Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 52: Bị theo dõi trên phố – 1

Văn phòng tổng giám đốc Tiêu Duy.

Thư ký tổng giám đốc gõ cửa tiến vào mang theo một hộp trang sức sang trọng đặt lên trên bàn làm việc, cung kính nói, “Giang tiên sinh, trang sức của phu nhân đã sử nhỏ theo kích cỡ yêu cầu, ngài xem lại chút đi.”

Giang Mạc Viễn cần lên, mở ra liếc thoáng qua, vừa lòng gật đầu.

Thư ký lúc này mới khẽ thở phào một cái, người mù cũng có thể nhận ra sự quan tâm đặc biệt của Giang tiên sinh với phu nhân, trong thời gian gần đây, mỗi người của Tiêu Duy đều bận đến không kịp ngẩng đầu lên, Giang tiên sinh lại khỏi phải nói, thế nhưng anh ta vẫn bớt thời gian tự mình đi chọn quà cho phu nhân, bởi vì kích cỡ không vừa mà tìm cả chuyên gia để sửa chữa. Điều cô thực sự không ngờ tới chính là, Giang tiên sinh có thể chính xác nói kích cỡ của phu nhân, không cần tự mình đi thử nhưng vẫn có thể biết sửa như thế nào là được, điều này cho thấy rằng, anh ta rất quan tâm đến phu nhân.

Đợi thư ký rời đi, Giang Mạc Viễn cầm lấy áo khoác, cầm hộp trang sức bỏ vào túi áo, nhìn liếc qua văn phòng cảm thấy đều đã ổn, đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Châu Niên vội vã gõ cửa tiến vào.

“Giang tiên sinh, tổng bộ Đức Mã bên kia bắt đầu phản kích, Ben yêu cầu toàn bộ người đứng đầu các trụ sở chính trên toàn cầu lập tức họp video khẩn cấp bàn về việc tìm phương án đối phó.”

Giang Mạc Viễn nhíu mày, “Đức Mã phản kích? Không phải nguồn tài chính đã bị thị trường chứng khoán chặt đứt sao?” Nói xong, xoay người trở lại bàn làm việc, gõ bàn phím khởi động máy tính, rất nhanh, màn hình hiện lên một chuỗi những con số phức tạp.

Trận cạnh tranh này ảnh hưởng tới các chi nhánh trên toàn cầu, nếu chỉ là các vương chủ trên toàn cầu tranh đoạt cũng không khiến Giang Mạc Viễn hứng thú, cái chính là trận chiến này liên quan đến quá nhiều lợi ích, thậm chí là có thể trở thành người đứng đầu tập đoàn, sở trường của anh là tính toán, thế mạnh là đem một cái công ty từ không biến có, từ có trở lên hùng mạnh, đây mới chính là lý do khiến anh hứng thú.

Sắc mặt Châu Niên cứng ngắc, “Giang tiên sinh, người khơi mào chính là Nam lão gia…”

“Nói.” Giang Mạc Viễn nheo mắt nhìn chuỗi số liệu hiển thị, đáy mắt hiện lên hai ngọn lửa bùng cháy tựa như hùng ưng khiến người ta sợ hãi.

“Vừa mới nhận được tin, Trình Thiếu Tiên trở về tổng bộ.” Châu Niên chần chừ nói.

Giang Mạc Viễn nghe xong có chút sửng sốt, sau đó cười lớn, đáy mắt lại ẩn chứa sâu xa: “Thú vị đây.”

“Xem ra lần này Trình Thiếu Tiên cũng không chịu được cô đơn.” Châu Niên nhìn Giang Mạc Viễn, ngữ khí có chút nghi ngờ, người ngoài thì không biết, nhưng anh hiểu rất rõ mối quan hệ giữa Giang Mạc Viễn và Trình Thiếu Tiên, hai người này trước đây là ban thân, hiện tại lại thành kẻ thù, mối quan hệ vô cùng kỳ lạ.

“Hắn là đứa con trai duy nhất của Nam lão gia, cơ hội lần này tốt như thế, Nam lão gia đương nhiên muốn trọng dụng đứa con trai này, nếu không sau này Trình Thiếu Tiên lấy cớ gì mà thừa kế Đức Mã?” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.

Châu Niên nghĩ nghĩ gật đầu, “Giang tiên sinh, Ben đã chờ lâu rồi.”

Giang Mạc Viễn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mày càng nhíu chặt, suy nghĩ rồi nói, “Cậu tới phòng họp trước, tôi sẽ qua ngay.”

Châu Niên gật đầy, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Giang Mạc Viễn buông áo khoác xuống, lại cầm món quà ngắm một lát, đáy mắt hiện lên chút khó xử. Mấy hôm trước ở nước ngoài anh nhìn thấy một chiếc vòng cổ, chiếc vòng ấy quý giá thế nào hắn không để ý, căn bản là khi đi công tác lại vừa vặn nhìn thấy chiếc vòng cổ kia, anh nhận ra đây chính là chiếc vòng cổ mà Trang Noãn Thần đã để ý nhiều lần trên tạp chí, vì vậy không chút do dự anh liền mua nó.

Anh nhớ rất rõ là đã cất ở trong ngăn kéo, không ngờ rằng sau khi trở về tìm mãi cũng không thấy, sai Châu Niên quay trở lại khách sạn đã ở kiểm tra và hỏi lại nhưng vẫn là bặt vô âm tín, sinh nhật Trang Noãn Thần đã đến, anh không còn cách nào khác chỉ có thể chọn một món quà khác tặng cho cô. Nghĩ muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, thậm chí cả khách sạn cũng đã bao hết, nhưng ….

Chuyện của Tiêu Duy không thể không xử lý.

Thở dài, cầm lấy di động, gọi vào số của Trang Noãn Thần ….

……

Bên này, Trang Noãn Thần dịu dàng an ủi, “Không sao đâu, công việc là quan trọng, trước mắt giải quyết ổn thoả đã.”

“Đi dạo phố đi, em muốn mua gì thì cứ mua.” Bên kia điện thoại, giọng Giang Mạc Viễn vô cùng ấm áp, tỏ rõ vô cùng áy láy.

Cô nhịn không được cười ra tiếng, “Em đâu có rảnh mà đi dạo phố chứ?”

“Chờ anh.” Hắn cúi đầu nói một câu.

“Đêm nay anh có thể về không?” Cô nhịn không được hỏi.

“Có thể.”

“A …” Có chút sung sướng nở hoa trong lòng , cô nheo mắt, tay nghịch chiếc bút trên bàn. “Vậy anh làm việc đi, em … chờ anh về.” Nói xong lời này, mặt cô đã đỏ tới mang tai.

Giọng Giang Mạc Viễn chuyển sang dịu dàng, “Ừ, không giận sao?”

“Không có, em một mình ăn cơm là được mà, anh cứ yên tâm.”

“Xin lỗi em …”

Cô khẽ cười, nói vài câu nữa rồi nhanh chóng cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Trang Noãn Thần mới thở dài một hơi, nhìn ảnh chụp của anh trên màn hình di động, nửa người nằm trên sô pha, lẩm bẩm nói, “Trang Noãn Thần … sao mày không nói kỳ thật mày muốn anh ấy ở bên cạnh mày? Mày không dám nói với anh ấy mày đã nghĩ về anh ấy rất nhiều? Có lẽ mày có thể hỏi anh ấy một chút xem anh ấy có biết hôm nay là sinh nhật mày không? Tại sao chuyện gì mày cũng không hỏi, lại nhiều ngày không gặp anh ấy, không phải mày nhớ anh ấy đến đờ người ra sao?”

Nhìn ảnh anh hồi lâu, cô dùng sức cắn môi, thật lâu sau mới nói với bức ảnh, “Mặc Viễn, hôm nay anh phải nhớ về sớm đó …”

Tiêu Duy.

Phòng họp tràn ngập mùi thuốc súng.

Màn hình trên tường hiển thị những khuôn mặt đầy lo lắng, Giang Mạc Viễn bên này cũng không nhàn rỗi, bộ dáng tựa như cầm quân đi đánh giặc, sau khi báo cáo với Ben sách lược phía Trung Quốc, giơ tay vẫy Châu Niên, “Đưa số liệu báo cáo sau khi về nước cho tôi.”

Châu Niên tiện tay đưa một tập tài liệu, mở ra, ánh mắt tràn ngập sửng sốt.

Giang Mạc Viễn thấy vẻ mặt anh ta khác thường, mày càng nhíu chặt.

“Giang tiên sinh, tôi lấy sai văn kiện.” Châu Niên tận tình báo cáo.

Các vị bên kia cuộc họp nhìn Giang Mạc Viễn đầy ngạc nhiên, ngay cả Ben cũng có chút giật mình, ai cũng biết thư ký Châu Niên của Giang Mạc Viễn làm việc trước giờ chưa từng phạm phải sai lầm, nhất là trong trường hợp quan trọng như thế này. Đáy mắt Giang Mạc Viễn ngưng trọng, đè thấp tiếng nói, “Sao lại thế này?”

“Chắc là có người cầm nhầm văn kiện rồi.” Châu Niên cũng bực mình.

Khi Giang Mạc Viễn đang tìm đối sách thì di động chợt vang. Châu Niên lập tức tiếp máy ai ngờ sắc mặt lại biến đổi, “Giang tiên sinh. . . . . .” Giang Mạc Viễn thấy anh ta khác thường, lập tức tiếp nhận điện thoại, nghe được bên kia nói, ánh mắt hắn có chút tức giận, đè nặng giọng nói: “Chờ tôi ..”

…..

Đêm đen, không có vẻ đẹp hữu hảo.

Giang Mạc Viễn một mạch lái xe phóng tới bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Sa Lâm khập khiếng bước từ phòng cấp cứu đi ra, thấy anh đến vẻ mặt đầy tủi thân, nước mắt thi nhau rớt xuống.

“Sao em lại thành ra thế này?” tức giận đè nén trên đường thấy cô lập tức bùng phát, Giang Mạc Viễn lạnh giọng nói.

“Anh còn quát em? Không phải vì tập văn kiện kia của anh em có thể suýt nữa thì chết không? Giang Mạc Viễn, anh thật sự là kẻ không có lương tâm.” Sa Lâm cũng một bụng ấm ức, chỉ vào cái chân phải bị bó như báng chưng của mình: “Anh nhìn chân phải của em đi, vốn là rất tốt, hiện tại thì sao, phải nằm nghỉ ở nhà rất lâu đi.”

Giang Mạc Viễn đè nén lửa giận, đi lên phía trước: “Người lái xe gây tai nạn đâu?”

“Chạy mất rồi.” cô bĩu môi, tức giận đi trở về phòng bệnh.

“Bác sĩ nói như thế nào?”

“Không phải cưa chân đâu mà lo. Căn bản là lúc tránh khỏi xe bị bong gân, bây giờ vẫn còn đau muốn chết..” Sa Lâm nhìn hắn hít sâu một hơi, đè nén đau nhước toàn thân. “Coi như là anh có lương tâm, không đến mức vừa vào cửa đã đòi em đưa văn kiện.”

Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, lạnh giọng: “Hiện tại tôi muốn lấy văn kiện đây, mau mang lại đây.”

“Tại sao lại lạnh lùng thế chứ. Cũng không phải do em cố ý mang tập văn kiện kia đi. Ai bảo anh sai em mang tất cả những tập văn kiện bìa màu đen đi?” Tư liệu của cô là tài liệu du lịch toàn cầu, do nhiều năm cô cẩn thận tích cóp được. Dưới áp lực của Trình Thiếu Thiên, cô không thể không rời khỏi Bắc Kinh, ai biết về nước xong khi mở ra thì phát hiện bị nhầm, cho nên vội vàng trở lại Bắc Kinh.

Không ngờ rằng vừa ra khỏi khách sạn suýt nữa thì bị một chiếc xe thể thao đè bẹp, đúng là tức chết cô mà.

“Lấy lại đây!” anh mặc kệ có phải do cô cố ý hay không, Ben và các vị giám đốc đang đợi anh trở về họ, hắn không có thời gian ở đây lãng phí với cô. Vốn là hắn định sai Chu Niên đến bệnh viện lấy, nhưng ngữ khí quyết liệt của Sa Lâm trong điện thoại, anh biết, nếu mình không tới còn mơ mới lấy được văn kiện.

Tính cách Sa Lâm vô cùng cực đoan, anh không dám mạo hiểm.

Thấy vẻ mặt hắn tức giận, Sa Lâm cũng mất vui, nhăn mặt chun mũi, “Anh nhìn coi bộ dạng này mà văn kiện ở đây sao?”

Giang Mạc Viễn bẻ ngón tay, “Ở đâu?”

“Khách sạn!” Sa Lâm trừng mắt liếc anh một cái, “Em xuống máy bay liền về khách sạn luôn, văn kiện đang ở trong phòng.” Phiền chết cô, người đàn ông này đúng là vô cùng nhẫn tâm, trong mắt, trong lòng chỉ có văn kiện, một chút cũng không thèm để ý đến cô.

Giang Mạc Viễn giơ tay phía cô, “Đưa thẻ phòng cho tôi.”

“Anh đưa luôn em trở về không phải là được hay sao?” Đúng là mệt chết đi.

“Em có thể xuất viện?”

“Đương nhiên, anh đúng là, muốn em bị gãy xương luôn sao?” Sa Lâm chật vật đứng dậy, “Đi thôi đi thôi, em với anh trở về, ở bệnh viện quả thực khó chịu muốn điên .”

Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, thản nhiên nói, “Đi.”

……

Trang Noãn Thần ở công ty tăng ca, sau khi làm xong mới phát hiện đã hơn 9h, bụng đã đói réo ầm lên, khi đi ra khỏi công ty, thì ra mọi người đã về hết. Tới gần gara xe, cô nhất thời có chút buồn rầu, hôm nay tất cả mọi người nhớ ngày sinh nhật của cô đều đã gọi điện cho cô, chỉ có mình Hạ Lữ, cả ngày đi làm hạng mục bên ngoài, sợ là không nhớ sinh nhật của cô rồi.

Dùng sức lắc đầu, gần đây Hạ Lữ có chút là lạ, đợi hoàn tất vụ này nhất định phải tìm cô ấy hỏi chuyện mới được

Trang Noãn Thần lái xe thẳng tới trung tâm thành phố, chuẩn bị tìm một nhà hàng không tồi chiêu đãi chính mình. Bóng đêm trải dài, quang cảnh cùng đèn xe đan vào nhau, sáng chói. Khi xe đi tới Vĩnh Yên đang chuẩn bị quay đầu, Trang Noãn Thần bỗng nhìn thấy thấp thoáng một chiếc xe sang trọng quen mắt, đèn đờng chiếu rọi biển số xe rất rõ ràng.

Xe của Giang Mạc Viễn?