Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 1 - Chương 4: Tin nhắn

Giương mắt nhìn lần nữa, Trình Thiếu Tiên ở đối diện dường như không muốn quan tâm, cô bình tĩnh bấm nút từ chối, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: Bây giờ không tiện nghe máy.


Cất điện thoại vào trong túi, Trang Noãn Thần cầm ly rượu qua nhấp một ngụm, thông cổ họng rồi không biết phải nói gì. Dường như Trình Thiếu Tiên bị bộ dạng nhấp nhổm của cô chọc cười, chậm rãi nói một câu, “Có vẻ như bạn của cô còn khẩn trương hơn cả cô.”


Trang Noãn Thần quay đầu lại theo bản năng, Ngải Niệm ở cách đó không xa ngoài mặt thì đang uống trà, nhưng thực tế hai mắt lại như ra-đa bắn thẳng về phía bên này, cô bật cười, nhún vai nói, “Tâm nguyện lớn nhất của Ngải Niệm chính là hy vọng tôi được gả vào gia đình tốt.”


Trình Thiếu Tiên nhếch mày, có lẽ không ngờ cô sẽ nói vậy, khi cười nếp nhăn trên mặt càng giãn rộng ra, “Vậy cô phải tích cực phối hợp rồi, cô có thể hỏi về tôi mà.”
Anh nói dứt khoát khiến cô không biết phải làm sao, hơi mở miệng, vừa định lên tiếng, điện thoại trong túi lại rung lên.


“Thật ngại quá!” Sau khi mỉm cười ngượng ngùng, cô lại lấy điện thoại ra xem tin nhắn: Tối mai đúng 8h, phòng tiệc khách sạn Bàn Cổ Plaza, váy dạ hội màu sáng là được.


Trang Noãn Thần dừng một chút, nghĩ đến ngày mai là cuối tuần, hít sâu một hơi, nhanh chóng trả lời lại một chữ: OK. Sau khi cất điện thoại, cô cắn môi, lần nữa đặt tâm tư vào trong buổi xem mắt này.


Bữa cơm gần như kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, phần lớn đều là Trình Thiếu Tiên nói, Trang Noãn Thần lắng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ phát biểu chút ý kiến. Sau khi dùng bữa tối xong, Trình Thiếu Tiên nằng nặc đòi đưa cô về nhà.


Cô vốn muốn từ chối, còn định lấy Ngải Niệm ra làm lá chắn, ai ngờ Ngải Niệm vừa nghe Trình Thiếu Tiên muốn đưa cô về liền vui như bắt được vàng, người liền chạy mất, khiến Trang Noãn Thần dở khóc dở cười.


Bóng đêm bao phủ toàn thành phố, đã qua 10 giờ tối, tiết trời vẫn còn oi bức, theo phía bắc Tam Hoàn xuyên qua đường cao tốc Kinh Thông, xe chạy dọc theo đường nhỏ về khu chung cư, khác biệt với cuộc sống về đêm ở nội thành, trong khu chung cư cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có người đi chơi đêm trở về, hơn nửa đêm rồi mà tiếng ve kêu râm ran trên ngọn cây dương ở xung quanh vẫn không ngừng.


Trình Thiếu Tiên tắt máy xe, xuyên qua kính xe nhìn cảnh vật xung quanh khu chung cư, lại nhìn qua Trang Noãn Thần ở vị trí phụ lái, trong mắt nổi lên vẻ nghi hoặc: “Cô ở chỗ này à?”
Trang Noãn Thần gật đầu.


“Chỗ này là ngoại thành, cách chỗ làm của cô rất xa.” Tập đoàn Đức Mã tiếng tăm lừng lẫy tọa lạc gần khu thương mại của cả nước, chiếm trọn một đoạn đường hoàng kim của CBD, mà cô ở chỗ này, có nghĩa là mỗi ngày phải thức dậy đi làm từ rất sớm.


Trang Noãn Thần đương nhiên nhìn ra sự nghi hoặc trong đáy mắt anh, khẽ cười, “Đúng vậy, cho nên hôm nay cám ơn anh đã đưa tôi về nhà, ít ra có thể giúp tôi tiết kiệm thời gian chen chúc trong tàu điện ngầm.” Sự nghi ngờ của anh là có cơ sở, cô có người bác giàu có, anh họ lại kinh doanh khách sạn, tất cả mọi người đều cho rằng cô sống sung sướng lắm, nhưng mà, anh họ là anh họ, cô là cô, không ai thích nhận thân thích nghèo hèn cả.


Thấy cô mở cửa xe, Trình Thiếu Tiên đột nhiên đưa tay giữ cô lại. Trang Noãn Thần ngờ vực quay đầu, anh khẽ cười, “Số điện thoại của cô là bao nhiêu?”


Cô hơi ngạc nhiên, lập tức mỉm cười, “Tôi rất rành anh họ tôi là người thế nào, anh Trình, thật sự trong lòng chúng ta cũng tự hiểu, chúng ta không cùng đường, số điện thoại hay là thôi đi.”
“Tôi lại cảm thấy cô rất đáng yêu.” Trình Thiếu Tiên chả có vẻ gì là giận.


Trang Noãn Thần nghe câu này xong lại có chút dở khóc dở cười, “Anh thấy tôi đáng yêu chỗ nào chứ?”
Trình Thiếu Tiên thả tay ra, nhìn vào cặp mắt đen láy của cô, tràn đầy ý cười chân thành, “Tự nguyện làm xấu mặt mình để trốn tránh xem mắt, cô gái như vậy không đáng yêu à?”


Nghe xong lời này, cô cắn môi theo bản năng, có vẻ xấu hổ, “Chuyện đó… tạm biệt.” Nói xong, cô như trốn xuống xe, còn tưởng rằng nước cờ của mình cao tay lắm, hóa ra đã bị người ta nhìn thấu từ lâu.


“Cô Trang.” Kính xe hạ xuống, ánh trăng lưu chuyển, ánh sáng nhàn nhạt dịu nhẹ dừng ở trên mặt người đàn ông anh tuấn.
Trang Noãn Thần dừng bước, quay lại nhìn anh.


Trình Thiếu Tiên không cù cưa xin số điện thoại của cô nữa, chỉ là một tia lo ngại rõ ràng xẹt qua mắt anh, dường như anh đang lo lắng phải mở lời thế nào. Trang Noãn Thần đứng hồi lâu cũng không thấy anh nói gì, đành hỏi, “Anh Trình còn có chuyện gì sao?”


“Khách sạn của anh họ cô…” Anh nhíu đầu chân mày, suy nghĩ cỡ vài giây mới chậm rãi nói tiếp, “Nói anh họ cô gần đây nên cẩn thận một chút.”
“Cái gì?” Cô không hiểu ý anh cho lắm.


Chân mày Trình Thiếu Tiên càng nhíu chặt, nhìn cô nói một cách sâu xa, “Có thể có người đang muốn thu mua lại khách sạn của anh ta.”


Lời nói của anh vô cùng nghiêm túc, không có vẻ như đang nói đùa, một cơn gió thổi qua, lòng Trang Noãn Thần bất giác lạnh đi, đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần…