Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 12 - Chương 534: Rốt cuộc có mục đích gì?

Một chiếc lá mít có thể nói lên điều gì?

Tố Khải nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra. Nhưng ít nhất thì đối phương đã cho anh manh mối hướng đi tiếp theo, cũng còn hơn tiếp tục chờ đợi trong vô vọng. Anh cầm chiếc lá, quay trở lại chùa Bồ Đề. Sự thanh tịnh bên trong hoàn toàn trái ngược với trần thế tầm thường.

Dưới sự dẫn đường của một chú tiểu, anh đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng bước trước một căn phòng. Chú tiểu bảo anh đợi ở ngoài một lát, còn mình vào trong truyền lời.

Chẳng mấy chốc, chú tiểu đã quay ra, bảo Tố Khải đi vào.

Cửa không khóa, chỉ dùng một mảnh rèm bằng trúc cách ngăn với thế giới bên ngoài.

Tuy sống ở đây đã lâu, nhưng cơ hội được tiếp xúc với các nhà sư của Tố Khải là không nhiều. Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh bước chân vào phòng của sư trụ trì.

Gian phòng không lớn, bên trong cũng không có tượng Phật cũng khói hương nghi ngút như trong tưởng tượng của Tố Khải. Ngược lại, nó đơn sơ và giản dị vô cùng. Có hương trà thanh thanh, thoảng nhẹ, khiến tâm hồn con người thanh thản hơn trong cái nóng thiêu đốt này.

Nhưng Tố Khải chỉ một lòng nghĩ tới an nguy của Diệp Lan, chẳng liên quan gì tới thời tiết, thế nên chẳng thể nhẹ nhàng, coi như không có chuyện gì.

Sư trụ trì là một ông lão đã cao tuổi, mặt mày phúc hậu. Chiếc áo cà sa trên người có vài chỗ chắp vá, mộc mạc hơn rất nhiều so với những đại sư hay pháp sư hay thấy trên tivi. Nhưng trong mắt anh, hình dáng ấy bình yên, hòa nhã kỳ lạ, tựa như những rối loạn hồng trần đã chẳng thể lọt vào mắt anh nữa.

Sau khi thấy Tố Khải đi vào, ông tỏ ý mời anh ngồi.

Tố Khải làm gì còn tâm trạng ngồi chơi? Anh lập tức đưa chiếc lá mít trong tay mình cho vị sư trụ trì.

Sư trụ trì đón lấy chiếc lá, nhìn qua, nét mặt rất bình thản. Tố Khải không biết đưa chiếc lá này rồi sẽ ra sao. Anh nhất thời cũng chẳng thể lên tiếng hỏi, chỉ biết ở một bên lặng lẽ chờ đợi trong nôn nóng.

Sư trụ trì dường như đã nhận ra sự sốt ruột của anh. Ông đặt chiếc lá lên mặt bàn sau đó hỏi Tố Khải: “Xin hỏi thí chủ đã nắm rõ được tình hình của nữ thí chủ đó hay chưa?”

Nữ thí chủ?

Tố Khải sững người.

Một lúc lâu sau, anh mới hỏi một cách thăm dò: “Ý của trụ trì là, tôi có thể gặp một cô gái?”

Sư trụ trì hồ nghi quan sát anh một lượt, không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: “Chiếc lá này thật sự là do thí chủ hái xuống chứ?”

Tố Khải thành thật nói: “Có người ra lệnh cho tôi hái chiếc lá này rồi giao cho trụ trì ở chùa đây.”

Sư trụ trì hiểu ra, khẽ gật đầu: “Mời thí chủ đi theo tôi!”

Tố Khải bèn theo sư trụ trì ra khỏi phòng, rồi đi thẳng vào sâu trong chùa.

Dọc đường anh nhìn thấy có những chú tiểu cầm cây chổi lớn quét chùa, nghiêm túc và chăm chú. Thời gian tựa hồ như đang dừng lại, ở đây không có một chút dấu vết của sự xốc nổi.

Nhưng Tố Khải hơi bồn chồn, bất an.

Anh nghĩ mãi xem mình sẽ gặp được ai. Anh nắm chặt điện thoại trong tay, tin rằng các đồng nghiệp phòng thủ bên ngoài nhất định sẽ nhìn thấy hành tung của mình.

Sư trụ trì dừng bước trước một căn phòng.

“Két” một tiếng, cánh cửa được đẩy ra.

Bên trong có một chiếc bàn và một chiếc ghế đẩu đơn sơ, còn có một bức tượng Quan Âm nhỏ giống như nơi thờ cúng. Mùi đàn hương nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Mùi hương rất nhạt nhòa, nếu không chú ý sẽ không thể ngửi thấy.

Phía bên tay phải là một chiếc giường đơn.

Sư trụ trì chỉ về hướng đó rồi nói với Tố Khải: “Mời thí chủ nhìn xem, có phải người quen của mình không?”

Trên giường có một người đang nằm im, bất động.

Nhưng Tố Khải liếc mắt đã nhận ra mái tóc quen thuộc. Cả những tia sáng yếu ớt len vào từ góc cửa sổ hắt lên gương mặt hơi nghiêng thân quên ấy.

“Lan Lan!” Anh không quan tâm đây là chốn tu hành thanh tịnh mà bất ngờ lao vào như một mũi tên.

Sư trụ trì đứng yên tại chỗ, im lặng quan sát cảnh ấy.

Diệp Lan vẫn nằm im đó, nhắm chặt mắt như đang say ngủ.

Tố Khải xông tới, khẽ lay người cô, gấp gáp gọi tên cô. Nhưng Diệp Lan chẳng có một chút phản ứng nào, đến cả mí mắt cũng không động đậy lấy một cái. Tố Khải thấy vậy càng thêm căng thẳng. Anh gào lên với sư trụ trì: “Cô ấy rốt cuộc bị làm sao?”

Sư trụ trì không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vị nữ thí chủ này khi được phát hiện ra thì đã như vậy rồi. Chùa cũng đã mời bác sỹ tới khám nhưng cả bác sỹ cũng không thể xác định rốt cuộc là bị làm sao.”

“Thế nào gọi là “được phát hiện”?” Tố Khải cảnh giác.

Sư trụ trì kể lại ngọn ngành câu chuyện.



Diệp Lan được sư trong chùa phát hiện tại cửa sau của chùa. Lúc đó cô hôn mê bất tỉnh. Các nhà sư ban đầu còn tưởng cô là khách tới thắp hương, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy người nào tới tìm cô, mà cô cũng không mang theo ví tiền, không có điện thoại, nên họ cũng không biết phải liên lạc với ai, đành gọi sư trụ trì tới.

Vốn dĩ sư trụ trì định sẽ báo cảnh sát, nhưng vô tình phát hiện ra bàn tay Diệp Lan nắm rất gắt gao, bèn lệnh cho chú tiểu tới xem sao. Khi mở tay Diệp Lan ra, họ mới phát hiện trong đó là một mẩu giấy, bên trên có viết: Mong trụ trì quý chùa mở lòng từ bi, thu nhận cô gái này một đêm. Ngày mai sẽ có một chàng trai cầm theo một chiếc lá mít tới quý chùa đón người.


Sư trụ trì cảm thấy chuyện này không hề nhỏ, cũng không thể hành động khinh suất, bèn quyết định đợi tới ngày hôm sau xem tình hình thế nào. Nếu có người tới đón thì mọi sự tốt lành, còn nếu không có ai tới, ông sẽ báo cảnh sát.

Ai ngờ, hôm sau ông đã đợi được Tố Khải tới thật.

Nhưng điều khiến sư trụ trì không nghĩ tới là người trước mặt ông hình như mơ mơ hồ hồ, không biết chuyện gì. Ông bèn đưa Tố Khải tới đây xem. Nếu cậu này vẫn không biết gì về cô gái kia thì ông quyết định vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý là thỏa đáng hơn cả.



Tố Khải lại bắt đầu gọi tên Diệp Lan nhưng Diệp Lan vẫn không có phản ứng gì.

Không còn cách nào, Tố Khải chỉ còn biết hỏi sư trụ trì.

“Các ông phát hiện ra cô ấy khi nào? Trước đây đã từng gặp cô ấy chưa?”

Sư trụ trì nhìn anh nghi ngại.

Tố Khải lập tức rút thẻ ngành ra: “Tôi là cảnh sát!”

Lúc này ông mới yên tâm, trả lời: “Chúng tôi phát hiện ra nữ thí chủ này vào chập tối hôm qua khi chuẩn bị đóng cửa chùa. Trông cô ấy rất lạ, có lẽ không phải người thường xuyên tới chùa chúng tôi.”

Tố Khải nhìn Diệp Lan vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nghiến răng, nắm tay lại rất chặt.

Đáng chết!

Rốt cuộc bọn chúng có ý đồ gì?

“Cả ngày hôm qua các ông không phát hiện ra có kẻ nào khả nghi sao?” Tố Diệp vừa giận vừa lo, ngọn lửa giận dữ không thể đè nén bắt đầu lan ra.

Sư trụ trì không hiểu câu hỏi của Tố Khải bèn nhíu mày.

“Hay chùa của các ông là nơi che giấu tội phạm?” Anh xông tới, túm lấy vị sư trụ trì.

Ông sững người.

“Lập tức khai báo! Ai là người đưa cô ấy tới chùa?” Tố Khải như một dúm thuốc nổ bị châm lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Sư trụ trì khó mà thanh minh: “Thí chủ hiểu lầm rồi! Chúng tôi thật sự…”

“Nếu ông không có quan hệ gì với bọn buôn ma túy kia, tại sao bọn chúng lại phải đưa người tới đây?” Tố Khải đã mất hết lý trí, thanh âm rầm rĩ gần như sắp lật tung nóc nhà lên.

Các nhà sư khác nghe thấy tiếng động ầm ĩ, lần lượt chạy tới xem có chuyện gì. Khi thấy một người đàn ông đã giận dữ với sư trụ trì, ai nấy đều thảng thốt. Chẳng mấy chốc, có mấy cảnh sát xông vào trong chùa, nhằm thẳng căn phòng Tố Khải đang đứng, không một chút sai sót.

Người dẫn đầu là Cảnh Long. Sau khi thấy cảnh ấy, anh ta vội chạy tới kéo Tố Khải ra, khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Người giao dịch đâu?”

Tổ giám sát nghe được giọng của Tố Khải, thấy có chuyện chẳng lành, lập tức thay đổi kế hoạch.

Tố Khải nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trong lòng mình. Anh suy sụp ngã ngồi xuống bên cạnh Diệp Lan, biết lần này lại không bắt được bọn chúng! Đám tội phạm này bản tính giảo hoạt. Trước đây anh đã cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng.

Đối phương không hỏi anh có tới một mình hay không. Thì ra là vì bọn chúng đã biết trước sẽ có cả một đội cảnh sát trấn thủ ở đó, thế nên chắc chắn sẽ không xuất hiện. Đương nhiên, Tố Khải cũng biết đám tội phạm này không đơn giản đến thế, cũng đã nghĩ cách làm sao để dẫn dụ chúng mắc bệnh. Nhưng thật không ngờ, bọn chúng đã giở trò ngay từ đêm đầu tiên, còn hôm sau thì hoàn toàn biệt tăm biệt tích.

Cảnh Long đi tới trước, nhìn thấy Diệp Lan nằm trên giường thì vô cùng ngỡ ngàng.

“Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, bọn chúng đã bố trí cả một tuyến đường dài!” Tố Khải giận dữ nắm chặt tay.

Cảnh Long tiến lên gọi Diệp Lan.

“Vô ích thôi! Cô ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh.” Tố Khải nhìn Diệp Lan đau xót.

Tay chân cô không có vết thương, trên người có hay không thì trước mắt chưa thể kiểm tra. Cô giống như là đang ngủ, đến hơi thở cũng đều đặn, nhịp nhàng.

Cảnh Long không yên tâm, rướn mũi xuống ngửi mới yên tâm.

“Lúc đó sợ cậu và Diệp Lan trong quá trình giao dịch bị thương nên đã gọi sẵn xe cấp cứu, đưa Diệp Lan tới bệnh viện ngay đã!” Cảnh Long đề nghị.

Tố Khải bị bọn chúng sắp đặt cả một đoạn đường tuy không cam lòng nhưng tình hình của Diệp Lan bây giờ quả thực khiến anh lo lắng. Anh lập tức bế Diệp Lan lên, đi tới bên cạnh sư trụ trì rồi nói: “Mảnh giấy đó còn không?”

Sư trụ trì luôn mang bên mình, bèn rút ra cho Tố Khải xem.

Tố Khải liếc qua rồi nghiến răng nói với Cảnh Long: “Bọn chúng đúng là cáo già! Tôi chắc chắn sẽ không để chúng được yên đâu!”

Dứt lời, anh bế Diệp Lan rời khỏi đó.

Cảnh Long không hiểu, khi cầm tờ giấy lên xem thì mới vỡ ra.

Tố Khải nghĩ mảnh giấy là tia hy vọng cuối cùng. Nào ngờ, chữ trên giấy cũng được đánh bằng máy tính, vốn dĩ không thể tìm kiếm tung tích bằng nét chữ. Xem ra, đối phương đã sắp xếp chu toàn mọi việc từ đầu.

Nhưng điều khiến Cảnh Long nghĩ mãi không ra là rốt cuộc chúng có mục đích gì?

Cứ thế bắt Diệp Lan đi, sau đó lại bắt Tố Khải tới Vân Nam nhận người?

Cách làm này quá kỳ lạ!

Chắc đây cũng là điều khiến Tố Khải trăn trở, thế nên ban nãy cậu ấy mới phẫn nộ như vậy.

Anh ta xin lỗi và cảm ơn sư trụ trì rồi cũng rút quân, vội vàng rời khỏi đó…

Tan làm, Niên Bách Ngạn lái thẳng xe tới nhà cậu Tố Đông.

Cây hòe già trước cửa đã um tùm như một cái ô khổng lồ. Cách đó không xa có một người hàng xóm đang ngồi uống trà, đánh cờ trước cửa nhà, trong tay đung đưa chiếc quạt nan cho mát. Qua mấy ngày gần đây, các bác hàng xóm hai bên cũng đã quen mặt Niên Bách Ngạn. Thấy anh xuống xe, trong tay còn cầm hoa quả và thức ăn, họ bèn hết lời khen ngợi: Nhà ông Tố đúng là tìm đứa con rể ngoan, chẳng hôm nào là tới tay không cả.


Lại có người rủ Niên Bách Ngạn đánh cờ.

Niên Bách Ngạn tươi cười từ chối, lần lượt chào hỏi mọi người rồi đi vào nhà.

Sau khi anh đi vào, hàng xóm bắt đầu xì xào buôn chuyện.

“Bác thấy chưa, người ta là ông chủ lớn như thế mà chẳng kênh kiệu chút nào. Cháu gái ông Tố thật sự đã kiếm được một người chồng tốt!”

“Nói cũng phải, nghe ông Lưu tới dự đám cưới còn nói tổ chức hoành tráng lắm!”

“Ấy, sao tôi lại nghe nói cậu con rể này lúc trước là anh rể của Diệp Tử thế?”

“Trên mạng nói là kết hôn giả với chị của Diệp Tử.”

“Kết hôn giả thật sao? Kết hôn mà cũng làm giả được à?”

“Chẳng phải đã đứng ra thanh minh rồi sao? Là giả mà! Mấy chuyện này đám bình dân chúng ta chẳng làm nổi đâu, người có tiền đâu có sống như chúng ta!”

Đám người cười hì hì ăn uống. Ngày tháng cứ như vậy trôi qua trong thanh bình, yên ổn.

Cửa trong nhà không đóng, chỉ treo một chiếc rèm bằng đá cho mát. Tuy nhà cậu là nhà cũ nhưng không chia loạn cào cào tứ hợp viện của mình ra để cho thuê như một số người khác. Nơi đây tuy không lớn nhưng vẫn giữ vững một phong cách kiến trúc truyền thống nhất. Hướng của phòng khách vừa hay đón gió mát. Vào những ngày hè nóng nực thế này, gió lùa từ trước ra sau cũng cảm thấy dễ chịu.

Có mùi thức ăn thơm phức bay ra ngoài vườn. Ve trên cây vẫn còn kêu ra rả.

Khoảng thời gian trước, Tố Đông lại nhặt về nhà một con chó lang thang. Ông đặt tên cho nó là “Cốp Cốp”. Cốp Cốp ban đầu vừa tới nhà trông trơ trụi lông, còn bẩn thỉu, lem luốc, chân vẫn còn chảy máu, trông có vẻ như đã bị một gã chủ vô lương tâm nào đó dùng đá đánh bị thương. Tối ấy, Tố Đông đang đi dạo bộ thì gặp chú chó này. Sau đó ông nghe bảo vệ gần đó nói, con chó này lúc trước bị người bế từ trên một chiếc xe xuống, sau đó người kia lái xe đi mất, thế là ngày nào nó cũng lang thang ở đường này đợi chủ của nó, nhìn mãi về hướng chiếc xe kia đã đi mất. Chắc chắn là nó đã biết mình đã bị chủ bỏ rơi.

Nó là một con chó lông vàng. Tố Đông cảm thấy, chắc chắn là người chủ đó nuôi lâu dần cảm thấy lông nó không còn màu vàng thuần chủng, thế nên đã vứt nó đi. Cứ như vậy, mấy hôm liền Tố Đông đều đi qua con đường ấy, mang thức ăn tới cho chú chó. Ban đầu nói thế nào nó cũng không ăn. Nhưng lần nào Tố Đông cũng ngồi với nó một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng có một hôm thấy chân nó chảy máu, ông đã lập tức bế nó về nhà.

*Chú thích của Tầm: Liên quan tới chú chó này là do tôi thêm vào sau đó. Nguyên nhân là có một lần sau khi ăn cơm xong ở quảng trường Vạn Đạt, mới phát hiện có một chú chó lông vàng đã bị chủ nó vứt lại như thế. Lúc đó là cuối năm, trời rất lạnh. Chú chó ấy cứ đợi ở đó ngày này qua ngày khác, tới lúc đói quá không chịu nổi mới đi nơi khác tìm thức ăn, rồi lại quay về chỗ cũ, nhìn không rời mắt về hướng chiếc xe của chủ đã đi. Lúc đó tôi và chồng tôi đã quyết định đưa nó về nhà, nhưng nghĩ đủ mọi cách mà nó vẫn không chịu đi. Nó đã bị người ta tổn thương nên rất sợ có người lại gần. Tiếc là, sau này chú chó ấy đã đi đâu tôi không được rõ. Ở đây, tôi muốn dùng câu chuyện của mình cho nó một mái nhà. Cũng muốn gửi lời tới các bạn độc giả đang nuôi thú cưng. Đã nuôi con vật thì phải có trách nhiệm, vì thế giới của chúng chỉ có bạn mà thôi, có đánh chết chúng cũng không tin là có ngày bạn sẽ bỏ rơi chúng.


Có lẽ vì bị thương nên nó không phản kháng nữa.

Cứ như vậy, Tố Đông đã chính thức trở thành chủ của nó. Ông đưa nó tới bệnh viện thú y để kiểm tra, băng bó vết thương rồi tận tình chăm sóc. Lông của nó cũng dần rực rỡ và dày đặc hơn, càng ngày càng đẹp. Tuy vẫn không phải màu vàng thuần chủng, nhưng đẹp không kém gì những con chó vàng thuần chủng khác.

Khoảng thời gian này, những lúc rảnh rỗi, Tố Diệp cũng đưa Cốp Cốp đi dạo. Cốp Cốp rất ngoan và hiểu chuyện. Tố Diệp luôn khen nó cực kỳ khôn. Mỗi lần ra khỏi nhà, Cốp Cốp đều tha sợi dây dắt nó tới, đợi Tố Diệp vòng vào cổ rồi mới đi ra. Có lúc cô dắt nó mệt quá, nó liền cắn một đầu của sợi dây không để nó kéo lệt xệt dưới đất nữa.

Rồi về sau, Tố Diệp nói với nó: Cốp Cốp à! Chúng ta thương lượng với nhau một chút được không? Chị sẽ không đeo dây vào cổ em nữa, mùa hè nóng lắm. Nhưng em phải ngoan nhé, không có chạy lung tung, kêu ầm ĩ!

Kết quả, Cốp Cốp ngoan ngoãn thật. Tố Diệp đi tới đâu, nó chạy theo tới đó, không khiến cô phải lo lắng.

Tình cảm của Cốp Cốp và Niên Bách Ngạn cũng rất thân thiết. Vì lần nào anh tới cũng mang cho nó xương sườn và cá hộp còn tươi mới, nóng hổi. Thế nên Niên Bách Ngạn vừa đi vào sân, người đầu tiên chạy ra đón chính là Cốp Cốp. Nó mừng rỡ nhảy nhót không thôi.

Niên Bách Ngạn tươi cười cho nó đồ ăn ngon, Cốp Cốp mừng lắm.

Trong phòng khách vọng ra tiếng cười, điều này thật hiếm hoi.

Tố Diệp thấy Cốp Cốp chạy ra ngoài bèn ngó đầu ra khỏi rèm, mỉm cười vẫy tay với Niên Bách Ngạn: “Ông xã! Anh mau vào đây!”

Niên Bách Ngạn cảm thấy kỳ lạ. Mấy hôm nay vì chuyện của Tố Khải và Diệp Lan, mọi người ai nấy đều buồn rầu. Tố Đông và Phương Tiếu Bình lại càng hay thở dài. Hôm nay sao thế nhỉ?

Anh đi vào nhà. Cốp Cốp cũng gặm một miếng xương sườn nóng hổi, chạy theo sau Niên Bách Ngạn vào phòng khách. Sau đó nó nằm dưới chân Tố Đông, bắt đầu thưởng thức miếng sườn một cách ngon lành.

“Bách Ngạn! Con đừng có mua đồ nữa! Đồ ăn trong nhà sắp chất thành núi rồi.” Phương Tiếu Bình tâm trạng rất vui vẻ.

Niên Bách Ngạn có thể cảm nhận không khí trong nhà hoàn toàn khác, bèn cười: “Tối qua Diệp Diệp nói muốn ăn cải xanh xào, thế nên hôm nay con tiện đường rẽ vào siêu thị luôn.”

Phương Tiếu Bình nhìn rồi nói: “Ôi trời, thằng bé này chu đáo quá, mua cải xanh thật này!”

Tố Diệp cảm thấy ấm áp trong lòng, bèn ngồi sát bên cạnh Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn đoán chắc chắn là có chuyện vui, nếu không sao cô lại vui vẻ gọi thẳng anh là “ông xã” chứ? Bình thường toàn gọi “Niên Bách Ngạn” mà.

“Bách Ngạn! Lát nữa uống với cậu mấy chén!” Tố Đông hào sảng mời: “Hôm nay cậu đã đặc biệt mua hai chai Mao Đài.”

Niên Bách Ngạn còn chưa trả lời thì Tố Diệp đã lên tiếng: “Cậu à! Anh ấy còn phải lái xe.”

“Nó uống rượu không lái được, lẽ nào con không lái được sao?” Tố Đông nói.

Tố Diệp nhướng mày: “Con cũng phải uống với cậu một chút chứ.”

Niên Bách Ngạn quay mặt sang nhìn cô, nụ cười nhạt nhòa.

Tố Diệp cười hì hì nép vào lòng anh.

“Tối nay em lái xe, anh uống rượu với cậu.” Niên Bách Ngạn nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô, lập tức ra lệnh không nể tình.

Tố Diệp lập tức trở mặt, đứng dậy: “Hẹp hòi!” Dứt lời, cô đi vào bếp giúp Phương Tiếu Bình nấu nướng.

Niên Bách Ngạn chẳng biết làm sao.

Coi như anh hiểu rồi. Chỉ cần chiều theo ý cô thì anh làm gì cũng rộng rãi. Nhưng chỉ cần một đầu ngón tay không đúng thôi là anh lập tức trở thành người đàn ông hẹp hòi.

“Cậu à! Tố Khải là có tin tức rồi ạ?” Trước đó, mấy người anh phái theo đã bị Tố Khải đuổi đi. Anh cũng không gượng ép nữa. Hôm nay thấy Tố Đông cười không khép miệng lại được, chắc chắn là liên quan tới Tố Khải.

Tố Đông nói: “Phải! Nó gọi điện về rồi, đều bình an vô sự.”

“Bắt được bọn chúng chưa ạ?”

“Cái đó thì chưa. Nó nói hình như Diệp Lan bị hôn mê, đã đưa tới bệnh viện rồi. Nhưng Tố Khải nói với cậu mợ là không có gì đáng lo ngại.” Tố Đông đứng dậy sắp bàn. Niên Bách Ngạn thấy thế cũng vội đứng lên giúp đỡ.

Tố Đông nói tiếp: “Người an toàn là quan trọng nhất. Bách Ngạn à! Con không biết là gần đây cậu ăn không, ngủ không yên thế nào đâu, chỉ sợ Tố Khải gặp chuyện gì không hay. Bây giờ tuy là chưa bắt được đám người đó, nhưng ít nhất thì cả Tố Khải và Diệp Lan đều lành lặn.”

Niên Bách Ngạn có thể hiểu được.

Đúng lúc ấy, Phương Tiếu Bình đi vào, chen ngang: “Ông này ăn nói cái kiểu gì thế hả? Cái gì mà chuyện gì không hay? Ông chỉ mong con trai ông có chuyện phải không? Tiểu Khải nhà chúng ta có cát tinh phù hộ, ở hiền ắt sẽ gặp lành.”

“Phải, bà nói đều đúng cả!” Tố Đông không tranh cãi với bà, chỉ cười ha ha…

Gần mười một giờ, Niên Bách Ngạn và Tố Đông mới ra khỏi nhà cậu mợ.

Tố Đông dắt theo Cốp Cốp ra ngoài tiễn. Trước khi lên xe, Tố Diệp nhìn Cốp Cốp và nói: Em có muốn theo chị về tứ hợp viện ở một đêm không?

Cốp Cốp nhìn chiếc xe rồi ư ử một tiếng.

“Em thấy chắc là nó bị ám ảnh tâm lý rồi.” Tố Diệp cười rồi ngồi vào ghế lái.

Cửa xe chưa đóng, Niên Bách Ngạn bảo cậu mau vào nhà, không cần tiễn nữa. Cậu dặn dò họ đi đường cẩn thận. Khi cậu đang định dắt Cốp Cốp vào nhà thì nó nhảy tót lên xe của Niên Bách Ngạn.

Tố Đông cười: Nhóc con này chậm chạp quá!

Niên Bách Ngạn mỉm cười, rướn người đóng cửa rồi nói: “Cũng được! Cho nó đi chơi cùng!”

“Giờ nó nghịch ngợm lắm đấy, lỡ như cắn hỏng đồ đạc trong nhà thì phải làm sao?” Tố Đông biết đồ trong nhà Niên Bách Ngạn đều rất giá trị.

Tố Diệp thò đầu ra nói: “Không sao đâu ạ! Ông xã nhà con rộng rãi lắm!”

Câu này Niên Bách Ngạn rất thích nghe, cười như mở cờ trong bụng.

Tố Đông bèn cho phép rồi quay vào nhà.

Sau khi đóng chặt cửa xe, mùi rượu trên người Niên Bách Ngạn cũng phả ra, cùng với mùi hương vốn có của anh, có chút mê hoặc.

Thật ra Tố Diệp lo cho dạ dày của anh, nhưng rõ ràng là hôm nay cậu mợ rất cao hứng, Niên Bách Ngạn cũng uống nhiều thêm mấy chén. Cô đưa chai nước khoáng cho anh uống, dặn anh uống nhiều nước một chút.

Niên Bách Ngạn cũng khá nghe lời.

“Hôm nay trông anh vui quá!” Tố Diệp lái xe, mở điều hòa rồi nói.

Niên Bách Ngạn uống rượu vào trông lại càng gợi cảm.

Anh giơ tay, phủ lên eo cô. Giọng nói trầm trầm trong không gian đóng kín này lại càng dễ nghe.

“Vì em vui mà.”

Tố Diệp nhân lúc rẽ nhìn anh một cái.

Anh mệt mỏi dựa vào sau ghế, nghiêng đầu ngắm cô. Đôi mắt đen thường ngày thâm sâu khó hiểu, giờ khi say lại càng thêm mê đắm lòng người.

“Đừng lợi dụng giở trò nhá! Cốp Cốp đang nhìn kia kìa!” Tố Diệp cảm thấy bàn tay anh nóng vô cùng.

Niên Bách Ngạn khẽ cười.

Anh quay đầu.

Cốp Cốp thấy anh quay lại nhìn mình, lập tức mừng rỡ lè lưỡi lắc đuôi.

“Ngoan ngoãn nằm đó ngủ đi!” Niên Bách Ngạn mỉm cười, ra lệnh.

Cốp Cốp nức nở một tiếng, sau đó áp mặt xuống chân, nằm bò ra ghế, nhắm mắt lại.

“Làm gì có người chủ nào như anh. Trông nó tội quá!” Tố Diệp cố gắng lái xe vững chãi, sợ anh uống rượu vào lại muốn nôn.

Niên Bách Ngạn vẫn chưa đến mức say bí tỉ. Anh quay người, lại lười biếng tựa vào ghế, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tố Diệp, rồi thủ thỉ: “Diệp Diệp! Lúc em cười trông rất quyến rũ.”

Tố Diệp đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Đã làm vợ chồng già đến nơi rồi, đừng có mà sến thế được không?”

Phía trước là một đại lộ thông thoáng, xe cộ cũng không nhiều. Lúc này Niên Bách Ngạn mới yên tâm kéo một tay cô qua, đùa nghịch trong lòng bàn tay mình, im lặng mỉm cười.

“Anh bảo tình trạng của Diệp Lan liệu có vấn đề gì không? Sao lại phải đưa thẳng tới bệnh viện?” Tố Diệp trong lúc vui vẻ vẫn còn lo lắng tới Diệp Lan.

Niên Bách Ngạn kéo tay cô lên hôn rồi nói: “Chắc là không có vấn đề gì lớn. Thế này đi, sáng mai anh tới công ty sẽ bảo người hỏi thăm xem sao.”

Tố Diệp gật đầu.

“Kỳ lạ thật đấy! Anh bảo bọn chúng rốt cuộc định làm gì?” Cô chau mày.

Niên Bách Ngạn cũng không hiểu, nên chẳng thể đưa ra một đáp án chính xác.

“Liệu có phải dự tính ban đầu của bọn chúng là làm hại Diệp Lan hay Tố Khải, sau đó bất ngờ phát sinh chuyện gì đó không?” Tố Diệp bạo dạn suy đoán.

Niên Bách Ngạn bèn khuyên cô: “Em đừng sốt ruột, cứ đợi Tố Khải quay về Bắc Kinh xem sao!”