Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 692: Giao dịch thành công

Bóng bàn là người hoạt động tin tức sôi nổi trên mạng mấy năm gần đây. Đôi mắt anh ta như tia X quang có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể nhìn thấy. Tài liệu mà anh ta bới móc ra luôn khiến người ta phải lè lưỡi. Thế nên tài ăn nói chua cay, không chút nể tình của anh ta đều nhờ vào khả năng tìm kiếm siêu giỏi và các mối quan hệ của mình. Có người nói, anh ta đặc biệt có quan hệ với các trang mạng lớn trên thế giới, thế nên có lúc thậm chí còn có thể lật ra được ảnh chụp lén một ngôi sao nào đi vệ sinh. Có người nói thật ra anh ta xuất thân từ một thám tử, ngày trước đã từng mở văn phòng thám tử tư nhưng đã bị công an kiểm tra và niêm phong, v.v… Tất cả đều nói rõ sự thần bí và khả năng của bóng bàn.

Nhưng một người đã hoạt động lâu năm trên mạng như thế, đặc tội với bao nhiêu người cũng không thấy anh ta lùi bước, gặp phải tài liệu của Vincent anh ta lại có suy nghĩ “gác kiếm” sao? Điều này khiến Tố Diệp cực kỳ kinh ngạc. Chỉ có hai khả năng. Một là, bóng bàn đang nói quá lên, biết cô cần nên thét giá cao để bắt chẹt. Hai là anh ta sợ hãi thật.

Nếu sợ thì chứng tỏ bóng bàn biết phía trước có nguy hiểm. Thứ gọi là nguy hiểm có nghĩa rằng sẽ có người tạo ra nguy hiểm đó cho anh ta. Điều đó khẳng định người đó vẫn còn sống.

Một trong số đó chính là Vincent, nguy hiểm này bóng bàn đã biết. Điều tra một con cá lớn trong giới kinh doanh, bối cảnh của bất kỳ ai cũng không thể sạch sẽ. Nhưng anh ta còn nhắc tới Niên Thị. Nếu Niên Thị không được gây dựng lại, bóng bàn chắc chắn không phải lo sợ tới vậy. Nói một cách khác, kỳ thật người bóng bàn sợ không phải là Niên Thị mà là chủ tịch hiện thời của Niên Thị, Niên Bách Ngạn.

Tất cả những điều này đều là suy nghĩ ùa ra trong đầu Tố Diệp sau khi bóng bàn yêu cầu tăng giá.

Đầu kia, bóng bàn nói: “Cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi.”

Sau khi đối phương cúp điện thoại, Tố Diệp cảm thấy hai tai đang ong ong, giống như có vô số con ong mật đang vây xung quanh cô, khiến cô cực kỳ bực bội.

Từ trước tới nay cô đều không truy hỏi quá nhiều chuyện của Niên Bách Ngạn, ví dụ như chuyện công việc của anh.

Là một bác sỹ tâm lý, Tố Diệp tiếp xúc với quá nhiều trường hợp như vậy. Người phụ nữ chỉ muốn khóa chặt người đàn ông lại, rồi cầm chắc chìa khóa trong tay, để bất kỳ lúc nào, ở bất cứ đâu cũng có thể mở ra kiểm tra. Họ yêu cầu người đàn ông của mình phải nói hết mọi chuyện, dù là công việc hay cuộc sống cũng đều không được giấu giếm. Dần dà, hiềm khích của hai người càng ngày càng lớn.

Cô thích sống với Niên Bách Ngạn như thế này. Không phải họ không quan tâm tới công việc của nhau mà chỉ tiến hành quan tâm một cách thích hợp trong những hoàn cảnh thích hợp. Như vậy, sẽ mang lại cho nhau một không gian độc lập rất lớn.

Có thể, cả anh và cô đều không sành sỏi chuyện yêu đương, không có quá nhiều yêu cầu tham lam. Hoặc có lẽ họ đều biết người kia có khả năng giải quyết tốt chuyện của mình, thế nên đa phần họ chỉ khuyên chứ không can dự.

Nếu cô là một người phụ nữ thích thít chặt chồng, vậy thì bây giờ cô đã ngày ngày xuất hiện ở Niên Thị lâu rồi. Nếu Niên Bách Ngạn là một người đàn ông gia trưởng ngang ngược, không nói lý lẽ anh cũng đã ép buộc cô ở nhà làm nội trở từ lâu. Tuy rằng anh cũng mang chủ nghĩa đàn ông, nhưng không liên quan tới những việc làm dã man, bất hợp lý.

Thế nên cô không hiểu rõ lắm về công việc của Niên Bách Ngạn.

Điều duy nhất Tố Diệp muốn biết là chuyện hồi nhỏ của Niên Bách Ngạn. Đương nhiên, chuyện này và chuyện cô muốn dò la đời tư của anh là hai chuyện khác nhau. Cô muốn tìm hiểu về quá khứ của anh hoàn toàn xuất phát từ tình yêu của cô dành cho anh.

Cô muốn nghe anh kể về tuổi thơ của mình, muốn biết hồi nhỏ anh từng trải qua những chuyện gì thú vị, liệu có từng đánh lộn với các bạn nhỏ khác không? Hoặc là leo cây bắt sâu? Hoặc là cùng một đám bạn khoe khoang một món đồ chơi mình mới mua?

Dĩ nhiên, Niên Bách Ngạn cũng đã từng kể cho cô nghe chuyện hồi nhỏ. Đa phần anh chỉ nói những gì anh gặp ở nước ngoài, rất ít khi thấy anh nhắc tới bố mẹ hay họ hàng. Trong ấn tượng của Tố Diệp, cô cảm giác anh như một người không có quá khứ, thậm chí còn chẳng có người thân. Niên Bách Ngạn không thích hồi tưởng về tuổi thơ cho lắm. Chỉ có một lần, khi cùng anh đi dạo trên đường Yên Đại Tà, gặp một người bán kẹo mạch nha, cô rất hưng phấn. Kẹo mạch nha là món ăn hồi nhỏ cô thích nhất, bây giờ đã rất hiếm khi nhìn thấy những người bán kẹo mạch nha đi khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi. Cô bèn mua để ăn, còn ép Niên Bách Ngạn ăn một ít.

Khi đó Niên Bách Ngạn đã nói một câu: Mùi vị vẫn khá giống với lúc nhỏ.

Chứng tỏ, hồi nhỏ anh vẫn có những trải nghiệm giống những đứa trẻ khác, chỉ có điều cực ít tiết lộ ra ngoài mà thôi.

Tố Diệp cũng đã từng hỏi Niên Bách Tiêu chuyện hồi nhỏ. Tiếc là Niên Bách Tiêu chỉ toàn kể về thời thiếu niên của Niên Bách Ngạn, chẳng qua cũng chỉ là đi học, học kỹ thuật… Mỗi lần nhắc tới, Niên Bách Tiêu lại kiêu hãnh nói: Thành tích học tập của anh em cực tốt. Chị xem, em có thể thi đỗ đại học đều nhờ có anh trai bồi dưỡng cơ bản cho em chắc chắn.

Dẫu sao cũng có khoảng cách tuổi tác, nên cô chẳng hỏi được điều gì có giá trị từ phía Niên Bách Tiêu.

Tố Diệp thở dài một hơi, sự tò mò trong lòng cùng với cảm giác muốn tìm hiểu mãnh liệt càng lúc càng dâng cao. Có cần xem chỗ tài liệu đó không? Có cần biết một số bí mật của Niên Bách Ngạn không? Có thể… không thái quá như bóng bàn nói. Bóng bàn dựa vào nghề này kiếm ăn, đương nhiên anh ta phải cố tình làm ra thần bí để có được số tiền lớn rồi.

Tò mò có ngày bỏ mạng.

Từng giây từng phút trôi qua, đó là cuộc chiến đấu giữa lý trí và tình cảm, là sự dằn vặt giữa việc muốn tìm hiểu nhưng rồi lại chần chừ.

Tới khi Lý Thánh Đản gõ cửa đi vào đưa tài liệu cho cô, Tố Diệp mới bàng hoàng nhận ra đã sắp hết giờ làm việc.

Lý Thánh Đản nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Tố Diệp, quan tâm hỏi: “Chị không sao chứ ạ?”

Tố Diệp bình thường trở lại, hắng giọng đáp: “Không sao!”

Lý Thánh Đản hồ nghi nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa mà đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian hòa hoãn ấy, cuối cùng Tố Diệp đã có quyết định. Cô cầm di động lên, gọi cho đối phương.

“Tôi đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng làm sao tôi có thể bảo đảm tính chân thật của những tài liệu anh đưa tôi?”

Bóng bàn cười: “Cô là Niên phu nhân tiếng tăm lẫy lừng. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Cô cảm thấy tôi dám tính toán với cô trong chuyện này sao? Tôi chỉ cần tiền.”

Thật ra, anh ta nói cũng đúng.

“Được!” Tố Diệp chấp nhận…

***

Thứ sáu sẽ đối mặt với giờ tan tầm cao điểm. Tố Diệp đi sớm một chút, thế nên người tài xế vẫn chưa kịp tới. Tố Diệp gọi điện cho anh ta, nói rằng anh ta không cần tới Liêm Chúng nữa, cô sẽ tự lái xe về nhà. Người tài xế hơi khó xử, nhưng đành đồng ý trước sự kiên quyết của Tố Diệp.

Tố Diệp lái xe tới ngân hàng trước, chuyển gấp số tiền bóng bàn cần vào một tài khoản anh ta đã chỉ định rồi mới về nhà.

Tất cả số tiền đều được rút từ tài khoản của chính cô. Cô không hề động vào tài khoản của Niên Bách Ngạn, càng không động vào tài khoản chung của hai người họ. Chuyện này cô vẫn chưa muốn làm kinh động tới anh.

Về tới nhà, Tiểu Nhã đang rửa hoa quả. Đầu bếp được thuê đang hầm canh dinh dưỡng. Thấy Tố Diệp về sớm hơn thường lệ, Tiểu Nhã vui vẻ chạy tới đón lấy áo khoác của cô và nói: “Canh hôm nay ngon lắm ạ, lại còn bổ nữa. Uống buổi tối còn không sợ béo.”

Tố Diệp chỉ chăm chăm nghĩ tới chỗ tài liệu của bóng bàn, làm gì còn tâm trạng uống canh ăn cơm? Cô bèn bảo Tiểu Nhã và đầu bếp nghỉ làm trước giờ.

Cô thầm nghĩ, Niên Bách Ngạn thích yên tĩnh cũng có cái hay, chí ít thì người đầu bếp và Tiểu Nhã đều không sống ở đây, có thể cho cô không gian độc lập.

Bóng bàn gọi điện cho cô, nói đã nhận được thông báo chuyển khoản. Anh ta sẽ chuyển fax cho cô toàn bộ tài liệu.

Tố Diệp chờ đợi trong nôn nóng.

Cho tới khi tiếng máy fax vang lên.

Tay Tố Diệp run run. Cô bắt đầu nhận fax.

Từng tờ tài liệu một tuôn ra không dứt. Những thứ giấy trắng mực đen đó khiến Tố Diệp nhất thời cảm thấy sởn gai ốc.

Cô đang lo sợ điều gì?

Thật ra ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ. Cô chỉ có linh cảm rằng, những tờ tài liệu được chuyển fax tới này có thể sẽ đẩy cô xuống một vực sâu muôn trượng.

Chẳng mấy chốc, máy fax đãngừng làm việc.

Di động của cô rung lên.

Tố Diệp cầm lên xem, trên đó viết: Nhiệm vụ đã hoàn thành! Sau này đừng tới tìm tôi nữa.

Là bóng bàn, lần liên lạc cuối cùng với cô.

Tố Diệp cầm lấy tài liệu. Có khoảng mười mấy trang gì đó, không quá nặng nhưng lại khiến cô cảm thấy như đang chuyển đá tảng.

Tài liệu về Vincent.

Bóng bàn không những nói rõ ràng mà còn thuyết minh bằng sơ đồ các mối quan hệ. Đầu tiên anh ta điều tra về gia tộc của Vincent, vợ con của Vincent. Con cái và họ hàng đều lần lượt được lên danh sách. Những tài liệu này thu thập tỉ mỉ trên mạng hay các tạp chí khác thì cũng không khó tìm thấy. Thế nên, đây không phải trọng điểm Tố Diệp cần quan tâm.

Có lịch sử khởi nghiệp của Vincent, chủ yếu là nhằm vào gần mười năm phát triển của Bright. Tố Diệp cũng chỉ xem qua.

Có thể nhận ra bóng bàn bỏ rất nhiều công sức, còn điều tra cả gốc rễ tình hình kinh doanh của Bright mà người ta không biết. Cũng đồng thời, có một tổ hợp số liệu thu hút sự chú ý của Tố Diệp. Đó là hướng đi và sự thay đổi tiền vốn của các công ty con. Có thể nhận ra Vincent đích thực có những lợi ích qua lại ngấm ngầm với một số doanh nghiệp, chẳng trách các cơ quan có liên quan lại tiến hành điều tra ông ta.

Càng về sau, tài liệu càng được ghi chép tỉ mỉ.

Ánh mắt Tố Diệp dừng lại trên một hình vẽ thể hiện mối quan hệ.

Thì ra, hơn ba mươi năm trước, Bright đã có một mối quan hệ hợp tác kinh doanh rất mật thiết với Niên Thị. Mối quan hệ hợp tác này kéo dài gần chục năm trời. Nhưng nhìn bề ngoài đều là những hợp tác lợi ích minh bạch, hợp tác giữa nhà phân phối sản phẩm và nhà tiêu thụ sản phẩm. Xem ra không có vấn đề gì to tát.

Niên Thị của hơn ba mươi năm trước…

Trái tim Tố Diệp đập lỡ một nhịp. Ba mươi năm trước, rồi lại hợp tác gần mười năm. Vậy có nghĩa là bố của Niên Bách Ngạn thực chất vẫn luôn hợp tác với Vincent?

Nếu đã vậy, tại sao bây giờ Niên Bách Ngạn lại ra tay với tập đoàn của Vincent? Nếu niệm tình cũ thì cũng không thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Nhưng ngay sau đó, bên dưới có một bức ảnh được bóng bàn đính kèm.

Có thể nhận ra đó là một tập ảnh như những năm trước, vẫn còn là ảnh đen trắng. Nhìn từ góc độ này có lẽ chúng được chụp trộm, hơn nữa có lẽ là ống kính lỗ kim, nếu không đã chẳng rõ nét đến thế…