ỗi khi Peter tách riêng ra được một lúc anh lại bật nút thu của chiếc máy tí hon. Tất nhiên không bao giờ anh sử dụng nó trong các lâu đài có trang bị máy xử lý tiếng động. Anh chỉ bật ở ngoài trời.
Trong 40 giờ nữa... Như vậy ta chỉ còn hai ngày nữa July sẽ hạ cánh.
Từ bữa đi chơi công viên đến nay, Peter không còn được nhận lại bản đồ nữa. Trong hai ngày sau cùng, anh cố tình tắm nhiều lần để thay quần áo nhiều lần. Mỗi lần anh đều nhận được mọi thứ: Một chiếc áo sơ mi tinh tươm, giầy vừa khít chân, một con dao bỏ búi, lược, bút... Nhưng không có lịch mà cũng chẳng có bản đồ nữa. Không biết vô tình hay hữu ý người ta làm cho anh không thể định hướng được. Anh còn nhận thấy rằng, trong phòng của anh, những tiếng chuông đồng hồ cũng biến mất. Chỉ còn các bữa ăn được báo hiệu bằng một tiếng cồng.
Peter đang chơi quần vợt, anh chơi được vài ván thì gọi mấy chàng thanh niên đang đứng gần đấy:
- Này, các anh vào chơi đi. Thôi nghỉ mệt một lát.
Rồi Peter đứng ra cạnh sân, kín đáo bật máy thu dơ lên tai: Lại toàn con số và những tín hiệu, anh không hiểu được. Phía bên kia bãi quần vợt, Thái tử đang tiến lại gần:
- Thế nào? Ông khách thân mến của chúng tôi có khỏe không? Hôm nay tôi thấy ngài có vẻ hơi đãng trí. Ngài không thích chơi nữa à?
- Xin cảm ơn Thái Tử... Tôi cũng không hiểu tại sao, hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt mỏi.
- Như vậy, tôi đề nghị điều này, có lẽ sẽ làm cho ngài tỉnh táo. Ngài thích câu cá không?
- Tôi không biết câu cá là gì?
- Ồ! Đó là một môn giải trí thật là tuyệt diệu. Tôi sẵn lòng mời ông tới Hồ Gương. Ở đó là thủy phận nhỏ của tôi. Ngày mai, tôi có những công việc quốc gia phải giải quyết. Nhưng nếu ngài thích, sáng sớm mai ngày có thể ra đó chơi. Ngài sẽ thấy bộ đồ nghề câu cá của tôi để sẵn ở đó.
- Thế tôi sẽ tìm thấy gì ở đó?
- Này nhé, một chiếc cần dài... với một sợi dây nhỏ ở đầu... - Thái tử mô tả chiếc cần câu cho đến lưỡi cầu và bày cho anh cách làm cho cá bạc cắn câu, làm cách nào giật và lôi cá lên khỏi mặt nước.
- Cá câu được sẽ làm gì? - Peter hỏi.
- Nếu như thích. Ngày hãy chiên nó lên. Còn không thích thì vứt ở đó hoặc quảng lại xuống hồ. Diều này hoàn toàn không quan trọng. Ngày hiểu cho, đây là một môn thể thao, một môn giải trí... Ngày hãy thử xem! Hẫy đến Hồ Gương câu cá hai hoặc ba ngày, tôi cam đoan là ngài sẽ vui tươi và trẻ lại mười tuổi.
Peter nghĩ nhanh: Đây có thể là một cái bẫy. Anh nói to:
- Xin đa tạ Thái Tử: thật là may mắn cho tôi. Nhưng đến Hồ Gương đi đường nào? Mấy ngày nay tôi không có lịch túi nên chẳng có bản đồ.
- Thực thế à? - Thái Tử làm bộ ngạc nhiên hỏi - Tôi sẽ cho chỉ thị. Có lẽ họ đã quên mất đấy.
Peter nghĩ: Quên à? Máy tính điện tử mà quên được à?
Thái Tử nói tiếp:
- À này, nhưng ngài cần gì đến bản đồ, chỉ cần ra lệnh cho chiếc xe T3 thì nó sẽ đưa ngài tới đó.
- Xin trân trọng cảm ơn Thái Tử về lời mời. Sáng sớm mai tôi sẽ tới đấy.
- À ta còn gặp nhau ăn tối nữa cơ mà!
Đến bữa tối. Các món ăn mới dọn lên có nhiều gia vị ngon hơn và cũng ru ngủ hơn ngày thường. Thái Tử hỏi anh nhiều hơn mọi khi: Cho tới nay anh đã thấy được những gì ở hành tinh Oxy? Anh thích những gì? Đột nhiên Thái Tử nhìn thẳng vào mắt Peter hỏi:
- Ngày Peter thân mến. Tôi quên chưa hỏi ngài đã làm thế nào để tới Thành phố của những người có trí nhớ.
- Khi tôi tới quý hành tinh thì tôi mê man bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi tìm cách tự định hướng. Tôi thấy mình ở giữa những sinh vật lạ lùng mang vòi trong một Thành phố bêtông màu xám. Nhưng nếu tôi không làm thì tôi đã kệu điều đó rồi. Tôi tìm cahcs nói chuyện với họ và hỏi thăm đường nhưng không có kết quả... Lúc đó tôi hãy còn điện đài và tôi tìm cách phát tín hiệu. Các tín hiệu không được đáp lại. Tôi không thể bắt chuyện được với những người mang vòi. Nhưng tôi có Oxy, tôi có đầy đủ trang bị. Và thế là tôi thử vận may rủi, tự tìm lấy đường đi. Tôi phải đi một thời gian rất dài thì lại tới một khu vực có người ở. Một thành phố đẹp hơn. Từ đó, Thái Tử đã cho máy bay chở tôi đến đây. Không hiểu sao tôi lại không còn nhớ đầy đủ các chi tiết nữa! Có thể là khi tôi rơi xuống đây, bộ não đã bị chấn thương ít nhiều.
- Làm thế nào mà ngài gặp được ORO?
- Tôi không biết ORO là ai. Tôi đã gõ cửa một căn nhà. Người ta đã mở cửa và đã giúp đỡ tôi... Sau đó tôi được hướng dẫn là đi theo một con đường lăn. Đường đó đã dẫn tôi tới máy bay.
Thái Tử nghĩ thầm "Thằng này nhất định nói dối"
Peter cũng nghĩ thầm"Hứ, chú mày định đưa ta vào bẫy! Chúng mày nói dối như cuội... Mày nói dối với July là ta bị chấn thương não mà!"
- Ngày mai ngày định làm gì nữa - Thái tử hỏi - Theo chỗ tôi biết thì ngài đã nhận được rất nhiều giấy mời.
- Vâng, sau khi đi câu vào buổi sớm, tôi sẽ đi xem Viện bảo tàng mỹ thuột hoặc đi thăm thử viện của Viện Hàn lâm... Tốt hơn hết là tôi được trở về con tàu vũ trụ.
- Vậy là ngài không thích ở đây với chúng tôi hay sao? Ngài Peter thân mến, ngài hãy tin rằng, tối làm tất cả mọi điều để ngài được thoải mái.
- Tôi xin cảm ơn Thái Tử rất nhiều về mọi ân huệ mà ngài đã ban cho. Nhưng thú thật là tôi nhớ vợ và đang lo cho vợ tôi. Nếu có được liên hẹ vô tuyến thì hay quá!
- Rất tiếc là sáng nay tôi cũng mới vừa nhận được báo cáo: Các cơn bão vũ trụ đang còn tiếp diễn nên mọi liên hệ vô tuyến hoàn toàn không thể thực hiện được.
Cũng đúng vào lúc này thì July nhận được lệnh điều chỉnh quý đạo lần chót.
Đêm đó Peter không ngủ được.
41 - CON TÀU VŨ TRỤ NHÂN LOẠI ĐÃ HẠ CÁNH
Hồ Gương thật xứng với tên gọi, nó lấp lánh như một chiếc gưng bằng bạc. Trên mặt nước phẳng lặng, mọi vật đều soi bóng. Các gợn mây trắng, các tia nắng mặt trời, vòm lá của các cây và chiếc mái nhỏ của túp lều câu cá xinh xắn lẻ loi. Trời lặng gió, không khí thơm mùi đồng nội.
Chiếc xe hơi màu trắng toát đứng lại. Peter tìm các trang bị đi câu nhưng không hề nghĩ đến chuyện thả câu xuống nước. Gần và xa đều không có một bóng người. Những con cá bạc bơi tung tăng trong hồ. Mặt trời lấp ló sau vòm lá xanh. Trên cây có các thứ hoa đủ màu: tím, hồng, trắng, đỏ...
Peter ngả lưng trên cỏ, dưới một bụi cây và xoay xoay chiếc cà rá. Anh hồi hộp chăm chú áp tai vào chiếc máy.
Xung quanh Hồ Gương này quả là thuận tiện cho việc thu thanh. Vì ở các bước sóng dài, trước nay chưa từng bắt được tín hiệu thì ở đây anh cũng nghe được. Anh phát hiện được các chỉ thị, các tín hiệu, các con số. Tiếp đó là những mệnh lệnh và các chỉ thị khác. Và Peter sửng sốt phất hiện ra rằng tất cả các tín hiệu gọi và đáp đều liên quan chặt chẽ đến số phận của anh và đến chiếc bẫy mà người ta giăng ra cho con tàu vũ trụ Nhân Loại.
- Mệnh lệnh: Đúng 11 giờ anh phải đi xe hưoi tới điểm Y4. Nhắc lại đi!
- Đúng 11h tôi phải đi xe hơi tới điểm Y4.
- Các mệnh lệnh tiếp theo nằm trong cuộn phim Mật mã số 3. Phía dưới bức màn ION không có liên lạc vô tuyến. Nhắc lại đi!
- Tất cả các mệnh lệnh tiếp theo đều ghi trong cuốn phim...
Đúng lúc này cuộc đối thoại bị một làn sóng khác lấn át:
- Đây! Trung Tâm! Sân bay 1103 chú ý. Chuẩn bị cho một máy bay XK hai chỗ ngồi xuất phát! Cần trang bị máy sản xuất Oxy và máy hô hấp. Kế hoạch chuyến bay: ĐI cất cánh 11 giờ 30, hạ cánh 16 giờ 30. Chuyến về ngày hôm sau: Cất cánh 11 giờ 30 hạ cánh 18 giờ 30.
Tôi nhắc lại: Phía dưới tấm màn ION không có liên lạc vô tuyến.
- Chỉ thị bắt sống sinh vật Trái Đất mang về, nhất thiết phải bắt sống! Làm cho con tàu vũ trụ của nó không thể bay được nữa! Các chỉ dẫn chi tiết nằm trong cuốn phim. Mật mã số 3!
- Con tàu vũ trụ của sinh vật Trái Đất hạ cánh ở điểm BX3'4". Quỹ đạo hạ cánh được đánh dấu trên bản đồ bằng một mũi tên bạc... Xuống dưới bức màn ION phải chấm dứt mọi liên hệ vô tuyến. Nhắc lại đi!
- Mật mã số 3. Mệnh lệnh chi tiết trong cuộn phim... Con tàu vũ trụ của sinh vật Trái Đất...
Tới đây, buổi phát kết thúc. Sau một lát, cũng trên làn sóng đó, cũng tiếng nói đó lại lên tiếng:
- Lên đường đến điểm Y4... Con tàu vũ trụ Nhân Loại hạ cánh hôm nay... Xuống dưới bức màn ION không còn liên lạc vô tuyến. Nhớ dùng mật mã số 3. Hãy lên đường đến điểm Y4.
Tất cả các dây thần kinh của Peter đều căng thẳng đến cực độ. Néu anh không hành động lúc này thì mất hết! Thua cuộc hoàn toàn! Anh vụt nhỏm dậy với quyết tâm dám làm tất cả mọi việc. Anh bước nhanh lên chiếc xe hơi đang đợi và ra lênh:
- Tới điểm Y4.
Cửa xe tự đóng lại. Xe phóng như bay trên các đường núi đẹp như trong giấc mơ. Đi qua ven các hồ, qua cầu và chui qua đường hầm, đi giữa các rừng và các vườn cây đang nở hoa. Phong cảnh như nhòa đi trước mặt Peter. Anh không còn thấy các lâu đài với những ngọn tháp và các nhà nghỉ mát đẹp đẽ nữa. Chiếc xe đưa anh đến cuộc phiêu lưu nguy hiểm không thể lường được và không thể tránh được. Anh không có đồng hồ và cũng không biết xe chạy mất bao lâu. Anh lo lắng và căng thẳng đến mức ngồi trên xe không dám mở máy thu nữa. Anh vẫn còn sợ người ta có thể nghe được anh. Hoặc là những tiếng nói thu được sẽ lọt vào chiếc ô tô có máy lái tự động theo mệnh lệnh và sẽ làm thay đổi hướng đi của nó. Lòng đầy hồi hộp anh mong chiếc xe đưa anh tới chỗ cần đến. Tuy hồi hộp nhưng anh rất quả quyết và sẵn sàng chiếc đấu. Anh sẽ làm tất cả điều gì có thể làm được để cứu July.. Và nếu phải chiến đấu thì anh sẽ bắt kẻ địch phải trả giá tính mạng anh thật đắt. Lúc này chiếc xe lướt qua một vườn hồng rất rộng rồi đi qua chân một thác nước. Xe tới một quảng trường hình tròn trang trí bằng nhiều bức tượng, những cây cọ và đài phun nước. Quảng trường đẹp tuyệt vời và không có một bóng người. Chiếc xe dừng lại rất em. Cánh cửa tự mở ra.
Peter bước xuống và nhận ra nơi này. Đây chính là nơi anh đặt chân tới khi họ đưa anh từ Thành phố của những người có trí nhớ tới đây.