vậy để làm gì? Phát huy tình làng nghĩa xóm tương thân tương ái ư? Đừng nói như mình ấm ức lắm vậy, này nhé, cho anh vớt được mỹ nhân còn gì.”


Mạnh Khiếu cúi đầu nhìn Hạ Lữ say khướt, ánh mắt đúng lúc dán vào khe rãnh mê người kia, tròng mắt tối lại, bất đắc dĩ nói, “Hạ Lữ, cô say rồi, mau về thôi.”


“Đừng đụng vào tôi.” Rốt cục Hạ Lữ cũng đẩy được anh ra, lảo đảo ngồi lại bên quầy bar, “Mạnh Khiếu, tôi cảnh cáo anh nhé, hôm nay tâm trạng của bổn tiểu thư rất tệ, tốt nhất anh giang xa ra một chút, đừng làm phiền tôi.”


Hứng thú nơi đáy mắt của Eva càng đậm, nhìn Mạnh Khiếu, châm thêm dầu vào lửa, “Mạnh đại soái ca à, hình như anh chưa từng bị phụ nữ mắng thì phải.”


Mạnh Khiếu lười trả lời cô, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Hạ Lữ, “Được thôi, để tôi nhìn xem cô có bản lĩnh gì?” Nói xong, đưa tay kéo cô sát lại, cười xấu xa, thì thầm vào tai cô, “Cô em à, cô ăn mặc hở hang như vậy, muốn quyến rũ ai hả?”