Trong cuộc đời ông trùm, từ thuở hàn vi đến bây giờ, khó mà tính hết là lão đã tiêu diệt bao nhiêu kẻ thù rồi. Lão quan niệm, một thằng xã hội đên sống trong chốn giang hồ thì cũng như trong rừng xanh đầy thú dữ hiểm độc vậy, con nào mạnh, móng vuốt khỏe, tàn bạo sẽ sống dai hơn những con yếu đuối khù khờ khác. Thật vậy, đã lăn lộn trong giang hồ mới biết, đấy là vùng đất giữ không dành cho kẻ yếu. Ngay từ hồi còn là thằng lõi nhóc mười lăm tuổi lão đã biết thế nào là thủ đoạn mạnh hiếp yếu để tồn tại rồi. Vì thế, để leo lên vị trí ông trùm của những ông trùm như ngày hôm nay thì lão chưa từng run tay khi loại trừ bất kỳ một kẻ nào dù cho đó là người có ơn với lão hay là con cháu ruột thịt, nếu như làm trái ý lão, cản con đường đi của lão thì sẽ phải trả giá.
Kể cũng lạ, kẻ ông trùm tiêu diệt nhiều nhất lại chính là những người có ơn từng nâng đỡ giúp lão chứ không phải là kẻ thù. Điều này mãi về sau này ông trùm mới nghiệm ra, té ra giết kẻ trong nhà dễ hơn người ngoài bởi niềm tin hay làm con người mù quáng và ít nghi ngờ đề phòng nhau nhất. Một chân lý tàn nhẫn mà đến nay lão mới nghiệm ra. Và một trong những kẻ lão làm cho thân tàn ma dại đến chết không nhắm mắt được chính là thằng anh rể lão, một kẻ lão vô cùng căm ghét. Khi lão tập tễnh bước vào giang hồ làm thằng gác cửa cho sòng bạc của anh rể thì hắn ta đã bóc lột thằng em vợ không thương tiếc. Vì anh rể mà lão đâm chết thằng trùm giang hồ Ba Lót để rồi phải chịu án tù thay, trong khi thằng anh rể ở bên ngoài vẫn phây phây gái gú không thèm nhỏ một giọt nước mắt thương xót thằng em đã bán mạng cho mình. Nằm trong khám ngay từ ngày ấy lão đã nghiến răng thề với lòng mình rằng sẽ bắt thằng anh rể bất nhân ấy trả giá một cách thê thảm nhất. Sau khi thằng anh rể thụ án 12 năm tù được tha về, gặp lão vẫn giữ thói vênh váo như ngày nào, hắn quên mất bây giờ em rể của hắn không còn là thằng nhãi nhép không số má như xưa nữa. Tương kế tựu kế, lão ngọt ngào đưa anh rể vào trong bằng cách giao cho anh rể quản lsy một sòng bạc tại nhà. Thật ra lúc đó lão cũng thấy mũi lòng chút đỉnh trước gã anh rể già cả ốm yếu và cũng tính tạo cho hắn một việc làm kiếm sống. Thế nhưng than ôi thằng anh rể lòng tham vô độ lại không biết điều, lúc nào cũng lên giọng dạy đời thằng em và đòi phải chia phần sòng bạc ở Tôn Đản trong khi chẳng góp công của gì. Bực mình lão quyết định dạy cho anh rể một bài học, cũng là bài học cuối cùng của hắn. Đêm hôm ấy sòng đang hoạt động ngon lành, lão anh rể đang lim dim mắt lơ mơ nửa thức nửa ngủ nằm ngoài gác sòng bạc thì bất ngờ công an xuất hiện. Họ đến nhanh và êm đến nỗi cả mấy thằng gác cũng chẳng biết gì. Toàn bộ chủ con bạc gồm mươi hai tên và chủ sòng là gã anh rể và hai tên hồ lỳ bị tóm gọn. Ngoài số tiền đánh bạc bị tịch thu tại chỗ thì toàn bộ tiền cất giấu trong tủ, ngăn bàn cũng bị lôi ra tịch thu luôn. Đã thế không hiểu sao trong cuộc lục soát ấy công an còn tìm thấy trên trần nhà một số hung khí gồm mã tấu, kiếm Nhật, lưỡi lê CKC… như vậy đâu có còn là đánh bạc, lão anh rể ngớ người vì đây không phải là thứ lão dự trữ để làm gì. Khi bị tống vào xe, lão mới chợt nhận ra ai là thủ phạm của chuyện này, chính là thằng em vợ bất nghĩa ấy. Trong tù ngày nào lão cũng gào lên nguyền rủa thằng em vợ mà quên mất rằng có một thời mình dạy nó bài học đầu tiên, đó là trong chuyện cờ bạc thì phải sống thủ đoạn.
Cờ gian bạc bịp, đó là nguyên tắc của cờ bạc. Sống trong giang hồ thì phải biết sống thủ đoạn và tàn nhẫn. Đấy là những triết lý sống của ông trùm xưa nay và nhờ những triết lý độc này mà ông trùm tồn tại leo đến đỉnh cao ngày hôm nay. Những anh hùng võ thượng hảo hán theo kiểu phim Hồng Kông hay trong mấy tiểu thuyết ba xu rẻ tiền vẫn thường đề cao chỉ là trò giải trí nhảm nhí lấy nước mắt khán giả là chính, ông trùm vẫn thường nói như vậy và răn dạy con cháu, cần phải hết sức tỉnh táo khôn ngoan, thậm chí là xảo quyệt thì mới sống được. Chính vì thế mà để đi đến đỉnh cao quyền lực ngày hôm nay ông trùm đã bỏ lại sau lưng không biết bao nhiêu xác người kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Từ bà chị nữ quái Bảy Em khét tiếng thời mồ ma chế độ cũ, người đã nhiều lần đưa tay nâng đỡ mỗi khi lão lận đận, nhất là thằng anh rể khốn nạn đuổi lão ra khỏi sòng, sống vất vưỡng thì đã cho tiền để gầy sòng kiếm sống. Sau giải phóng, sau khi nằm im một thời gian, lão tìm vào Sài Gòn kiếm Bảy Em để than nghèo kể khổ và mong mụ giúp đỡ. Mũi lòng, nữ quái đứng ra bảo lãnh và giới thiệu lão với một chủ sòng ở khu vực chợ An Đông để tham gia cổ phần. Ngoài ra mụ còn ra sức hậu thuẫn cho lão làm ăn và nhờ vậy lão phất lên trông thấy. Ơn nghĩa là vậy, lão không quên, thế nhưng “mụ già lắm mồm” lại tỏ ra không biết điều cứ tranh giành chuyện làm ăn với lão, nhiều lúc còn lớn tiếng khoe khoang một thời ông trùm đã từng nhờ mình đỡ đầu. Mụ đã phạm điều đại kỵ của ông trùm, đó là làm mất uy tín của lão trong chốn giang hồ, thế nên dù là ai, kẻ có ơn hay không có ơn lão cũng xuống tay như thường. Kết quả hàng loạt sòng bạc của mụ bị công an bắt, đàn em thì thi nhau tra tay vào còng, dịch vụ tín dụng đen chẳng có ai đến vay, các nhà hàng karaoke do mụ bảo kê cũng bị chính quyền liên tục hỏi thăm… cuối cùng mụ trùm già bị phá sản hoàn toàn, chết trong cô đơn. Đây là đòn cảnh cáo quyết liệt của ông trùm nhằm giằn mặt giới giang hồ, đừng có dại miệng mà bép xép chuyện của ông trùm nếu chưa muốn chết.
Từ thằng anh rể cho đến Thành đôla, Bảy Nhất… đều là những kẻ từng kề vài sát cánh với ông trùm trong những thời điểm khó khăn nguy khốn thế nhưng sau đó đều bị ông trùm loại trừ thẳng cánh. Lý do cũng dễ hiểu, nhiều kẻ biết quá rõ về quá khứ không hay ho gì của ông trùm và có kẻ hiểu rất rõ những điểm mạnh, yếu của lão nên phòng xa, ông trùm quyết định ra tay trước để trừ hậu hoạn. Và thật ra những kẻ ấy vốn cũng chẳng tốt lành gì với lão, giúp đó nhưng sẵn sàng ra tay tận diệt ngay nếu có điều kiện. Bởi vậy, khi thời thế vào tay, quyền lực có thì lão lập tức thanh toán món nợ xưa. Cá ăn kiếm thì có lúc kiến ăn cá, luật đời vậy, há không hiểu sao. Kẻ ôm thương tật tàn phế suốt đời, không dám nói thủ phạm, kẻ ôm hận trốn chui trốn nhủi rày đây mai đó để bảo toàn mạng sống… Là dân giang hồ đừng có vỗ ngực xưng quân tử hảo hán, lão dặn thằng con út, đấy là ngu. Ai nói tiểu nhân cũng mặc, tiểu nhân mà sống mà tồn tại thì vẫn hơn khối thằng quân tử chết ngu đó sao. Xuống tay không nương tình và thằng nào lẹ tay thằng đó thắng. Bài học thấm thía này lão rút ra được nhờ một bậc đàn anh giang hồ “chỉ dạy”. Năm 1978 chẳng là sau mấy đợt thu gom tệ nạn xã hội của chính quyền mới tạm lắng xuống, lão bắt đầu hoạt động trở lại với sự giúp đỡ của bậc đàn anh Bảy Nhất. Lúc đầu đàn anh tỏ ra rất tốt, quan tâm chỉ bảo từng tý một cho sòng me hốt của tại khu chợ Huỳnh Mẫn Đạt. Ngay từ lúc đó lão cũng đã âm thầm mưu đồ dần dần độc chiếm địa bàn này của đàn anh bằng cách bí mật đưa bọn đàn em xâm nhập dần vào và đàn anh phát hiện ra nên xuống tay trước. Một buổi chiều lão đang trực tiếp ngồi lắc cái tại sòng cùng 20 con bạc trong một căn phòng máy lạnh lịch sự của khách sạn Citinat thì bị công an ập vào bắt quả tang. Chẳng hiểu sao đàn anh Hai Nhất lúc đó lại vắng mặt một cách tình cờ khó hiểu. Ngay lúc đó lão hiểu ra và chỉ biết nhủ thầm tại mình ngu nên ráng chịu, thật ra lão đã tính toán đến chuyện gài ông anh rồi nhưng chưa có dịp ra tay thì đàn anh nhanh hơn. Cái giá thu án hơn 2 năm tại trại Đồng Phú là một bài học quý báu cho lão, thằng nào nhanh thằng ấy thắng. Bài học ấy được lão rút kinh nghiệm và sử dụng đối phó ngay với đàn anh Thành đôla. Sau khi lão ra tù, thằng đàn anh này đang ăn nên làm ra nên đã tỏ vẻ thương hại gã và thu nạp về dưới trướng, không những vậy còn ưu ái chia nửa phần tiền lời được từ sòng me đang hoạt động tại khu Đầm Sen. Lão và Thành đôla tổ chức những tuyệt chiêu trong sòng lột trắng những con bạc đến chơi bất kể đấy từng là chiến hữu trước kia hay hiện nay. Chẳng mấy chốc Thành đôla và lão trở nên giàu có nhanh chóng. Khi đã có đủ thực lực rồi, lão liền tách Thành đôla ra, tự mình đứng thẳng công khai như ông trùm đầy thế trong giang hồ, đấy là những năm đầu thập niên 1990. Thế nhưng Thàng đôla lúc ấy trở thành một lực cản trước mũi lão, chưa kể cái tiếng một thời phải chui núp bóng rợp của đàn anh này chẳng hay ho gì. Thành đôla cũng đâu vừa, biết trước sau gì mình cũng bị thằng đàn em bất nhân này chơi mình nên ra đòn trước. Tung tiền và người ra, lão chơi trước. Thế nhưng lúc này ông trùm đã dày dạn kinh nghiệm chinh chiến rồi nên phản đòn ngay lập tức. Những sòng bạc của Thành đôla đều bị chính quyền hỏi thăm, bọn tay chân đàn em bị lão tung tiền mua chuộc, thằng nào cứng đầu thì trị thẳng tay hoặc bằng con đường chính quyền hoặc bằng dao búa giang hồ. Chẳng mấy chốc đám đàn em của Thành đôla trở cờ theo lão gần hết, một loạt cơ sở cờ bạc của Thành đôla tan vỡ và tên trùm bị trắng tay. Đã thế ông trùm còn tuyên bố với dân giang hồ rằng, cấm băng nhóm nào chứa chấp cũng như làm ăn với Thành đôla nếu nhưng không muốn bị trừng phạt. Thanh thế khi ấy của ông trùm lớn quá, dân giang hồ bỗng nhiên tẩy chay Thành đôla làm cho lão trùm già hết thời này hết cửa làm ăn đành nằm nhà uất ức mà sinh bệnh, suốt ngày chỉ biết nguyền rủa tên trùm có ngày sẽ bị trời trả báo. Chẳng biết lúc nào trời mới phạt hắn nhưng trước mắt lão thì hắn ta dương dương tự đắc, lên như diều gặp gió trong khi lão nằm bẹp bệnh ốm đói ở nhà, đau thật là đau.
Đã hạ thủ thì không lưu tình, đây là kinh nghiệm lão rút ra được từ vụ đối phó với đám giang hồ trà Bắc và đã làm thì phải đến nới đến chốn, đấy là bí quyết của ông trùm truyền lại cho con cái. Trong hạ thủ ấy, tùy từng đối thủ mà có phương cách xử khác nhau. Có đối thủ cứ tọng vào đầu nó một viên đạn là chắc ăn nhất, có đối thủ thì hành xử theo kiểu giang hồ, lưu lại trên người nó vài vết sẹo để nó nhớ suốt đời. Điều này được ông trùm áp dụng với bậc đàn anh từng một thời là cánh tay phải của người đứng đầu nhóm “Tứ đại giang hồ” Sài Gòn cũ là Đại Cathay. Ngồi tù triền miên kéo dài từ chế độ cũ sang chế độ mới. Ra tù thì thời thế đã hết nhưng vẫn cứ ngỡ mình còn uy quyền vẫn tiếp tục can thiệp vào chuyện giang hồ theo kiểu mình là đàn anh. Đã thế còn ngang nhiên thách thức quyền lực của ông trùm, chửi bới ông trùm và coi như thằng nhóc con ngày nào. Nổi giận, nhưng nếu giết thì theo ông trùm là quá dễ dãi mà cần phải sống để nhớ suốt đời. Một ca acid đậm đặc đã biến khuôn mặt của đàn anh này thành bà con với quỷ sứ dưới âm ty mà không dám hé răng báo với công an bởi hiểu quá rõ đòn thù này. Cũng có kẻ chỉ cần vài cái tát hạ nhục nó để buộc nó hiểu rằng nó đang chống đối với ai, cũng có kẻ dồn nó vào đường cùng, triệt tiêu mọi nguồn làm ăn của nó nhưng không nên để nó chết hẳn, mà ngắc ngoải để nhắc những thằng khác coi đó mà làm gương... và trong cuộc đời làm trùm giang hồ của mình ông trùm đã từng làm vậy với khá nhiều kẻ, không kể đấy là những người có ơn với mình, là họ hàng con cái hay đàn em đệ tử từng bán mạng sống cho mình, ông trùm đều xử hết nếu cảm thấy kẻ ấy hết thời, đang cản đường đi của mình hoặc là đối thủ nguy hiểm của mình. Bao nhiêu nhỉ, nhiều lắm, khó có thể nhớ hết nổi.
Phải chăng chính là cái bóng u tối của ông trùm mà đứa con gái tu hành đã từng nói với lão. Ông trùm trăn trở không ngủ được và không hiểu sao những chuyện ân oán quá khứ trong đêm ấy kéo về như một bộ phim quay chậm làm lão cảm thấy bực bội khó chịu. Lão cười gằn một mình trong đêm tối, lẩm bẩm. Sống trong giang hồ mà nói chuyện ơn nghĩa họa có là kẻ ngu xuẩn, cái bóng ư? Lão là người không có bóng hay nói cách khác là lão đã giết chết cái bóng của mình từ rất lâu rồi.
Nhìn mảnh trăng treo bên cửa sổ, ông trùm thở dài, có lẽ ngày mai phải về thăm mụ vợ già mới được. Cũng lâu rồi chưa gặp mụ, tiếc thay dự định ấy của ông trùm đã không bao giờ thực hiện được và lão được gặp lại vợ, con trai, con rể, con gái ở trong một hoàn cảnh khốc liệt khác mà có đến tài thánh lão cũng không bao giờ ngờ tới được.
Ngoài tổ chức giận lận cờ bạc hắn ta còn những gì nữa nhỉ, anh suy nghĩ có khi nào ban chuyên án chỉ chăm nhằm vào chuyện cờ bạc của hắn ta mà không chú ý đến những điểm khác không? Ví dụ, chuyện đâm thuê chém mướn, tống tiền, giết người… vốn là bản chất của tên trùm này. Qua rà soát, anh và ban chuyên án chú ý đến những vụ giết người gây chấn động dư luận trong thời gian gần đây. Có thể khẳng định các vụ đâm chém thanh toán lẫn nhau giữa những băng nhóm giang hồ xã hội đen tại thành phố này thì hầu hết đều có lên quan đến tên trùm ở những mức độ khác nhau. Vì thế ban chuyên án tin rằng, nhất định trong những vụ đâm chém thanh toán nhau kia, dù tên trùm có giấu kỹ thế nào cũng phải hở cái đuôi có liên quan và đây là điểm yếu khác của hắn ta, cần chú ý tìm hiểu. Sau khi loại dần từ vụ án một, các anh khép vòng cung lại hai vụ án đáng chú ý nhất. Đó là vụ giết trung sĩ cảnh sát hình sự tại quán cháo Cấm Chỉ, thời điểm ấy sau khi tổng hợp các nguồn tin thì ban chuyên án đã khẳng định vụ này có liên quan đến tên trùm nhưng hắn không phải là kẻ chủ mưu cầm đầu và không tổ chức làm vụ này. Có vẻ như vụ này nằm ngoài tính toán của tên trùm. Tuy nhiên việc hắn đã phải “đưa” một đứa cháu ra đầu thú chịu tội cho cả bọn, chứng tỏ vụ án vẫn liên quan mật thiết đến tên trùm. Vụ án thứ hai là vụ giết nữ tặc trùm ô môi người Hải Phòng. Động thái đáng nghi ngờ nhất của tên trùm mà hắn tưởng rằng là kín kẽ, đó là toàn bộ băng nhóm giang hồ của hắn trong thời điểm xảy ra vụ án lại hoạt động “rất bình thường” và không dính líu đến bất kỳ hoạt động nào có liên quan đến pháp luật cả. Riêng tên trùm như thường lệ, đã biến đi ở một góc trời nào đấy nhằm tạo chứng cứ ngoại phạm. Kể như hắn qua khôn ngoan, nhưng sự khôn ngoan quá này té ra lại là “điểm yếu” đáng ngờ nhất. Cũng như hắn tạo dư luận về chuyện mâu thuẫn giữa băng nhóm của hắn ta và băng nóm của nữ tặc trùm ô môi này là có, nhưng không đến mức phải thanh toán nhau và hướng dư luận chỉa mũi dùi vào chuyện “nội bộ” giữa bọn giang hồ Hải Phòng với nhau. Vào thời điểm ấy, ban chuyên án đã ghi nhận được những thông tin về mâu thuẫn tranh giành địa bàn, lãnh địa giữa tên trùm này và nữ tặc kia đang ngày càng dâng cao. Liệu có khả năng giữa chúng sẽ xảy ra chuyện thanh toán lẫn nhau không, thì các anh cũng đã tính đến và báo cáo cấp trên xử lý. Tuy nhiên khi nữ tặc kia bị bắn chết thì dường như lại là một “kẻ khác” nào đó, chẳng liên quan gì đến chuyện mâu thuẫn giữa hai băng nhóm giang hồ và nữ tặc. Chính điều này làm cho ban chuyên án thêm nghi ngờ bởi bản chất cáo già của tên trùm là vậy. Náu mình cực kỳ kín kẽ và luôn tránh cho bản thân cũng như băng nhóm của mình dính dáng đến những chuyện có thể bị luật pháp “sờ gáy”. Thế nên ban chuyên án nghi ngờ là hắn ta dính đến vụ giết người này theo phương pháp “cổ điển” ném đá giấu tay. Trong khi ban chuyên án đang vạch kế hoạch truy tìm kẻ giết người kia là ai thì nghe tin lực lượng cảnh sát đã bắt được mấy tên giang hồ Hải Phòng nghe đâu có liên quan đến vụ giết người này. Như vậy, trong cả hai vụ án giết người đều đã bị bên cảnh sát bắt được thủ phạm, kẻ ra đầu thú, kẻ bị bắt và đang trong vòng nghi ngờ. Rất tiếc do tình hình nội bộ lúc đó quá phức tạp bởi có dính đến tên trùm và ngày càng lộ rõ mặt, trở thành lực cản mà ban chuyên án không thể nào can thiệp hay tác động xin di lý được, dù đã báo cáo cấp trên mấy lần. Tình hình đó làm mọi người rất nản và anh phải tự động viên mình. Nay Bộ đã thành lập một chuyên án lớn nhắm vào bọn giang hồ xã hội đen và bao trùm cả nước mà thành phố là trọng điểm. Với tư cách cấp trên Bộ có quyền đề nghị thành phố cho di lý một số tên tội phạm về Bộ để điều tra làm rõ những vụ việc có liên quan và những thế lực lực cản kia sẽ chẳng thể từ chối lệnh của cấp trên. Như vậy với những tên mà ban chuyên án “cá độ 99” đang đặt vấn đề nghi vấn kia cũng sẽ được Bộ can thiệp… Trong lòng anh bừng cháy những tia lửa hy vọng và nó sẽ là ngọn sóng phẫn nộ cuốn trôi hết tất cả những xấu xa, bẩn thỉu để trả lại bầu trời trong xanh cho con cái của anh được yên tâm học hành… quả như thế thật.
- Hắn đã bị bắt.
- Xin chúc mừng nhé…
- Liệu có lập lại tình hình của năm 1995 không?
- Chắc chắn là không, chúng ta đã có được lời khai cụ thể về việc hắn ta là kẻ chủ mưu trong vụ giết chết nữ trùm ô môi.
- Tuyệt.
- Công việc còn dài lắm.
- Tôi hiểu.
Anh đứng dậy nhìn ra cửa sổ, nắng yếu, Hà Nội đang đông còn Sài Gòn thì gió heo may đã về, trời gần về sáng có vẻ lành lạnh.
Đúng 13 giờ ngày 12.12.2001, tên trùm xã hội đen đã bị đưa tay vào còng số tám. Cạch… một tiếng cạch nhỏ gọn tanh lành làm hắn rùng mình bởi nghe quen quen và những chiếc hàm răng sắt của còng siết nghiến chặt hai tay làm hắn ớn lạnh run rẩy. Một màu đen âm u kín bưng của chiếc khăn bịt mắt siết ngang mặt kéo dài như đang dẫn y xuống chốn đại ngục kia, nơi mà những hồn ma đang đợi chờ sẵn gào thét đòi trả mạng.
Đã chấm dứt mãi mãi một cuộc đời tung hoành ngang dọc trong chốn giang hồ, gieo rắc tội lỗi cho mọi người.
Âu cũng là một đời người. Kiếp người, số người…