Hào Môn Diệm

Chương 25

Hai giờ sau, Fiennes lên máy bay, mục tiêu: Hồng Kông.

Bên này, Trần Cận bị chuyển đi thành ra lại thoải mái hơn nhiều, Sanly Tô sắp đặt cho hắn ở một phòng có giường, có buồng tắm, trong quá trình di chuyển, Trần Cận bị trói tay bịt mắt, nên vị trí nơi gọi là “Cáp Môn” này hắn không nắm chắc được, phải từ từ thăm dò.

Đợi đến khi chân tay được giải phóng, lập tức xông vào buồng tắm xối nước lạnh, này có lẽ là lần tắm táp bình dân nhất từ hồi hắn sinh ra tới giờ, phải gọi là sỉ nhục. Tắm xong, lại vô cùng bất mãn xỏ một cái sơ mi trắng rất không vừa mắt, ngồi dựa đầu giường làm bộ hiền lành, thôi thì phong độ đẹp trai cũng khôi phục được một ít, chí ít mặt mũi đã hết sưng.

Trò vui mới mở màn thôi, giờ là thời cơ tốt nhất để thâm nhập nội bộ bọn chúng. Trần Cận liếc xem thời gian, phác sơ qua tiến độ kế hoạch, tòa nhà này hình như có lắp đặt thiết bị phá sóng, phòng này cũng chẳng cửa sổ nào, sóng liên lạc với Tom rớt liên tục.

Một giờ trước, có kẻ tiêm thuốc mê cho hắn, với người thường, liều lượng đó đủ để bải hoải năm sáu tiếng đồng hồ, nhưng Trần Cận hắn đã qua trắc nghiệm đề kháng dược tính, đó là điều kiện bắt buộc với đội viên đặc công, hơn nữa phải sở hữu sức chịu đựng lẫn ý chí đáng kinh ngạc mới có thể lưu danh trong cuộc chiến sinh tồn.

Đã hai ngày rồi, qua một phen tự kiểm tra ước lượng, Trần Cận cơ bản đã nắm được thời gian thuốc phát huy dược tính, nhẩm tính chính xác khả năng hồi phục của cơ thể.

Nhận thấy sức lực trong người đang dần trở lại, hắn nắm nắm bàn tay thử cảm giác một chút. Ha, không tệ, giờ còn không ra tay, chờ ba thằng ngự lâm với ông anh mặt cá gỗ đến cứu thì hơi bị mất mặt thật, từ giờ tới lúc hẹn thằng Tom không còn bao lâu, trước lúc đó hắn nhất định phải giành lại được quyền chủ động.

Làm bộ vô lực lề rề gọi ông chú canh cửa: “Hi qua đây giùm cái đê?”

Đối phương cau mày tiến lại: “Muốn gì?”

Kể ra hắn diễn Tây Thi đau bệnh nhíu mày cũng hợp dữ a. “Khó chịu quá, ông… có thuốc lá không?”

Gã kia nghĩ ngợi một chút rồi thọc tay vào túi rút một điếu thuốc đưa cho hắn.

“Có lửa không?” Lời cất lên cực độ uể oải chán chường, biểu cảm cô độc pha chút mệt mỏi, nếu được cắt cúp cận cảnh một cái, nhất định đủ hại chết vô số thiếu nữ.

Đại khái đã bị cấp trên dặn không được đối đãi quá mạnh tay với phạm nhân, thành ra gã nọ cũng thả lỏng cảnh giác, ra mồi thuốc giùm, trăm triệu lần không ngờ rằng Trần Cận đột ngột vùng dậy, dùng sức chém mạnh xuống mé cổ hắn, chính xác chớp nhoáng, ra tay dứt khoát đến mức hắn hoàn toàn không kịp phản kháng, lập tức ngã vật xuống giường.

Trần Cận lục soát tìm được chìa khóa trên người gã vừa bị đo ván, lấy chăn phủ trùm lên hắn để che mắt, mở cửa ra khỏi phòng rồi mới phát hiện bên ngoài còn vài trạm gác nữa, hắn nghĩ, bọn Michael đã vào đây rồi, mình cũng phải tích cực thêm chút nữa mới được.

Ngón phá khóa gia truyền giờ này phát huy được quá nửa hiệu quả, chỗ này là một ngôi nhà nhỏ ba tầng trên đỉnh núi, đằng sau là rừng cây, ba phía còn lại đều là cao nguyên, hắn bị giam ở tầng trên cùng. Phía Nam tầng hai là khu vực quan trọng nhất, rất đông người canh gác, hắn phải xuống được phòng giám sát tầng một xử lý qua mớ mắt điện tử đó đã, không là rầy rà lắm.

Dù đã đủ thận trọng nhưng xuống tầng hai vẫn đụng phải một gã bảo vệ đi tuần, e gây ồn ào càng đánh động kẻ địch đến đông hơn, Trần Cận chỉ có thể chủ động xông ra, bất thần siết cổ đối thủ từ phía sau, hắn nắm chắc mọi yếu huyệt từ ngực đổ lên trên thân người, nếu không phải đấu chính quy, hắn sẵn lòng xài chiêu này xử đẹp không ít, thực tế chứng minh, rất rất hữu dụng, lại không cần giết người, vừa tàn bạo vừa nhân đạo. Kéo gã kia giấu tạm vào một góc, lột cái áo khoác dị hợm dở lam dở lục lẫn mũ mão của hắn mặc vào người, hứ, đúng là xấu đau xấu đớn, nghìn vạn lần không thể để người quen trông thấy, bằng không mặt mũi trong ngoài chẳng mất sạch.

Tiếp đó cấp tốc chạy xuống tầng dưới, tránh hết được tám ống kính giám sát rồi thuận lợi xâm nhập phòng điều khiển. Trong phòng chỉ có đúng một gã gác, hắn lập tức rút món vũ khí vẫn giắt bên hông ra, dí sát cạnh hông gã kia, lên tiếng rất chi trầm bổng: “Bật hai cái máy giám sát kia lên!”, chỉ hướng hai màn hình đang tắt đen thui.

Gã kia định phản kích đã phát hiện súng trên người bị tước từ bao giờ, lại nghe tiếng đạn lên nòng, hắn không dám nhúc nhích: “Hai màn hình đó có mã bảo vệ… Tôi không biết mã.”

“Ai kiểm soát?” Trần Cận ướm thử, “Kiệt à?”

Người kia im lặng thay câu trả lời, Trần Cận nghĩ mình đoán chắc không sai, hai màn hình đó hẳn đặt máy ở vị trí trọng yếu trên tầng hai, khu vực rất bí mật, kể cả phòng máy cũng không quan sát được. Nơi hắn muốn tìm, chính là chỗ đó.

Dùng một chút kỹ xảo mạnh tay đánh ngất gã này, lôi hắn quẳng xuống gầm bàn, rồi bắt đầu mó máy mấy màn hình theo dõi, mấy trò này hắn làm rất thuận tay, tiếp theo mới thử cố bật màn hình đang tắt, muốn nắm được cách bố trí trong gian phòng bí mật trên kia để tiện hành động, nhưng không thể nào phá được mã, giờ này hắn mới nhớ đến Fiennes, gã đó ngồi ngay trước mặt hắn xâm nhập cả đống hệ thống ngân hàng, chuyện cỏn con này chắc chẳng làm khó được hắn ta. Bất quá trước mắt chẳng có đồng chí nào sẵn đây đặng giúp sức, cứ tự lực cánh sinh chiến đấu là hơn.

Thời gian tự do hành động không còn nhiều, bởi vậy phải giành giật từng giây một, hắn liếc qua tấm thẻ thông hành trước ngực áo gã vệ sĩ hồi nãy, lại kéo sụp vành mũ thêm một chút. Không chắc chắn có thể vào bằng cửa chính, phải chờ thời cơ.

Trần Cận thủ tại một góc chết không thể bị phát hiện, trù tính chờ cơ hội hành động, giờ, hắn lại thử kết nối thiết bị liên lạc.

Tiều! Thằng Tom này không phải đi ăn trưa luôn rồi chớ?! Mà tốt nhất đừng để anh mày biết mày đi ăn hải sản tôm cá khuyến mãi gì đó, anh em ở đây thì nước sôi lửa bỏng! Mau, nhận điện mau!

Giọng rè rè khó nghe của ai đó đột nhiên truyền đến, Trần Cận lập tức dí sát dây nghe vào sau tai: “Có phá sóng, mấy người đến chưa?”

“Đã.. bao vây rồi.” Tuy bị phập phù nhưng miễn cưỡng vẫn nghe được. Trần Cận thầm nghĩ: vậy là ổn rồi, thấy bình minh hy vọng rồi, chỉ cần… bọn này không giở trò rầy rà thêm nữa.

“Đã thoát ra thuận lợi chưa?”

Nói phí lời a, giờ chưa ra thì còn được tích sự gì nữa?! “Mấy người đừng áp sát vội, e bọn chúng hủy hết mạng lưới liên lạc, tôi thử đột nhập đã, nếu không được tôi sẽ rút ngay.”

“Anh phải cẩn thận.”

“Hai tiếng nữa mà không có tin gì của tôi, mấy người hãy đột nhập, giao dịch bắt đầu rồi, bọn chúng sẽ nhận được tin tức bất lợi nhanh thôi, đến lúc đó khó mà thoát được.”

“Đại ca!” Tom đột nhiên rất lo lắng gọi hắn, nghe qua mà sởn gai ốc, “Có câu này tổng bộ nhất định bảo chúng tôi chuyển lời.”

“Nói lẹ đi.” Trần Cận có chút sốt ruột, không hiểu đối phương tính nói cái gì.

“Mong anh nhất định phải tự giữ mình an toàn.”

Đang làm công cán, tự nhiên chêm cho một câu sướt mướt kỳ quặc như diễn phim bộ a dù ai nào nghe được nhân vật thần mãnh của đội đặc công thở ra cái khúc biệt ly mùi mẫn bịn rịn này đúng giờ phút then chốt rồi cũng chịu hết xiết mất… Mà nữa, thằng nào không muốn tự giữ mình chứ? Phải đồ ngu đâu.

“Biết rồi.” Ngắt máy còn cảm thấy có chút khó hiểu, lẽ nào… bọn họ đã sớm rỉ tai nhau ‘Trần Cận sắp anh dũng hy sinh vì Hào Môn’? Hay tổng bộ không đợi được hắn hành động đã chuẩn bị hy sinh hắn, ập vào ngay bây giờ?! Cả người Trần Cận một phen lạnh toát, không cho phép mình nghĩ thêm nữa, Trần Cận a Trần Cận, ra mày cũng có lúc sợ bị kẻ khác phản bội… nghĩ đến nước này thật là… quá mức thê thảm a.

Giờ chỉ còn dựa vào trực giác lẫn khí thế dã thú, tập trung trực chiến, cơ mà chắc ông trời cũng thương Trần Cận hắn ngồi dí trong góc tường đợi hết hai mươi phút, mục tiêu rốt cuộc đã xuất hiện! Kiệt dẫn theo một đám vệ sĩ, cùng đi về phía cánh cửa dẫn vào khu bí mật. Quần áo trên người bọn chúng giống hệt đồ Trần Cận đang mặc, ngay lập tức, trong đầu hắn nảy ra ý tưởng, không để lý trí kịp lo lắng suy tính thêm, bàn chân đã lanh lẹ bám theo sát gót.

Lặng lẽ không một tiếng động đi theo đoàn người kia, tên vệ sĩ đi cuối nghi ngờ liếc nhìn hắn, vành mũ Trần Cận đã che khuất quá nửa khuôn mặt, hắn nhanh chóng thuần thục chìa thẻ ra. Đối phương còn đang săm soi nhìn kĩ, đoàn người đã vào đến khu vực trọng yếu, vùng tuyệt đối phải giữ im lặng.

Khi Kiệt mở máy chủ, đích thân nhập mật mã, vào được mạng, dữ liệu khắp nơi gửi đến ùn ùn chạy trên màn hình, Trần Cận cậy thị lực siêu tốt cũng liếc trộm được một hai cái… Vừa lúc ấy, Sanly Tô đột ngột xuất hiện từ cửa sau: “Kiệt! Có chuyện rồi!”

“Làm sao?” Kiệt quay lại, âm trầm hỏi.

“Tài khoản của ông trùm bị phong tỏa, có thể giao dịch này là bẫy!”

“Cái gì?!” Tròng mắt hắn vằn đỏ muốn xuất huyết, “Ngắt mạng! Di chuyển ngay lập tức, tao đi xử lý thằng họ Trần.”

Kẻ đang điên cuồng giận dữ thường không thể bình tĩnh suy tính lấy một giây, Kiệt lao ra khỏi phòng như vũ bão, còn Sanly Tô đến cạnh máy tính, bắt đầu xóa sạch những dữ liệu quan trọng nhất gửi đến căn cứ, giữa lúc ai nấy đều hoảng hốt không còn đề phòng, Trần Cận đột ngột lao vọt lên, nhanh như chớp khống chế Sanly Tô, tấn công bất ngờ đến mức bọn chúng trở tay không kịp, lũ vệ sĩ vội vã dàn hàng bao vây, hiển nhiên không ngờ lại có nội gián. Trần Cận lớn tiếng quát: “Bỏ vũ khí xuống, không đứa nào được cử động, nếu không, không chỉ mình cô ta mất mạng đâu, chỗ này bị bao vây rồi, quý vị!”

Sanly Tô rít lên: “Trần Thạc! Mày dám uy hiếp tao!”

“Tao chỉ thể hiện phong độ với các tiểu thư đích thực thôi, chẳng ham loại đàn bà chỉ biết chơi trò bắt bớ.” Trần Cận gằn từng tiếng, “Khỏi hủy chương trình, chơi khó thì cứ để tao.” nói rồi tay phải thoăn thoắt gõ phím, tiếp tục tải dữ liệu.

Tai nghe sau tai lập tức được nối thông, Trần Cận tuyên bố: “Vào hốt được rồi, đừng để tôi đợi lâu.”

Rất rõ ràng, lính đặc chủng thần tốc đã có mấy vị phục sẵn ở đây, trước sau chỉ mới vài phút, vòng vây đã siết chặt tối đa, đội tiền trạm xông vào trước, còn có người cúi chào: “Cấp trên!”

Trần Cận vung tay: “Kêu cậu nào cao tay vào chuyển hướng hệ thống về Hào Môn.”, rồi nhận một khẩu súng, xông ra ngoài, hắn muốn chặn gã kia lại, không thể để hắn ta chạy thoát.

Hắn chạy thẳng về cầu thang phía Tây, chỉ có chỗ đó là góc chết của hệ thống kiểm soát! Trần Cận dự đoán theo phản xạ của con mồi bỏ trốn, chọn hướng truy đuổi chuẩn xác nhất, phi qua cửa sổ phóng ra ngoài, đuổi thẳng đến bìa rừng.

“Mày đang tìm tao hả?” Giọng nói lạnh lẽo của Kiệt bất thần vang lên từ sau lưng, Trần Cận kinh hoàng, đang định rút súng theo bản năng, đối phương đã ra tay nhanh hơn, cảnh cáo, “Cấm nhúc nhích! Bằng không, tao cho mày tàn phế.”

“Mày nhất định vô cùng muốn gặp lại tao.” Trần Cận nhếch khóe miệng, từ từ xoay người lại.

“Mày biết, giờ tao muốn nhất là gì không?”

“Giết tao?”

“Không, tao có cách thú vị hơn nhiều.” Kiệt càng lúc càng áp sát, thẳng đến khi họng súng đặt chính giữa trán Trần Cận, “Vì sao mày thông đồng với Hào Môn? Rốt cuộc mày là ai?”

“Tao nói ra, chắc chắn không khiến mày vui vẻ lên đâu.”

“Mày muốn chết.” Kiệt tàn bạo chỉ vào rừng cây, “Đi sâu vào hai trăm mét.”

Dù rất khẩn trương, cũng phải cố gắng trấn tĩnh. Mẹ nó, đời hắn sẽ không cứ thế bỏ mạng trong rừng chứ?! Cứ nghĩ mình danh tiếng một đời, mị lực vô song, thân thủ bất phàm, tài hoa nhất hạng, rốt cuộc thì… ai trời tị anh tài, lam nhan bạc mệnh, Trần Cận thật rầu rĩ hết nói.

Đi được hơn hai trăm mét, mới phát hiện trước mặt đã có một chiếc ô tô cỡ vừa, Kiệt thúc hắn bước qua đó.

“Tao muốn Trịnh Diệu Dương phải trả giá, tao muốn hắn thấy người của hắn bị tao chơi, tao hành hạ.”

Lớn chuyện rồi đây, ông anh này hoàn toàn quên phứt mình là người rồi, giờ hắn mà không tự thoát được, chờ bọn thằng Tom mò đến đây… có điều không làm sao hiểu được, thân hắn có chỗ nào khêu gợi mấy thằng đực rựa phát cơn chứ? Một thằng cha vật vã cùng đường rồi còn quơ súng đòi áp bức hắn, đất trời đảo điên, đạo đức xói mòn a.

Thủ đoạn của đối phương cực kỳ lạnh lùng, tốc độ di chuyển mau lẹ, nhưng vẫn chừa được đường rút lui, đồng thời tránh được khu vực bị mai phục, này cũng không phải chuyện người thường có thể làm, hắn là dân chuyên nghiệp, là một thằng điên, đã hiểu nằm lòng lối hành động của lính đặc chủng, còn có thú vui vờn nghịch đối thủ. Giữa tình hình thế này, hắn ta không những không lập tức bỏ chạy, mà còn hứng chí bạo hành kẻ thù, thật là… quá nguy hiểm.

“Cởi đồ ra!”

“Tao không hứng thú với mày.”

“Thế mày hứng thú với ai?! Cởi…” giọng nhay gằn tiếng cực kỳ có sức uy hiếp.

Súng đã lên đạn, Trần Cận biết, không làm theo, đối phương nhất định sẽ bắn, mà lại còn bắn không trúng chỗ trí mạng, để hắn đau đớn đến chết. Nhếch môi cười nhạt, hắn cởi áo ra.

“Tiếp đi.” Thái độ Kiệt đã bắt đầu thất thường, như thể đang toan tính moi móc thêm nỗi kinh hoàng của đối thủ.

“Mày thích chèn ép người khác thật.”

Khẩu súng hãm thanh bất thần xả đạn sượt qua cánh tay Trần Cận, mùi thuốc súng xông vào xoang mũi hắn, máu tươi tứa ra từ đầu vai, nhuộm đỏ nửa người hắn, sắc màu rực rỡ sống động đến nhức mắt.

“Tao không phải đang giỡn với mày, trước kia là vậy, nhưng giờ… thì không.”

Trần Cận thực sự khâm phục chính mình giờ phút này còn giữ được cơ mặt thả lỏng, thực tình, hắn chỉ muốn rịt lại vết thương ngay lập tức, vì mẹ kiếp đau phát điên, bất quá hắn không muốn thua khí thế, hắn biết đối diện với gã đàn ông này, nếu là loại nhu nhược yếu hèn, chắc chắn sẽ ăn một phát đạn trí mạng ngay tức khắc.

Kiệt chậm rãi tiến tới, dí họng súng sát trên yết hầu Trần Cận, hắn thuận tay trái, nhưng lực tay phải cũng không vừa, điên cuồng giật cả khuy lẫn khóa quần jeans Trần Cận, thô bạo xô hắn vào ghế sau rồi sấn tới, đè cả người lên: “Để tao xem bản lĩnh của mày nào.”

Trong không gian chật hẹp này, Trần Cận biết thời cơ phản kích đã đến, hắn dồn hết sức lực thúc đầu gối chính giữa đũng quần gã đàn ông, cánh tay còn lành lặn bồi thêm một cú đấm móc trái, đánh Kiệt đến xây xẩm, đối phương không ngờ hắn liều mạng đến vậy, phun hết một búng máu rồi lập tức giơ súng lên bóp cò.

Đã đoán trước hắn sẽ xài chiêu này, Trần Cận chồm dậy đánh giáp lá cà, hắn chặn được cánh tay Kiệt, nện khuỷu tay xuống mặt hắn, Kiệt không nghĩ hắn phản ứng nhanh vậy, đòn ra lại độc địa, khẩu súng đã bị đánh văng xa mấy thước, hai người tay đấm chân đá túi bụi, vật lộn từ trong xe lăn xuống mặt đất, Trần Cận vốn là cao thủ hỗn chiến, hắn tấn công không hề nề hà quy luật, nhưng luôn có thể sít sao khống chế đối thủ.

Vết thương trên cánh tay trái đã tê dại, không biết đã chảy bao nhiêu máu, chỉ biết rằng, để thực hiện một câu “tự giữ mình an toàn”, hắn phải phung phí nhiều năng lượng thế này đây, chỉ cần sống sót. Lúc này, hắn đang trải qua một phen chiến đấu hung tàn thảm liệt nhất, chỉ một kẻ có thể giữ mạng sống mà rời khỏi đây.

Thẳng đến khi toàn thân vô lực, mắt nhìn không rõ, quả thực là chiến đấu anh dũng đẫm máu. Rốt cuộc xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, còn không quên bồi nốt một cước cho Kiệt đã sống dở chết dở.

Trần Cận lúc này có bộ dạng có chút tơi tả, nhưng mồm miệng vẫn hùng hùng hổ hổ: “Dù ông đây… đúng là hào hoa phong nhã, đẹp trai vô địch… cũng… không đến lượt loại tạp nhạp như mày động vào ông!”

Đã thật, mình còn sống, đây cũng là một loại chiến thắng… Quay người lại đã thấy một bóng người cao sừng sững đứng cách đó mười mấy mét, lúc này đối phương đang chăm chú quan sát hắn, gương mặt thể hiện rất bình thản, nhưng không khí xung quanh đã có váng vất sát khí, Trần Cận cười cười với hắn, thiếu chút nữa cười đến cạn sức. Người đàn ông đó chìa một cánh tay, ý bảo hắn tiến tới. Trần Cận cố sức lắc lắc đầu, muốn mình tỉnh táo lại phần nào, rồi chậm rãi bước về phía người nọ.

Còn cách hai mét, Fiennes sấn tới một bước, ôm lấy hắn, thây kệ hắn toàn thân bê bết máu me bùn đất.

Vừa lúc, Trần Cận nhũn mình đổ sấp lên người hắn, như thể không bao giờ còn muốn tự cố sức nữa, hắn chậm rãi áp môi bên tai đối phương: “Lần này… thật thiếu chút nữa xong đời.”

“Cậu đúng là không hợp đánh nhau.” Fiennes một tay nâng thắt lưng hắn, tay kia vòng ôm cổ hắn, cúi xuống hôn hắn thật sâu, nụ hôn độc tài mà bướng bỉnh, nhàn nhạt vị tanh ngọt của máu tươi…

Trần Cận vốn đã kiệt sức thực sự chống đỡ không nổi nhiệt tình của đối phương, đợi đến khi ngừng được lại mới lầm bầm oán giận: “Nè… anh đừng có lợi dụng lúc người ta khó khăn được không? Đưa tôi… về tắm.”

———-

Tây Thi đau bệnh nhíu mày: =)) cái lày là Du xoắn cho vần =)) nguyên văn nó là “bệnh Tây Thi” ý chỉ nàng Tây Thi mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh vẫn xinh đẹp vô cùng (dồi sau có mấy chị xấu xấu cũng nhăn theo dồi bị gọi là “Đông Thi hiệu tần”, ý là bắt chước tầm bậy càng xấu ó)