Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 2 - Chương 2: Phản kích của nhóm cổ đông

Tiêu Duy Quốc Tế, đại hội cổ đông truyền hình nghiêm túc mà nặng nề kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ.


Tà dương ngoài cửa sổ lặn xuống, dắt phần đuôi cuối cùng chìm dần vào biển mây, chút nắng còn sót lại rải rác hắt vào, nhợt nhạt chiếu lên sườn mặt nghiêm nghị nặng trĩu của Giang Mạc Viễn, sự sắc bén thay thế cho vẻ ôn hòa thường ngày trong mắt. Trong phòng hội nghị, anh ngồi ngay ngắn, sau khi thông báo trị số thành tích của 6 tháng đầu năm cho các vị cổ đông, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.


Tiêu Duy khởi nghiệp từ việc sản xuất phụ tùng xe hơi, tiền thân chỉ là công ty gia đình. Trải qua mấy năm phát triển, công ty quyết định bổ nhiệm một quản lý chuyên nghiệp xuống nhằm mở rộng mô hình sản xuất theo dây chuyền. Ban đầu, lúc Giang Mạc Viễn đến nhậm chức, mấy người đồng sáng lập ra Tiêu Duy thấy anh còn trẻ nên từng ôm thái độ chần chừ. Nhưng khi anh nhậm chức không bao lâu liền bắt đầu quyết đoán, phát huy khả năng huy động vốn, sở trường điều hòa tài chính của anh thúc đẩy Tiêu Duy trong thời gian ngắn nhất từ nội tự chủ đến phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng (IPO: Initial Public Offerings, thuật ngữ tài chính).


Những người sáng lập Tiêu Duy Quốc Tế cùng nhân viên gạo cội đều có cổ phiếu của công ty trước khi công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, các cổ đông có số cổ phiếu cao hơn được triệu tập tại đại hội cổ đông. Tuy thái độ của họ đôi khi vẫn có chút nghi kỵ với vị tổng giám đốc điều hành (CEO) từ đâu chui ra này của Giang Mạc Viễn, nhưng đối với năng lực làm việc của anh, bọn họ cũng không có ý kiến gì.


“Mạc Viễn, đối với đề xuất hoạch định Tiêu Duy thành một tập đoàn đầu tư mang tính chiến lược của anh, chúng tôi cũng đã từng xem xét tổng thể, nếu thực sự có thể mang đến hiệu quả và lợi ích cho cổ đông và người đầu tư cổ phiếu, đương nhiên chúng tôi không có ý kiến. Nhưng lo lắng là vẫn phải có, từ ngày chúng ta lên sàn thì cũng giống như nhảy vào hồ cá sấu, nếu tập đoàn lại tái cơ cấu theo lời anh thì có thể mang đến nhiều rủi ro hay không?” Giữa màn hình trực tuyến, một vị cổ đông lớn tuổi đặt vấn đề.


Giang Mạc Viễn ngã người tựa vào lưng ghế, sau khi nhấp một ngụm cà phê liền đặt xuống, ngón tay tùy ý đan vào nhau, trả lời một cách quyết đoán, “Khi đã lên sàn thì bản thân nó đã tồn tại rủi ro, không có rủi ro thì sao mọi người hốt bạc được? Nếu đã nhảy vào hồ cá sấu rồi, vậy thì chỉ có thể làm con cá sấu lớn nhất, không có lựa chọn nào khác. Công nghiệp sản xuất chế tạo của Tiêu Duy phải phát triển, tái mở rộng hạng mục đầu tư sinh lợi, chuyện này tương đương với việc mua bảo hiểm gấp đôi. Hiện tại tập đoàn Đức Mã và Lam Quang cũng đã lên sàn, nhất là năm nay động tĩnh bên tập đoàn Đức Mã rất lớn, có hai đối thủ cạnh tranh hùng mạnh như vậy nịnh nọt chúng ta, chúng ta chỉ có thể tiến chứ không thể lui. Ben rất đồng ý chuyện này, nói vậy Ben đã biểu đạt ý tứ của mình rất rõ ràng với các vị.”


Ben là chủ tịch kiêm nhà đầu tư lớn nhất của Tiêu Duy Quốc Tế, mang hai quốc tịch Trung-Anh. Ông từng sinh sống ở Trung Quốc một thời gian, cho dù giờ đã lớn tuổi vẫn nhớ mãi không quên Trung Quốc phong tình, đây cũng là nguyên nhân khiến Giang Mạc Viễn có thể thoải mái thuyết phục ông phát triển thị trường Trung Quốc.


Các cổ đông gật đầu, bọn họ đương nhiên hiểu rõ tác phong làm việc của Giang Mạc Viễn. Ben đúng là chủ tịch, nhưng trong người thiếu tính thủ đoạn của một thương nhân, Giang Mạc Viễn thì khác, ngoài mặt nhìn anh ôn hòa, nhưng một khi tiếp xúc sẽ biết người này làm việc quyết đoán, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, có cái nhìn sâu sắc đối với thị trường đầu tư và quyết sách quyết đoán, anh giống như con sói đầu đàn, vĩnh viễn ở vị trí mà đối phương không nhìn thấy mà đoạt lấy, xâm chiếm cực nhanh, chưa bao giờ thất thủ.


“Mạc Viễn, nghe anh nhắc đến tập đoàn Đức Mã, tôi ngược lại nhớ đến một việc.” Một vị cổ đông khác vẻ mặt nghiêm túc, “Sáng nay bộ phận kế hoạch gửi mail thông báo đến tập đoàn, là anh đồng ý cho truyền thông Đức Mã được phép gửi hồ sơ dự thầu đến phải không?”


Giang Mạc Viễn nghe xong chỉ cười nhạt, đưa tay sờ cằm, cảm thấy râu lại mọc rồi, “Đúng.” chỉ một chữ đơn giản.


Truyền hình bên kia lại nổ tung, “Theo lý mà nói tập đoàn dưới sự dẫn dắt của anh thì chúng tôi không nên lo lắng, nhưng việc làm lần này của anh rất thái quá! Trước tiên, không nói đến chuyện một CEO như anh lại đi nhúng tay trực tiếp vào trình tự của bộ phận kế hoạch, chỉ nói việc đối phương là truyền thông Đức Mã thì anh không nên đồng ý. Không phải anh không biết truyền thông Đức Mã chịu sự quản lý của tập đoàn Đức Mã, anh rõ ràng hơn ai hết từ sau khi tập đoàn Đức Mã lên sàn liền đồng thời xuất hiện mở rộng mô hình sản xuất theo dây chuyền và cạnh tranh với chúng ta, lúc này anh chọn công ty đối thủ để hợp tác là có ý gì? Đây là hành vi cá nhân của anh, Ben cũng không biết chuyện này đúng không!”


Các cổ đông bàn tán xôn xao, mạnh mẽ phản kích quyết định này của Giang Mạc Viễn. Giang Mạc Viễn trước sau vẫn duy trì sự im lặng, vô cùng nhẫn nại ngồi tại chỗ nhìn họ tranh chấp, lắng nghe công kích của họ, ung dung uống cà phê, đợi tình hình truyền hình bên kia lắng dịu mới đặt tách xuống, nhìn họ, thản nhiên nói, “Các vị đã nói xong chưa?”


Các cổ đông bị thái độ của anh làm cho xấu hổ, không nói gì nữa, ánh mắt quan sát anh mang theo chất vấn rõ rệt.


“Đối tượng chúng ta hợp tác phải là doanh nghiệp trong nước đồng thời phải có thương hiệu trên thị trường quốc tế, số lượng doanh nghiệp này không ít, nhưng có thể phù hợp với điều kiện của chúng ta cũng chỉ có truyền thông Đức Mã và Oswald PR.” Giọng điệu Giang Mạc Viễn không cao nhưng có đầy đủ tính quyền uy trong đó, “Tiền thân của Oswald PR là công ty quảng cáo, sau khi trải qua quá trình thu mua công ty PR nội địa tiến hành mở rộng quy mô thì phát triển rất mạnh, hoàn toàn có thể sánh ngang với nguồn tài nguyên PR của truyền thông Đức Mã. Nhưng truyền thông Đức Mã lại có thể dùng hai ưu thế lớn mà Oswald thậm chí là cả Tiêu Duy của chúng ta đều không thể có được: thứ nhất là quan hệ chính phủ, thứ hai là quan hệ công chúng mảng tài chính và kinh tế.”


Giang Mạc Viễn nói đến đây thì dừng một chút, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, lời nói sắc bén chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề, “Người Trung Quốc làm việc luôn chú trọng quan hệ tình cảm, bao gồm cả quan hệ chính phủ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài không có cách tồn tại hoạt động ở thị trường Trung Quốc. Cho nên tập đoàn Đức Mã mới thu mua công ty truyền thông bản xứ xây dựng thành công ty chi nhánh của mình, mà mục đích chúng ta hợp tác với công ty truyền thông Đức Mã chính là lợi dụng cơ hội này mở ra mạng lưới quan hệ tình cảm. Quan hệ tài chính kinh tế là phương tiện chúng ta cần nhất, chuyển đổi mô hình của Tiêu Duy cũng cần phối hợp với quan hệ kinh tế- tài chính để thực hiện, truyền thông Đức Mã hoàn toàn có năng lực điều phối mối quan hệ giữa các công ty niêm yết và các nhà đầu tư, xoay quanh hình tượng nhà đầu tư làm một loạt các hoạt động mở rộng quan hệ công chúng, Tiêu Duy mới có khả năng đứng vững trên thị trường Trung Quốc.”


“Mạc Viễn, anh phải cân nhắc đến quan hệ cạnh tranh giữa Tiêu Duy và Đức Mã trên trường quốc tế chứ!”


“Làm kinh doanh cũng không phải đi gây thù, tự làm khó địch cũng là tự làm khó mình, lợi ích giống nhau cũng không nhất định phải tranh đến sứt đầu mẻ trán, mượn thế cũng là một thủ đoạn để chung sống, sau khi lên sàn thì càng phải như thế, đầu óc người nào đủ bình tĩnh thì người đó có thể trở thành con cá sấu lớn nhất trong hồ.” Giang Mạc Viễn lạnh lùng đáp.


“Giang Mạc Viễn, công nhận anh có thủ đoạn trên thương trường, nhưng trước khi đưa ra quyết định gì có phải nên thương lượng một chút với các cổ đông chúng tôi hay không? Tối thiểu cũng phải báo cho chủ tịch biết chứ?”


“Bên phía Ben tôi sẽ đích thân gọi điện thoại thông báo, thật ra Ben cũng giống như mọi người, chỉ cần quan tâm tới hầu bao của chính mình là được. Còn nữa, ban đầu khi Tiêu Duy tiến vào thị trường trung Quốc cũng từng e ngại truyền thông Đức Mã, chứng minh cách nghĩ của Ben và tôi tình cờ trùng nhau.” Giang Mạc Viễn cười ảm đạm, nhẫn nại nói thêm.


“Nói như vậy, gói thầu PR chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm, xem chừng cậu đã muốn hợp tác với truyền thông Đức Mã rồi!” Còn có cổ đông cắn chặt chuyện này không buông.


Giang Mạc Viễn hơi rướn người về trước, nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng nói chuyển sang nghiêm túc, “Tôi nhấn mạnh một lần nữa, truyền thông Đức Mã chẳng qua chỉ đạt được quyền đấu thầu, về phần cuối cùng công ty nào có thể trở thành đối tác của Tiêu Duy, cái này còn phải xem bản lĩnh của bọn họ.”


Các cổ đông nghe vậy liền nhìn nhau, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau hội nghị, Châu Niên vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Giang Mạc Viễn đóng laptop lại, hơi lo lắng nói, “Anh Giang, mấy năm nay Ben và ông Nam càng đấu càng hăng, hơn nữa hôm nay các cổ đông phản ứng khá gay gắt, Ben sẽ chấp nhận đề nghị của anh không?”