Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 2 - Chương 4: Bữa ăn ngon lành

Sau khi Giang Mạc Viễn cúp máy, Châu Niên nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, lúc lâu sau anh ta đưa tập tài liệu đến trước mặt Giang Mạc Viễn, “Cô Trang nợ tiền anh Giang?” Nếu không phải vì quá kinh ngạc trước thái độ và lời nói của Giang Mạc Viễn thì anh ta cũng không muốn tò mò như vậy.

“Là tự cô ấy nghĩ mình nợ tiền tôi.” Giang Mạc Viễn cúi đầu lật tài liệu, khóe miệng nhếch lên.

Châu Niên hơi nhướng mày, “Là lần trước ở Bàn Cổ Đại Quan?” Ban nãy, anh ta nghe Giang Mạc Viễn nói ‘tiền thuê’.

Giang Mạc Viễn cười nhạt, ”Cô bé đó đôi khi thật là ngây thơ.”

Châu Niên hiểu ra, không nhìn được bật cười. Sự thật là Giang Mạc Viễn có giao tình với bên kia, tối đó vì Trang Noãn Thần đột nhiên ngất đi, người phụ trách biết cô đi cùng Giang Mạc Viễn nên liền dành ra một phòng trống, cũng không tính tiền thuê. Anh ta thấy mỗi lần Giang Mạc Viễn nhắc đến Trang Noãn Thần tâm trạng đều rất tốt, anh ta trầm mặc giây lát, ướm lời, “Đôi khi cô Trang rất trẻ con, điểm này trái ngược cô Sa Lâm.”

Tay Giang Mạc Viễn cầm bút thoáng sững lại, nụ cười hơi cứng ngắc, nhưng chỉ chớp mắt sau liền khôi phục vẻ trầm tĩnh, vung tay, ký tên dứt khoát lên tài liệu.

***

Đường Trường An lên đèn rực rỡ, ánh đèn nê-ông phân chia bóng đêm thành từng mảng nhỏ vụn vặt.

Trước máy tính, Trang Noãn Thần đeo tai nghe thật lớn chìm vào điệu nhạc heavy metal, đôi mắt cô mở lớn ngắm nhìn bó hoa lớn trên bàn đến thẩn thờ. Từ chỗ họp báo về đến công ty, sau khi gửi hai bức thư cho khách hàng, cô luôn ngồi ngây ra, âm nhạc đinh tai nhức óc cũng không thể kéo cô từ cõi bồng lai tiên cảnh trở về hiện thực.

Bó hồng như viên ngọc vừa thanh khiết vừa cao quý. Trang Noãn Thần thay đổi tư thế ngắm nghía bó hoa, cô nghiêng đầu, cau chặt mày nhìn chằm chằm. Kỳ thực nếu là người khác tặng cô, cô sẽ không thấy kỳ lạ, nhưng người tặng cô lại chính là Giang Mạc Viễn. Cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nghĩ mãi không ra.

Trong lúc so cao thấp với bó hoa, có người đột nhiên vỗ nhẹ vai cô.

Trang Noãn Thần giật mình, quay đầu liền trông thấy Trình Thiếu Tiên, cô vội vàng tháo tai nghe xuống, lúng túng đứng dậy, “Trình, Trình tổng…”

Trình Thiếu Tiên thấy cô bối rối, anh cũng ngây người, “Tôi làm cô sợ?”

“Dạ?” Trang Noãn Thần trợn mắt nhìn, giọng nói có vẻ xấu hổ, “Ồ… không có…”

“Sao cô chưa về?” Trình Thiếu Tiên giương môi cười.

Trang Noãn Thần lướt mắt qua đường Trường An, “Giờ này ngồi chen lấn ắt chỉ còn nửa cái mạng.”

Trình Thiếu Tiên bị cô chọc cười, ánh mắt sáng ngời có vẻ chân thành, “Vậy cô đi theo tôi.”

“Dạ?” Cô sửng sốt.

“Cấp dưới làm việc cực nhọc, cấp trên mời ăn một bữa cũng là lẽ thường, đúng chứ?” Trình Thiếu Tiên nhìn cô.

Trang Noãn Thần là mẫu người không thích gần gũi với cấp trên, cô ngẫm nghĩ một chút muốn từ chối, nhưng Trình Thiếu Tiên nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh kéo lấy tay cô, “Đi thôi.”

Trong lúc chưa có phản ứng, anh đã kéo cô đi được vài bước.

“Chờ chút, túi xách của tôi…”

***

Sanlitun, Bắc Kinh. Cuộc sống về đêm bắt đầu.

Village phân chia phố quán bar cũ của Bắc Kinh và quán bar dành cho những người nước ngoài tụ tập nằm rải rác ở trong góc. Một bên đèn màu rực rỡ, một bên nhạc xập xình. Bắc Kinh là thành phố đầy bao dung, nền văn hóa khác nhau và ngôn ngữ khác nhau đều dung hợp ở thành phố này.

Các loại đồ ăn khác nhau phân bố ở xung quanh Village, con đường phía bắc là thiên đường của các nhà hàng cơm Tây.

“Bò bít tết ở đây rất ngon, cô nếm thử đi.” Nhân viên bưng đồ ăn lên rồi lui xuống, Trình Thiếu Tiên chủ động mở lời với Trang Noãn Thần.

Hai người chọn chỗ ngồi ngoài trời, nến thắp trên giá lung lay theo tiếng đàn violin du dương.

Ánh nến chiếu vào gương mặt không chút phấn son của Trang Noãn Thần. Thay vì cầm nĩa lên ăn ngay lập tức, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt lấp lánh ý cười của Trình Thiếu Tiên, “ Chỉ ăn tối mà lãng phí thế này?” Cô chưa tới nhà hàng này bao giờ, nhưng ngó sơ qua liền biết ở đây rất đắt, trong nhà hàng không hề có nhân viên người Trung, phần đông khách khứa cũng toàn người nước ngoài. Cô lúng túng, rốt cuộc đây là Trung Quốc hay nước ngoài…

“Cuộc sống rất ngắn, vì vậy phải tranh thủ hưởng thụ.” Trình Thiếu Tiên vừa nói vừa cắt bò bít tết. Sau đó, anh đặt phần bít tết đã cắt trước mặt cô.

“Sếp à, muốn hưởng thụ phải có tiền.” Trang Noãn Thần mỉm cười, cô loay hoay với dao nĩa, nhướng mắt nhìn anh, “Trình tổng, tôi có thể hỏi anh một việc không?”

Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Liên quan đến Hạ Lữ?”

Trang Noãn Thần trợn tròn mắt, không uổng công là sếp, con mắt anh rất tinh, có thể đọc hiểu suy nghĩ của cô?

“Sở dĩ cô đồng ý đi ăn với tôi là muốn hỏi chuyện Hạ Lữ, phải không?” Trình Thiếu Tiên mỉm cười, không hề tỏ vẻ mình là cấp trên.

“Vậy tôi có thể hỏi chứ?” Trang Noãn Thần thấy anh cười, mọi áp lực bỗng dưng bay hết.

Trình Thiếu Tiên nhìn cô, ý bảo có thể.

Trang Noãn Thần buông dao nĩa, hít sâu một hơi, “Liệu công ty có đuổi việc Hạ Lữ không? Kỳ thực chuyện này hoàn toàn không thể trách cô ấy. Người khách đó rất đáng ghét, nhiều đồng nghiệp tiếp xúc với ông ta đều bất mãn. Nếu vì chuyện này mà đuổi việc Hạ Lữ, chẳng khác nào tuyên bố hành vi của ông ta đúng? Tôi thấy không hề công bằng.”

Cô hùng hồn nói một mạch, còn Trình Thiếu Tiên chỉ uống cà phê lắng nghe. Đợi đến khi cô dừng lại, anh cười nói: “Đúng là đối phương sai, nhưng có rất nhiều cách giải quyết. Hạ Lữ chọn cách cực đoan nhất, khiến công ty đánh mất một khách hàng. Noãn Thần, nếu cô là chủ, cô sẽ xử lý thế nào?”

Trang Noãn Thần ngẩn người, im lặng một lúc lâu.

“Cấp trên vẫn chưa đưa quyết định xử lý Hạ Lữ, vì vậy cô đừng quá sốt ruột. Cô quan tâm bạn bè là đúng, nhưng phải hoàn thành công việc của mình trước đã.” Trình Thiếu Tiên cất giọng chân thành.

Trang Noãn Thần trầm mặc, nói thầm trong lòng: “Đúng là đồ bóc lột sức lao động, mấy hôm nay cô mệt muốn hộc máu, vậy mà còn chế giễu cô không chuyên tâm làm việc.”

“Nghĩ gì vậy?” Trình Thiếu Tiên thấy cô trầm mặc bèn cất giọng hỏi.

Trang Noãn Thần cảm thấy thức ăn nhạt nhẽo, cô ngước nhìn anh: “Trình tổng, có phải anh quen Giang Mạc Viễn không?” Cô nhớ lúc ở khách sạn của anh họ, vẻ mặt anh có chút bí ẩn.

“Tôi nghĩ sau giờ làm, cô nên gọi tên tôi thôi. Trình tổng? Cách xưng hô này khách khí quá.” Trình Thiếu Tiên mỉm cười.

Trang Noãn Thần chỉ cười gượng. Trình Thiếu Tiên cũng không làm khó cô, anh trả lời: “Trước đây tôi từng quen Giang Mạc Viễn, vì vậy tối hôm đó tôi mới thấy kỳ lạ.”

“Nhưng tối hôm đó anh bảo anh họ tôi nên chú ý…”

“Có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá mà thôi.” Trình Thiếu Tiên giải thích.

Trang Noãn Thần lúc này mới an tâm, cô “dạ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc du dương như tiếng nước chảy.

“Noãn Thần, giờ đến lượt tôi hỏi cô vài chuyện rồi nhỉ?” Trình Thiếu Tiên cầm khăn ăn, lau miệng một cách tao nhã, ánh mắt ẩn hiện ý cười.

Trang Noãn Thần nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, bắt gặp cử chỉ nhã nhặn của anh cô chợt nhớ Giang Mạc Viễn. Hai người này đều là mẫu đàn ông tuyệt vời, phong thái quyết đoán, nhưng giữa họ vẫn có gì đó khác nhau, Trình Thiếu Tiên ưu nhã làm cho người khác cảm thấy chân thành, còn Giang Mạc Viễn nhã nhặn lại mang đên một cảm giác bí hiểm thâm sâu khó lường.