Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 3 - Chương 17: Tháo bỏ lớp ngụy trang tao nhã

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm vào máy tính, ánh sáng trên màn hình hắt ra, chiếu lên gương mặt mỏi mệt của cô.
“Chị Mai chỉ là muốn chúng ta làm tốt công việc hơn mà thôi.” Nhẹ nhàng buông một câu, có hơi yếu ớt.


“Là bộ phận truyền thông xảy ra vấn đề mà, có liên quan gì đến chúng ta? Con nhỏ Tề Viện Viện này lại đến, sau này hạng mục biết phải nghe ai?” Hạ Lữ bất mãn.
Trang Noãn Thần vừa định lên tiếng, sau lưng truyền đến tiếng của Tề Viện Viện…


“Hạ Lữ, nói xấu sau lưng người khác thì có bản lĩnh gì chứ hả? Nếu cô thấy bất mãn thì cứ tìm chị Mai lý luận đi.”


Giọng điệu rất không có thiện cảm, bề ngoài như nhằm vào Hạ Lữ, thực ra là nói cho Trang Noãn Thần nghe. Từ khi Tề Viện Viện bị Trang Noãn Thần cướp mất quyền dự thầu ở Tiêu Duy, liền có chút không cam lòng, trong lời nói lúc nào cũng châm chích, dù sao trước kia Trang Noãn Thần cũng là cấp dưới của cô ta, đột nhiên lên ngang hàng nên trong lòng đương nhiên thấy khó chịu.


Hai người quay lại, thấy Tề Viện Viện đứng sau lưng, ngang nhiên hất hàm nhìn hai cô cười lạnh.
Hạ Lữ đâu phải tay vừa, lửa giận đầy bụng không có chỗ trút, đúng lúc tên đầu sỏ gây nên chuyện xuất hiện, súng đã lên nòng nên trực tiếp khai hỏa…


“Tề Viện Viện, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chủ động đưa đầu cho người ta mắng đó! Cũng may là cô nói người khác bàn tán sau lưng cô, dù tôi có ác mồm ác miệng cỡ nào cũng đâu có thiếu đạo đức bằng cô chứ? Không phải cô thích ton hót về chuyện của Trang Noãn Thần ở trước mặt chị Mai à? Vậy thì cô có bản lĩnh gì? Nếu có bản lĩnh cô đã sớm giành được quyền dự thầu rồi, hiện giờ lại đi dùng ba cái thủ đoạn thối tha sao!”


“Hạ Lữ, miệng mồm mày sạch sẽ một chút đi! Mày đang chửi ai vậy?” Tề Viện Viện lên giọng, xỉa vào cô.


“Mày xỉa ai vậy?” Hạ Lữ sấn tới hất tay cô ta, giận dữ nói, “Bà đây nói xấu sau lưng mày đó, dù thế nào thì chính mày là đứa muốn ăn chửi, là đứa đê tiện chơi xỏ sau lưng người khác, thì sao!”
“Con ngu này mày đang chửi ai vậy…”
“Tao chửi con ngu mày đó, thì sao nào…”


Trang Noãn Thần sắp phát điên lên, trước mặt đông người như vậy, hai cô gái ăn mặc lịch sự lại ăn nói thật khó nghe, cô kéo bên này cũng không được, khuyên bên kia cũng không xong, Hạ Lữ và Tề Viện Viện đều hăng máu, tất cả đồng nghiệp ở xung quanh đều đứng hết lên xem náo nhiệt, Cao Doanh bên cạnh còn châm dầu vào lửa, “Hạ Lữ nói hay lắm, mắng chết cô ta đi!”


“Cậu im đi.” Trang Noãn Thần tức giận lôi Cao Doanh lại, nạt một câu, đúng là người sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà.
“Đủ rồi, đừng cãi nữa!” Cô cố sống có chết tách hai người ra.


“Hạ Lữ, tao nói cho mày biết, đừng tưởng ra mặt bênh vực bạn bè là hay lắm, loại như vậy là gì biết không? Chính là một con ngu không biết đầu đuôi ngọn ngành gì.” Tề Viện Viện chửi lớn, hung tợn trợn mắt với Hạ Lữ, “Mày cho rằng Trang Noãn Thần có bản lĩnh giành được dự án của Tiêu Duy à? Cô ta và CEO của Tiêu Duy liếc mắt đưa tình cũng không phải ngày một ngày hai, còn không phải cô ta dựa vào hắn mới giành được dự án sao? Tại mày ngớ ngẩn mới cạnh tranh với cô ta, mày tranh được không? Người ta đã sớm ở trên giường thủ thỉ với nhau rồi, kết quả thế nào? Không phải bộ phận mày bị thua đó sao? Mày cho rằng cô ta để mày đến bộ phận một là vì tình cảm bạn bè với mày sao? Tao khinh! Bất quá cô ta chỉ thương hại mày, là cần nhân lực, là cần cái người tội nghiệp như mày ở bên cạnh để hầu hạ cô ta thôi!”


Sau khi hung tợn tuôn ra mấy lời khó nghe xong, tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí xung quanh dường như cũng lặng ngắt như tờ.


Vài giây sau, Hạ Lữ xắn áo vung mạnh tay lên, lại bị Trang Noãn Thần ngăn lại, tất cả mọi người đều nhìn ra được vẻ nghiêm trọng và nét sa sầm trên mặt cô, ngay cả Tề Viện Viện cũng phát hiện ra, ngậm miệng lại không tiếp tục mắng chửi lung tung nữa.


Trang Noãn Thần từ từ đi lên trước, mặt cô gần như dí sát vào Tề Viện Viện mới dừng chân lại, cô mở miệng, giọng nói lạnh băng…
“Tề Viện Viện, xin hỏi, con mắt nào cô nhìn thấy tôi và CEO của Tiêu Duy liếc mắt đưa tình?”
“Tôi…”


“Còn nữa, xin hỏi, lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi thương lượng dự án đấu thầu với anh ta ở trên giường?”


“Mọi người ở Tiêu Duy đều nói vậy!” Tề Viện Viện nói xong bèn hít sâu, lấy hết can đảm đối mặt với cô. Cho đến nay mọi người đều nghĩ rằng Trang Noãn Thần không dám lên tiếng, bình thường cô cũng không nói lời nào, bộ dạng như vậy cô ta chưa từng thấy qua.


Trang Noãn Thần cười lạnh, “Cô làm PR hay làm đội chó săn? Tề Viện Viện, cô là quản lý khách hàng cao cấp đó, chính mình không có bản lĩnh thì đừng tìm đại chậu phân ụp lên đầu đối phương, cô có ý gì? Nếu cô cảm thấy có thể dùng cách đó để giải quyết vấn đề với khách hàng, vậy thì cô đi làm đi, có thể làm được thì xem như cô có bản lĩnh! Tề Viện Viện, không cần nói lời thừa đâu, nếu cô đi tiếp khách vì công ty nhận được hợp đồng mười triệu tệ, Trang Noãn Thần tôi sẽ giơ ngón cái lên bội phục cô, thế nào?”


“Noãn Thần, cậu nhìn nó đi, với bộ dạng của nó hả, khách hàng nào lại mù đến vậy chứ?” Hạ Lữ buông lời khiêu khích.
Tề Viện Viện giận dữ đến nỗi mặt trắng bệch, trừng mắt muốn chửi lại Hạ Lữ, Trang Noãn Thần lại cướp lời…


“Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, đừng có suy bụng ta ra bụng người. Tôi và Hạ Lữ là bạn thân từ thời đại học, tình cảm bạn bè này cho dù cô không có cũng xin cô hãy tôn trọng một chút, đừng dùng bụng dạ hẹp hòi và tầm nhìn hạn hẹp như ếch ngồi đáy giếng của cô đến bình phẩm lung tung!”


“Trang Noãn Thần cô…”


Tề Viện Viện tức đến nổ đom đóm, đang muốn cự lại, nhưng thấy chị Mai đang đi tới, bên cạnh còn có Angel đang bày vẻ mặt xem trò hay, sắc mặt chị Mai khó coi đến cực điểm, hiển nhiên là đã nghe được lời nói của Trang Noãn Thần, nhìn thấy được vẻ trầm trọng khác thường xẹt qua trong mắt chị ấy.


Tất cả mọi người không ai dám lên tiếng.


Bên ngoài không ai không biết người làm quảng cáo luôn luôn chú ý giữ gìn hình tượng của bản thân nhất, bất luận là bên ngoài hay trong công sở, ăn vận lịch sự đẹp đẽ, hàng hiệu ướm thân đương nhiên là bình thường, cách nói chuyện của mỗi người cũng phải coi trọng kỹ năng và tiết chế, tượng trưng cho hình tượng người phụ nữ thời thượng nhất và đặc biệt nhất. Nhưng hôm nay, Tề Viện Viện cùng Hạ Lữ đều xé đi lớp ngụy trang ấy, phơi bày vẻ chanh chua hung hãn như dân chợ búa, chị Mai muốn giữ im lặng cũng khó.


Thật lâu sau, chị Mai áp chế cơn giận, giọng điệu nghiêm túc, “Tề Viện Viện, Hạ Lữ, vào phòng làm việc của tôi!”
Trang Noãn Thần vừa nghe liền sốt ruột, vội vàng bước đến, “Chị Mai, chuyện này bởi do em mà ra, Hạ Lữ chỉ ra mặt bênh vực em, cậu ấy…”


“Muốn ra mặt à?” Chị Mai lạnh lùng nhìn cô, “Trang Noãn Thần, cô nhớ kỹ cho tôi, bất cứ khi nào làm chuyện gì, không tới phiên cô nói chuyện thì ngậm miệng lại cho tôi, làm tốt chuyện của cô đi! Còn nữa…” Cô đảo quanh một vòng, giọng nói chứa sự cảnh cáo, “Trình tổng đi công tác sắp về rồi, tốt nhất các người quản kỹ cái miệng của mình, nếu chuyện này lọt vào tai của Trình tổng, đừng trách tôi trở mặt không nhìn người!” Sau khi nói xong, ánh mắt rơi vào trên người Angel.


Angel cười khẩy, nhún nhún vai không nói gì, xoay người nhường đường.
Chị Mai xoay người rời đi.
“Chị Mai…”
“Noãn Thần, yên tâm đi.” Hạ Lữ cản Trang Noãn Thần lại, nhẹ nhàng nói.
Trang Noãn Thần cầm tay cô, áy náy nói, “Xin lỗi cậu nha…”


“Nói gì vậy? Còn nói với mình mấy câu như vậy thì mình giận cậu đó.” Hạ Lữ tươi cười.
Tề Viện Viện đi ngang qua người hai cô, hừ lạnh một tiếng, “Giả tạo!”


Hạ Lữ lườm cô ta, sải bước đi về phía phòng làm việc của chị Mai, lúc đi ngang qua người Tề Viện Viện còn dùng vai huých cô ta một cái.
Trang Noãn Thần xụi lơ ngồi xuống ghế, cãi nhau ầm ĩ như vậy, cô không còn lòng dạ nào làm việc nữa.


Đồng nghiệp ở xung quanh thấy hết trò xem rồi liền giải tán, Cao Doanh lấy bịch sô cô la từ tủ thức ăn vặt trong phòng trà nước đưa cho cô, “Nghe nói sô cô la có thể khiến tâm trạng thoải mái, ăn chút đi, đừng bực nữa.”


“Cám ơn cậu.” Trang Noãn Thần lấy bịch sô cô la qua, ủ rũ, “Thật ra mình đâu có bực gì, chỉ là lo cho Hạ Lữ thôi.”


“Con người chị Mai cũng không phải không biết lý lẽ, khẩu xà nhưng tâm Phật, nhiều lắm cũng chỉ trách mắng mấy cô ấy vài câu thôi.” Cao Doanh nhìn Trang Noãn Thần cười cười, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu bên Tiêu Duy đã lan truyền như vậy, chi bằng cậu tương kế tựu kế.”


“Tương kế tựu kế cái gì?” Trang Noãn Thần nhíu mày.
Cao Doanh cười rạng rỡ, “Dứt khoát cua luôn Giang tổng đi, hai người cặp bồ với nhau, sẽ không ai dám lời ra tiếng vào nữa.”
Vừa dứt lời, bịch sô cô la liền bay tới.
***
Sau khi tan ca, Trang Noãn Thần vội vàng chạy đến trạm xe buýt.


Gió thu lạnh lẽo, cô bất giác kéo áo khoác, lại bọc kín khăn choàng cổ lại, mái tóc bị gió thổi tung có hơi tán loạn, lỗ tai bị lạnh đến nỗi không còn cảm giác. Nhưng đang đi, một chiếc xe bỗng thắng kít trước mặt cô!


Trang Noãn Thần giật mình, suýt nữa đâm sầm vào chiếc xe, dừng chân lại, kính xe hạ xuống, để lộ vẻ mặt nghiêm trang của Cố Mặc.
Người bất ngờ xuất hiện khiến cô hóa đá tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì.


Cố Mặc ngoảnh đầu nhìn cô, vẻ mặt nhìn thoáng qua có chút lạnh lùng, ra lệnh ngắn gọn, “Lên xe!”
Trang Noãn Thần mơ màng, bất giác lui về phía sau từng bước một.
“Còn dám chạy thử xem! Anh sẽ trực tiếp đè lên người em!” Cố Mặc cao giọng, gần như gầm nhẹ.


Thấy vậy, Trang Noãn Thần cũng không dám lấy cứng chọi cứng với anh nữa, đành phải ngoan ngoãn lên xe.
Sau khi thắt dây ăn toàn xong, cô khẽ hỏi, “Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Bệnh viện!”
“Hả?”
“Mẹ anh muốn gặp em.” Cố Mặc giận dữ nói.


Trang Noãn Thần trừng lớn hai mắt, ngay sau đó nhanh chóng tháo dây an toàn mở cửa xe…
“Không phải em cũng đến bệnh viện thăm ba em sao?” Ở phía sau, Cố Mặc lạnh lùng buông ra một câu.
Bàn tay đột nhiên dừng lại.


“Anh… sao anh biết ba em nằm viện?” Cô ngạc nhiên hỏi, không thể là dì Cố được, là mẹ cô thấy dì Cố, nhưng hai người không chào hỏi nhau mà.
Cố Mặc nghiêm mặt không trả lời, chồm qua thắt lại dây an toàn cho cô, sau đó khởi động xe.


Xe đột nhiên tăng tốc, Trang Noãn Thần không thể không bắt lấy tay vịn trên nóc xe.
Theo bản năng nhìn qua Cố Mặc ở bên cạnh.
Vẫn comple giày da bóng loáng như lần trước gặp mặt.


Nói thật, vẫn là anh mặc áo sơ mi trắng đẹp hơn, tuy rằng lúc trước anh mặc đồ trắng cũng không giấu được dáng vẻ lạnh lùng, nhưng ít ra người khác còn muốn đến gần. Còn Cố Mặc ở trước mắt, ăn vận không còn tùy tiện như sáu năm trước nữa, nhưng cái vẻ lạnh lẽo từ trong xương lạnh ra này, bảo cô muốn đến gần cũng khó…