Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 624: Trung thu đoàn viên

Nói những lời này, Diệp Uyên gần như hạ giọng thành tiếng gầm gừ, có thể nhận ra anh đã đè nén quá lâu. Nghe xong, Tịch Khê không hề cảm thấy kinh ngạc. Diệp Uyên là ai cơ chứ? Anh là người đàn ông đã thưởng thức muôn loại hoa, kiểu bị đàn bà mưu tính như thế này đối với anh không phải là chuyện nhỏ. Với trí thông minh của anh, mơ mơ hồ hồ bị chuốc say, còn bị kéo tới khách sạn, muốn điều tra ra ngọn nguồn mọi chuyện không hề khó. Cô ta vốn dĩ cũng không cảm thấy có thể giấu được anh quá lâu.

Cô ta cười khẽ: “Cứ cho là đã bị anh điều tra ra thì đã sao? Sự thật chính là, anh, Diệp Uyên và tôi đã cùng tỉnh dậy trên giường khách sạn, trên người không một mảnh vải, cả đêm anh không về nhà, ôm một người phụ nữ khác trong khách sạn. Đó mới là chuyện chắc như đinh đóng cột. Trước nay anh rất khôn ngoan, cũng biết rõ chuyện này dù anh có điều tra rõ ràng cũng không thể hóa giải hiểu lầm với mọi người. Thế nên chẳng phải anh vẫn không dám kể sự thật cho vợ mình nghe sao? Anh từng có bao nhiêu bạn gái như thế, hiểu quá rõ phụ nữ luôn đánh mất lý trí đối với mấy chuyện này.”

Diệp Uyên phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta, mím chặt môi.

Kỳ thật những lời Tịch Khê đã nói trúng tâm tư của anh. Anh quá hiểu bản thân mình, không thể uống rượu tới bất tỉnh nhân sự. Mà cho dù có say mèm đi nữa cũng không thể quên sạch sành sanh. Vậy thì chỉ còn khả năng là Tịch Khê đã giở trò trong rượu. Về sau anh có hỏi đám bạn của mình. Mấy người bạn nói Tịch Khê chủ động tham gia. Nghe nói anh chưa chết, cô ta muốn đặc biệt tới chúc mừng. Tịch Khê là cô chủ lớn, chắc chẳng yêu thương gì anh. Cô ta chỉ không phục khi phải thua Lâm Yêu Yêu, muốn trả thù xả tức là điều không khó lý giải.

Nhưng chuyện này anh phải giải thích rõ ràng với Lâm Yêu Yêu thế nào đây?

Nói rằng: Anh bị bỏ thuốc, anh bất tỉnh nhân sự?

Vậy thì Yêu Yêu chắc chắn sẽ hỏi: Anh đã chạm vào Tịch Khê chưa?


Đã chạm vào chưa? Ngay cả Diệp Uyên cũng không thể nói rõ ràng. Anh không chạm vào Tịch Khê, nhưng ai dám bảo đảm cô ta chưa chạm vào anh? Vả lại, từ ly rượu vang còn lại ở đầu giường, có thể suy đoán ra, thật ra khi tới bệnh viện, anh vẫn còn động đậy được. Vậy một người có khả năng hành động như anh, phải chăng đã thật sự động vào Tịch Khê?

Anh có thể lý trí, nói với Yêu Yêu rằng mình chưa chạm vào cô ta, chỉ ôm cô ta ngủ tới sáng. Câu này anh tin, nhưng nói với phụ nữ, quả thực là hoang đường.

Tịch Khê nhìn anh chằm chằm: “Diệp Uyên! Anh tưởng mình nằm im không nhúc nhích thật sao?”

Diệp Uyên nhìn cô ta đầy cảnh giác.

“Anh nói không sai. Nếu anh say bí tỉ thì thật sự không thể làm gì cả. Nhưng anh chỉ uống một ít thuốc kích thích mà đám thanh niên thích dùng trong quán bar mà thôi, không có nghĩa là anh không thể làm gì cả.” Nói rồi Tịch Khê lấy di động ra, bật lên, đưa cho anh: “Anh tự xem đi!”

Diệp Uyên nhíu mày, cầm qua xem. Đó là một đoạn clip.

Anh bàng hoàng. Đầu ngón tay gầy run rẩy bật lên.

Tiếng của đoạn băng rất nhỏ, rất nhỏ nhưng vẫn đầy ngập đôi tai Diệp Uyên.

Bên trong là một đôi nam nữ đang quấn quýt.

Người phụ nữ bám lấy người đàn ông như một cây dây leo. Còn người đàn ông thì vô cùng mạnh mẽ, đè người phụ nữ dưới người mình. Đủ mọi tư thế, tầng tầng lớp lớp hoan tình.

Người phụ nữ đó là Tịch Khê.

Còn người đàn ông, cái mặt ngập tràn dục tình đó lại là anh!

Tay Diệp Uyên run lên, chiếc di động rơi bộp xuống đất.

Thấy vậy, Tịch Khê chậm rãi khom lưng nhặt nó lên, cười nhạt: “Giờ thì anh tin rồi chứ? Nếu ảnh có thể làm giả thì clip không thể làm giả được. Diệp Uyên! Tối đó đúng là chúng ta đã làm rồi.”

Bước chân Diệp Uyên hơi loạng choạng, cả cơ thể cao lớn cũng lảo đảo.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không chuyển đoạn băng này cho vợ anh đâu.” Tịch Khê bước tới gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh hỏi tôi muốn gì ư? Đơn giản thôi. Tôi muốn anh ly hôn, muốn anh rời xa Lâm Yêu Yêu. Đương nhiên, đoạn băng này tôi chỉ cần uy hiếp anh là đủ rồi. Vợ anh giờ đang có bầu, tôi cũng không muốn cô ta kích động quá mức.”

Khóe miệng Diệp Uyên giật giật. Anh nhấn mạnh từng chữ: “Tôi sẽ không ly hôn!”

“Anh sẽ ly hôn!” Tịch Khê sát lại gần anh, giơ tay chạm nhẹ vào cổ áo anh: “Anh không muốn để vợ mình tận mắt nhìn thấy đoạn băng này chứ?”

Diệp Uyên túm mạnh, đoạt lại chiếc di động.

“Anh cứ xóa đi. Một trải nghiệm khó quên như vậy, sao tôi lại giữ một bản chứ?” Tịch Khê không hề vội vã.

Diệp Uyên tức giận ném mạnh di động của cô ta xuống, điện thoại vỡ tan.

Tịch Khê vẫn mỉm cười từ tốn.

“Tịch Khê! Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có ép tôi, nếu không chuyện gì tôi cũng dám làm đấy.”

Tịch Khê không tức giận mà bật cười, đi tới trước, nhìn anh: “Tôi nào có ép anh? Ai bảo anh khi xưa thà chọn một con đàn bà tầm thường như Lâm Yêu Yêu cũng không chọn tôi? Lẽ nào anh không biết lúc đó tôi đã bị bao nhiêu người giễu cợt sao? Diệp Uyên! Nếu hai chúng ta chưa từng quen biết, hoặc không quen biết bằng cách xem mặt, tôi cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong giới, tất cả mọi người đều biết Diệp Uyên anh xem thường tôi. Anh bảo tôi biết giấu mặt đi đâu? Trước mặt bọn họ tôi có thể làm ra vẻ thanh cao, đứng đắn, nhưng sau lưng bọn họ cười tôi cái gì, tôi biết hết. Tịch Khê này chưa bao giờ mất mặt như vậy. Nhưng mà…” Cô ta đổi giọng, ngữ khí õng ẹo: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Lâm Yêu Yêu chấp nhận bỏ người yêu cũ để bám lấy anh rồi. Ngoại trừ đẹp trai, nhiều tiền ra, ở trên giường, anh đúng là khiến phụ nữ khó quên.”

Diệp Uyên siết chặt tay.

“Không sao! Anh cứ từ từ suy nghĩ. Tôi biết bắt anh bỏ vợ cũng cần có thời gian. Tôi đợi!” Tịch Khê cười nhẹ nhàng. Sau khi nhặt chiếc điện thoại vỡ lên, cô ta quay người bỏ đi.

Diệp Uyên vung một cú đấm thật mạnh lên lan can…

***

Ngày Trung thu hôm ấy, bố mẹ của Tiểu Đậu Tử từ trấn Thiên Đăng vội tới Bắc Kinh. Sau khi đưa Tiểu Đậu Tử tới bệnh viện, họ định quay về ngay. Một là vì người chú trước giờ vẫn cần tĩnh dưỡng, không được ồn ào. Hai là cũng không tiện ở lại quá lâu trong bệnh viện, lại càng không thể đón tết trong bệnh viện. Tố Diệp biết chuyện bèn cản họ lại, đề nghị họ ở lại cùng đón Trung thu.

Ban đầu nói thế nào bố mẹ Tiểu Đậu Tử cũng không đồng ý, cảm thấy như vậy quá phiền phức cho cô, không tốt. Về sau, cả Niên Bách Ngạn cũng đưa ra đề nghị tương tự. Mà ngay cả Phương Tiếu Bình sau khi biết chuyện cũng cất công gọi điện thoại mời họ bằng mọi giá phải ở lại, càng đông càng vui. Cộng thêm việc Tiểu Đậu Tử mấy ngày này cũng rất thân thiết với Niên Bách Ngạn, ầm ĩ đòi ở với chú. Thế là bố mẹ Tiểu Đậu Tử cũng không tiện từ chối nữa.

Họ vẫn đón tết ở nhà cậu.

Ngay từ sáng sớm, Tố Đông đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn thức uống. Còn Phương Tiếu Bình thì dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, ra chợ mua hải sản tươi sống cùng không ít hoa tươi, làm náo loạn tất cả các bình có thể cắm hoa trong nhà họ. Phòng khách, phòng ngủ, thậm chí cả nhà vệ sinh cũng cắm hoa tươi. Phóng tầm mắt đâu đâu cũng thấy muôn hoa khoe sắc, đẹp vô cùng.

Buổi sáng, Niên Bách Ngạn đưa cả nhà Tiểu Đậu Tử tới bệnh viện, dành không gian cho các đệ tử trong võ quán của cậu Tố Đông. Truyền thống đã ăn sâu vào máu cậu Tố Đông. Những đệ tử cậu dạy dỗ ai ai cũng rất tuân theo các phong tục cũ. Mỗi khi tới tết, nhất định đều tới thăm sư phụ, sư mẫu.

Thế nên, cả sáng ông dành thời gian để tiếp đón họ.

Hơn ba giờ chiều, Tố Khải mới từ đơn vị trở về, giúp Phương Tiếu Bình nấu nướng, nhặt rau cỏ. Chưa được mấy chốc, chuông cửa đã vang lên. Tố Khải đứng dậy, ra mở cửa. Cửa vừa mở, một đoàn người đã ùa vào.

Đi đầu là Tố Diệp, ôm trong lòng một bó hoa rum to tướng, càng làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Niên Bách Ngạn tay trái xách đồ, tay phải dắt Tiểu Đậu Tử, thoạt nhìn hệt như bố dắt con. Sau đó là Niên Bách Tiêu len vào, cao giọng chào Tố Đông và Phương Tiếu Bình: “Con chào cậu mợ!”

Tố Đông và Phương Tiếu Bình vội chạy ra đón, đỡ lấy những thứ mọi người mang tới. Sau khi thấy bố mẹ Tiểu Đậu Tử, hai ông bà lại nhiệt tình mời vào nhà.

“Cháu chào ông, cháu chào bà!” Tiểu Đậu Tử vô cùng lễ phép.

Phương Tiếu Bình nhìn thấy trẻ con là vui không kể xiết, cứ nắm tay thằng bé mãi không buông, mang cơ man nào là đồ ăn ngon cho nó.

Người người đã tới đông đủ, mỗi người một câu, râm ran cả ngôi nhà.

Niên Bách Ngạn xắn tay áo giúp Phương Tiếu Bình nấu nướng. Tố Đông tiếp đón khách khứa. Tố Khải và Niên Bách Tiêu ban đầu ngồi bàn về ô tô, sau đó thì cùng Tiểu Đậu Tử nghịch ngợm. Đương nhiên, Tiểu Đậu Tử vẫn không ngừng huyên thuyên trước mặt Niên Bách Tiêu. Tuy ngoài miệng cậu chê phiền nhưng có thể nhận ra cậu cũng rất quý Tiểu Đậu Tử.

Ban đầu rõ ràng bố mẹ Tiểu Đậu Tử còn khép nép, nhưng Tố Đông nhiệt tình tiếp đón, lại có một người gốc Bắc Kinh như Phương Tiếu Bình, chốc chốc chêm vào một câu đùa giỡn. Dần dần, họ cũng thoải mái hơn.

Sau khi làm xong một món hải sản, Niên Bách Ngạn vừa hay liếc thấy Niên Bách Tiêu và Tiểu Đậu Tử đang chơi game. Tố Khải ngồi bên cạnh làm cổ động viên cho Tiểu Đậu Tử. Tiểu Đậu Tử là điển hình cho kiểu chơi hết mình. Kết quả, Niên Bách Tiêu thảm bại.

Niên Bách Tiêu tức giận, không ngừng nói Tiểu Đậu Tử ăn gian. Tiểu Đậu Tử chống nạnh, đáp lại không hề khách khí: Kỹ thuật không bằng người khác thì đừng viện lý do khách quan!

Niên Bách Tiêu nghe không hiểu, bèn lẩm bẩm: Gà không bằng người? Gà thì có lúc nào bằng người?*

*Hiện tượng đồng âm khác nghĩa trong tiếng Trung.

Làm cả nhà được một phen ôm bụng cười nghiêng ngả.

Niên Bách Ngạn vốn dĩ định đánh cờ cùng cậu Tố Đông nhưng anh vừa thò mặt ra, đã thấy Niên Bách Tiêu cầu cứu: “Anh ơi, anh lại đây!”

Tiểu Đậu Tử lại inh ỏi: “Chú Niên! Cháu muốn chơi với chú, anh ấy yếu lắm!”

Không còn cách nào khác, Niên Bách Ngạn đành bấm bụng ngồi vào vị trí của Niên Bách Tiêu.

Tố Diệp phát huy khả năng cắm hoa nghệ thuật thiên bẩm, cắm lại một lượt tất cả hoa hoét trong nhà. Thấy Niên Bách Ngạn và Tiểu Đậu Tử ngồi trước màn hình tivi to tướng chơi game, cô quả thực ngỡ ngàng.

Cô chỉ biết Niên Bách Tiêu thích chơi game chứ chưa bao giờ thấy Niên Bách Ngạn chơi.

Trước tivi, một lớn một nhỏ, “chém giết” sục sôi.

Niên Bách Tiêu và Niên Bách Ngạn về cùng một phe, không ngừng hò hét cổ động. Còn Tố Khải và Tiểu Đậu Tử về một phe, suýt nữa thì làm một cuộc cãi lộn với Niên Bách Tiêu.

Bỗng chốc, khu vực ấy trở nên cực kỳ náo nhiệt…