Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 22: Làm khó anh

Ăn một bữa cơm no nê.
Trang Noãn Thần điển hình là người như vậy, nếu trong tay có ba trăm ngàn, bảo cô chọn mua đồ hay mua thức ăn, dưới tình huống trong hai chọn một, cô nhất định sẽ chọn điều thứ hai.


Giang Mạc Viễn cho rằng cô quá gầy, ăn xong bữa tối còn gọi thêm rất nhiều món tráng miệng, sau đó Giang Mạc Viễn mới phát hiện ra một chân lý, mặc dù cô ăn khỏe cũng là con sâu đồ ngọt siêu cấp, nhưng ăn thế nào cũng không mập.


Cô trái lại cảm thấy không sao, Giang Mạc Viễn thì có chút đau lòng khi thấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, trên đường đi tới nhà để xe luôn nắm chặt tay cô, còn nói sợ rằng một cơn gió thôi cũng sẽ thổi bay cô đi mất, khiến cô giận dỗi ước gì có thể đánh anh một trận.


Ban đêm, bên ngoài trời lạnh, bên trong lại ấm áp.
Giang Mạc Viễn tắm xong, đi về hướng phòng ngủ trên lầu, chỉ quấn khăn tắm quanh thắt lưng, chưa sấy khô tóc, bọt nước nhiễu xuống, có vài giọt rơi trên đầu vai, lại men theo hình dáng cơ ngực rõ rệt chậm rãi chảy xuống, phát sáng dưới ánh đèn.


Pha một ly sữa ấm đặt trên đầu giường, ngồi xuống.
Sau khi đợi hơn nửa tiếng, rốt cục cũng ngồi không yên, đứng lên đi đến trước cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa, “Noãn Noãn?”
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nói nhỏ nhẹ, “Em đang ở trong.”


“Đừng tắm lâu quá, sẽ bị choáng đó.” Giang Mạc Viễn đứng bên ngoài cửa phòng tắm, dịu dàng dặn dò một câu.
“Dạ…” Giọng nói của Trang Noãn Thần có vẻ yếu ớt.


Giang Mạc Viễn xoay người chuẩn bị quay lại giường, mới vừa đi hai bước liền cảm thấy không đúng lắm, lại đi ngược trở về, gõ nhẹ, “Noãn Noãn?”
Trong phòng tắm không có động tĩnh.
Anh nhíu mày, trực tiếp mở cửa xông vào.


Trong phòng tắm, Trang Noãn Thần cuộn mình như con chim cút ngồi trên bồn cầu, cau mày, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay giờ đây tái nhợt như tờ giấy, ngay cả màu môi cũng bợt đi, tóc dài tung xõa, sau khi thấy anh bước vào, trong mắt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.


“Làm sao vậy?” Giang Mạc Viễn bị dáng vẻ này của cô làm sợ hết hồn, sải bước đi đến.
“Đừng đừng đừng, anh đừng đến đây.” Cô nhanh chóng ngồi thẳng người lên, xua tay về phía anh.
Chân của Giang Mạc Viễn đang lơ lửng giữa không trung, giật mình hạ xuống, “Noãn Noãn?”


“Anh… Anh ra ngoài đi.” Vẻ xấu hổ lấp đầy trong mắt cô.
“Rốt cục là sao vậy? Em khó chịu chỗ nào?” Giang Mạc Viễn thấy cô như vậy liền đau lòng, tròng mắt nhuốm màu khẩn trương, “Em đau bụng à?”
“Em, em…” Trang Noãn Thần ấp úng, mím môi, “Không có gì.”


Giang Mạc Viễn cố đè nén không đi đến gần cô, “Anh đưa em đi bệnh viện.” Nói xong duỗi tay ra muốn kéo cô lên.
“Đừng…” Cô vội ngăn lại, “Không cần đi bệnh viện phiền phức như vậy.”


“Vậy em nói cho anh biết rốt cuộc là khó chịu làm sao? Sao lại ngồi ở đó?” Giang Mạc Viễn cúi người nhìn cô, mắt đối mắt với cô.
Gương mặt tái nhợt của cô thoáng ửng đỏ, hồi lâu mới nói ra nguyên nhân, “Em, em… hôm nay đến kỳ sinh lý.”


Anh ngẩn ra, có lẽ lúc đầu chưa kịp phản ứng, đợi sau khi hiểu được mới bừng tỉnh, nhịn không được cười cười, “Quay về giường nằm nhé, đừng để bị cảm.”
“Không được đâu…” Cô thật muốn chết quách đi cho rồi, “Em, em quên mua… băng vệ sinh rồi.”


“Hả?” Lần này, ngay cả Giang Mạc Viễn lâu nay luôn trầm tĩnh cũng biết kinh ngạc như mọi người, gương mặt khôi ngô thoáng ngẩn tò te.


Trang Noãn Thần dứt khoát gục đầu xuống, ước gì có cái lỗ để chui vào, đây cũng là nguyên nhân cô lần lữa không ra khỏi phòng tắm, cô làm thế nào mà ra ngoài được?


Ngược lại, Giang Mạc Viễn lại rất nhanh thích ứng, đứng nhìn cô chốc lát, sau đó liền trực tiếp đi đến bế bổng cô lên, ra khỏi phòng tắm.
“Trời ạ, mau buông xuống, rất bẩn…” Trang Noãn Thần không ngờ tới anh sẽ làm vậy, hoảng hốt kêu to.


“Chẳng lẽ em muốn ngồi trên bồn cầu suốt đêm?” Trong mắt anh chứa đầy ý cười, dứt khoát đặt cô xuống giường.
Trang Noãn Thần không dám ngồi.
Anh lại xoay người đi lấy cuộn giấy vệ sinh đến, cẩn thận trải ra.
“Như vậy cũng không được, lỡ như dây vào giường thì sao?” Trang Noãn Thần lắc đầu.


“Bẩn thì bẩn có sao đâu.” Giang Mạc Viễn dứt khoát tuyên bố, bắt cô nằm trên giường, “Giờ uống hết sữa đã, trước khi anh về đừng lộn xộn.”
“Anh muốn đi đâu à?” Trang Noãn Thần xoay mặt qua nhìn anh.


Anh cúi người, hai tay đặt hai bên sườn cô, cười nhẹ, “Bình thường kỳ sinh lý của em mất mấy ngày?”
“Khoảng bốn năm ngày.” Cô ngượng ngùng đáp.
Giang Mạc Viễn cười, “Cho nên em không thể ngồi trên bồn cầu đợi suốt bốn năm ngày được.”


Nghe vậy, cô tròn mắt kinh ngạc, “Anh muốn mua băng vệ sinh giúp em?”


Không phải cô chưa từng có ý định này trong đầu, nửa tiếng trước còn đang chần chờ cân nhắc xem có nên mở miệng nhờ anh giúp đỡ không, nhưng thế nào cũng không mở lời được. Cô biết chắc hẳn anh sẽ không từ chối, nhưng để cho một người đàn ông như vậy đi mua đồ dùng phụ nữ, có thể không cảm thấy xấu hổ ư?


Giang Mạc Viễn bị dáng vẻ của cô chọc cười, đứng lên, “Hết cách rồi, anh không đi mua thì phải làm sao? Cho dù nhờ người làm giúp đỡ thì cũng phải đợi đến ngày mai.”


“Anh… Cám ơn.” Cô xấu hổ muốn chết, lại ngẩng đầu lên, “Anh biết mua loại nào không” Hỏi xong lại cảm thấy quá ngốc nghếch.
Giang Mạc Viễn cười nói, “Đương nhiên là không biết rồi, cho nên em phải nói với anh.”


“Cái đó… Giúp em mua loại dùng ban đêm là được, tốt nhất là siêu mỏng. Loại dùng ban ngày để ngày mai em tự mua.” Trang Noãn Thần nói xong nhìn thấy anh có vẻ mù mờ nên lại vội nói thêm, “Trên bao bì có ghi rõ, lúc mua anh xem một chút là được.”


Giang Mạc Viễn nghe mà chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu, mua băng vệ sinh thôi mà, chắc sẽ không khó bằng chuyện đầu tư đâu nhỉ?
Mặc áo vào, cầm lấy chìa khóa xe liền ra cửa.


Khi thấy đèn xe quét qua cửa kính, Trang Noãn Thần lúc này mới tựa vào đầu giường, tay nhắm chặt từ từ mở ra, trong lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt là bột phấn hơi khô lại.
Khẽ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng phủi bột phấn đi.


Cô vào phòng tắm vốn định lén uống thuốc cho hôm nay, không ngờ lại đến kỳ nguyệt san, nên ném viên thuốc vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay vào trong bồn cầu.
Tựa vào đầu giường, Trang Noãn Thần cắn môi.
Chỉ mong rằng, chuyện cô lén uống thuốc tránh thai đừng bị anh phát hiện ra…
***


Xa chạy khá xa, cuối cùng dừng lại ở trước siêu thị tiện lợi 24 giờ.
Giang Mạc Viễn xuống xe, đi thẳng vào trong.
Lúc này người đi siêu thị không nhiều lắm, chỉ lác đác mấy người, có lẽ là người ở gần đây.


Lúc anh đẩy cửa vào, cô bán hàng vô cùng niềm nở, hai mắt phát sáng dõi theo anh, “Anh cần mua gì?” Siêu thị tự do, không phải thấy ai cũng nhiệt tình như vậy.
Giang Mạc Viễn chỉ chuyên tâm nghĩ đến chuyện băng vệ sinh, hơi xấu hổ, thản nhiên nói, “Tôi tự chọn là được rồi.”


Cô bán hàng có vẻ thất vọng.
Đảo quanh một vòng qua mấy hàng kệ, rốt cục cũng nhìn thấy hàng kệ ở giữa bày nhiều gói băng vệ sinh đủ màu sắc, nhưng lại bất giác cảm thấy căng thẳng. Giơ tay xấu hổ sờ chóp mũi, vừa ngước lên, một khách hàng nữ trung niên cũng đi về hướng bên này.


Anh hết hồn, xoay gót chân đột ngột chuyến hướng, quay người lại, kệ trước mắt là vật dùng hằng ngày.
Nữ khách hàng trung niên đi ngang qua anh, hoài nghi nhìn thoáng qua.


Giang Mạc Viễn vội vàng đưa tay vớ đại mấy món vật dụng hàng ngày làm bộ như đang lựa chọn, thực tế thì đuôi mắt lại quan sát chị kia xem khi nào thì rời khỏi.


Thế nhưng, nữ khách hàng này cũng chọn băng vệ sinh, đứng trước kệ hàng khoảng hơn mười phút, hai chân Giang Mạc Viễn đều đứng đến tê rần, còn căng thẳng sợ đứng hoài một chỗ sẽ bị nghi ngờ, đành phải nhanh chóng chạy đến kệ đối diện tùy tiện chọn vài thứ, rốt cục thì anh cầm gì anh cũng không biết nữa, mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn trên người vị nữ khách hàng kia.


Ngẩng đầu liếc mắt nhìn quanh.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Có camera, cho dù anh cẩn trọng đến thế nào thì vẫn có thể bị chụp lại.
Cuối cùng thì nữ khách hàng kia cũng chọn xong và đi tính tiền.


Giang Mạc Viễn thấy không có khách hàng nào vào nữa, cầm giỏ mua sắm trực tiếp sải bước đến kệ đặt băng vệ sinh, nhấc mắt, liếc một cái liền há hốc mồm!
Trên kệ đặt đầy băng vệ sinh, màu sắc gói nào cũng sặc sỡ, anh nhìn mà hoa cả mắt.


Trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của Trang Noãn Thần: mua loại dùng ban đêm, siêu mỏng…
Anh nghĩ sẽ dễ tìm lắm, không ngờ lại thành vấn đề khó khăn.


Cho đến tận hôm nay, ngay lúc này, Giang Mạc Viễn mới nhận ra rằng phụ nữ tuyệt đối là loài động vật cao cấp có tính nhẫn nại vô cùng, có thể đứng trước nhiều loại băng vệ sinh thế này chọn ra được một loại dành cho mình, nhìn thấy nhiều gói thế này, sao có thể ung dung bình tĩnh đứng ở chỗ này lựa chọn?


Làm ăn nhiều năm như vậy, tự nhận chẳng có chuyện gì có thể làm khó anh, hôm nay xem như đã có rồi.
Cửa siêu thị vang lên một tiếng đing, lại có người đi vào.


Điều này khiến Giang Mạc Viễn ngay cả thời gian cân nhắc cũng không có, anh không muốn bị người khác xem mình là kẻ cắp mà bắt lại. Không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm gói băng vệ sinh trên kệ, cũng không quan tâm là dùng ban ngày hay ban đêm, siêu mỏng hay siêu dày, toàn bộ bỏ hết vào giỏ mua sắm, gần như tất cả mỗi loại trên kệ anh đều lấy hết.


Lúc đến chỗ thanh toán, cô bán hàng lại mỉm cười nhiệt tình với anh.
Giang Mạc Viễn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đặt giỏ mua sắm lên bàn, nhưng anh nhanh chóng cảm thấy hối hận.


Sau khi cô bán hàng nhận lấy cũng chưa xem bên trong là gì, chuẩn bị quét mã vạch, trút mọi thứ lên bàn, rồi lúc cô bán hàng nhìn thấy liền ngạc nhiên, sau đó là giương mắt nhìn anh.


Mấy từ như mất tự nhiên, lúng túng đã sớm không còn từ khi sự nghiệp của anh càng lên càng cao, trên thương trường anh có thể ứng phó tự nhiên, đối mặt với sự khiêu chiến nào cũng có thể bày mưu tính kế, nhưng là, giờ khắc này, đối mặt với một đống băng vệ sinh màu sắc sặc sỡ, hơn nữa còn bày đầy trên bàn thế này, anh lại rất muốn lao ngay ra khỏi siêu thị, xem như chuyện này chưa từng xảy ra.


Điều tồi tệ hơn chính là, người khách hàng mới vào lúc nãy cũng đến quầy tính tiền, là một cô gái trẻ, nhìn thấy cảnh này cũng hơi giật mình nhìn Giang Mạc Viễn.
Cô bán hàng nén cười, hắng giọng, “Anh ơi, anh mua hết chỗ này à?”


“Ừm, tính tiền đi.” Giang Mạc Viễn ra vẻ bình tĩnh, hạ giọng nói.
Cô bán hàng không nói gì, vừa quét mã vạch vừa trộm nhìn anh.
Giang Mạc Viễn vẫn cúi đầu, cái nào quét xong liền lập tức nhét vào túi lớn.


Đợi sau khi anh tính tiền xong, cô gái trẻ đứng bên cạnh đột nhiên nói, “Làm bạn gái của anh thật là hạnh phúc.” Rõ ràng mang ý hâm mộ tán thưởng.
Giang Mạc Viễn hơi ngạc nhiên, lát sau mới cười nhẹ, “Là bà xã tôi.” Nói xong câu này, liền cầm đồ đi khỏi.
Hết chương 22