Vì làm chuyên án “cá độ 99” có liên quan đến chuyện cờ bạc nên anh đã bỏ công ra nghiên cứu vấn đề này khá kỹ.
- Hiện chính phủ một số nước châu Á đang có sự tranh cãi là nên hay không nên hợp thức hóa chuyện cờ bạc. Và với một số nước thì chuyện cờ bạc là bị cấm triệt để như Thái Lan, Singapore… thế nhưng theo công ty tư vấn Sinorex (Manila – Philipnes) thì việc cấm đoán ấy chưa hẳn đã được kết quả như mong muốn bởi ngay tại Trung Quốc hay Singapore thì bằng cách này hay các khác nhiều sòng bạc bất hợp pháp vẫn tồn tại.
- Đại học Chulalongkorn – Thái Lan, qua một nghiên cứ về doanh thu của các sòng bạc, cá độ bất hợp pháp… thì trung bình mỗi năm người dân Thái bỏ ra cả mười tỷ đô la để chơi bạc dưới nhiều hình thức và nạn cờ bạc bất hợp pháp còn “tạo điều kiện” cho nạn tham nhũng, khoảng năm phần trăm tổng số tiền này rơi vào túi các quan chức tham nhũng địa phương. Công ty Playtech tính toán một mùa giải World Cup số tiền dân cá độ tung ra lớn hơn hai lần doanh thu của ban tổ chức World Cup thu được qua việc bán bản quyền khai thác truyền hình, báo chí và quảng cáo… Trung bình châu Á có khoảng trên hai triệu người có tài sản ít nhất là một triệu đô la trở lên và chẳng ai cấm họ không chơi cờ bạc cả. Và nếu cấm ở trong nước thì họ ra nước ngoài chơi cũng vậy. Một năm châu Á ném vào chiếu bạc số tiền lên đến hai mươi ba tỷ đô la.
Có tiếng ai thở dài sườn sượt.
- Có một lần tôi đi công tác qua Malaysia, Indonesia. Đây là hai quốc gia Hồi giáo lớn nhất trong khu vực và nhiều nơi còn áp dụng luật Hồi khá ngặc nghèo, thế nhưng cũng tại hai quốc gia này cờ bạc đã được hợp pháp hoá công khai. Ví dụ từ Singapore sang mười hai casino trên đảo Batam của Indonesia chỉ có mất ba mươi phút đi phà và khi đến casino – resort Genting Highlands của Malaysia chỉ mất mấy giờ đi xe ô tô.
- Theo một khảo sát của công ty tư vấn Mỹ tinnovation Group thì mỗi năm chính phủ Singapore “mất” khoảng gần một tỷ đô la tiền cờ bạc.
- Chưa đâu – một người trề môi – Đấy là thống kê đánh bạc hợp pháp của người dân Singapore đem qua nước ngoài chơi, chứ còn bất hợp pháp thì hình như lên đến cả bốn tỷ đô la.
- Các cậu đang nó chuyện gì vây.
Vô tình anh đi ngang qua chỗ mấy thành viên của ban chuyên án “cá độ 99” và nghe họ nói về chuyện cờ bạc. Mọi người lúng túng đứng dậy chào anh.
Anh mìm cười khuyến khích.
- Báo cáo anh, mọi người đang tranh cãi nhau về chuyện cờ bạc trong tương lai có được hợp thức hóa công khai không?
Anh gật gù không nói gì trước ý kiến của một thành viên cho biết. Casino tại Malaysia được xây tập trung trên cao nguyên Genting cao 2.000 mét, cách thủ đô Kuala Lumpur 50 km, do tập đoàn Genting được chính phủ cấp phép độc quyền kinh doanh từ năm 1971 và đến nay nó đã hoạt động được gần 35 năm. Đây là một khu phức hợp resort – casino và được chính phủ miến thuế 6 năm đầu hoạt động để hỗ trợ phát triển và nó đã tạo được việc làm cho gần 18.000 người.
- Ngay tại Thái Lan thôi, do cấm cờ bạc nên theo thống kê thì mỗi ngày có hơn 1.000 người dân ở phía Nam qua cửa khẩu Arayaprathet sang Poipet của Campuchia hoặc sang sòng bạc hai tầng ở Andaman Club casino trên đấy Myanmar, sang Dansavanh Nam Ngum Resort Lào để chơi cũng được.
- Sao không sang Việt Nam nhỉ - Có ai đó lên tiếng châm biếm – Casino Đồ Sơn Hải Phòng, sắp tới đây còn có Lào Cai, International Casino ở Lào Cai, Royal International Gaming Club ở Hạ Long…
- Thôi các đồng chí đừng nói nữa… – Anh nhắn mặt.
Hình như cách đây không lâu lắm, trong một lần họp nội bộ ban chỉ huy chuyên án “cá độ 99” mọi người cũng tranh luận sôi nổi xung quanh ý kiến gần đây của một số cơ quan chức năng đang tranh cãi rằng nên hay không nên hợp thức hóa chuyện cờ bạc. Nhiều ý kiến cho rằng việc mua xổ số, tổ chức cá độ đua ngựa, đua chó… cũng là một hình thức cờ bạc thôi. Hiện nay Việt Nam đã và đang cho một số casino tại Đồ Sơn, Lào Cai, Hạ Long và sắp tới đây là Vũng Tàu, Phú Quốc… Tuy nhiên vẫn giới hạn dành riêng cho người nước ngoài vào chơi. Cờ bạc xuất hiện cùng con người và là nhu cầu tự thân của con người, vậy hãy đưa vào khuôn khổ để quản lý hơn là cấm đoán triệt tiêu bởi không thể. Ý kiến phản đối thì cho rằng việc chấp nhận công khai cờ bạc thật ra vẫn chưa phù hợp với tình hình của Việt Nam. Không thể nước ngoài có gì là ta có vậy, lợi bất cập hại… Tại sao các thành viên của ban chuyên án lại đưa vấn đề này ra bàn trong cuộc họp án, anh hiểu điều ấy. Lý do khá đơn giản, chuyên án “cá độ 99” là nhằm vào bọn cá cược bóng đá, cờ gian, bạc lận có quy mô tổ chức…Chẳng hạn một ngày nào đó cờ bạc được nhà nước cho công khai thì xem ra chuyên án này trở thành vô nghĩa. Anh lắc đầu không đồng ý, chuyên án này không đơn giản là đấu tránh với việc tổ chức cờ bạc thông thường mà là đấu tranh với cả một thế lực tội phạm giang hồ xã hội đen có nhiều hoạt động tội ác và cờ bạc cũng chỉ là một mảng trong những hoạt động đen của chúng. Chưa kể cờ bạc, chúng đã khống chế nhiều con bạc để cưỡng bức tài sản, tống tiền… đây rõ ràng là những hoạt động vi phạm pháp luật. Cờ bạc của chúng là cờ gian bạc lận, từ đồng tiền cờ bạc đưa vào sử dụng trong những mục đích phạm pháp khác… Ý nghĩa đấu tranh của chuyên án “cá độ 99” là nằm ở đấy. Anh kết luận.
Hôm này nhìn những chiến sĩ trẻ của mình đang tranh cãi nhau về chuyện cờ bạc mà ý của nó tựu chung cũng gần như hôm trước, anh hiểu vậy và nói rõ quan điểm:
- Đối với nhà nước Việt Nam thì cờ bạc được coi là một loại hình tệ nạn xã hội và ngăn cấm triệt để, bài trừ và xử lý bằng luật pháp. Chuyên án đấu tranh của chúng ta là mục đích này, là đang đấu tranh với những băng nhóm giang hồ xã hội đen sử dụng con bạc trong những hoạt động phạm pháp của chúng.
Tiện thể anh kể luôn cho những cấp dưới của mình nghe về quá trình xuất xứ và tàn lụi của một trùm cờ bạc Sài Gòn của những năm đầu thế kỷ trước như thế nào.
Tính từ khi Pháp đặt chân xâm chiếm Việt Nam, sau khi bình định xong toàn bộ đất nước thì Sài Gòn, mảnh đất bảo hộ của Pháp những nằm đầu thập niên 20 của thế kỷ 20 xuất hiện những sòng bạc đầu tiên với “vua sòng bạc” Sáu Ngọ tức “thầy Sáu” mà đến bây giờ ít ai được rõ tên thật của người này, chỉ biết y có quốc tịch Pháp, có tên tây là Paul Daron.Thời điểm này Pháp còn cấm tổ chức cờ bạc, tuy nhiên tên trùm cờ bạc này đã mặc sức tung hoành vang danh đến nỗi sau này viên chưởng lý Páp là Lafrique đã bắt Sáu Ngọ đưa ra tòa xét xử, tước quốc tịch dân làng tây của y một cách nhằm giữ “thanh danh” cho nhà nước bảo hộ Pháp, trong khi hàng tuần các viên chức Pháp, đều có nhận bao thơ của “thầy Sáu” gửi đến gọi là tiền trà nước.
Vốn ít học và luôn mặc cảm vì điều đó nên “thầy Sáu” cố giấu điều đó bằng cách khoe khoang sự giàu có của mình, ngày thay hai bộ quần áo khác nhau, sáng âu phục vải tussor trắng, chiều đóng bộ Quảng Đông hàng Bắc Thảo, hoặc lụa đen kết hột óng ánh bằng kim cương, hột xoàn, tay đeo nhẫn hột xoàn lớn bằng quả nhót, chân đi giày escarpin. Ngày ngày thầy ngồi xe hơi sáu máy có tài xế chính, tài xế phụ mặc đồng phục trắng lái nhìn cứ như sĩ quan Pháp, đưa đi thu tiền xâu hoặc đi dạo mát mà mặt mày “thầy Sáu” cứ vênh váo như quan chủ tỉnh nào đó nhìn rất tức cười, thế nên dân chúng luôn cười chọc như đang diễn tuồng bởi “thầy” làm vậy càng lộ cái thói quê mùa dốt nát vô học của mình. Cứ tưởng tiền vô như nước thì cuộc đời “thầy” sẽ viên mãn giàu sang cho đến già, nhưng không, đầu thập niên 40, sau khi tính toán thì người Pháp chính thức cho phép tổ chức cờ bạc công khai có thu tiền và Lâm Giông, một trùm cờ bạc người Tàu ở Ma Cao đã vào mở sòng bạc tại khu Chợ Lớn – Sài Gòn với cái tên Đại Thế Giới tức Grand Monde. Từ đó những sòng bạc lén lút của “thầy Sáu” nay chẳng ai thèm truy bố và thế là cứ lần lần tan rã bởi những tay cờ bạc lớn nhỏ đều đổ xô vào Đại Thế Giới, được đánh bạc công khai không phập phòng bị bắt bớ, ăn chơi thoải mái, có cả mại dâm phục vụ tận nơi tận chốn. Thế nên những tư dinh to lớn của “thầy Sáu” sắm được từ tiền cờ bạc thi nhau đội nón ra đi, đến căn nhà cuối cùng nằm trên đường Trương Vĩnh Ký cũng bị tịch biên và “thầy Sáu” ngồi tù vì thiếu tiền người ta. Khi “thầy” ra tù về sống lây lất nhờ nhà tế bần bên cầu chữ Y – Khánh Hưng, thoi thóp những tháng ngày tàn, cuối cùng chết trong ấm ức không nhắm được mắt, chỉ có tấm chiếu rách thí được quấn vội để chôn. Bà con nghe thấy, nhìn thấy mà le lưỡi lắc đầu, nhiều người cho rằng đấy chính là quả báo nhãn tiền, tiền đời người sao mà kinh khiếp quá. Cả đời cờ bạc gian lận làm biết bao kẻ tán gia bại sản, chồng chết vợ chết, tù tội đâm chém… nên cuối đời quả báo như vậy xem ra còn nhẹ bởi đời trước nghe đâu ông “thầy Sáu” cũng là người ăn ở có đức.
Những cán bộ chiến sĩ vây quanh anh, tròn mắt thán phục. Vẫn biết người chỉ huy của họ là một người có kiến thức uyên bác và từng trải, thế nhưng sau khi nghe anh kể rành mạch về tên trùm cờ bạc Sáu Ngọ thì đều le lưỡi thán phục.
Khi anh em cán bộ chiến sĩ tản mát hét, anh ngồi một mình trầm ngâm nhìn tấm ảnh của tên trùm. Có một vẻ gì đó giễu cợt ở ánh mắt gian xảo của hắn ta đang ngó nghiêng nhìn anh.
Theo giới giang hồ trong các “nghề” đâm chém, mại dâm, buôn bán ma túy, bảo kê cướp bóc trấn lột thiên hạ… thì tổ chức cờ bạc được coi là “danh giá” nhất. Kiếm tiền nhiều và nhanh, thậm chí “sạch” nhất trong khi cái giá phải trả rất “rẻ”. Đây là con đường làm giàu nhanh và bị pháp luật xử lý nhẹ, với chế độ cũ, cờ bạc là tội tiểu hình khung hình phạt chỉ từ một đến ba năm, còn với chế độ hiện nay, án phạt tối đa cũng không quá năm năm. Xưa nay chưa có ai bị tử hình về tội cờ bạc.
Thời gian gần đây ban chuyên án ghi nhận hắn ta đang bắt đầu tìm cách “đầu tư” cờ bạc một cách hợp pháp. Theo nhiều báo cáo gửi về, anh chú ý đến mấy nguồn tin liên tiếp của lực lượng cộng tác viên. Tên trùm đã bỏ ra mấy chục ngàn đô la cho tên đàn em thân tín ở quận Tân Bình, là người đại diện hợp pháp cho hắn để góp phần hùn vào một câu lạc bộ gì đấy tại một trung tâm giải trí mới hình thành. Hắn ta muốn gì nhỉ, tiếp tục đầu tư kiếm lời hợp pháp chăng, nhưng đầu tư gì vào câu lạc bộ này? Anh và các thành viên ban chuyên án họp bàn đánh giá tình hình. Các báo cáo cho biết, một tập đoàn kinh doanh bất động sản khổng lồ tại Singapore sau khi có giấy phép vào Việt Nam hoạt động đã đầu tư xây dựng một khu quẩn thể hệ thống khách sạn, văn phòng cho thuê, nhà cho thuê cao cấp… Đây là một quần thể khép kín theo kiểu: nhà hàng – khách sạn – rạp hát – siêu thị - các khu vui chơi giải trí… nhắm đến khách là các thương gia nước ngoài, Việt kiều và người Việt Nam có thu nhập cao. Những khu vui chơi giải trí cao cấp tại quần thể này có các câu lạc bộ giải trí khác nhau, có cho phụ nữ, có cho trẻ em, người già, thanh niên… tùy nhu cầu mà có loại hình phục vụ phù hợp. Đáng chú ý trong ấy có những câu lạc bộ có tên “chats slot – gaming center” tức trum tâm trò chơi có thưởng. Thật ra đây là một loại hình chơi cờ bạc có thưởng núp bóng và được nhà nước cho phép tổ chức tại các khách sạn cao cấp tại thành phố nhằm phục vụ cho người nước ngoài, Việt kiều, khách du lịch… đến chơi.
Lần ấy anh quyết định đến tận nơi nắm tình hình để đánh giá cụ thể, về báo cáo lại ban chuyên án và cấp trên.
Theo bước chân của một cộng tác viên là thương gia Việt kiều có tiếng tăm trên thương trường, anh ta dẫn anh vòng vèo qua năm ba hành lang ngoằn ngoèo như mê cung lạnh ngắt trong khu quần thể năm sao này. Đẹp thật và sang trọng quá, anh chỉ có thể nhận xét như vậy khi vào bên trong khu nhà. Cuối cùng, hai người đến một khu nhà nằm cách biệt gần cuối trung tâm. Trước cảnh cửa nhỏ bằng gỗ gõ đỏ chạm trỗ khá công khu và đập vào mắt anh là một tấm biển vàng có hàng chữ nổ đỏ rực “Câu lạc bộ du khách quốc tế” gắn bên trên.
Như có hẹn trước, cảnh cửa bật êm, ló ra một khuôn mặt lai, mắt nâu, tóc xoăn tít nhìn khá bảnh trai, đó là J.Chang, quản lý câu lạc bộ, người quen của cộng tác viên của anh. Thương gia này là người có tiếng tăm và là khách quen của câu lạc bộ này thế nên J.Chang ra tận nơi đón.
Đón anh bên trong Chats club là tiếng nhạc êm dịu, bầu không khí mát lạnh và ánh đèn mờ ảo nhè nhẹ. Những cô gái phục vụ có nụ cười xinh hơn mộng, mặc đồng phục váy ngắn, phần trên bó sát eo hông khoe những bộ ngực nở nang đầy khiêu khích, đứng xếp hàng và luôn rạp đầu chào khách.
Một tấm bảng nhỏ gắn trên tường, ngay ở cửa ra và bắng mấy thứ tiếng Anh – Hoa – Việt cho biết, cấm khách không được quay phim, chụp hình kể cả bằng điện thoại di động.
Những chiếc máy đánh bạc poker, xì dách, baccarat… với những tên gọi bằng tiếng Anh king louts, alfastreet, jack or better, joke’ triple… cao chừng 2,5 mét, nhiều màu sắc và những màn hình lớn xếp dọc theo hai bên tường. Chưa kể là hai hàng máy nằm uốn lượn giữa căn phòng, cuối phòng có hai máy đánh bài rôlet (rou – lette) và mấy máy đổ xí ngầu và đánh xì dách, bài cào bằng màn hình điện tử. Mỗi khu để máy đều có bảng điện tử có những con số nhảy liên tục thông bao tổng số tiền mà khách chơi có thể thắng khi chơi.
Anh đảo mắt nhìn. Rất ít người châu Âu, phần đông là châu Á qua gương mặt, vóc dáng và cách ăn mặc. Nhưng lại rất khó phân biệt được ở đây những ai là ngoại kiều, Việt kiều và người Việt Nam vào chơi, dù đây là câu lạc bộ quốc tế chỉ dành cho doanh nhân, nhà đầu tư, Việt kiều, du khách… người nước ngoài. Theo quy định chung là vậy.
Thương gia cộng tác viên của anh nói chuyện với J.Chang nhưng mục đích để anh nghe, nắm tình hình. J.Chang cho biết, trung bình mỗi ngày có khoảng 100 khách và ngày nghỉ, lễ, cuối tuần thì đông gấp đôi, gấp ba. Câu lạc bộ mở cửa đón khách từ 11 giờ trưa đến khoảng 2 – 3 giờ sáng ngày hôm sau. Nơi đây phục vụ đủ các nhu cầu ăn uống, giải trí khác cho khách. Thương gia này nheo mắt đầy ý nghĩa, J.Chang cười lắc đầu, tuy nhiên lại nói, điều đó nằm ngoài nội quy và câu lạc bộ không quản lý khi khách về. Nhân viên có thu nhập từ 45 đến 200 USD một tháng, tùy theo vị trí và công việc, nhưng thu nhập chính là tiền boa của khách cho thêm nếu phục vụ ưng ý. J.Chang cũng cho biết tiền câu lạc bộ thu được trung bình một ngày cũng khoảng trên dưới 20.000 USD của khách đến chơi và than phiền, trước kia thu nhiều hơn nhưng sau này các khách sạn năm sao ra nhiều quá và nơi nào cũng đầu tư loại hình câu lạc bộ như thế này nên ở đây doanh thu giảm so với trước. Một nguồn thu không nhỏ, anh lắc lư đầu khi bước ra khỏi câu lạc bộ không quên thử tìm xem thử có chiếc đồng hồ nào treo trên tường không. Không có, mục đích để cho khách quên thời gian và tập trung vào việc chơi bài.
Thực tế đây là một hình thức cờ bạc trá hình mà nhà nước bắt buộc chấp nhận, cho phép được tổ chức tại các khách sạn năm sao và quy định chỉ dành riêng cho người nước ngoài, giống như ở các casino Đồ Sơn, Lào Cai, Hạ Long… Thế nhưng các quy định ràng buộc kèm theo về quản lý rất lỏng lẻo. Kết quả chỉ cấm đoán mang tính tượng trưng thời gian đầu và sau này người Việt có tiền vẫn có thể vào chơi được. Loại hình câu lạc bộ này cũng vậy, nó thể hiện sự lúng túng của nhà nước trong quản lý. Và tên trùm xã hội đen này đã nhìn ra điều đó. Hắn thừa hiểu đây cũng là trò cờ bạc nhưng mang một danh nghĩa và hình thức khác. Hèn gì dạo này hắn liên tục đốc thúc thằng đàn em về việc góp tiền nhằm mở một câu lạc bộ thứ nhì tại khu quần thể năm sao này. Như vậy, có thể hiểu rằng về một khía cạnh nào đó hắn đang cố “hợp thức hóa” chuyện cờ bạc của mình.
Anh kết luận bằng một giọng nặng nề như vậy trong cuộc họp báo cáo chuyên án sau đó và không ai lên tiếng.
Đang tư lự bất chợt trong đầu anh lóe lên ý nghĩ và reo lên.
- Cờ bạc… cờ bạc… - Anh đứng bật dậy, suýt nữa hét lên như Ácximét vĩ đại tìm ra chân lý khoa học. Vậy đây chính là “yếu điểm” của tên trùm.
Rõ ràng chỉ có gian lận và bảo kê cờ bạc với vòng quay vô độ thu tiền vào như nước thì tên trùm này mới có khả năng duy trì chi phí nuôi bộ máy đệ tử đàn em giang hồ của mình hoạt động. Như vậy đây chính là điểm yếu của tên trùm, nếu đánh vào hệ thống cờ bạc của hắn ta tức đánh trúng yếu huyệt của hắn. Cắt đứt cái bao tử tiền nuôi bộ máy của tên trùm sẽ đẩy hắn vào thế bị buộc hắn phải lồng lộn lên bảo vệ bằng mọi cách và hắn ta sẽ lộ diện.
Cấp trên đã nhất trí với đề xuất của anh và ban chuyên án về việc chọn điểm mở màng để tấn công vào tên trùm giang hồ này, đó chính là hệ thống sòng bạc của hắn và từ đây phăng ra các đầu mối hoạt động tội phạm khác, củng cố chứng cứ bắt xử lý ngay tên trùm theo đúng quy định của pháp luật. Điều này hết sức có ý nghĩa bởi không ai nói ra nhưng mọi thành viên trong ban chuyên án đều hiểu rằng không thể để lập lại như trường hợp bắt xử lý tên trùm này năm 1995, chỉ vì chứng cứ yếu và không có nên buộc phải đưa hắn đi tâp trung cải tạo theo quyết định của Ủy Ban Nhân Dân thành phố. Xem ra chỉ là một đòn nắn gân mềm chẳng giải quyết được gì không những vậy còn làm cho hắn tăng thêm “uy tín” số má trong giới giang hồ.
Lần này ban chuyên án thấy cần phải thận trọng tính toán chi ly từng bước để khi tóm được tên trùm này, dứt khoát phải xiết chặt hắn với đầy đủ chứng cứ pháp lý bắt xử đúng người, đúng tội và cương quyết không để lập lại trường hợp của năm 1995. Lịch sử ít khi lập lại hai lần, sự thật đúng vậy.