Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 25: Vượt quyền

“Chơi gì chứ, chỉ là chọn quà cho cậu và Ngải Niệm suốt một ngày, nhất là quà của cậu.” Trang Noãn Thần từ trong giỏ xách lấy ra một lọ nước hoa bao bì bắt mắt, mỉm cười huơ huơ, “Đây là thứ cậu luôn mong muốn phải không?”


Hạ Lữ nhận lấy mở ra, bên trong là lọ nước hoa màu tím sậm, chữ khắc trên đó mềm mại duy mỹ, thân lọ cao nhã tinh tế, mặt sau là tên của nhà thiết kế nước hoa.
“Trời ạ, là nước hoa của Clive Christian thiết kế?” Cô kinh hỉ kêu lên, “Sao cậu biết mình cực thích hiệu nước hoa này vậy?”


“Thì tạp chí đăng quảng cáo loại nước hoa này đều bị cậu xem đến nát bét hết cả mà.” Trang Noãn Thần mím môi cười.
“Cưng ơi, mình yêu cậu chết mất thôi.” Hạ Lữ tiến lên ôm chầm lấy cô.


Nước hoa của Clive Christian là một trong những loại nước hoa được bán khắp toàn cầu, nhưng số lượng có hạn và giá cả đắt đỏ, bên trong chứa nguyên liệu quý hiếm mà những thương hiệu nước hoa bình thường không thể so sánh được, chỉ chấm một lượng nhỏ là có thể lưu lại hương thơm dài lâu, đây cũng là nguyên nhân phải chấm ở cổ tay. Ở Zurich, rốt cục cô cũng mua được một lọ duy nhất trong một cửa hàng.


“May mà cậu không phải thích Imperial Majesty No.1[1].” Trang Noãn Thần thấy cô vui vẻ, bản thân cũng vui lây.


“Mình cũng muốn thích nó lắm, nhưng có thích cũng chẳng mua được.” Hạ Lữ cười cười, “Toàn cầu chỉ bán đúng mười lọ, mà chỉ có năm lọ bán ra nước ngoài, mấy đại gia cũng chẳng giật được.”


Chai Imperial Majesty No.1 của nhà thiết kế người Anh, Clive Christian, trở thành nước hoa đắt nhất hiện nay, nước hoa được tinh luyện từ 170 loại hoa, mỗi một lọ nước hoa cần thời gian hơn nửa năm để điều chế thành, thân lọ nước hoa có thể đặc chế theo yêu cầu của khách hàng, ngoài ra nắp lọ còn được nạm kim cương 5 carat và dây vàng, hơn nữa với công nghệ đặc biệt, mỗi lọ nước hoa có giá bán trên dưới hai trăm ngàn đô la Mỹ, được nữ hoàng Anh trao tặng huân chương danh dự Obe.


“Cho dù có bán 100 lọ thì cũng không mua nổi.” Trang Noãn Thần cười nhẹ.


Hạ Lữ nhếch mày nhìn cô, “Đừng nói nghe thê thảm vậy chứ? Cậu được gả cho đại gia mà.” Nói xong đi đến bên cạnh cô, huých cô một cái, “Lần này đi Thụy Sĩ, có biết được giá trị đức ông chồng của cậu rốt cuộc nhiều bao nhiêu chưa?”


“Bộ tự cậu không tính được à? Hạng mục mà anh ấy đầu tư đều trong sạch nhé.” Trang Noãn Thần liếc cô trắng mắt.
“Biết đâu còn có gì mờ ám thì sao?” Hạ Lữ nhún vai.


“Cậu thật là nhàm chán.” Trang Noãn Thần không nhiều lời, nếu để cho Hạ Lữ biết Giag Mạc Viễn là con trai của Giang Phong, thế nào cũng kinh ngạc cho xem, “Chuyện của mình và Mạc Viễn không có đồng nghiệp khác biết chứ?”
“Biết chỉ là chuyện sớm muộn.” Hạ Lữ lắc đầu.


Trang Noãn Thần gật đầu, cô cũng hiểu, hơn nữa ý của Giang Mạc Viễn là sẽ mời đồng nghiệp của hai công ty tham dự lễ cưới.
Sau khi im lặng chốc lát, cô hỏi, “Dạo này thế nào? Các hạng mục đang theo không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm đi nha.” Hạ Lữ đáp qua loa.


Trang Noãn Thần gật đầu, “Vậy gửi hết tất cả báo cáo công việc của hai tuần nay vào email của mình nhé, lúc nãy mình có kiểm tra, thấy email của hai tuần nay vẫn chưa gửi cho mình.”


“Sợ cậu nghỉ phép mà bị làm phiền thôi, lát nữa mình gửi tất cả cho cậu.” Hạ Lữ nói xong thì thu dọn đồ của mình, cười cười, “Giờ cậu về rồi, văn phòng này trả lại cho cậu.”


Trang Noãn Thần mỉm cười nhìn cô, tầm mắt vô tình đảo qua cô gái có lúm đồng tiền trong khung ảnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy khác lạ.
Không biết tại sao, nụ cười của Hạ Lữ trong bức ảnh kia lại mang đến cho cô một cảm giác xa lạ…
***


Trình Thiếu Tiên đang phê duyệt giấy tờ, thấy Trang Noãn Thần gõ cửa liền mỉm cười ý bảo cô đi vào.
Trang Noãn Thần bước đến, đặt quà lên bàn.
“Là gì vậy?” Trình Thiếu Tiên mỉm cười, cầm lên tò mò hỏi.
“Chẳng phải xem sẽ biết à.” Cô vẫn giữ vẻ thần bí.


Trình Thiếu Tiên cũng bị lây tâm trạng vui vẻ của cô, mở hộp quà, vừa thấy thì cười, “Không tồi nha, là hàng cao cấp của David.” Một chiếc cà-vạt giá cả không rẻ.
“Thế nào? Thích không?” Cô hỏi.


“Đương nhiên, tôi luôn thích màu tối mà.” Trình Thiếu Tiên ngẩng đầu nhìn cô, “Nhưng chiếc cà-vạt này đắt tiền như vậy, coi chừng bị nghi là hối lộ cấp trên đó.”


“Xem như hối lộ cũng được, may mà đây không phải ở Hồng Kông, nếu không có phải anh định đến sở liêm chính tố cáo không?” Trang Noãn Thần mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện.
Trình Thiếu Tiên nhận quà, “Không tệ, nghỉ phép xong quay lại có thêm chút tế bào hài hước.”


Trang Noãn Thần cười mà không đáp.
“Hôn lễ tổ chức ở đâu? Thụy Sĩ à?” Anh hỏi.
Cố lắc đầu, “Định làm ở Bắc Kinh.”


Hành trình đến Thụy Sĩ chẳng vui vẻ gì, cho dù làm ở Thụy Sĩ cũng là xấu hổ cho đôi bên thôi, ở Bắc Kinh xem như nơi trung gian, Giang Mạc Viễn cũng tôn trọng ý kiến của cô.
Trình Thiếu Tiên nghe xong ngẩn ra, nhưng không tiếp tục hỏi thêm nữa, nhẹ nhàng nói, “Ở Bắc Kinh cũng tốt, ít nhất tôi cũng tiện tham gia hôn lễ.”


“Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn tôi sớm vậy đâu, Noãn Thần, động cơ chúng ta biết nhau có chút mờ ám mà.” Đuôi mắt Trình Thiếu Tiên nổi lên ý cười, “Nếu Giang Mạc Viễn đối xử không tốt với em, tôi sẽ bắt em đi bất cứ lúc nào.”


“Câu này nghe sao kỳ cục vậy ta?” Trang Noãn Thần nhịn không được bật cười.
“Nói trắng ra là, Giang Mạc Viễn chưa hẳn là lựa chọn duy nhất của em.” Trình Thiếu Tiên cười ha ha, tựa lưng ra sau.
Có lời nói khiến nhịp tim của người khác tăng tốc.
Có lời nói lại khiến người khác chán ghét.


Nhưng lời nói dễ nghe của Trình Thiếu Tiên lại khiến tâm trạng cô thoải mái. Anh biểu đạt tình cảm của mình không chút nào che giấu, cũng rất tự nhiên, như một cấp trên cũng như một người bạn, anh là một người thẳng thắn và thật thà, cho dù là lời nói ám muội, khi xuất phát từ miệng anh cũng không làm người khác phải ngượng ngập.


Có một vài người chính là như vậy đấy, Trình Thiếu Tiên được xem như là loại người này.
“Anh thực sự muốn tôi ngoại tình à?” Trang Noãn Thần mỉm cười nhìn anh.
Trình Thiếu Tiên nghĩ nghĩ, khoanh hai tay lại, “Vậy đi, em mà ngoại tình thì tôi rất vui đấy.”


“Có người nào làm cấp trên như anh không?” Trang Noãn Thần cố tình xụ mặt, “Làm gì có ai mắng người ta là ngoại tình chứ?”
“Đừng bực bội mà, tôi chỉ ghen tị với tên Giang Mạc Viễn kia thôi.” Trình Thiếu Tiên hiếm khi tranh luận với cô.


“Thế à?” Trang Noãn Thần rướn người về trước, “Sao nhìn thế nào cũng cảm thấy anh và anh ấy chơi rất thân với nhau nhỉ.” Mỗi lần anh nói đến Giang Mạc Viễn đều không khách sáo, không có vẻ xa cách như những người làm ăn trong nghề với nhau.


Trình Thiếu Tiên đối diện với Trang Noãn Thần, lát sau mới bừng tỉnh, “Hiểu rồi, mua cho tôi quà đắt tiền như vậy hóa ra chỉ là để moi tin.”
“Quả thật là có ý này.”
Trình Thiếu Tiên cười nhạt, “Nói xem, em muốn biết được điều gì từ chỗ tôi?”


“Vị hôn thê của anh ấy.” Trang Noãn Thần dứt khoát nói.
Nụ cười của Trình Thiếu Tiên hơi sượng lại, “Từ đâu mà em biết anh ta có vị hôn thê?”
“Anh có biết đúng không?” Sau khi thấy thế, hai mắt Trang Noãn Thần sáng lên.
Trình Thiếu Tiên có chút quanh co, “Xem như là có đi.”


“Anh từng gặp chưa? Cô ấy là ai vậy? Trông thế nào? Vì sao lại hủy hôn với Giang Mạc Viễn?” Không phải cô không tin tưởng, chỉ cảm thấy hiếu kỳ thôi.


Trình Thiếu Tiên cười yếu ớt, lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Em hỏi dồn dập như vậy bảo tôi phải trả lời thế nào? Tôi chỉ có thể nói, người con gái kia xuất thân danh môn vọng tộc, năm đó đã đính hôn với nhà họ Giang, nhưng phải nói thật là, không thể nào so sánh cô ấy với em, về phần vì sao lại hủy hôn, chuyện này… tôi cũng không rõ.”


“Cái gì gọi là không thể nào so sánh với tôi chứ?” Trang Noãn Thần khó hiểu, lời giải thích của Trình Thiếu Tiên cô đều biết hết rồi.


“Cô ấy trông không tệ, nhưng tính cách không tốt lắm, có chút…” Trình Thiếu Tiên dường như đang cân nhắc cách diễn đạt, “Có chút ích kỷ. Còn những chuyện khác thì tôi cũng không rõ lắm.”
“Vậy cô ấy…”


“Noãn Thần à.” Trình Thiếu Tiên ngắt ngang lời cô, “Tôi nghĩ chuyện này hay là em đi hỏi Giang Mạc Viễn sẽ tốt hơn đó, dù sao cách nhìn nhận của tôi cũng có chút chủ quan.”


Thấy anh không muốn tiếp tục đề tài này, cô cũng đành từ bỏ, trong giờ làm việc mà nói chuyện này thì có vẻ không thích hợp lắm.


“Chỗ tôi có một tập tài liệu của em, có thể do thư ký cầm đến nhầm phòng rồi.” Trình Thiếu Tiên lần nữa quay lại chuyện công việc, giao một tập tài liệu cho Trang Noãn Thần.
Cô nhận lấy, mở ra xem qua, kinh ngạc, “Kết toán tiền lương của Tề Viện Viện?”


“Em đã quay về thì tiếp nhận ngay chuyện của bộ phận em đi.” Trình Thiếu Tiên giơ tay chỉ vào văn kiện, “Văn kiện kết toán này còn thiếu mỗi chữ ký của em.”
“Có ý gì?” Cô lại càng không thể lý giải.


Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Hạ Lữ thanh lý hợp đồng lao động của Tề Viện Viện với công ty, chuyện này em không biết à?”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, Hạ Lữ đã khai trừ Tề Viện Viện à?
Tại sao lại như vậy?


“Đây là bản báo báo mà Hạ Lữ đưa cho tôi, trên đó trình bày rất đầy đủ, cũng nói rằng chuyện này đã được em thông qua rồi.” Trình Thiếu Tiên lại đưa một văn kiện cho cô, nhìn cô có chút đăm chiêu.
Trang Noãn Thần nhận lấy, vừa mở ra lại càng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.


“Noãn Thần?” Bên tai vang lên tiếng gọi của Trình Thiếu Tiên.
Cô theo bản năng giương mắt nhìn anh.
“Chuyện Tề Viện Viện bị sa thải, em biết hay là không biết?” Anh hỏi, bộ dạng quyền uy.


“Tôi…” Trang Noãn Thần nhìn vào mắt anh, sau lúc lâu khẽ nói, “Tôi có biết chuyện này, Hạ Lữ đã gửi mail thông báo cho tôi, việc sa thải Tề Viện Viên cũng được tôi đồng ý.”


Trình Thiếu Tiên nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới gật đầu, “Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng do một mình Hạ Lữ tự quyết định.”
Trang Noãn Thần mỉm cười gượng gạo, không nói gì nữa, trong lòng cảm thấy lo lắng.
***


Trở về phòng làm việc, Trang Noãn Thần mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế, mở báo cáo của Hạ Lữ trình lên ra, xem xét từng câu từng chữ trong đó.


Trong báo cáo viết rõ Tề Viện Viện chính là người lấy trộm đoạn phim ở bãi đổ xe, chẳng những bình thường để lộ cơ mật thương nghiệp cho Oswald PR biết, còn phối hợp với công ty này hãm hại chị Mai, phát đoạn phim ngày đó. Báo cáo có liệt kê ra những bằng chứng trò chuyện của Tề Viện Viện liên hệ trực tiếp với người của Oswald PR, camera ở thang máy công ty cũng có ghi lại hình ảnh Tề Viện Viện lén quay về công ty cùng ngày diễn ra họp báo, tiếp đó Tề Viện Viện thành thật khai ra, đoạn phim thật sự là cô lấy trộm trong văn phòng của Angel.


Chuyện này bị Hạ Lữ phanh phui ra, cùng ngày hôm đó Tề Viện Viện bị sa thải.
Trang Noãn Thần xem báo cáo này, thật lâu không nhúc nhích.
Chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi, cô không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.


Sau hồi lâu, cô ngồi thẳng người lên, nhấc điện thoại trên bàn làm việc, gọi số nội bộ của Hạ Lữ…
“Hạ Lữ, đến văn phòng mình một chuyến.”


[1] Năm 2006, Clive Christian ra mắt dòng nước hoa giới hạn 10 chai “Imperial Majesty No.1” với giá 12.700USD/20ml. Mẫu chai của Imperial Majesty No.1 được làm thủ công từ pha lê Baccarat, nắp chai làm bằng kim cương 5 carat và cổ chai được trang trí băng sợi dây vàng 18 carat.
Chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi, cô không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.


Sau hồi lâu, cô ngồi thẳng người lên, nhấc điện thoại trên bàn làm việc, gọi số nội bộ của Hạ Lữ…
“Hạ Lữ, đến văn phòng mình một chuyến.”


Lúc Hạ Lữ gõ cửa bước vào, ánh nắng chói chang, xuyên qua cửa kính pha lê phản chiếu lên mặt cùng nụ cười nhàn nhạt bên môi cô. Nụ cười của cô tự nhiên là thế, tự nhiên gần như hoàn mỹ.


Nếu không phải vấn đề trong công việc, Trang Noãn Thần thật hy vọng bây giờ là thời gian nghỉ trưa, hai người chính là bạn tốt, mặt đối mặt nhâm nhi trà nói chuyện phiếm, mà không phải là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, phải giải quyết một vấn đề khiến cả hai đều cảm thấy ngượng ngập.


“Có chuyện gì à?” Hạ Lữ sau khi tiến vào thấy cô hơi đăm chiêu liền hỏi.
“Ngồi xuống trước đi.” Trang Noãn Thần thầm thở dài.
Hạ Lữ kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn cô đầy khó hiểu.


Trang Noãn Thần chưa nói gì cả, trực tiếp đặt hai bản báo cáo đến trước mặt cô, một là đơn kết toán tiền lương của Tề Viện Viện, một cái khác là báo cáo sa thải Tề Viện Viện.
Hạ Lữ cầm lên, mở từng cái ra xem, nụ cười trên mặt thoáng đông lại.


“Mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” Trang Noãn Thần đón ánh sáng, đối mặt với cô.


Hạ Lữ đóng văn kiện lại, tựa lưng vào ghế, “Đúng vậy, là mình sa thải Tề Viện Viện. Sự thật đã chứng minh chị ta thực sự có liên hệ với người bên Oswald PR với tần suất dày đặc, hai tuần nay cậu không ở đây, điểm mấu chốt của các ý tưởng trong cuộc họp chưa kịp hình thành bản kế hoạch thì đã bị rò rỉ ra bên ngoài.”


“Mình đã xem qua báo cáo, cậu chính là người tìm được thông tin ghi chép chị ấy có liên hệ với người của Oswald, nhưng đây quả thực không phải chứng cớ xác thực, cậu không có lý do gì để khăng khăng một mực là chị ấy tiết lộ nội dung phương án.” Trang Noãn Thần hơi nhíu mày.


“Ngoại trừ chị ta, đội chúng ta chẳng có ai có liên hệ chặt chẽ với Oswald PR cả.” Hạ Lữ mở tay ra, “Đương nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà mình khai trừ chị ta, quan trọng nhất là, chị ta bán đứng chị Mai, lúc ấy là chính chị ta biến cả đội chúng ta thành bị động, đây là sự thật không thể chối cãi.”


Trang Noãn Thần im lặng quan sát cô, hít sâu một hơi, “Cho dù thực sự phải sa thải chị ấy, cũng phải chờ mình trở về chứ? Ít nhất cậu cũng phải cho mình biết quyết định này, để mình biết chuyện này. Vừa rồi ở trong văn phòng của Trình tổng, người thực sự bị động chính là mình.”


“Mình vẫn chưa kịp nói với cậu.” Hạ Lữ nhíu mày.


“Chưa kịp?” Trang Noãn Thần nghiêng người về trước, “Ngay hai mươi phút trước mình đã hỏi cậu tình hình trong thời gian này, là chính miệng cậu nói với mình vẫn ổn. Nếu cậu muốn nói chuyện này với mình, thì hai mươi phút trước sao lại không kịp?”


“Hiện giờ là cậu đang trách mình làm cậu bị động ở trước mặt Trình tổng, đúng không?” Ánh mắt Hạ Lữ hơi không vui, hỏi vặn lại.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, nhìn cô một cách khó tin, “Hạ Lữ, cậu có biết bản thân đang nói gì không?”


“Mình đương nhiên biết bản thân đang nói gì, là cậu mới không biết bản thân đang làm gì mà thôi.” Hạ Lữ thoáng cao giọng, cũng nhíu mày khó hiểu nhìn cô, “Noãn Thần, cậu làm ơn nhìn cho rõ, mình là Hạ Lữ! Là người bạn thân thiết từ thời ở chung ký túc xá cho đến bây giờ! Cậu lại vì một Tề Viện Viện mà đến chất vấn mình, cậu cảm thấy thích hợp không?”


“Hạ Lữ, đây là hai việc khác nhau!”


“Theo mình thấy chỉ là cùng một việc!” Hạ Lữ đứng bật dậy, vì giày cao gót bước lên thảm nên không nghe một tiếng động, nếu không âm thanh nhất định sẽ rất khó chịu, “Chẳng lẽ cậu đã quên lúc trước Tề Viện Viện đối xử không tốt với cậu sao? Trước kia chị ta khinh khi cậu thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi à? Việc gì khó khăn thì giao cho cậu làm, tăng ca đến tối mịt cũng là cậu, thậm chí còn bảo cậu chạy đến sự kiện làm phương án chương trình, làm mấy công việc nặng nhọc, kết quả thì sao? Tất cả công lao thì chị ta hưởng, không có liên quan chút nào đến cậu.”


Trang Noãn Thần nhìn cô, không nói câu nào.
Cô biết tính tình Hạ Lữ luôn nóng nảy, chính là lúc này đây, hình như trong lời nói của cô đè nén áp lực rất lâu rồi.


“Trước kia cậu là cấp dưới của chị ta, chị Mai tán thưởng cậu đề bạt cậu, cậu mới có thể lên ngang hàng với chị ta, hiện giờ thì sao? Sau khi chị Mai đi rồi, công ty liền để cử cậu lên vị trí giám đốc bộ phận, Tề Viện Viện có thể phục không? Chị ta đã sớm muốn kéo cậu xuống rồi! Chỉ là bản thân cậu ngốc nghếch không biết mà thôi! Không phải chị Mai và Trình tổng thì cậu cũng chẳng thể từng bước thăng chức, chị ta không đối phó được với Trình tổng nên nghĩ cách nhắm vào chị Mai, chị Mai là người khôn khéo cỡ nào lại bị chị ta hại đến phải nghỉ việc, còn cậu? Giữ chị ta lại bên người thì sớm muộn gì cậu cũng bị chị ta đẩy đi thôi!” Hạ Lữ càng nói càng kích động, bước chân cứ đi qua đi lại.


“Chuyện mình làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho cậu, mình chỉ là diệt trừ tận gốc một mối họa cho cậu, có cái gì không đúng?”


Trang Noãn Thần đứng lên giữ cô lại, đáy mắt sâu thẳm, “Hạ Lữ, mình biết cậu tốt với mình, nhưng cậu làm vậy là gây thù hằn, muốn khai trừ một người hoàn toàn có thể làm một cách không có dấu vết, giới này rất nhỏ, Tề Viện Viện lấy lý do này ra khỏi Đức Mã, không biết sẽ nói sau lưng chúng ta thế nào.”


“Muốn nói thì cứ nói cho đã thôi.” Hạ Lữ không đồng tình, hừ lạnh.


“Hạ Lữ, thời gian này thực sự là một mình cậu quản lý hết chuyện của đội, nhưng mình vẫn là câu nói kia, phải báo cho mình biết chuyện, cậu chẳng những giấu mình, còn nói dối với Trình tổng đã nhận được sự đồng ý của mình? Hạ Lữ, cậu làm việc như vậy là thiếu suy xét rồi.” Trang Noãn Thần thở dài.


“Chẳng qua mình chỉ là không muốn để cho một người như Tề Viện Viện ở lại trong đội chúng ta thêm một ngày mà thôi!”
“Vậy thì không cần đợi mình quay về à? Thậm chí gửi mail cho mình cũng được mà.”


Hạ Lữ đột nhiên nhìn chằm chằm cô, “Ý của cậu chính là mình lừa trên dối dưới?”


“Không.” Trang Noãn Thần đối diện với cô, đáy mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, “Hành vi này của cậu là vượt quyền, một khi bị Trình tổng biết đây là hành vi của một mình cậu, tương lai của cậu cũng không bảo đảm, ít nhất cách dùng từ trên báo cáo đánh giá phẩm hạnh sẽ gây bất lợi với cậu.”


“Ha ha ha.” Hạ Lữ cười lạnh, “Đúng là phải cám ơn cậu đã quan tâm mình, nhưng mà hình như cậu đã quên, hai tuần nay là mình ngồi ở vị trí này, mình có quyền xử lý hết những chuyện xảy ra trong đội! Trang Noãn Thần, hay cho một câu vượt quyền, hóa ra trong lòng cậu, mình không có năng lực ngồi lên vị trí này!”


“Hạ Lữ, mình không nghĩ như vậy…”


“Thôi đủ rồi, mình chẳng muốn cãi nhau với cậu!” Ánh mắt Hạ Lữ bốc hỏa nhìn cô, “Cậu muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, người là do mình sa thải, không thông báo cho cậu cũng là sự thật, cậu thích đâm thọc với Trình tổng thì cứ việc!” Nói xong, xoay người bỏ đi.
“Hạ Lữ…”


“Rầm…” Cửa phòng làm việc bị đóng sầm.
Trang Noãn Thần ngồi bệt xuống ghế, giơ tay xoa thái dương, sự việc sao lại diễn biến đến mức này chứ?
Buổi chiều, bệnh viện tư nhân phụ nữ.
Tường sơn màu hồng nhạt trở thành nét đặc trưng của bệnh viện này.


Trong phòng bệnh, ấm áp như xuân, bầu không khí thoang thoảng mùa hương hoa bách hợp.
“Chị nhận được không ít hoa, nhưng hoa do phụ nữ tặng là lần đầu tiên chị nhận đó.” Trên giường bệnh, chị Mai cười nhẹ, nói.


Trang Noãn Thần gọt táo, đưa cho chị, “Sớm biết vậy em tặng chị một đóa hoa hồng thì hay rồi, để niềm kiêu hãnh của chị tăng thêm một chút.” Cô vốn gọi điện cho chị Mai để nói về chuyện của Tề Viện Viện, dù sao chị ấy cũng là người bị hại, ít nhiều gì cũng phải nói với chị ấy, nhưng không ngờ chị Mai nhập viện, chỉ là viêm a-mi-đan dẫn đến sốt cao chứ không có gì nghiêm trọng.


“Thôi đừng, chị ghét màu sắc chói mắt của hoa hồng.” Chị Mai nháy mắt với cô, cười rất rạng rỡ.
“Đúng vậy, đỏ như máu ấy.” Cô cố ý nói.
“Đừng có mà mèo chê chó lắm lông thế, nếu bình thường em không chú ý chẳng phải cũng giống chị à.” Chị Mai cắn một miếng táo.


Trang Noãn Thần cười cười, chị Mai chính là người như vậy, rõ ràng là quan tâm đối phương, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người.
“Thế nào? Trong điện thoại em muốn nói gì với chị?”


Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, rồi đem chuyện Tề Viện Viện nói hết cho chị Mai, trong lúc nói, chị Mai không chen vào, đợi sau khi cô kể xong, chị mới nhẹ nhàng hỏi, “Nói như vậy, Hạ Lữ không thông qua sự đồng ý của em đã sa thải Tề Viện Viện?”
“Đúng vậy.” Trang Noãn Thần đáp.


Chị Mai không nói nữa, chỉ khẽ thở dài, đặt táo sang một bên.
“Hình như nghe xong chuyện của Tề Viện Viện, chị không kinh ngạc lắm thì phải.” Trang Noãn Thần thấy chị bình tĩnh nên hơi khó hiểu.
Chị Mai miễn cưỡng cười cười, “Lúc trước chị cũng nghi ngờ Tề Viện Viện.”


Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Chưa nghe chị đề cập qua, Trình tổng biết sự hoài nghi của chị không?”
Chị Mai lắc đầu.
“Vì sao?’ Trang Noãn Thần càng thêm khó hiểu, với năng lực của chị Mai, chị ấy muốn tra khẳng định có thể tra ra được chân tướng.


“Một là lúc ấy qua thực chị chẳng còn tinh lực và sức chịu đựng để tiếp tục ở lại công ty tra đến tận cùng, hai là…” Chị Mai nhìn cô, thấm thía nói, “Tìm một chỗ để khoan dung độ lượng đi.”
Trang Noãn Thần ngẩn ra.


“Con người quả thực có thể vì lợi ích mà làm ra cái chuyện trái với lương tâm, nhưng không ai thấy dễ dàng, có thể cho đối phương cơ hội thì cứ cho đi.” Chị Mai nói thật nhẹ.


“Mà nếu quả thực không khai trừ Tề Viện Viện, ai cũng không biết sau này chị ấy có thể làm ra chuyện gì nữa.” Trang Noãn Thần thử đứng ở góc độ của Hạ Lữ mà nghĩ.


Chị Mai lắc đầu, “Dù Tề Viện Viện có hư hỏng đến mức nào cũng sẽ không thể đi giết người phóng hỏa đúng không? Chẳng qua chỉ là hám lợi đen lòng, cứ nhắc nhở thích đáng với em ấy, chị nghĩ người có ngốc thì cũng biết về sau nên làm thế nào. Đương nhiên, cũng có lúc không linh nghiệm với người hồ đồ ngu xuẩn, đã cho cơ hội mà còn không biết quý trọng, thì lúc đó không nhất thiết phải dùng nữa.”


Trang Noãn Thần gật đầu, có chút đăm chiêu.
“Trình Thiếu Tiên là một người cực kỳ thông minh, chị nghĩ anh ta đã sớm phát hiện ra hành vi vượt quyền của Hạ Lữ.” Chị Mai nghĩ.
“Vậy giờ phải làm sao? Em không muốn để cho Hạ Lữ phải gặp phiền phức vì chuyện này.”


Chị Mai cười nhẹ, “Noãn Thần, em phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng chơi trò đấu trí so dũng với cấp trên của em, anh ta có thể ngồi lên vị trí đó, em cho rằng dựa vào cái gì? Mượn người bên cạnh em mà nói, có hai người đàn ông em tuyệt đối phải nâng cao tinh thần, đương nhiên, nâng cao tinh thần ở đây là không cần cố ý giấu giếm chuyện gì, đàn ông thông minh muốn nhìn thấu tâm tư em là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng thà ăn ngay nói thật, có thể hiệu quả sẽ rất tốt.”


Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Hai người đàn ông nào ạ?”
Chị Mai nhìn thẳng cô, chậm rãi nói. “Một người chính là cấp trên của em, Trình Thiếu Tiên. Người còn lại chính là ông xã em, Giang Mạc Viễn.”


Như bị sét đánh ngang tai, Trang Noãn Thần ngẩn ra hồi lâu mới hoàn hồn, “Có cần thêm một người nữa không?”
“Là nói chị à?” Chị Mai cười khẽ.
Trang Noãn Thần gật đầu, “Chuyện của em và Giang Mạc Viễn chẳng thể gạt được chị.”


“Là chị đảo mắt khắp nơi, dỏng tai nghe ngóng, nhưng trở lại chuyện chính thôi, chị sao có thể biết nặng biết nhẹ, cái gì nên nói cái gì không nên nói như hai người đàn ông đó chứ.” Chị Mai kéo tay cô qua, “Em nhất định phải tin lời chị nói, hai người đàn ông này bỏ ra bất cứ cái gì cũng không phải là đèn cạn dầu đâu, kỳ thực lúc trước nếu Giang Mạc Viễn không tạo áp lực, có thể chị sẽ không cho em nhúng tay vào hạng mục của Tiêu Duy, cấp trên của em là người đàn ông có năng lực và khôn kéo, lại thêm vào một người am hiểu sâu lòng người, sao em có thể chịu đựng nổi vậy?”


“Giang Mạc Viễn tạo áp lực?” Đây là lần đầu tiên Trang Noãn Thần nghe nói vậy, kinh ngạc đầy trong mắt.


Chị Mai cụp mắt, cười ảm đạm, “Có thể là chị hình dung có hơi quá lên, thực sự trước và sau khi đấu thầu chị đều lén đi gặp Giang Mạc Viễn, anh ta là người quang minh chính đại không nói dông dài, trực tiếp yêu cầu chị bảo em đến tranh hạng mục của Tiêu Duy, nếu không sẽ không ký hợp đồng, cũng không rót vốn.”


Trang Noãn Thần nghe mà ngẩn ngơ, cô đúng là không biết chuyện này.
“Lúc ấy, chị rất muốn làm hạng mục này, còn nữa, năng lực của em quả thực không kém, cho nên yêu cầu của anh ta cũng không tính là quá đáng.” Chị Mai nói thật lòng.


“Em biết, thủ đoạn xử lý sự việc của anh ấy có thể hơi…bá đạo.” Suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được từ này.


Chị Mai cười nhẹ, “Đúng rồi còn gì, thực ra cả Giang Mạc Viễn và Trình Thiếu Tiên đều là dạng đàn ông mạnh mẽ, Giang Mạc Viễn là dạng tấn công, còn Trình Thiếu Tiên là dạng lấy lui làm tiến, nói trắng ra là, hai người này cũng cỡ như nhau.”


“Trình tổng nhìn thế nào cũng là người rất khiên tốn.” Trang Noãn Thần đáp, lại nghĩ đến kỳ thực bề ngoài của Giang Mạc Viễn trông rất tao nhã, nhưng cô tin vào phán đoán của chị Mai, chị Mai lăn lộn nhiều năm trong giới này, nhìn người chuẩn xác hơn cô rất nhiều.


Chị Mai nhún vai, “Sự lợi hại của đàn ông không ở bề ngoài mà ở nội tâm.”
Cô có chút đắm chiêu.


“Thực ra Trình Thiếu Tiên đã sớm thưởng thức năng lực của em, nhưng lại sợ nếu một mình anh ta tự ra quyết định sẽ khiến cho đồng nghiệp trong bộ phận không phục, dù sao thì anh ta cũng phải cấp trên trực tiếp của em.”
“Chị Mai, em không hiểu ý chị lắm.” Cô hoài nghi.


“Nói thật, công ty truyền thông luôn thích bay nhảy, một khi chị đi rồi, chức vụ giám đốc này sẽ theo lệ mà tuyển người mới vào. Trình Thiếu Tiên đã nhìn thấy tâm tư muốn rời khỏi công ty của chị từ lâu, cũng đã sớm chọn sẵn người, chẳng qua chỉ mượn miệng của chị để nói ra thôi, như vậy anh ta có thể danh chính ngôn thuận thăng chức cho người mình đã chọn.” Chị Mai vỗ tay cô, “Người anh ta vẫn luôn muốn cất nhắc chính là em.”


“Dạ?” Trang Noãn Thần nghe mà ù ù cạc cạc, Trình Thiếu Tiên đúng là lao tâm suy nghĩ rồi.


“Khi em vì đoạn phim của chị mà rơi vào thế bị động, thực sự là Trình Thiếu Tiên luôn kiềm hãm lại lòng rục rịch của Angel, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, em cảm thấy tại sao tổng công ty lại không có động tĩnh gì nhiều?” Chị Mai cười cười nhìn cô.


Trang Noãn Thần nhìn vào mắt chị, trong đầu chợt lóe, bất giác nói, “Là Trình tổng…”


“Đúng vậy, bộ phận hoạt động gặp sự cố, anh ta là người trực tiếp đi trình bày với tổng bộ, lúc ấy nếu không phải anh ta vẫn luôn gánh áp lực từ cấp trên, chị nghĩ em cũng sẽ không có nhiều thời gian để xử lý sự cố đâu, nói không chừng đã bị Angel mượn cơ hội để đuổi khỏi công ty từ lâu rồi. Còn có lúc em đối mặt với áp lực của Tiêu Duy, thậm chí anh ta còn vận dụng tư quyền cho em điều phối dự án, mục đích chính là không để bộ phận các em bị công kích.”


Chị Mai nói đoạn, thở dài một hơi rồi tiếp tục, “Đương nhiên, trong chuyện này cũng có công lao của Giang Mạc Viễn, cùng ngày họp báo lại xảy ra chuyện, hơn nữa còn ở trước mặt cánh truyền thông, điều này hoàn toàn phạm vào tối kỵ, anh ta cũng phải bàn giao với tổng bộ, có thể nghĩ được lúc ấy anh ta cũng phải chịu không ít sức ép, còn có một điều chính là, lúc ấy chị vẫn luôn không hiểu, thực ra Tiêu Duy và Đức Mã ở nước ngoài luôn ở thế đối đầu nhau, là đối thủ cạnh tranh, sao anh ta lại không quan tâm đến sự phản đối của cổ đông, mà nhất định để cho chúng ta đấu thầu? Nghe nói lúc ấy còn có vài vị cổ đông lớn tuổi bất mãn với hành vi của anh ta, đích thân báo cáo đến tổng bộ, sau lại, khi chị nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, chị liền hiểu được nguyên nhân.”


“Nguyên nhân gì chị?” Trái tim cô bất giác lỗi nhịp, hoang mang.
Chị Mai nói trúng tim đen, “Anh ta có tình ý với em.”
Trang Noãn Thần mở to mắt, không phải vì Giang Mạc Viễn mà là vì lời nói của chị Mai, chuyện này… chị ấy cũng có thể nhìn ra được à? Ánh mắt quá sắc bén rồi.


“Đừng trách chị nhiều chuyện, mà là ánh mắt của Giang Mạc Viễn nhìn em quá rõ ràng.” Chị Mai vội thừa nhận, “Một người đàn ông làm việc luôn trầm ổn như anh ta mà động tình, chắc chắn chính là như vậy. Còn nữa, chị biết lúc đó đẩy em ra là bất nhân bất nghĩa, nhưng khi chị biết anh ta đối với em hoàn toàn là sự yêu thích và say đắm của đàn ông đối với phụ nữ, thì chị cũng chẳng lo lắng lắm.”


Trang Noãn Thần lại trố mắt nhìn chị, với lấy quả căm bóc vỏ, “Hóa ra chỉ có mình em là chẳng biết gì.”


“Giao thiệp với hai người đàn ông này, không phải người trăm năm tu hành đúng là không xong, mượn chị của hiện giờ mà nói, muốn hoàn toàn đoán được tâm tư của Trình Thiếu Tiên và Giang Mạc Viễn căn bản là không làm được.” Chị Mai giơ hai tay lên đầu hàng.


Trang Noãn Thần tách múi cam ra đưa cho chị, “Trước tiên không nói đến Giang Mạc Viễn, hiện giờ em chỉ lo chỗ Trình tổng, nếu nói như vậy, anh ấy có ý định gì với Hạ Lữ không?”


“Trình Thiếu Tiên không vạch trần em ngay chính là không định truy cứu chuyện này, em cũng đừng ngớ ngẩn đi khua nòng súng nữa.” Chị Mai tước sơ cam, dặn dò cô, “Hiện giờ người em nên lo là Hạ Lữ, hành vi vượt quyền thế này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nếu không giải quyết thỏa đáng, quan hệ của em và Hạ Lữ sau này sẽ tràn ngập nguy cơ.”


“Em sẽ chú ý.” Trang Noãn Thần gật đầu, tính tình Hạ Lữ luôn nóng này, cách xử lý chuyện này đúng là phong cách của cậu ấy.
Đáy mắt chị Mai đầy ý cười, lấy cam từ từ ăn, lát sau đột nhiên hỏi cô, “Thực ra em có nghĩ đến chuyện từ chức hay không?”


“Dạ không.” Trang Noãn Thần không hề nghĩ ngợi, đáp ngay, “Tuy rằng cũng đã có vài người hỏi em vấn đề này.”
“Chị nghĩ một trong số đó có Giang Mạc Viễn?” Chị Mai quan tâm hỏi.
Trang Noãn Thần gật đầu, cũng không muốn giấu chị.


“Yêu cầu của anh ta không hề quá đáng, xét ở góc độ người chồng, nhất là một người đàn ông có sự nghiệp thành công như anh ta, đương nhiên hy vọng có người vợ chờ anh ta về nhà, mà không phải là người vợ suốt ngày cứ ở bên ngoài tiếp đãi khách hàng. Nói thật, Noãn Thần, em đúng là rất hạnh phúc, nhìn ra được toàn bộ tâm tư của Giang Mạc Viễn đều đặt trên người em, nếu không cũng sẽ không vì em mà làm nhiều chuyện như vậy.”


“Em biết mà.” Trong lòng cô làm sao không thấy tràn đầy cảm kích và động lòng chứ?
“Vậy em nghĩ thế nào? Ai cũng nói phụ nữ giỏi không bằng lấy được chồng giỏi.” Chị Mai nhìn cô.


Trang Noãn Thần lại cười nhẹ, hỏi lại, “Em lại nghĩ chị cũng có rất nhiều cơ hội để gả vào hào môn đó?”
“Ờ, chỉ tiếc là không người nào mà chị thích hết.” Chị Mai thở hắt ra, “Cho nên cô độc sống nốt quãng đời còn lại chính là số mệnh của chị.”


“Cái này chẳng qua chỉ là kiếm cớ.” Trang Noãn Thần lắc lắc tay chị, nhấn mạnh, “Em nghĩ, giữa hai lựa chọn lấy một đại gia làm phu nhân và tự biến mình thành đại gia, chị có khuynh hướng chọn vế sau.”


Chị Mai cười nhìn cô, đáy mắt lủi qua sự khen ngợi, “Không tồi nhé, bắt đầu học được nhìn thấu lòng người rồi.”
“Bởi vì em cũng có suy nghĩ như vậy mà.” Trang Noãn Thần cười cười.
“Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu chị thích em.” Chị Mai cũng cười theo.


Trong phòng bệnh, ánh nắng ấm áp lan tràn…