Cuộc sống của dân xã hội đen trong chốn giang hồ như cái vòng khuếch tán rộng, nó càng ngày càng banh ra và cuốn hút lôi kéo tất cả lao vào cuộc tranh đua ấy. Dừng bước tự mãn là tự sát, tranh đấu vươn lên bất chấp thủ đoạn, đấy mới là nguyên tắc sống trong giới giang hồ. Đây là kinh nghiệm xương máu sau lần đi cải tạo về, ông trùm nghiệm ra. Như vậy, hoặc là rút lui quy ẩn biến thật nhanh, thật nhẹ, thật sạch sẽ khỏi chốn giang hồ và phải thật khôn khéo, để tránh sự truy đuổi của kẻ thù lẫn sự trừng phạt của pháp luật. Còn nếu không thì phải tranh đấu, đến chết cũng phải tranh đấu bởi không tranh đấu thì guồng máy tàn bạo của giang hồ sẽ nghiền nát ngay. Một quy luật nghiệt ngã, nên đôi lúc ông trùm đọc báo phì cứ cười đến sặc cơm về chuyện dăm ba thằng đâm chém nào đó kể lể chuyện hoàn lương nghe cứ như trong cổ tích lừa trẻ con không biết chữ. Cũng như thói anh hùng rơm ngu xuẩn theo kiểu nghĩa khí giang hồ anh hùng Lương Sơn Bạc của vài thằng chết tiệt nào đó thì ông trùm cũng đành chịu thua. Đời sống trăm vạn kẻ thì trăm vạn tính nết, nên lâu lâu có mấy thằng điên như vậy báo chí mới có bài để viết chứ.
Nhằm mở rộng lãnh địa làm ăn và thế lực của mình, sau này ông trùm đã phải thân chinh nhiều lần ra Bắc vào Nam để thâu tóm các băng nhóm giang hồ khác nhau. Không phải chuyến đi nào cũng dễ chịu và không phải tên trùm nào cũng dễ dàng khuất phục trước lão. Ông trùm phải vận dụng đủ mưu ma chước quỷ từ chia sẻ quyền lực băng nhóm, chia sẻ lợi nhuận làm ăn, chia sẻ địa bàn buôn bán và liên kết theo kiểu đôi bên cùng có lợi, thậm chí lão còn sẵn sàng nhún nhường lùi một chút để tính đến cái lợi lâu dài về sau. Và cuối cùng là “giết” tên trùm giang hồ nào đó lẫn băng nhóm của hắn nếu như nó cứng đầu cứng cổ không quy phục và có dấu hiệu chống đối lại ông trùm. Giết cũng nhiều cách, theo đúng nghĩa đen là loại trừ nó ra khỏi hẳn giang hồ bằng dao búa, súng đạn. Theo nghĩa bóng là mượn tay quyền lực của pháp luật, nhất là bạn bè trong ngành công an để bắt ngầm ngầm hoặc tạo ra những xung đột giữa các băng nhóm, giữa những tên trùm để chúng đi đến việc tàn sát thanh toán lẫn nhau và ông trùm làm ngư ông hưởng lợi, trò ma giáo này được ông trùm áp dụng khá nhiều. Đúng như ông trùm từng định nghĩa: Giang hồ là một cuộc đấu tranh đẫm máu không đơn giản chút nào. Sài Gòn là mảnh “đất thánh” mà ông trùm gần như bao trùm quyền lực lên tất cả trong bao nhiêu năm nay, mặc dù cũng còn dăm ba băng nhóm nhỏ và vài tên cứng đầu, nhưng bọn chúng đều phải kiêng dè, né tránh băng nhóm của ông trùm. Vũng Tàu, Nha Trang cũng vậy, thế nhưng đất Bắc thì lại khác, tại Hà Nội ông trùm đã khuất phục được một số tên trùm và tạo liên kết được một số tên theo kiều “chung sống hòa bình” cùng nhau làm ăn, từ đó ông trùm lan ra các tỉnh khác như Quảng Ninh, Móng Cái… Tuy nhiên, Hải Phòng vẫn là “vùng đất dữ” mà ông trùm không thể nào vươn tới khống chế được. Chưa kể nhiều lúc chính bọn giang hồ Hải Phòng còn đổ quận vào tận lãnh địa của ông trùm “quậy” phá và thách thức ông trùm. Cái thành phố cảng già nua và hổn loạn ấy với bọn giang hồ luôn bất kể trời đất, chuyên dùng “hàng nóng” trong việc thanh toán, luôn luôn là nỗi lợn cợn trong đầu ông trùm. Có một thời gian khá dài ông trùm mất nhiều công sức, mưu mẹo lẫn tiền để tìm mọi cách xâm nhập vào địa bàn Hải Phòng nhưng đều thất bại, thậm chí có lần thằng con rể ôm đầu máu chạy về. Thật ra quyền lợi thu được từ Hải Phòng, giả như nếu có cũng chẳng đáng là bao nhiêu so với nguồn tiền mà ông trùm đang có tại thành phố, thế nhưng như ông trùm vẫn thường lý luận với đám đàn em, khuất phục được bọn giang hồ Hải Phòng có nghĩa là khuất phục được giang hồ cả nước, nhất là bọn giang hồ trà Bắc. Thế nhưng giang hồ Hải Phòng vẫn như một cái gai ngạo nghễ chọc vào mắt ông trùm mà lão không làm gì được. Sau cái lần đi cải tạo về, những tháng ngày trong ấy suy nghĩ và lão đã ngộ ra một điều, mọi sự trên đời không có điều gì là hoàn hảo 100% cả. Mọi mong ước hay còn gọi là tham vọng thì cũng cần biết tiết chế, chấp nhận trong chừng mực cho phép đừng đòi hỏi quá cao, phúc thành họa. Từ đó, ông trùm “bỏ qua” đám giang hồ Hải Phòng và chỉ cài cắm được người của mình vào đó là đủ. Thông qua cài cắm đó ông trùm quan sát những hoạt động của đám giang hồ này để dè chừng và tìm biện pháp đối phó khi cần thiết, vụ con ô môi là một ví dụ cụ thể. Có nghĩa ông trùm đã “khoanh vùng” đám giang hồ Hải Phòng lại mà không mất công sức vì nó nữa, trong các hoạt động của mình ông trùm lướt qua đầu bọn chúng. Và sau khi tìm được “kẻ đại diện” của mình tại đất Bắc mà cụ thể là Hà Nội, thì ông trùm xoa tay coi như tạm ổn và bắt đầu suy nghĩ đến việc tìm cách phát triển thanh thế băng nhóm và thế lực của mình làm ăn ra nước ngoài.
Nhà nước Việt Nam bây giờ đã và đang tìm mọi cách phát triển kinh tế, hợp tác đầu tư với nước ngoài thì, tại sao, bọn giang hồ chúng ta không tìm cách ấy để phát triển thanh thế, cơ sở làm ăn? Ông trùm gật gù nói với thằng quân sư “Mắt ma” như vậy, nó nghe và phục sát đất. Cái vụ làm ăn với các băng đảng nước ngoài quả là ngoài tâm suy nghĩ của nó nên nó chỉ biết nghe và vâng dạ là chính với sự thán phục, cũng chỉ có ông trùm mới có thể suy nghĩ cao xa đến thế.
Nói là làm và làm ngay.
Thông qua nhiều mối quan hệ bạn bè, ông trùm đã có những chuyến bay xuyên lục địa từ Á sang Âu và nước Mỹ là nơi lão ưu tiên đến nhiều nhất. Chuyến đi đầu tiên của lão là vãn cảnh đi đây đó cho biết nước Mỹ, sau đó ông trùm tập trung tìm hiểu thị trường đen của nước Mỹ để tính kế phát triển lâu dài. Không hy vọng và cũng không muốn bắt tay với bọn maphia Mỹ để làm ăn, ông trùm chỉ chú ý đến những băng nhóm maphia người Việt tại Mỹ. Đầu tiên là ông trùm đến thăm những nơi có nhiều cộng đồng người Việt sinh sống làm ăn như tại quận Tenderloin thuộc thành phố San Francisco (California), thành phố Houston bang Texas và thành phố Seatlle thuộc bang Washington, thành phố Oklahoma thuộc bang Oklahoma và “khu công nghiệp” thuộc quyền quản lý của người Việt ở đại lộ 12 đường Jackson – Washington. Dĩ nhiên một nơi lão không thể không đến đó chính là khu Little Sài Gòn tại thành phố Westminster hạt Orange mà người Việt quen gọi là quận Cam và cũng là “thủ đô tị nạn” của người Việt tại Mỹ. Quận Cam có một cộng đồng người Việt khá lớn với thương xá Việt, Hoa nằm phía tây Disneyland và xa lộ 22 California, xa lộ Liên bang 405. Trong đó khu vực trung tâm nằm trên đường Bolsa có khu thương xã Phước Lộc Thọ nổi tiếng mà vào đây có thể gọi đầy đủ các món phở, bánh cuốn, bánh mì của người Việt lẫn các món ăn Triều Châu của người Hoa. Qua tìm hiểu ông trùm nhận thấy cộng đồng người Việt đến Mỹ thời gian đầu chỉ sống bằng trợ cấp ít ỏi và buốn bán làm ăn nhỏ. Sang đến thế hệ người Việt thứ hai, bắt đầu có sự hòa nhập khá nhanh vào đời sống nước Mỹ từ kinh tế, văn hóa, khoa học, giải trí và cả chính trị. Trước kia nhà hàng, siêu thị, thẩm mỹ viện, nhà thuốc nay lây sang cả lĩnh vực ngân hàng, chứng khoán… Và theo ông trùm, đây là lĩnh vực có thể “làm ăn” được. Cũng đã có dăm ba cuộc gặp mặt trao đổi bàn bạc giữa lão với một vài tên trùm maphia người Việt bên đó mà thằng con rể Việt kiều của lão là một phiên địch đắc lực. Qua tiếp xúc lão chỉ cười cười khi nghe tên gọi của một vài tên trùm. Băng đảng người Việt nhưng lại có cái tên kêu mang đầy phong cách găngtơ kiểu Mỹ trên phim ảnh như băng Wolf Boys (lang sói), Black Widows (nhện quá phụ đen), Loacal Boys (Chi-cago) hay BTK viết tắt của Born To Kill (đẻ để giết)… Đây là bọn trẻ người Việt choai choai, thuộc thế hệ thứ hai, thứ ba sinh ra trên đất Mỹ, lớn lên hấp thụ nên văn hóa Mỹ, nói tiếng Mỹ giỏi hơn tiếng Việt. Hoạt động của những băng đảng càn quấy này chủ yếu ở vùng quận Cam – Cali hay Houston, Chicago… và cũng vênh váo nói đến tình yêu giống nòi qua những vết xâm chữ Vietnamese Pride (hãnh diện là dân tộc Việt) trên lưng hoặc bốn chữ T kiểu Gothic Tình – Tiền – Tù – Tội. Chưa kể là những dòng chữ rất “cải lương” Ninja Clan Assin – Nhóm ám sát Ninja ahy “Tứ hải giai huynh đệ”… Và có lần ông trùm đã phì cười khi nói chuyện với một nhóm trẻ ranh như vậy. Thằng con rể cảnh báo, ba đừng coi thường bọn này, chúng nó khùng lắm. Sẵn sàng xả súng bắn bất kỳ ai nếu nhìn không thích hoặc buồn bắn chơi vậy đó, cảnh sát Mỹ rất kỵ bọn này. Ông trùm lắc đầu ngao ngán, lão không nghĩ đến chuyện mình cất công mò sang tận nước Mỹ để tìm đường liên kết làm ăn với bọn này sẽ vô công. Cũng phải mất đến mấy chuyến đi nữa ông trùm mới móc nối được đường dây làm ăn là băng đảng maphia đúng nghĩa. Đã tổ chức được đường dây buôn bán thuốc lắc vào Việt Nam và thằng con rể bên ấy là đầu mối đưa vào Việt Nam qua đường hàng không, sau này nghiễm nhiên nó trở thành một đại diện không chính thức cho ông trùm tại Mỹ.
Ngoài ra một trong những mục đích tối quan trọng của ông trùm khi qua Mỹ đó là đến thăm “kinh đô cờ bạc Las Vegas” để học tập tỉa rút kinh nghiệm và lão đã đến đấy những hai lần, ở lại mấy ngày liền để ngắm nghía quan sát cách điều hành, tổ chức sòng bạc nơi này. Thậm chí có lần lão còn sà vào mấy sòng bạc để chơi trong vai trò con bạc và đã thua cháy túi. Mỗi lần đến Las Vegas đều để lại trong ông trùm nhưng ấn tượng không bao giờ phai.
Thật khó tưởng tượng nổi một ngôi làng nhỏ nằm chơ vơ giữa sa mạc cảu bang Nevada được những di dân gốc Tây Ban Nha tìm ra năm 1829 và trong suốt thế kỷ 19 vẫn chỉ là một ngôi làng nhỏ nằm trong hoang mạc để đến năm 1931 khi việc đánh bạc được chính phủ Mỹ cho phép công khai thì ngày nay Las Vegas đã trở thành “thành phố ánh sáng” (the city of light), “thành phố mộng mơ” (the city dream). Thật ra Las Vegas không chỉ là thành phố cờ bạc bởi nó còn những dịch vụ du lịch, khách sạn và ngành nghề kinh doanh khác, nhưng người ta chỉ biết đến Las Vegas với cờ bạc, mà sự thật cũng là vậy bởi nước Mỹ vốn có nhiều “lãnh địa” cờ bạc như thành phố Atlantic bang New Jersey, thành phố Sheverport bang Louisianna… nhưng Las Vegas vẫn là số một.
Một khi đã đăt chân đến Las Vegas mà không chơi đánh bạc dù chỉ là 25 cents vào trò casino war dành cho đối tượng lơ mơ về cờ bạc (Dealer tức người phục vụ sẽ chia cho bạn một lá bài và ai có số lá bài lớn hơn tức là ăn, rất đơn giản), thì có thể nói rằng coi như bạn chưa từng đặt chân đến Las Vegas. Đấy là tâm lý chung của mọi du khách khi đến đây dù dưới bất kỳ hình thức gì, kinh doanh, du lịch, tham quan giải trí… cho đến với mục đích cụ thể là chơi bạc. Ông trùm rút ra nhận xét ấy thật lòng khâm phục kỹ thuật kích thích tâm lý máu mê cờ bạc lẫn lòng tham của con người của bộ máy phục vụ ngoại vi cờ bạc ở Las Vegas. Ví dụ khi đến Las Vegas người ta có thể xem vô số show nghệ thuật đặc sắc miễn phí hoặc giá cực rẻ mà nếu ở nơi khác thì cao ngất trời hoặc khó thể mua vé nổi. Nơi này có danh ca Céline Dion hát, nơi kia có Elton John ca tại Ceasars Pakace, có ban nhạc rock Queen (Anh) biểu diễn ở Paris Las Vegas… chưa kể là các show hài, hoạt náo, xiếc, múa… có hệ thống phun nước “Water Dance” thiết kế với hàng ngàn tia nước tạo thành tấm màn mỏng long lanh óng ánh nhiều màu sắc, uốn lượn theo tiếng nhạc êm ái, có vườn cây khoe sắc đủ màu theo màu tại Bellagio… Nơi này không phân biệt ai sang ai hèn, một khi đến thì có thể đi nhiều nơi, xem nhiều thứ hoàn toàn miễn phí. Và dĩ nhiên không thể không tham gia vào trò chơi may rủi của số phận, đó là đánh bạc. Thậm chí có nơi còn phát không một số tiền nhỏ cho ai đó muốn “chơi thử”, bạn có thể đặt số tiền chơi bao nhiêu cũng được cho đến 25 cents cho một lần chơi với chiếc máy đánh bạc tự động slot machines. Nơi này người chơi bạc được phục vụ chu đáo đến “tận răng”, sẽ có những phòng ngủ khách sạn The Man-sion với giá tiền 5.000USD một ngày và sẽ được bao ở miễn phí nếu bạn bỏ tiền chơi bạc ở mức độ nhất định, từ mức độ ấy có thể được coi là thành viên thì sẽ được free phần ăn ở, phục vụ và giá cả ăn uống tại đây rất rẻ. Nếu giả như bạn thua sạch túi thì vẫn được chủ song “cho” tiền lộ phí vé máy bay, xe ô tô để về nhà.
Ông trùm thở dài, nói “nhại” một câu của dân Bắc kỳ vẫn hay nói với thằng con rể:
- Trên cả tuyệt vời.
Người Việt mình hay nói đùa với nhau khi đến Las Vegas là để “góp thêm tiền điện” bởi cả thành phố Las Vegas này nằm trên sa mạc nắng, nóng nên nó xài điện rất khủng khiếp, nhất là về đêm luôn rực rỡ ánh đèn.
Theo vòng tay chỉ của thằng con rể cùng ngồi trong chiếc taxi chạy vòng vòng khắp nơi, trước mắt ông trùm là những nhà hàng - khách sạn -sòng bạc và những công trình kiến trúc khổng lồ kết nối với nhau rất chặt chẽ và vô cùng hài hòa. Những khách sạn ở đây đều có quy mô từ vài ngàn phòng trở lên, người lái taxi góp chuyện, và đều có hệ thống nhà hàng, cửa hiệu, hồ bơi, phòng tập thể thao, phòng đọc sách, nhà hát hoàn chỉnh. Có nghĩa khách muốn gì có nấy.
Khách sạn Paris Las Vegas có 2.916 phòng trong khuôn viên có xây cổng Khải Hoàn Môn – Arcde Triomphe Pháp và tháp Eiffel bằng 1/3 tháp Eiffel của Paris. Chưa hết, khách sạn này còn xây dựng một khu chợ cổ như thật của “kinh thành ánh sáng” Paris. Với khách sạn Venitian 4.049 phòng thì khách không cần đến thành phố Viene của Ý mà có thể tìm thấy một góc thành phố này ở đây với những chàng trai, cô gái Ý trong trang phục truyền thống, vừa chèo thuyền vừa ngắm. Khách mộ đạo có thể ngắm những bức họa nổi tiếng trên nóc nhà thờ Sixtin ở Roma. Nếu bạn đang bay trong vũ trụ thì có hai nơi bạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường trên trái đất đó là Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc và ngọn đèn pha sáng nhất thế giới trên tượng con nhân sư khổng lồ đặt trước khách sạn Luxor có 4.408 phòng, được thiết kế theo kiểu Kim Tự Tháp Ai Cập mà du khách đi vào sẽ có cảm giác như đang đi dạo trong lòng Kim Tự Tháp.
Quái, ông trùm ngắm nghía cái miệng láu táu với nhanh như tép nhảy của gã lái xe người đã đen, thầm nghĩ, thằng này đang ăn tiền của công ty du lịch nào hay của sòng bạc nào tại đây mà quảng cáo Las Vegas ghê quá, thế nhưng thằng con rể ghé tai ông trùm thì thầm xác nhận là nó nói đúng. Con cũng đi qua thôi ba à, một vài nơi gọi là tới cho biết để có chuyện nói với thiên hạ chứ cũng chưa dám đặt chân vào. Ông trùm nhún vai.
Trong vai khách chơi bạc, hai cho con dạo quanh một sòng bạc lớn. Ông trùm quan sát kỹ lưỡng cách bày binh bố trận tại các sòng bạc, cách chơi bạc lẫn những nhân viên phục vụ tại casino theo từng màu áo đứng từng khu vực để chia bài, đổ xí ngầu. Hai cha con nhận thấy có mấy cách chơi thông dụng đó là chơi blackjack, đây là kiểu chơi phổ thông nhất và chơi đông nhất. Người chơi có thể chọn bàn và ở đó nhân viên phục vụ chia từ 1 đến 2, 6, 8 bộ để bạn chơi. Với kiểu “bài cào hai lá” gọi nôm na của dân Việt tức Mini baccarat thì người chơi có thể chọn đặt Player, Banker hoặc Tie (bằng điểm) và bên nào 6 nút thì có thể kéo thêm lá bài. Với người Châu Á chủ yếu là Trung Quốc, Hàn Quốc, Việt Nam thì khoái chơi Paigoe poker và dân Việt vốn gọi là “binh 7 lá”. Còn các kiểu chơi Texas hodem (tức Poker), Craps, Roulette, Three cards poker, Crazy four poker (binh bài 3, 4, 5, 7 lá)… khá phức tạp, chủ yếu dành cho dân da trắng. Nhanh, gọn và amatơ sẽ là rút một lá bài từ tay nhân viên phục vụ của kiểu chơi War.
Vào đây có thể thấy mọi hỷ - nộ - ái - ố của đời người hiện rõ trên từng gương mặt chơi, bất kể già trẻ, nam nữ, màu da hay quốc ngữ.
Điều làm ông trùm khoái nhất là thái độ phục vụ của các nhân viên trong các sòng bạc. Từ việc chia bài, đổ xí ngầu cho đến quay Roulette, chơi bài Bingo… các nhân viên đều phải nhanh tay, tinh mắt và quản lý được toàn bộ sòng bài. Kiểm tra số tiền đặt cược trước khi cuộc chơi bắt đầu và phát hiện những kẻ chơi xấu, chơi không minh bạch để yêu cầu nhân viên an ninh tống cổ ra ngoài ngay. Thái độ lịch thiệp, nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Lanh tay, lẹ mắt và luôn hiểu rằng mình đang nằm trong tầm ngắm của những kẻ đối địch cũng như sẽ bị đuổi ngay tức khắc bất kỳ lúc nào nếu vi phạm nội quy của casino, đấy là bài học đầu tiên của một nhân viên trước khi bước vào làm việc cho sòng bạc.
Sau mấy ngày đi chơi thử thua cháy túi và lang thang khắp nơi quan sát học hỏi thì ông trùm phát hiện, dường như hai cha con lão bị theo dõi. Ai theo dõi, theo dõi như thế nào thì lão không nhận ra. Mỗi nhân viên an ninh lẫn nhân viên phục vụ đều có nhiệm vụ và vị trí nhất định đứng làm việc, chẳng thấy ai lẽo đẽo theo dõi hai cha con và trong đám đông ồn ào cuồng nhiệt xoay quanh các sòng bạc, thật ra chẳng ai buồn để ý quan tâm đến cha con lão. Thế nhưng ông trùm vẫn thấy có cảm giác khó chịu vì dương như ai đó đang chăm chú nhìn hai cha con lão. Ông trùm tự hỏi, liệu mình đang lọt vào khung hình nào trong mấy chiếc camera an ninh đang đảo liên tục trên trần nhà kia không.
Nghe lão nói, thằng con rể cười.
- Chắc nhân viên an ninh bảo vệ sòng bạc bắt đầu nghi ngờ cha con mình đấy.
Chẳng là, nó biết hết. Trong thập niên 1990, một nhóm sinh viên toán học của Học viện Massachusetts (MIT) đã họp nhau lại chơi cho các sòng bạc tại Las Vegas một vố đau nhớ đời. Bọn họ tập trung hết sức lực và trí tuệ vào việc nghiên cứu trò chơi Blackjack (giống xì dách của Việt Nam), sử dụng phương pháp đếm bài (Card-couting) để đoán xem những lá bài đang được những nhân viên chia ra có thuận lợi cho người chơi không để tính nhẩm đoán ra bao nhiêu lá bài đủ số điểm để chiến thắng nhà cái. Nhóm sinh viên này còn viết phần mềm giả lập trình tình huống khi chơi bài và mỗi lần chơi xong thì đều nhập vào máy vi tính những tình huống khác nhau để tính toán.
- Kết quả các casino tại đây thua bao nhiêu – Ông trùm ngắt lời.
- Theo Ben Mezzrich, xuất thân từ Đại học Harvard và từng tham gia trong nhóm sinh viện của Học viện MIT viết lại cuốn hồi ký Bringing dow the house…
- Mày đừng nói tiếng Anh – Ông trùm nhăn mặt, thằng con rể cười trừ.
- Dạ, cuốn “Hạ gục sòng bài – Bí mật sáu sinh viên MIT thắng Las Vegas hàng triệu đô la”. Có một ngày cuối tuần họ chơi thắng bốn trăm ngàn đô la và chung cuộc nhóm này đã lấy của casino ở đây nhiều triệu đô la.
- Chà – Ông trùm tặc lưỡi, nhưng rồi cười ha ha – Ôi đời đấy mà, nhằm nhò gì so với thu nhập của các casino ở đây.
- Đúng vậy – Thằng con rể gật đầu – Người ta tính toán là để xây một sòng bạc lơn tại Las Vegas thì phải mất khoản nửa tỷ đô la, nhưng chỉ cần một năm sau đã thu hồi phân nửa vốn.
Một lần nữa ông trùm tặc lưỡi.
- Dù nhóm sinh viên này giả trang thành nhiều loại khách đến chơi từ người Ả Rập cho đến triệu phú dầu mỏ người Nga… nhưng cuối cùng các casino vẫn phát hiện ra. Bởi casino nào ở đây cũng có thuê công ty an ninh bảo vệ cho sòng bạc. Cuối cùng nhân viên của công ty an ninh Griffin Agency đã phát hiện ra nhóm sinh viên này.
- Bị bắt?
- Không ba à – Thằng rể lắc đầu – Với luật pháp Mỹ thì kỹ thuật đếm bài ấy được xem là hợp pháp, không bị xem là gian lận phạm pháp. Thế nên các sòng bạc chẳng làm gì được họ ngoài chuyện niêm ảnh những người này và báo động cho hệ thống nhân viên bảo vệ gác cổng tống cổ những người này ra nếu họ đến chơi.
Ông trùm cười ha hả khoái trí.
- Luật Mỹ nghĩ cũng ngộ thật.
- Vậy đấy ba – Thằng rể cười phụ họa – Còn nhiều cao thủ cờ bạc khác và cũng lắm trò nữa ba ạ. Thế nên các sòng bạc sau này đối phó bằng cách thay đổi luật chơi, tăng số lượng cỗ bài, xào bài nhiều hơn và thay đổi cách chung chi tiền. Nhân viên phục vụ sòng được yêu cầu cần chú ý đến những người chơi mà thắng nhiều lần liên tục với số tiền lớn thì yêu cầu chuyển sang các trò chơi khác như từ bàn Blackjack sang xúc xắc, thay Roulette, Cards poker… nếu không thì đuổi thẳng ra khỏi casino, thế thôi.
- Thú vị nhỉ - Ông trùm gật gù.
- Bây giờ họ còn áp dụng cả kỹ thuật cao vào trong việc đối phó với những trò gian lận cờ bạc như dùng máy quay kỹ thuật số tí hon gắn trên từng bàn Blackjack, cấm mang thiết bị tính toán vào casino, trang bị máy xào bài liên tục… Quan trọng nhất là thay đổi luật chơi liên tục và dùng công nghệ nhận dạng qua nét mặt để đối chiếu khuôn mặt người chơi với những cơ sở dữ liệu về những đối tượng tình nghi nhằm phát hiện kẻ gian dối. Có lẽ mấy ngày nay ba con mình loanh quanh ở đây mãi nên chủ sòng bạc nghi ngờ, hoặc nhân viên an ninh bí mật lẫn trong vai trò khách chơi nghi ngờ ba con mình nên mới theo dõi.
- Ra là vậy – Ông trùm mỉm cười.
Hai cha con ông trùm rời Las Vegas khi trời vừa hửng sáng, sau một đêm nghỉ tại khach sạn Venitian.
Ngồi làm một ly cà hê, ngắm nghía dòng kênh của thành Venice đang chảy lửng lờ trong khuôn viên khách sạn, ông trùm thở dài. Biết bao giờ Việt Nam mình mới được như thế này nhỉ. Ông trùm thầm nghĩ, nếu được tự do thì với đồng tiền đang có và kinh nghiệm xương máu sau bao nhiêu năm tổ chức cờ bạc, nhất định lão sẽ xây dựng những sòng bạc khổng lồ. Chẳng dám so sánh với Las Vegas để làm gì nhưng chí ít cũng phải so sánh với mấy sòng tại Ma Cao mà lão đã từng ghé qua.
- Thôi… - Ông trùm thì thầm – Chỉ cần tự do để mở lại Đại Thế Giới tại quận 5 Sài Gòn như ở thập niên 50 đã là quá hạnh phúc rồi.
Và lão cười giễu những ý nghĩ trong đầu mình. Thảy tờ 100 đô xuống phiếu tính tiền cho gã bồi và ông trùm bệ vệ bước ra như một ông hoàng Ả Rập trước ánh mắt kính trọng và cái cúi rạp đầu chào lễ phép của gã.