Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 7 - Chương 10: Tôi Chỉ Là Con Ngốc

Lệ Minh Vũ đi xuống lầu, ngồi lặng trong phòng khách một lúc lâu, anh trầm tư suy nghĩ, muốn rút thuốc hút nhưng vẫn nhịn xuống. Lát sau, anh cầm điện thoại, đẩy cửa bước ra ngoài.

Mọi chuyện bất ngờ phát sinh thật ra không phải ngoài ý muốn.

Chỉ có người cao tay mới có thể dựng lên cách giết người không để lại vết tích, nhìn có vẻ ngoài ý muốn. Người khác không biết, nhưng anh phát giác ra được. Có quá nhiều sự việc trùng hợp diễn ra cùng lúc.

Điện thoại truyền tín hiệu đi, đối phương mau chóng nghe máy. Ánh mắt Lệ Minh Vũ nặng trĩu, đầu dây  bên kia vừa “Alô”, anh liền cất giọng trầm thấp, “Vì sao phải làm vậy?”

Đối phương trả lời ngắn gọn.

Lệ Minh Vũ cực kỳ buồn bực, anh đập mạnh tay lên thân cây ngoài sân, lá cây rơi ào ạt xuống đất, anh dằn từng chữ rành rọt: “Lần trước suýt nữa cô ấy đã chịu khổ! Chẳng lẽ muốn thấy kết quả như thế ư?”

Lệ Minh Vũ nhăn mặt, chẳng biết đối phương nói gì, anh thô lỗ chen ngang, “Nói tóm lại, đừng bao giờ tiếp diễn loại chuyện ‘ngoài ý muốn’ như hôm nay nữa. Cổ phần công ty của Tô Nhiễm sẽ có cách giành được, nhưng không thể dùng cách giết người!” Nói dứt lời, anh cúp ngay điện thoại.

Ánh mặt trời chiếu toả bóng lên nguồi anh, tựa như tấm lưới hút hết không khí. Chốc lát say, anh cất điện thoại, xoay người ra sau. Loáng cái, thân hình cao lớn cứng đờ!

Trên bậc thang màu trắng, Tô Nhiễm đứng ở đó, bất động nhìn anh, ánh mắt cô kinh sợ, khủng hoảng, phẫn nộ và đau đớn…

Lệ Minh Vũ như bị ai đó quất mạnh, lòng anh đầy dự cảm không hay, anh ngây người, sau đó bước đến bên Tô Nhiễm. Cô không né tránh, để mặc anh ghì siết hai vai mình, cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt hoá thành tuyệt vọng. Cô nhướng mắt nhìn anh, ánh mắt cô thiêu đốt anh đau đớn.

“Em…nghe thấy hết?” Giọng anh ngập ngừng, khản đặc vô lực.

Tô Nhiễm gật đầu, nỗi tuyệt vọng lại trở thành vẻ bình ổn lạ thường.

Anh mỗi lúc một sốt ruột hơn.

“Tôi cho rằng…” Cô mở miệng, giọng nói cũng khản đặc vô lực như anh, sắc mặt tái nhợt, “Anh thật lòng muốn làm lại từ đầu… Tôi còn nghĩ biết đâu một chút nữa thôi là chúng ta có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời, chỉ cần tôi đừng nhớ quá khứ, lãng quên việc ly hôn, không hỏi anh đối xử như thế nào với Hoà Vy, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể đến với nhau, cùng làm lại từ đầu…”

Giọng Tô Nhiễm run rẩy, “Mới sáng hôm nay thôi, tôi thật sự rất do dự, thật sự đã nghĩ đến…” Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh băng, “Hoá ra tôi sai rồi. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một con ngốc. Bốn năm trước và bốn năm sau tôi cũng chỉ là một con ngốc. Cái anh muốn chỉ là những thứ thuộc về nhà họ Hoà, cái anh cần chỉ là cổ phần trong tay tôi!”

“Tô Nhiễm, mọi việc không giống em nghĩ…”

“Bỏ tôi ra!” Tô Nhiễm run bắn người, đẩy mạnh anh, cô nhìn anh như nhìn ma quỷ, “Chuyện này là thế nào? Chẳng phải anh muốn những thứ thuộc về nhà họ Hoà à?”

“Anh…” Lệ Minh Vũ muốn nói, nhưng nói không nên lời.

Tô Nhiễm lui về sau hai bước, “Anh muốn nói mọi chuyện là hiểu lầm? Là do tôi nghe sai, do tôi lãng tai!” Mắt cô chứa đầy bi thương đối diện với anh, “Vậy tôi hỏi anh, chuyện hôm nay không phải sự cố ngoài ý muốn?”

“Không phải.” Thần sắc Lệ Minh Vũ thống khổ.

Thanh âm Tô Nhiễm lạnh lùng, “Thậm chí anh còn biết đối phương là ai?”

Anh gật đầu.

Cô hít thở khó khăn, “Sự việc Trình Nhật Đông, anh đã biết trước? Thậm chí còn do mấy anh bày ra?”

“Tô Nhiễm, anh đích xác biết chuyện này, nhưng anh không ngờ họ xâm phạm em.” Lệ Minh Vũ nóng ruột cào tóc, tiếp tục nhìn cô, “Em tin anh, anh thật sự không muốn tổn thương em.”

“Nhưng anh luôn tổn thương tôi.” Mắt cô u ám như tro tàn, giọng cô mờ nhạt phiêu diêu, “Anh không muốn tổn hại tính mạng của tôi, nên hôm nay anh mới cứu tôi? Sự việc Trình Nhật Đông chẳng phải một mũi tên trúng hai con nhạn sao? Vậy hôm nay anh cứu tôi xong, định dùng cách gì nắm giữ cổ phần của tôi?”

Lệ Minh Vũ tới gần cô, giọng nói khàn khàn cất lên, “Anh đích xác muốn nhà họ Hoà. Thế nhưng bốn năm sau anh không muốn thương tổn em để đạt được mọi thứ.” Anh nói thẳng thắn mà tàn nhẫn.

Tô Nhiễm săm soi anh như người xa lạ, cô lùi từng bước về sau, “Lệ Minh Vũ, anh thật đáng sợ, tôi những tưởng mình đã hiểu anh một ít, nhưng hôm nay tôi mới biết, con người anh đúng là sâu không lường được.”

“Tô Nhiễm…”

“Anh muốn đạt được mọi thứ, nên lấy việc tổn thương tình cảm người khác làm niềm vui ư? Đầu tiên là tôi, sau đó là Hoà Vy. Rốt cục tôi cũng hiểu, tôi và Hoà Vy đều có cổ phần công ty mà anh muốn, nên anh không tiếc dịu dàng với tôi, đồng thời cũng giẫm đạp Hoà Vy phải không? Tôi khờ thật, khi Hoà Vy nói với tôi anh rất đáng sợ, tôi còn hoài nghi chị ấy đang nói dối! Lệ Minh Vũ, thủ đoạn chơi đùa phụ nữ của anh quá cao tay, tôi và Hoà Vy chỉ là quân cờ để anh dùng tiến về trước mà thôi!”

“Anh không có!” Lệ Minh Vũ cau chặt mày, rít lên.

“Vậy anh giải thích thế nào về cuộc gọi đó?” Tô Nhiễm đột nhiên hét to, bao áp lực và nhẫn nhịn bùng phát, ánh mắt điềm đạm trở thành lạnh lùng. “Chính miệng anh thừa nhận hai chuyện ngoài ý muốn này liên quan đến anh, hoặc ít nhất là anh nắm rõ mọi chuyện. Tận tai tôi nghe thấy anh nói chuyện với đối phương, anh có cách lấy cổ phần của tôi! Tôi rất tò mò, anh muốn bao nhiêu cổ phần? Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu anh cần nhiều như vậy để làm gì? Vì sao người nắm quyền nhà họ Hoà không phải Hoà Vy mà là anh! Lệ Minh Vũ, tôi không hỏi, vì trong lòng tôi vẫn tồn tại một chút kỳ vọng, một chút tín nhiệm với anh. Tôi thờ ơ chuyện nhà họ Hoà, nhưng không có nghĩa là tôi không quan tâm! Máu chảy xuôi trên người tôi là của nhà họ Hoà. Ngày hôm nay, chính anh đã huỷ hết mọi hy vọng và cảm tình còn sót lại mà tôi dành cho anh!”

Lệ Minh Vũ nắm tay thành quyền, cánh tay nổi đầy gân xanh, anh đối diện với đôi mắt căm giận của cô, nói, “Tô Nhiễm, anh sẽ không giải thích bất cứ chuyện gì với em. Anh chỉ mong em hiểu một điều, anh thật lòng muốn em ở cạnh anh. Tất thảy mọi việc anh đã nói đã làm với em đều là…không cầm lòng nổi.”

“Một câu không cầm lòng nổi, suýt nữa tôi đã tin. Tới tận lúc này, tôi mới biết lời nói từ tận đáy lòng của một người đàn ông là đáng sợ như vậy. Vậy…” Tô Nhiễm hơi dừng, dán mắt vào anh, đau khổ hỏi, “Không cầm lòng nổi của anh có bao gồm…việc giết ba tôi?”

Ánh mắt Lệ Minh Vũ vụt lên một tia sắc lạnh, thật lâu sau vẫn không tài nào trả lời câu hỏi của cô, anh mím môi thành đường thẳng, quai hàm cứng ngắc.

Cơn gió phe phẩy qua lá cây, dấy lên âm thanh xào xạc, đến cả ve sầu trên cây cũng cảm thấy bầu không khí khác thường, bèn tắt hẳn tiếng kêu.

Dưới ánh mặt trời, Lệ Minh Vũ chết lặng, anh không nói cũng chẳng trả lời, ánh mắt ẩn hiện vẻ nhẫn nhịn thấp thoáng lạnh lẽo, đôi đồng tử đen láy sâu hoắm như chiếc thuyền trơ trọi lạc lối giữa đại dương, chìm đắm vào biển cả rộng lớn…

Đối diện anh là bóng dáng Tô Nhiễm, cô như ngọn đèn hải đăng cô tịch thê lương tắt lịm ánh sáng, đứng lẻ loi ngoài biển khơi. Chút ít mong ngóng cuối cùng của cô hoá thành tuyệt vọng, một nỗi tuyệt vọng khôn tả ăn mòn cõi lòng. Sự trầm mặc của anh là thanh kiếm sắc bén, tàn nhẫn xỏ xuyên trái tim Tô Nhiễm, giết cô một cách không thương tiếc. Nói như vậy, anh thật sự liên quan tới cái chết của ba! Rất lâu sau, cô cũng tìm thấy giọng nói của mình, thanh âm khẽ khàng nhuốm đầy giá lạnh, “Rốt cuộc tôi cũng biết mình ngu ngốc thế nào rồi.”

“Tô Nhiễm…” Lệ Minh Vũ khó lòng giải bày. Mây kéo che khuất ánh sáng, bóng tối lờ mờ bao trùm sức vóc vạm vỡ của anh, tăng thêm vẻ cô đơn lạnh lẽo.

“Anh không cần nói lời nào nữa. Có lẽ anh có nỗi khổ, nhưng anh phải hiểu rằng nỗi khổ và hành vi của anh làm hại những người khác.” Tô Nhiễm hút một hơi sâu, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn thẳng anh, “Lệ Minh Vũ, anh nên cầu thần khấn Phật đừng để tôi tìm thấy chứng cứ anh giết hại ba tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua.”

Lệ Minh Vũ cau chặt mày.

“Hoặc anh giết tôi ngay đi!” Ngữ khí của Tô Nhiễm càng lạnh.

Vẻ mặt Lệ Minh Vũ thổng khổ, giọng anh khản đặc, “Anh sẽ không tổn thương em.”

Tô Nhiễm cười nhạt, nhưng lòng cô cháy ngụt lửa, ngọn lửa thiêu rụi chút ít mong muốn sót lại, thiêu rụi mỗi cô quan trong thân thể, khiến cả người cô đau đơn cùng cực.

Cô lui về phòng, đưa tay đóng chặt cửa.

“Tô Nhiễm…” Lệ Minh Vũ trông thấy vội vã đi tới, bàn tay anh ghì mạnh cửa, ánh mắt u ám thảm thương.

“Bỏ tay ra!” Tô Nhiễm không địch nổi sức lực của anh, cô lạnh giọng quát to.

“Cho anh một chút thời gian…” anh vươn một tay khác giữ cô.

Tô Nhiễm cúi đầu, cắn mạnh cổ tay Lệ Minh Vũ, hàm răng tinh tế găm sâu vào da thịt. Khoảnh khắc này, cô chỉ biết thông qua cách như vậy trút lòng oán hận, thống khổ và bi thương vô ngần. Nước mắt dâng tràn khoé mi, nhỏ giọt trên cánh tay anh, hoà vào máu đỏ sẫm, rơi xuống sàn nhà.

Lệ Minh Vũ không đẩy cô ra, đến cả cử động né tránh cũng chẳng có. Anh vẫn đứng bất động, mặc cô dùng hành động này phát tiết mọi nỗi niềm tích tụ trong lòng, anh nhíu chặt mày, chịu đựng cơn đau trên cổ tay, ánh mắt khắc khổ khôn cùng không rời khỏi Tô Nhiễm.

Hồi lâu sau, cô mới nhả ra, ngón tay vịn trên khuôn của trắng bợt, cô dốc hết sức đẩy anh ra xa, viền mắt cô nhoè đi, thanh âm run run tắc nghẹn: “Lệ Minh Vũ, từ hôm nay trở đi tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Tô Nhiễm…” Giọng anh nặng trĩu như đổ trì. Lúc này, anh chẳng thốt lên được gì ngoài tên cô.

“Anh biết không, tôi thà để anh giết chết tôi.” Tiếng nói Tô Nhiễm bình thản lạ thường, “Nếu có thể cứu vãn hai mạng người, tôi tình nguyện làm vậy, chỉ tiếc rằng mọi thứ đều vô phương xoay chuyển.” Cô vĩnh viễn không quên được tình cảnh đó, kế hoạch sát hại được dựng lên tài tình cỡ nào, ánh mắt trời, nhà cao tầng, công trường xây dựng, xe thể thao lạ lẫm…

Mọi việc này chỉ là ngoài ý muốn, cảnh sát cũng trở thành ngoài ý muốn.

Thủ đoạn giết người cao tay, thảo nào Đinh Minh Khải tìm mãi không ra hung thủ.

Cửa phòng chầm chậm đóng lại.

Tô Nhiễm ở bên trong, còn ngoài cửa là Lệ Minh Vũ.

Một cánh cửa chia cách hình bóng hai người, che khuất ánh mắt đối nhau của cô và anh…

***

Việc đầu tiên An Tiểu Đoá làm khi từ Úc trở về là tìm Tô Nhiễm. Chuông cửa vang cả buổi, Tô Nhiễm mới mở cửa. Vừa trông thấy sắc mặt Tô Nhiễm, An Tiểu Đoá giật nảy mình hoảng hốt.

“Trời, sao sắc mặt cậu phờ phạc dữ vậy?” An Tiểu Đoá lật đật kéo Tô Nhiễm, sốt suột đặt túi quà xuống nền nhà, hỏi han.

Tô Nhiễm nhìn An Tiểu Đoá, lẳng lặng ôm chầm cô.

An Tiểu Đoá phát hoảng, nhưng không lập tức hỏi chuyện gì xảy ra, cô ôm chặt, vuốt nhẹ lưng Tô Nhiễm. Cô biết Tô Nhiễm luôn mỉm cười lãng tránh, rất hiếm phơi bày vẻ yếu đuối và bất lực của mình trước mặt người khác.

Thực ra con người cũng như một sợi thun, kéo càng căng thì càng dễ đứt.

An Tiểu Đoá sợ Tô Nhiễm suy sụp.

Vài phút sau, Tô Nhiễm thoáng tỉnh táo hơn, mới ngồi xuống ghế sô pha cùng An Tiểu Đoá, cô nghiêng người sang bên, ôm gối. An Tiểu Đoá nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm lo lắng, vừa toan mở miệng, Tô Nhiễm đã cất tiếng trước, “Cậu mua quà gì cho mình?”

Giọng cô khe khẽ như áng mây trên bầu trời xanh thẳm, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều có thể bị gió thổi tan.

“Sao? Ờ…” An Tiểu Đoá sực tỉnh, mau chóng xách vài túi lớn đến, vừa cầm vừa thẩm định vẻ mặt Tô Nhiễm. Quà tặng bày gần hết bàn trà, nào là san hô xinh xắn đủ màu, nào là áo quần, khăn lụa, trang sức lưu niệm…

“Cậu thấy thế nào? Đẹp không hả?” An Tiểu Đoá cười hí há.

“Rất đẹp.” Tô Nhiễm hơi hé miệng, đáy mắt không hề hiện ý cười. Đồ vật rực rỡ sác màu chói loá, ẩn hiện niềm vui bày trước mắt dường như cũng trở nên hư vô trong căn nhà này.

“Còn một món nữa.” An Tiểu Đoá lại cầm một vỏ sò lớn đưa Tô Nhiễm, “Cái này đẹp hơn nhiều.”

Tô Nhiễm tò mò nhận lấy, thứ này cầm trong tay nặng trịch, “Bên trong có ngọc trai à?”

“Thì coi đi rồi biết.” An Tiểu Đoá nhấn vào một cái nút.

Tô Nhiễm cúi mặt, mở nắp vỏ sò, ngọc trai đen bóng xoay tròn nhè nhẹ lóng lánh ánh sáng, toát lên tư chất hoàn mỹ. Tô Nhiễm thoạt kinh ngạc, rồi đờ đẫn nhìn nó.

Cô đã từng có một đôi bông ngọc trai đen. Bỏ đi bốn năm trước, cô cũng chỉ mang mỗi nó theo cùng.

Bốn năm sau, đôi bông này đã tách rời. Một chiếc chắc hẳn anh đang giữ, còn một chiếc khác nằm lặng trong hộp trang sức của cô, tựa hồ đang chờ mong, tựa hồ đang nhớ nhung, chờ đợi người yêu mình quay về.

Nhưng chỉ cô mới biết, chiếc bông ngọc trai đen đó không về được nữa, vẻ hoa mỹ đã mất đi, dù trở về cũng sẽ thay đổi bản chất.