on tàu Nhân Loại vừa hạ cánh trên hành tinh lạ. July cảm thấy hơi chóng mặt, chân tay rã rời.
Lời hướng dẫn cuối cùng là giọng nói quen thuộc tới mức chán ngấy: Liên lạc vô tuyến sẽ chấm dứt. Bà phải chờ trong buồng lái đến khi có thông báo mới. Cấm không được mở cửa ra ngoài. Ra khỏi con tàu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Trong quá trình hạ cánh, July thấy có ánh sáng màu tím hiện ra rồi biến mất. Từ lúc đó, con tàu đi trong một biển màu xám nâu. Qua cửa sổ con tàu không nhìn thấy gì hết. Nàng cố phát những đường viền của núi non hoặc thành phố nào đó, hoặc một khu vực có người ở hay một cái biển. Nhưng không thấy gì hết, chỉ có mây mù.
Trong các cuộc điện đàm những ngày trước, nàng liên tiếp đượ nghe lại giọng nói của Peter. Những lời Peter làm nàng yên tâm: "Chúng ta sắp sửa gặp lại nhau. Có lẽ anh sẽ không ra đón em được. Nhưng chúng mình sẽ gặp nhau ở Thủ đô" July cảm thấy sung sướng khi được nghe và nhận thức giọng nói của Peter. Nhưng không hiểu sao, sau mỗi lần điện đàm nàng cảm thấy một sự lo lắng không thể giải thích được: Giọng nói là giọng của Peter mà cũng không phải là giọng của Peter vì còn thiếu một cái gì đó trong lời nói. Thiếu một điều gì đó mà nàng không thể giải thích được. Có lẽ là thiếu sự trầm ấm. Đôi lúc nàng có cảm giác rằng không phải là đang nói chuyện với Peter của nàng. Mà là nàng đang nói chuyện với một, Peter - người máy. Rồi nàng tự an ủi. Thật nực cười! Chỉ tại do mình không yên tâm, lo lắng, rồi nghĩ quẩn. Hoặc giả đó là hậu quả của việc anh ấy bị chấn thương não? Hay là Peter đã thay đổi? Không biết người ta có làm gì anh ấy không? Hay là... Không! Mình không thể hiểu được...
Nhưng sau khi hạ cánh. July đã bợt lo lắng. Nàng tin là họ sẽ gặp nhau, sẽ trở lại con tàu vũ trụ, sẽ cùng bay trở về quê hương của họ: Trái đất thân yêu biết bao!... Từ khi July hạ cánh, đã một tiếng rưỡi đồng hồ truôi qua. Bên ngoài con tàu là mây mù và lại là mây mù. Nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đầu nàng rũ dần ra phía trước. Nhưng nàng không được phép ngủ! Nếu ngủ sẽ không biết khi người ta đến. Họ sẽ tới trong một chiếc trực thăng hay một chiếc xe hơi? Họ có đánh tín hiệu ánh sáng không?...
July có cưỡng lại giấc ngủ... Sương mù và bóng tối, bên ngoài càng dày đặc hơn trước. Từ khi con tàu vũ trụ hạ cánh đã hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua. Cái gì đã xảy ra? Có thể đoàn đại biểu tiếp đón có sự nhầm lẫn? Hay làng đã hạ cánh sai địa điểm? Có một thiếu sót nào đó đã xảy ra? Nàng bật điện đài phát đi tín hiệu.
- Đây Nhân Loại! Tôi đã chờ mười tiếng đồng hồ.
Không có tiếng đáp lại.
45 - LẠI TRỞ LẠI HANG ĐỘNG
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Chúng đã phát hiện mình bỏ trốn chưa! Cái gì đã xảy ra với July?
Biết bao nhiêu câu hỏi không có lời đáp!
Peter rảo bước bượt nhanh trên các con đường vắng có những hàng cây và những bãi cỏ nhân tạo. Vượt qua Thành phố những người có trí nhớ, trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều.
Lúc này anh hầu như đã kiệt sức. Chỉ còn nhờ có ý trí thúc đẩy, chân anh mới bước được. Hai chân anh cảm thấy đau. Khi thở thì thấy ngực đau. Trong giây lát, vì quen đường, Peter đã tới của hang vừa sáng vừa tối. Những người đàn ông, đàn bà trẻ em lại xúm quanh anh. Người họ xanh xao vàng vọt. Ôi! Họ hoàn toàn khác những người sống ở thành phố Oxy. Một chú bé quen nắm ngay lấy tay anh và reo lên:
- Em đã biết mà! Người của Trái Đất sẽ trở lại với chúng em mà! Chúng em vẫ chờ người! Em còn mơ thấy người nữa kia! Em biết rằng không ai ngăn cản được người vì người có sức mạnh.
ON và Ánh Dương tới đón Peter. Hia người không biết gì về ORO. Peter tới một chiếc bàn đá và bày tất cả mọi vật lên đó: các bản đồ, cuộn phim. Anh tặng họ cả các dụng cụ và cặp kiếng giải mã rồi giả thích vội vã:
Bức màn ION là cơ cấu ngăn cách Oxy với các khí ngột ngạt. Anh giải thích cả hệ thống đường hầm... Thời gian cứ thế trôi qua. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt xanh xao của mọi người ánh lên tia hy vọng. Họ đã biết được điều bí mật: Tại sao có tám tỷ động vật trong tình trạng bần cùng với hơi thở bị hạn chế. Tại sao có hàng triệu người phải sống với bộ não bị ức chế... Và trước mắt họ đã có tấm bản đồ trong đó có vẽ các điểm bí mật, các chỗ mở cửa sập và lớn nhất là bí mật của đám may mù quanh quẩn dai dẳng mà thực ra có thể quét đi được.
- Peter! Chúng tôi xin bầu anh làm người dẫn dắt chúng tôi! Chúng ta sẽ thảo ra kế hoạch để mở tất cả các cửa sập... Chúng tôi đã tìm được thêm nhiều người cùng quyết tâm.
- Tôi chúc các baqnj được nhiều may mắn và thắng lợi. Nhưng tôi phải đi đây!
- Anh đi à? Đi đâu? Chúng ta sẽ phá tất cả các hầm bẫy! Chúng ta sẽ thắng lợi.
- Tôi phải đi thôi các bạn ạ. Con tàu vũ trụ đã hạ cánh. Vợ tôi đang chờ trên con tàu.
- Tại sao bây giờ anh mới nói điều này? Chị ấy đâu? Chị ấy hạ cánh lúc nào?
Peter chỉ điểm BX3'4" trên bản đồ.
- Cô ấy đã hạ cánh ở đây, trước đây khoảng sáu tiếng đồng hồ.
Lúc này anh mới kể lại cho các bạn nghe, anh đã trốn khỏi thành phố Oxy như thế nào, đã thay thế phái viên của Thủ đo Oxy cử đi đón July như thế nào, đã đoạt được chiếc máy bay như thế nào.
- Thay vì lao thẳng đến con tàu vũ trụ với chị ấy, và lập tức trốn đi, anh đã...
Bây giờ mợi người mới hiểu rõ Peter đã làm tất cả những điều này vì họ, vì anh không muốn họ chết dần chết mòn.
- Thế còn July, sao anh không tìm cách liên hệ với chị ấy?
- Các bạn cũng biết rằng, điều này không thể được. Mỗi cuộc điền đàm đều bị thu lại và xóa đi ở ven bức màn ION. Thôi! Chúc các bạn chiến đấu thắng lợi... Còn bây giờ tôi sẽ tìm cách trở lại điẻm BX3'4". Các bạn có thấy đường hầm này trên bản đồ không? Nếu thôi qua đó đồng bên giọt là được gặp July.
- Bây giờ thì chậm mất rồi - ON nói - Vì chúng tôi sẽ cho phá các cạm bẫy...
Một người khác nói:
- Người Trái Đất ạ. Bây giờ anh có trở lại cũng vô ích. Chắc chắn họ đã bắt giữu con tàu vũ trụ rồi... Chân anh lại bị xây xát kìa, anh mệt rồi, anh phải nghỉ cái đã...
- Tôi phải đi thôi các bạn ạ - Peter đáp - Nhưng tôi muốn nhờ các bạn đưa tôi tới đầu đường hầm vì nếu không có cặp kính giải mã tôi không thể đi lọt được.
Lập tức ON và hai thanh niên bước lên:
- Chúng tôi cùng đi với anh.
Ánh dương cầm tới trao cho anh một cành hoa nhỏ
- Anh hãy cầm lấy vật này, đây là một kỷ niệm của hang động. Nó sẽ mang lại may mắn cho anh chị.