Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 6 - Chương 18: Manh Mối Ở Nhà Họ Hòa

Trời đã về hè, nên màn đêm đến rất trễ, ve sầu trên bụi cây kêu râm ran.

Dạo gần đây, Tô Nhiễm hay nhốt mình trong phòng làm việc. Lý do thứ nhất là cô sợ nóng, thứ hai là cô muốn dồn hết sức lực và tinh thần vào điều chế nước hoa và viết bản thảo. Cô sắp xếp công việc kín lịch. Mỗi sáng bảy giờ, cô thức dậy, chạy bộ, ăn sáng, sau đó tắm rửa thoải mái rồi vào phòng điều chế nghiên cứu nước hoa. Khứu giác của con người vào buổi trưa là nhạy nhất, vì vậy có nhiều người thường không thích chọn nước hoa vào chiều tối.

Sau khi đánh một giấc ngủ trưa, cô bắt đầu sáng tác tiểu thuyết, tới tối thì xem phim hoặc đi dạo phố mua sắm. Nói chung cuộc sống của cô rất phong phú. Chỉ có đôi khi cô chợt tỉnh giấc giữa khuya, rồi mất hết cảm giác buồn ngủ. Tình huống này không xảy ra thường xuyên, nhưng khiến cô khó chịu vô cùng.

Sáng sớm hôm nay, Tô Nhiễm nhận được điện thoại của Lạc Tranh báo vụ án của Tiêu Diệp Lỗi có tiến triển. Nhưng điều Tô Nhiễm không ngờ chính là Trình Nhật Đông chủ động huỷ kiện Tiêu Diệp Lỗi. Cô gặng hỏi mới biết Lạc Tranh dùng giai đoạn rối ren hiện tại, phân tích thiệt hơn với Trình Nhật Đông. Có lẽ Trình Nhật Đông bị bộ trưởng Hạ mắng nhiếc đủ thứ, nên cũng không muốn gây thêm sóng gió, đồng ý huỷ bỏ kiện cáo.

Đây là tin mừng với Tô Nhiễm. Biết Diệp Lỗi bình an vô sự, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Hai người hàn huyên thêm một lát, điện thoại lại báo có cuộc gọi tới, Tô Nhiễm vội vã dừng nói chuyện với Lạc Tranh.

Cuộc gọi đó là của Đinh Minh Khải.

Lòng Tô Nhiễm chùng xuống, cô gọi lại cho Đinh Minh Khải. Điện thoại vừa đổ một hồi chuông, Đinh Minh Khải liền nghe ngay, hỏi, “Cô Tô, theo góc nhìn chuyên nghiệp của cô, mùi nho đen ngoại trừ có trong nước hoa, thì còn có thể dùng làm gì khác nữa không?”

Tô Nhiễm thông cảm thói quen không vòng vo, đi ngay vào vấn đề chính của anh, cô không hề thấy quá đường đột, trầm ngâm giây lát, “Theo tôi được biết tinh dầu cũng có loại mùi này.”

Đinh Minh Khải thở dài, “Chúng tôi đã thử nhưng mùi vẫn không giống.”

“Bên giám chứng hoặc pháp y không có ý kiến sao ạ?” Tô Nhiễm hỏi, hỏi xong cô lại hối hận. Nếu bên kia có manh mối, chắc Đinh Minh Khải cũng không gọi cuộc điện thoại này.

Đinh Minh Khải nhẫn nại trả lời, “Họ chỉ đưa ra kết luận rằng nó có dạng lỏng, còn chính xác là gì thì không biết.”

Chất lỏng?

Tô Nhiễm hết sức khó hiểu, không phải nước hoa, không phải tinh dầu. Nhưng không thể là nước hoa, càng không thể là đồ uống, hoa quả, vậy còn cái gì phù hợp với điều kiện là chất lỏng?

“Cô Tô, chúng tôi không liên lạc được với chị cô – Hoà Vy, vì không có lệnh khám xét nên chúng tôi không thể đến nhà họ Hoà. Nếu tiện, cô có thể đến đó dò xét một chuyến thay cảnh sát chúng tôi, đồng thời hỏi thăm tình hình của chị cô được không?”

“Chuyện này…” Tô Nhiễm khó xử. Muốn cô đến nhà họ Hoà?

Vấn đề then chốt là Hoà Vy không ở nhà họ Hoà, nơi có khả năng tìm thấy Hoà Vy lớn nhất chính là Bán Sơn. Cô không muốn đến đó lần nữa.

Nghe thấy giọng cô ngập ngừng, Đinh Minh Khải vội nói: “Tôi biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng mong cô hiểu giúp. Tôi hy vọng có thể phá an nhanh chóng, vụ án này kéo dài càng lâu càng ảnh hưởng xấu đến quá trình điều tra. Việc này không dám miễn cưỡng cô, nhưng tôi mong được cô giúp đỡ. Biết đâu đến nhà họ Hoà có thể tìm thấy một ít manh mối nào đó. Hơn nữa, ngày nào còn chưa tìm ra hung thủ, Hoà Vy bất cứ lúc nào cũng chịu lệnh triệu tập.”

Tô Nhiễm suy nghĩ một lúc, quyết định, “Được, tôi đồng ý với anh.”

“Cám ơn cô.” Giọng Đinh Minh Khải nhẹ nhõm, “Đến đó, khi nói chuyện cô phải nhớ lưu tâm.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ lo liệu.”

Cúp điện thoại xong, Tô Nhiễm dựa người vào ghế sô pha, xoay xoay điện thoại vài cái, rồi ngừng lại, hạ quyết tâm.

Cô gọi điện thoại rất lâu, nhưng người cô đang gọi không bắt mát, cô thử nhiều lần vẫn không được.

Thần sắc cô hoài nghi, sao Hoà Vy không nghe máy? Điện thoại của Hoà Vy đều chuyển đến chế độ tin nhắn thoại.

Hoà Vy đang bận, hay ở…Bán Sơn?

Cô vô thức nắm chặt điện thoại tới đau buốt. Không lẽ Hoà Vy ở cạnh anh ta? Nhớ đến bóng dáng đàn ông đứng lặng dưới mưa, tim bỗng nhói đau. Có ông trời làm chứng, giây phút đó cô muốn kêu Quân Hạo dừng xe vô cùng.

Tối đó về phòng làm việc, cô dọn dẹp sắp xếp chỗ ngủ, đến khi tắt đèn ngủ, cô nằm lặng im nghe tiếng mưa rơi bên ngoài tới nỗi mất ngủ.

Tóc cô lưu giữ mùi hổ phách dịu nhẹ thuộc về riêng anh, nhưng từng giây trôi qua, mùi hương này cũng tan dần đi. Bắt đầu từ hôm đóm cô hiếm khi xem báo, tạp chí, thậm chí là ti vi, lên mạng cũng không dám đọc tin tức, cô sợ mình vô tình bắt gặp tên anh. Cô không biết vì sao rõ ràng bản thân đã tự do nhưng nỗi lòng càng uất ức phiền toái.

Tô Nhiễm đành đổ thừa do ‘thói quen’ quấy phá. Thói quen là một thứ đáng sợ, nó sẽ khiến con người sản sinh tâm lý dựa dẫm. Nhiều khi một cặp tình nhân chia tay, đau khổ không phải vì hết tình cảm, mà là vì thay đổi thói quen. Con người không phải động vật thay đổi tập quán theo hoàn cảnh.

Tô Nhiễm thở dài, điện thoại của Hoà Vy gọi mãi không được nên đành thôi. Vừa đặt máy xuống, điện thoại cô lại đổ chuông, báo có tin nhắn.

Cô cầm lên xem là tin nhắn cảu một thừa. Anh nhắn ngắn gọn: Anh muốn biết quyết định của em.

Tô Nhiễm ủ rũ. Mấy hôm nay là ngày nghỉ của Mộ Thừa, Băng Nựu và Tiểu Đoá. Cô không rõ tính hình ở bên đó, Tiểu Đoá không gọi về cô cũng không tiện hỏi. Còn tình hình của cô ở đây, đương nhiên họ không biết, cô vẫn phải chịu đựng mọi thứ cô đơn giày vò một mình giống hệt bốn năm trước.

Cô nhắn trả lời anh, cũng là một tin nhắn ngắn gọn: Tốt với Tiểu Đoá.

Đây chính là câu trả lời của cô. Lời Mộ Thừa từng nói, không phải cô không nhớ, anh mong muốn khi cô từ bỏ Lệ Minh Vũ, cô sẽ lựa chọn anh. Nhưng cái cô muốn rất đơn giản, dù không có Tiểu Đoá, cái cô cần cũng không phải Mộ Thừa.

Tuy rằng anh là một người đàn ông tốt.

Tuy rằng cô thích anh.

Mãi lâu sau, điện thoại vẫn không đổ chuông, Mộ Thừa không hồi âm, Tô Nhiễm nhìn điện thoại chằm chặp, tựa như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh. Cô xoa huyệt thái dương, nhớ lời cảnh sát Đinh nói, xem chừng cô không đi Bán Sơn thì cũng phải đến nhà họ Hoà một chuyến.

***

Ánh mặt trời bao trùm nhà họ Hoà, Tô Nhiễm vừa đến trước cổng, quản gia mới đã lật đật đi ra. Trông thấy cô, quản gia cung kính chào hỏi. Tô Nhiễm cũng chào, hỏi chuyện liên quan Hoà Vy. Quản gia mới là một người đàn bà trung niên, mặt mày phúc hậu, nhưng không hiểu nhiều về nhà họ Hoà.

Quản gia lắc đầu, “Tối qua, cô chủ có ghé về nhà một lúc, nhưng buổi tối không ngủ ở nhà. Hôm nay cũng không rõ khi nào cô chủ mới về ạ.”

“Vậy mấy hôm nay, chị ấy có hay về không?” Tô Nhiễm thuận miệng hỏi.

Quản gia nghĩ ngợi, “Tối nào cũng về ạ.”

Tô Nhiễm sửng sốt. Không phải Hoà Vy nên ở Bán Sơn à?

“Cô ba, bà chủ ra ngoài rồi ạ. Hay là cô gọi điện thoại cho bà chủ đi ạ?” quản gia hỏi nhỏ.

“Không cần đâu, tôi đến phòng Hoà Vy lấy ít đồ, chị cứ lo việc của mình.” Tô Nhiễm nói.

Quản gia gật đầu, cũng không phản bác, dù sao đều là người một nhà.

Đợi quản gia khuất bóng, Tô Nhiễm lên lầu. cô nhắm mắt cũng có thể nhớ rõ bố cục của nhà họ Hoà, đây là nơi cô sinh ra. Lầu hai là phòng tập thể thao và phòng sách, còn phòng dành cho khách và phòng ngủ đều năm ở lầu ba. Bước dọc theo hành lang về phía trước, phòng của Hoà Vy nằm trong cùng, Tô Nhiễm đi thẳng đến đó, cô không muốn gặp Hoà Vy, cô cảm giác mấy ngày qua có những chuyện xảy ra mà bản thân cô không hề hay biết. Không gọi được Hoà Vy, cô cũng chỉ biết đến phòng Hoà Vy, không chừng tìm thấy thứ gì đó.

Khi đi ngang qua phòng Bạch Lâm, cô bỗng dừng bước.

Cô bất giác nhớ lời nói của Bạch Sơ Điệp và Bạch Lâm ở sở cảnh sát. Bạch Sơ Điệp nói vừa về tới nhà thấy Trần Trung đánh quản gia, Trần Trung bị dao nhỏ đâm chết, còn Bạch Lâm cũng tỏ vẻ không có mặt khi đó, về chung lúc với Bạch Sơ Điệp.

Dựa theo khẩu cung, quản gia đúng là hung thủ, vụ án cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng Tô Nhiễm và Đinh Minh Khải luôn hồ nghi, vụ án này có khi nào không đơn giản như vậy, quản gia tự tay giết người? Quản gia sao phải làm vậy?

Y như lời cảnh sát Đinh, dù Hoà Vy không có ở nhà, thì tìm kiếm trong nhà họ Hoà có manh mối hay không cũng tốt.

Cô vô thức đẩy cửa phòng Bạch Lâm, cánh cửa mở ra. Bên trong tối om như lỗ đen thần bí của vũ trụ, rèm buông kín khắp phòng, che hết ánh sáng rọi từ ngoài vào. Tim Tô Nhiễm đập mạnh vô cớ, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đặt chân vào phòng.

Trong phòng còn vương vấn mùi đàn ông nồng nặc xen lẫn hương nước hoa nam. Tô Nhiễm biết Bạch Lâm quen dùng nước hoa khử mùi hôi nách của ông ta. Cô luôn kính trọng ông ta nhưng không dám đến gần, có một chút cũng là vì nguyên nhân này.

Vì thế, vừa vài phòng cô liền hối hận, lấy khăn tay trong giỏ xách che mũi. Cô đang dợm bước đi, một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa…

“Tiểu Nhiễm, con làm gì ở đây?”

Thanh âm bất ngờ doạ Tô Nhiễm run bắn người, cô va trúng chân bàn, bàn lung lay, cô vội vàng đỡ  nó, rồi nhìn Bạch Sơ Điệp đứng ngoài cửa.

Ánh mặt trời ngoài hành lang hắt sáng lên mặt Bạch Sơ Điệp, có một cái nháy mắt thần sắc bà ta hoảng sợ vô cùng. Tô Nhiễm bị bắt quả tang, ngây người nhìn, bà ta gấp rút đến gần giọng nói dịu dàng, khác hẳn thanh âm hoảng hốt vừa nãy, “Sao con lại đến phòng của cậu? Ngay cả người làm cũng không thích vào phòng cậu con đâu đấy. Thôi chết mất, mau ra ngoài đi con.”

Bà ta lôi Tô Nhiễm ra ngoài, thấy bà ta đóng cửa phòng, cô khẽ nói, “Con muốn đến phòng Hoà Vy nhưng nhớ nhầm.”

“À, con bé này thật là. Đều do con lâu quá không về nhà, khi nào rảnh rỗi phải về đây thương xuyên hơn. Dì Bạch lúc nào cũng hoan nghênh con.” Bạch Sơ Điệp cười

Tô Nhiễm không nói không rằng, lặng lẽ quan sát Bạch Sơ Điệp. Cô cứ thấy vừa rồi vẻ mặt bà ta toát lên vẻ lo lắng khiếp sợ, thậm chí còn có… phẫn nộ. Cô mất tự nhiên, vén tóc loà xoà trên trán gọn gàng hơn, vô thức hỏi, “Dì Bạch, tối hôm qua dì ngủ không ngon ạ?”

Nét mặt bà ta phờ phạc, mệt mỏi.

“Hả? À, do trời oi bức quá.” Bạch Sơ Điệp gượng gạo xoa xoa gò má, nghe Tô Nhiễm hỏi, trống ngực bà ta đập thình thịch. Bà ta mới từ chỗ Hạ Minh Hà trở về.

Bầu không khí thoáng chốc lúng túng.

Một người bị phát hiện khi đang lén lút vào phòng, một người bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của người khác mà đánh mất vẻ tao nhã cố hữu.

Đúng lúc này, tiếng cửa mở chợt vang lên, Hoà Vy đã về.

“Hoà Vy?” Tô Nhiễm đứng ở hành lang kêu to. Giọng cô vang vọng khắp không gian như gọn sóng khuếch tán.

Hoà Vy ngớ người, không ngờ Tô Nhiễm đến nhà họ Hoà.

***

“Không ngờ chị lại về nhà.” Trong quán cà phê, Tô Nhiễm nói thẳng.

Ánh nắng toả sáng khắp nơi, đổ bóng lên xe đậu bên ngoài cửa Hoà Vy.

Hoà Vy uống một hớp cà phê, cười nhạt, “Buồn cười, đó là nhà của ba, chị không về chẳng lẽ lại để cho bà hồ ly tinh kia à?”

“Chị hiểu sai ý em rồi, ý em là…”

“Em tưởng chị ở Bán Sơn?” Hoà Vy chen ngang.

Tô Nhiễm muốn lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Chính xác thì cô nghĩ như vậy.

Hoà Vy buông tách, nhìn Tô Nhiễm, cô lảng tránh đề tài này, hỏi thẳng, “Em tìm chị làm gì? Không phải muốn tái hôn với Lệ Minh Vũ chứ?”

“Em tìm chị vì chuyện của Trần Trung.” Tô Nhiễm cất giọng bất đắc dĩ.

Hoà Vy sửng sờ, “Trần Trung?” Hoà Vy cau mày, “Em có gì thắc mắc à? Cứ hỏi đi.”

“Hoà Vy, lời khai của quản gia không đủ tạo nên chứng cứ phạm tội. Khi nào còn chưa tìm ra manh mối, thì chị vẫn bị tình nghi. Lẽ nào chị muốn đến sở cảnh sát lần nữa?” Giọng Tô Nhiễm nặng nề, ngôn từ khẩn khoản.

Lời cô nói khiến Hoà Vy bần thần. Hoà Vy siết chặt tay, lát sau giọng Hòa Vy hoà hoãn hơn, “Thời gian trước, không phải em đã giúp cảnh sát Đinh sao? Vụ án của Trần Trung còn nghi vấn ở điểm nào?”

“Hoà Vy, chị chỉ cần nhớ kỹ tình huống hôm đó thôi, còn việc liên quan đến vụ án, chị biết ít thì tốt hơn.” Vấn đề nho đen chỉ có cô và người ở sở cảnh sát biết.

Hoà Vy thở dài sườn sượt, cũng đành phải thôi. Cô lặp lại lời mình từng nói lần nữa, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Thật lòng mà nói, chị đã kể hết mọi chuyện, còn những cái khác chị không biết.”

Tô Nhiễm tin Hoà Vy không dính dáng chuyện này, nhưng bằng chứng thích hợp vẫn chưa tìm ra,  rốt cuộc chất lỏng chứa thành phần nho đen là gì?

Hoà Vy thấy cô trầm mặc, hơi nheo mắt, đột nhiên hỏi, “Tiểu Nhiễm, em không về Bán Sơn nữa thật không?”

Lòng Tô Nhiễm chùng xuống, cười khổ, “Hoà Vy, em và Lệ Minh Vũ đã là quá khứ rồi. Chị còn muốn nghe gì nữa?”

“Chị chỉ lo lắng cho em. Tiểu Nhiễm, em biết không? Lệ Minh Vũ rất biến thái!” Hoà Vy đột nhiên nóng nảy, nắm tay Tô Nhiễm.