hàng thanh niên mang số hiệu ON 711 314 vừa bước qua ngưỡng cửa cơ xưởng lao động gần nhất. Anh đặt gói tài liệu đặc biệt của anh bên mình, trên sàn nhà trước khi chăm chú nghiên cứu chỉ dẫn vận hành máy. Quay tròn nút giữa bốn vòng rồi ấn cánh tay đòn bên trái xuống tới hết cỡ cho đến khi một tín hiệu nổi lên thì cũng làm như thế với cánh tay đòn bên phải. Và rồi lại quay nút giữa … Như vây, đây là một loại công việc với ba thao tác. Vậy là hơi rắc rôi hơn các việc khác một tý và hy vọng cũng được trả công bằng nhiều Oxy hơn. Anh ta bắt tay vào việc.
Anh ta ấn tay lên nút. Nhưng sai rồi! Đáng lẽ phải quay mới đúng. Nếu làm sai hai thao tác, anh sẽ không được nhận Oxy. Bây giờ anh quay nút giữa 1 … 2 …. 3 … 4 nào tiếp đến cánh tay đòn bên trái … Không biết con người kỳ lạ mình gặp trong nhà ăn lúc nãy là ai nhỉ. Anh ta đã quan sát mình rất kỹ … Tín hiệu nổi lên rồi. Bây giờ đến cánh tay đòn bên phải. Bây giờ không được làm sai thao tác nào nữa. Và cũng không được phép suy nghĩ nát óc về việc nào nữa. Bởi vì mỗi một ý nghĩ đều tiêu hao khí Oxy. Chiếc kim ở bình Oxy của anh đã chỉ mức vơi quá nửa. Bây giờ ta phải cố làm đủ dùng cho một năm. Úi chà! Xuýt nữa thì lại tao tác sai lần nữa … Nếu như mình có đủ Oxy dự trữ cho một năm thì … Những điều này ta chỉ có thể mơ thấy mà thôi. May ra khi ON nhỏ lớn lên thì có thể … Bây giờ lại tới cánh tay đòn trái. Thôi, mình không được suy nghĩ nữa. Mức Oxy sụt xuống trông thấy rồi … Không biết người kia là ai nhỉ? Chiếc mặt nạ hô hấp của anh ta cũng không giống ai ở đây. Làm sao mình có thể thoát người đó được? Ví dụ ta có thể qua thành phố bên cạnh. Nhưng đi đường ít nhất phải tốn ba chục Đơn vị Oxy. Và chạy làm gì? … Lại đến lượt cánh tay đòn phải. Chú ý này, quay nút 1, 2, 3, 4 vòng … rồi lại đến lượt cánh tay đòn trái.
Cuối cùng máy chỉ cấp cho anh hai viên Oxy. Tính toán rất đơn giản, anh cũng cần tới ba viên cho buổi ăn trưa. Chàng thanh niên dành ngồi trở lại máy và làm việc gần bốn tiếng đồng hồ cho đến khi thu thập được lượng Oxy cần thiết.
Bây giờ anh mới bước sang khối nhà ăn. Anh đặt nửa xuất Kem với vị phúc bồn tử. Chính lúc này, người lạ mặt đã tới bàn anh.
9. ON MUỐN NGỦ
Peter Mac Gulliver ngạc nhiên không hiểu, nhìn chàng thanh niên:
- Làm thế nào mà anh không có nhà riêng? Vậy thì anh ở đâu?
Chàng thanh niên không trả lời. Anh nghĩ: Từ nãy đến giờ mình đã xử sự ngốc nghếch không thể tưởng tượng được. Đáng lý mình phải làm như tất cả mọi người. Mình phải đi thẳng như không hề trông thấy người lạ mặt, không hề nghe thấy tiếng nói của anh ta, không hề hiểu lời hỏi của anh ta. Bây giờ thì đằng nào cũng vậy thôi. Nếu hắn là kẻ thù, nếu họ gửi hắn từ Trên đó xuống thì hắn đã thắng được mình … Nhưng nếu anh ta nói thật? Nếu anh ta là một du khách vũ trụ bị tai nạn rớt xuống đây thì sao? Nếu vậy mình có thể cứu được anh ta … Trong điều kiện nào đó, anh ta cũng có thể có ích cho mình … Phải, như vậy anh ta có khả năng giúp đỡ mình.
Nghĩ tới đây, chàng thanh niên ON bị kích động tới mức tim chàng lại bắt đầu đập mạnh. Chàng cảm thấy rằng lượng Oxy của chàng giảm đi thấy rõ.
- Thưa ông, trên hành tinh Oxy không một ai có nhà ở riêng cho mình. Chúng tôi không ở. Chúng tôi chỉ sống thôi. Nói chính xác hơn, mỗi người có thể dừng lại nghỉ đêm ở chỗ mình muốn, ở chỗ mình tìm thấy một cái giường gần nhất, một cái chậu và một cái bàn. Người đó có thể ăn uống, nhận quần áo và xem truyền hình.
- Thế còn gia đình anh? Các bạn anh? – Peter kiên nhẫn hỏi tiếp.
- Thưa ngài, câu chuyện này làm tôi bị mệt, tôi đang phải dùng tới liều Oxy dự trữ.
- Thưa ông, khí Oxy thì tôi có thể tặng cho ông bao nhiêu cũng được.
- Ông lấy khí Oxy ở đâu ra?
- Tôi sản xuất nó. Với chiếc máy nhỏ này, bất kỳ một nguyên tố nào cũng có thể biến thành Oxy được. Với nó, người ta có thẻ tạo ra hoặc phá hủy một nguyên tử, làm thay đổi số điện tử …
ON cố gắng để không tỏ ra quá ngạc nhiên, vẻ mặt anh ta trở nên nhẹ nhõm cởi mở hơn.
- Thưa ông … bây giờ tôi không thể tiếp tục suy nghĩ nữa. Xin ông đừng tiếp tục đưa những thông tin như vậy cho tôi nữa …
- Anh muốn lấy Oxy ở dạng nào? Ở dạng rắn? Hay ở dạng lỏng?
ON quơ tay vào túi mình và rút ra một chiếc máy hô hấp còn mới nói:
- Đây là chiếc mặt nạ dự phòng của tôi. Ông có thể nạp đầy Oxy?
Peter Mac Gulliver mở chiếc bình chứa Oxy mới nhận được ở hành tinh và lấy một viên Oxy vừa được trả công khi lao động. Đặt vào chiếc máy MOE, chiếc máy sản xuất Oxy loại loại bỏ túi luôn luôn đeo trước ngực anh. Anh bấm nút, lập tức chiếc máy sản xuất theo chương trình những viên giống hệt như viên mẫu và nạp đầy đến tận cổ bình chứa của chàng ON.
ON run bắn người lên vì cảm động. Anh rơm rớm nước mắt:
- Tôi không biết làm thế nào để tạ ơn ông – Thưa ông … Quí …
- Tôi tên là Peter. Và bây giờ anh làm ơn giải thích cho tôi một việc.
- Với tất cả những gì bạn muốn. Nhưng đầu tiên, tôi có một lời thỉnh cầu duy nhất. Một thôi, anh cho phép để tôi ngủ một vài tiếng đã. Không biết đã từ bao lâu nay tôi chưa bao giờ được ngủ với đầy đủ liều Oxy.
- Tại sao anh không làm được điều đó? Từ khi nào và do đâu?
- Ban đêm chúng tôi phải tiết giảm lượng Oxy đưa vào thở. Chúng tôi chỉ được phép ngủ với nửa liều lượng. Phần Oxy thiếu chúng tôi phải thay thế bằng những viên ngủ đông.
- Thế còn khi anh có đủ Oxy?
- Chúng tôi không khi nào có thể có đủ Oxy. Ngay dù chúng tôi có làm việc cật lực suốt ngày đi nữa. Chúng tôi cũng không nhận được nhiều hơn lượng Oxy cần dùng trong một ngày. Khi lao động nhiều hơn, ta cần nhiều năng lượng hơn và mức tiêu hao cũng lớn hơn. Như vậy, ta cần nhiều thức ăn hơn và sự tiêu hóa lại tăng mức tiêu hao Oxy. Nếu ta làm việc ít hơn thì ta được ít Oxy hơn để dùng cho bữa ăn. Thực tế đã dạy cho mỗi người một mức thu nhận và tiêu hao Oxy tối ưu. Khoảng 10 giờ để ngủ là tỷ lệ thích hợp. Như vậy đôi khi ta còn được khoảng nửa tiếng đồng hồ để ngồi ngỉ trên một quảng trường và loay hoay với trò chơi nho nhỏ luyện trí kiên nhẫn. Chất Oxy loãng hỗn hợp với viên ngủ đông đảm bảo sự nghỉ ngơi hoàn toàn. Trí nhớ được ngắt mạch và ngủ không có mông mị gì hết. Kẻ nào nghĩ ra điều này thật láu lỉnh một cách ma quái … Nếu tôi được ngủ đẫy giấc thì … Nhưng bây giờ, anh làm ơn cho tôi đi ngủ đã.
Nghe tới đây, Peter cảm thấy lo láng tới mức anh có thể nắm lấy ON lắc mạnh cho tỉnh ngủ và yêu cầu anh ta lập tức kể lại và giải thích cặn kẽ mọi chuyện. Trong đầu anh dồn dập biết bao cảm nghĩ khó chịu mà xua nay chưa hề có. Trước đây ở trường, trong giờ tâm lý học, anh đã được nghe rằng có thời gian trước đây hàng ngàn năm loài người không làm chủ được những cảm xúc của mình, rằng những cảm xúc khó chịu làm huyết áp tăng lên và hoóc-môn lọt vào máu gây sự bồn chồn lo lắng bất ổn và sự giận dữ. Nhưng khi học, tất cả chỉ là lý thuyết, anh chưa có thể hình dung cụ thể những tình cảm đó như thế nào. Tới bây giờ Peter mới thực sự cảm thấy rằng từ lúc bị rớt xuống đây, những tình cảm xấu đó đang lớn dần lên và dồn ứ trong người anh. Anh nhìn lại ON thì thấy chàng thanh niên đờ đẫn cả người vì kiệt sức ON nói:
- Chúng ta đi ngủ đi anh. Sau sẽ bàn tiếp.
Peter không còn cách nào khác là cùng đi với chàng thanh niên đến phòng ngủ gần nhất.