Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 1 - Chương 12: Tứ hợp viện trên không

Phòng ngủ đẹp thì có đẹp, nhưng sự xa hoa này khiến cô choáng ngợp, nơi thế này tuyệt đối không phải là nơi mà tầng lớp làm công như cô có thể ở. Đang nghĩ ngợi, một người ăn mặc kiểu nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, thấy cô đã thức liền đặt bữa sáng sang một bên, lễ phép mỉm cười, “Cô Trang, cô đã thức rồi.”


Trang Noãn Thần giống như gặp được cứu tinh, vội vàng bước đến, “Xin hỏi đây là đâu vậy?”
Người trả lời vô cùng nhẫn nại, “Cô Trang, nơi này là Bàn Cổ Plaza.”
“Bàn Cổ Plaza ư?” Cô lưỡng lự nhìn xung quanh một vòng, chỉ trỏ khắp nơi.


“À, phòng cô đang ở được gọi là ‘Tứ hợp viện trên không’.” Đáp lại sự nghi ngờ của cô, người nọ vội vàng trả lời.


Vẻ mặt Trang Noãn Thần chuyển từ kinh ngạc sang ngơ ngẩn! Hồi lâu mới gian nan nuốt nước bọt, nhìn người nhân viên, e dè hỏi thăm, “Anh nói chỗ này là ‘Tứ hợp viện trên không’ à?”
“Đúng vậy thưa cô.”


Trang Noãn Thần ổn định lại cảm xúc, “Là… ‘tứ hợp viện trên không’ của Bàn Cổ Plaza?”
“Thưa vâng.”
“Là… ‘tứ hợp viện trên không’… tiền thuê một đêm một triệu tệ?” Trang Noãn Thân nghe thấy giọng nói của chính mình đều đang run rẩy.


Người nhân viên mỉm cười tươi rói, “Thưa vâng, cô Trang.”


Suýt chút nữa chân Trang Noãn Thần nhũn ra quỵ xuống đất, cô từng nghe nói về ‘tứ hợp viện trên không’ này, lúc ấy có thể nói là chấn động cả thành phố, tứ hợp viện xa hoa này ở tầng 12 của Bàn Cổ Plaza, bởi vì được xây dựng trên cao cách mặt đất 85 mét, nên được gọi là ‘tứ hợp viện trên không’. Nghe nói muốn thuê tứ hợp viện này cũng không dễ, giá thuê một ngày là một triệu tệ, một năm là một trăm triệu tệ, cho dù giá thuê cao ngất ngưởng như vậy vẫn cứ thu hút không ít kẻ lắm tiền đến hưởng thụ, thậm chí phải đặt trước mới có thể thuê một đêm.


Cô còn từng nói đùa với Ngải Niệm và Hạ Lữ, làm gì có ai tiêu một triệu để ở một đêm, chứ đừng nói là một năm, ở trong này hai ba đêm là có thể mua được một căn nhà ở thành phố, trừ phi đầu người đó bị cửa đè mới tới ở chỗ này, nhưng mà, cô lại đang ở đây.


“Chuyện đó… xin hỏi một chút, tối qua tôi đã ở chỗ này sao?” Một triệu tệ, cô đào đâu ra số tiền đó.
Anh nhân viên tươi cười hết sức động lòng người, “Thưa vâng.”


Trang Noãn Thần như bị sét đánh ngang tai, thậm chí khóc không ra nước mắt, hồi lâu mới run rẩy hỏi, “Nhưng mà… tôi, tôi không muốn ở chỗ này.” Làm sao bây giờ? Có cần gọi điện thoại cho Hạ Lữ, Ngải Niệm đến chuộc cô ra không? Nhưng kêu các cô ấy đến cũng vô dụng, các cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy?


Anh nhân viên như nhìn ra được tâm tư của cô, cười cười, “Tối qua là ngài Giang đưa cô đến, lúc ấy ngài Giang còn giúp cô mời bác sĩ, cô Trang, dạ dày của cô không khỏe, ngài ấy còn cố ý dặn dò chúng tôi chuẩn bị chút thức ăn nhẹ cho cô vào bữa sáng.”


“Ngài Giang? Giang Mạc Viễn?” Trang Noãn Thần như bắt được phao cứu sinh, nhìn chằm chằm vào anh nhân viên, trái tim cô đang bất an, cứ tụt dốc không phanh, “Anh ấy, anh ấy đi rồi à?”
“Ngài Giang đang cho cá ăn ở phòng chính.”


Trang Noãn Thần vừa nghe anh chưa đi, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, sau khi bảo nhân viên ra ngoài, cô liếc mắt soi gương, suýt chút nữa bị chính mình làm cho hoảng sợ. Bởi vì tối qua không tẩy trang, dưới mí mắt là hai đường đen thui, nhìn y chang con gấu mèo, tóc cũng rối bù xù. Cô vội vàng sửa soạn lại một chút, dậm thêm son phấn rồi đi ra khỏi phòng ngủ.


Phòng ngủ nằm ở tầng hai, muốn đi đến phòng chính phải băng qua tầng một, thiết kế ở tầng một là Trung-Tây kết hợp. Phía bắc là gian phòng chính với đầy đủ mọi thứ: ghế bành giả cổ, đèn treo pha lê Swarovski trên trần nhà rũ xuống, bộ sô pha Ý tinh xảo làm thủ công có tay vịn bằng gỗ gụ, nến hoa sen như những chấm nhỏ li ti đặt ở mọi góc phòng, trên sàn vẫn là tấm thảm xa hoa hình rồng, xuyên qua bức bình phong, ra cửa liền nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đang ngồi trong phòng chính.


P.S: Bàn Cổ Plaza hay căn phòng “Tứ hợp viện trên không” này là có thật, không phải hư cấu đâu các nàng. Má Tầm cũng chơi ngông ghê gớm, ở một đêm 1 triệu tệ ~ 3.4 tỷ VNĐ, má ơi bằng mua được căn nhà *ngất xĩu*