eter ngồi trên chiếc ghế dài, mệt mỏi rã rời như người vừa leo núi ba ngày đêm liền. Nhưng anh mới ngồi nghỉ được một lát thì lại nghe điệu nhạc êm dịu của đồng hồ. Tiếp theo đó là một tiếng cồng trầm buồn. Cánh cửa lớn tự mở, Peter bước ra. Anh vừa đặt chân xuống, tấm thảm lăn bắt đầu chuyển động qua các phòng và các lối đi. Những chỗ lên xuống biến thành những bậc thang máy. Chúng đem anh tới một phòng ăn rộng rãi và tráng lệ. Bàn ăn được dọn cho hai người. Tấm thảm lăn đưa anh tới cửa thì cánh cửa phòng ăn mở rộng. Phía đối diện, cánh cửa cũng mở rộng và Thái Tử mỉm cười bước vào. Ngoài hai người chẳng có ai trong phòng. Hoàng tử ra dấu chào khách thật niềm nở và họ ngồi đối diện nhau trước một bàn ăn vô cùng sang trọng. Bên cạnh chén đĩa và bộ đồ ăn vàng kể rõ các món ăn và thức uống của bữa ăn hoàng gia. Peter ngạc nhiên nhìn tờ thực đơn trên giấy quý. Thái tử liếc nhìn anh và mỉm cười.
- Thực đơn ngày hôm nay đã được in bằng tiếng nói hành tinh của ngài - Thái Tử mỉm cười - Và ngài thấy không, ngài cũng hiểu tiếng nói của tôi.
- Thưa ngài, quả thật là như vậy - Peter vẫn chưa hết ngạc nhiên - Luôn tiện tôi xin nhắc lại rằng chiếc máy phiên dịch của tôi biến mất và tôi cũng nhận thấy ngài cũng hiểu được tôi mặc dù tôi noi bằng tiếng của Trái Đất.
- Còn tôi thì dùng tiếng nói của bản địa. Nhưng chúng ta hiểu được nhau. Rất đơn giản, trong bộ quần áo của ngài có cài chiếc máy phiên dịch. Được ngài vui lòng đồng ý nên chúng tôi đã nghiên cứu chiếc máy phiên dịch liên hành tinh của ngài và sản xuất tiếp vài chiếc. Đó là một chiếc máy rất tinh xảo! Ở xứ các ngài người ta chỉ tạo máy móc theo kiểu khác hẳn chỗ chúng tôi nhưng không kém phần hấp dẫn. Máy móc của chúng tôi nhẹ, rất nhỏ và rất dẻo, có thể uốn được và gắn vào túi hoặc cổ áo. Suýt nữa tối quên mất tôi phải xin lỗi ngài: chắc vừa rồi ngài cảm thấy khó chịu khi chúng tôi thay thế những đồ dùng mang theo từ Trái Đất bằng những quần áo sạch sẽ. Chúng tôi sẵn sàng cung cấp ngài mọi thứ mà ngài cần dùng. Tất nhiên đến khi ngài lên đường trở lại con tàu vũ trụ của ngài, chúng tôi sẽ trao trả tất cả mọi đồ dùng lại cho ngài.
Thái Tử nói chuyện vui vẻ, ánh mắt thân ái cởi mở đến mức lúc này Peter không biết là có nên tin hay không. Nếu người ta có những ý định không tốt với mình, đương nhiên họ có thể khử mình từ lâu. Hoặc tống mình xuống đám người mang vòi. Hoặc bỏ vào một chiếc lồng cho những người tò mò đến xem như ở một vài hành tinh thù địch khác. Anh cho rằng những cảm nghĩ xấu của anh trước đây là do anh quá sợ hãi, sốt ruột và thiếu tin tưởng mà thôi. Như vậy việc họ thu quần áo anh đã mặc không biết bao nhiêu tháng nay chưa giặt để đưa cho anh một bộ quần áo sạch sẽ là tự nhiên và logic. Và cũng ở đây nơi có bầu không khí trong sạch giàu Oxy, nếu đi đâu anh cũng kè kè chiếc túi với máy hô hấp, bình chứa Oxy và các dụng cụ dư thừa khác thì người ta có buồn cười cũng là logic. Tất nhiên là vậy. Nhưng tại sao trong dãy phòng anh lại không có một chiếc tủ mở ra để anh có thể tự mình cất giữ những thứ đó. Tại sao họ không cho anh một ngăn kéo tủ hoặc một cái rương....? Hay đó là thiếu sót của anh? Nếu anh go vào vách phòng, có lẽ một cánh cửa tủ đã mở ra... Nhưng khi nãy anh bỏ máy móc, dụng cụ, quần áo cạnh bồn tắm? Bây giờ thì cũng vậy thôi. Chuyện đã qua rồi. Nhưng không, hãy còn may mắn. Vì anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của anh ở ngón tay... Anh cầm thực đơn lên xem. Đầu tiên có một loạt món khai vị như cá biển và các rau trộn. Sau đó là súp, thịt rán, trái cây, phôma, crem và món tráng miệng. Đây không phải là một thực đơn ở khách sạn mà ta phải chọn mà là bản kê tất cả các món ăn của bữa tiệc. Theo thực đơn sẽ có bốn mươi món sơn hào hải vị. Nhưng đột nhiên dạ dày của Peter như muốn cứng lại. Anh nhớ lai những người mang vòi với các ống hút và món chác đặc với muối. Anh nhớ lại ON con khi kiếm được nấm tươi và rễ cây đã cho là những món ăn thượng hạng...
- Chúc sức khỏe và tình hữu nghị của chúng ta - Thái tử giơ tay lên nói.
Mặt bàn tự động mở ra và đóng lại nhiều lần. Những đĩa thức ăn mới được bày rất khéo cứ lần lượt xuất hiện. Họ chỉ ăn mỗi thứ một miếng. Khi họ không ăn một món và đặt dao dĩa xuống thì món tiếp theo lại xuất hiện.
Trong phòng nổi lên tiếng nhạc nhẹ êm dịu làm nền cho câu chuyện, làm cho Peter nhớ dến những tác phẩm của những nhạc sĩ trên Trái Đất đã qua đời từ lâu lắm rồi như Bach và Beethoven. Những nhạc cụ thì không giống như của Trái Đất. Khi thích, tiếng nhạc nghe khá rõ nhưng ngay khi họ bắt đầu nói chuyện thì nhạc tự động nhỏ đi và ấm ấm không làm ảnh hưởng đến câu chuyện.
- Ngài Peter, nếu ngài có một ước mong nào thì chúng tôi sẵn sàng...
- Thưa Thái Tử tôi chỉ có một ước muốn duy nhất. Tôi muốn liên lạc vô tuyến với vợ tôi hiện đang ở trên con tàu vũ trụ.
- Điều này chúng ta sẽ thực hiện được trong ngày.
- Thưa ngài, một ngày trên này dài bao nhiêu?
Hoàng Thái Tử cười xởi lởi:
- Cũng chỉ dài như một ngày trên Trái Đất. Nhưng hình như trong quần áo của ngài có một chiếc đồng hồ và một cuốn lịch cơ mà.
-Tôi chưa kịp để ý - Peter ngượng ngập - Tôi chi rmới mặc quần áo nên chưa quen và chưa hề cho tay vào túi. Bây giờ tôi mới nhận thấy là áo cũng có túi.
Trên bộ quần áo, nhiều nơi có những khóa kéo mảnh như sợi chỉ. Peter vừa đụng vào khó là anh có một cay viết mạ vàng rất thanh mảnh, một cuốn sổ ghi chép giấy trắng và một cuốn lịch. Trên bìa cuốn lịch có ghi: Lịch năm Thiện Vương 1207.
Peter muốn đề nghị một điều, nhưng ở giữa bàn tiệc với Thái Tử nói ra quá bất tiện. Anh tìm khắp các túi không thấy đồng hồ, anh vừa định nói lên điều đó thì anh thấy cả hai măng sét nhấp nháy, đó chính là những đồng hồ nhỏ. Mặt đồng hồ bên trái chia thành 12 phần và mặt đồng hồ bên phải chia thành 20 phần.
Thái Tử giải thích:
- Chiếc đồng hồ bên trái chỉ theo giờ Trái Đất còn chiếc đồng hồ bên phải chỉ theo giờ của chúng tôi. Nhưng ngày thì dài bằng nhau. Tùy ngài muốn sử dụng chiếc nào cũng được.
Peter hỏi:
- Vậy trên này cũng có một chiếc đồng hồ của Trái Đất?
- Trong khi ngài đang tắm chúng tôi đã đủ thời gian sản xuất theo mẫu của ngài. Còn ở ngon tay ngài đeo cái gì đẹpt thế? - Hoàng Tử nhìn vào tay Peter hỏi.
- Tôi sẽ rất vui sướng nếu tôi có thể tặng Thái Tử thứ nhỏ mọn này để kỷ niệm tính mến khách đáng yêu của ngài. Nhưng đó là vật duy nhất mà trong đời tôi không được phép rời nó... Đó là quà đính hôn của vợ tôi. Ở Trái Đất chúng tôi, sau khi đính hôn, mỗi người phải luôn luôn mang theo một chiếc nhẫn vàng như thế này ở ngón tay áp út của bàn tay trái. Đó là dấu hiệu của tình yêu. Đèo chiếc nhẫn nghĩa là hai người thuộc về nhau, vĩnh viễn yêu nhau.
- Nếu không có cái vòng này thì các ngài sẽ không biết điều đó à? - Thái Tử mỉm cười hỏi.
- Có thể Thái Tử coi đó là một tập quán lạc hậu. Nhưng Trái Đất là tổ quốc của tôi. Và những phong tục tập quán của vợ tôi đối với tôi là thiêng liêng.
- Tất nhiên, tất nhiên - Thái Tử lịch sự gật đầu.
Lúc này họ đã tới món ăn thứ hai mươi. Các món ăn đều mang những tên của Trái Đất: Chim trĩ quay, Gà tiềm hột dê, Bánh bông lan táo... và khẩu vị cũng giống những món ăn của Trái Đất nhưng còn tinh tế hơn. Điều đó có phải do không khí? Hay là do anh đang rất thèm các món ăn của Trái Đất? Ở tất cả các món anh đều cảm thấy một hương vị dễ chịu không thể bắt trước được. Ngay cả các thức uống cũng tuyệt hảo. Anh chỉ nhấm chút rượu để khỏi bị bốc lên đầu. Nói chung, không những chỉ có rất nhiều rượu vang mà còn có dồi dào nước trái cây, sữa chua, nước khoáng, trà và cà phê bày trên bàn.
- Tôi muốn xin phép hỏi Thái Tử. Quý ngài có những kế hoạch nào đối với tôi?
- Chúng tôi không theo kế hoạch nào cả. Đối với chúng tôi, ngài là một vị khách quý. Trung tâm Thiên Văn của chúng tôi đang tiến hành tính toán bắt liên lạc với con tàu của ngài. Và khi nó tới một vị trí thuận lợi, chúng tôi sẽ đưa ngài trở lại với con tàu vũ trụ của ngài. Theo như chúng tôi được biết, nó mang tên Nhân Loại. Chúng tôi muốn rằng trong thời gian chờ đợi, ngài luôn cảm thấy khỏe khoắn và sẽ tự lo cho chương trình hoạt động của ngài. Ngoài ra tôi muốn đề nghị với ngài là không từ chối lời thỉnh cầu của Viện hàn lâm khoa học Oxy. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài thuyết trình cho vài buổi vể Trái Đất. Chúng tôi luôn luôn đánh giá cao tất cả những điều có thể giúp chúng tôi mở rộng được kiến thức.
- Rất hân hạnh - Peter nói - Thưa ngài, tôi rất sẵn sàng.
- Còn tối nay, chúng ta được Công Chúa Tóc Vàng, vị hôn thê của tôi mời tới dự dạ hội. Mọi người sẽ đón tiếp ngài nông nhiệt. Khi về phòng ngài sẽ thấy chương trình dạ hội. Muốn đi chơi hoặc lái xe xin ngài ấn nút mạ vàng. Tất nhiên là chiếc máy phiên dịch sẽ làm việc này. Hay ngài có một sở thích nào khác.
- Tôi chỉ muốn tái ngộ với vợ tôi, với July...
- Đương nhiên chúng tôi sẽ thông báo cho ngài ngay khi lập được liên lạc. Nếu ngài còn bất kỳ một ý thích nào khác, chỉ cần ngài nói lên thành tiếng, lập tức mãy xử lý sẽ phục vụ ngài!
29. MỘT BUỔI TỐI SÁNG 7 MẶT TRĂNG
Chiếc thảm lăn đưa Peter trở lại dãy phòng của mình. Anh nhận thấy rõ rằng anh đi qua nhưng gian phòng hoàn toàn khác những phòng anh đã qua để đến phòng ăn. Hình như họ muốn cho anh thấy lâu đài này như một mê cung để anh tự hiểu không thể tìm cách tự vượt ra khỏi lâu đài! Nhưng lúc này anh càng không có ý định làm gì. Bữa tiệc trưa thật thịnh soạn. Cách đối đãi của Thái Tử thật nhã nhặn đáng mến. Nhưng khi còn một mình, anh lại cảm thấy nao nao bất an.
Bây giờ chiếc thảm lăn vừa dừng lại trước dãy phòng quen thuộc. Cánh cửa tự mở ra. Anh cảm thấy thích thích. Anh lướt qua các phòng. Anh tới một phòng làm việc hay trang trí sang trọng giống ở Trái Đất. Trong phòng có một cái ghế nệm rất êm, một bàn viết và một bàn để hút thuốc.
Anh ngạc nhiên lẩm bẩm.
- Thật kỳ lạ, một phòng làm việc mà chẳng có cuốn sách nào cả.
Chưa dứt lời đã thấy trên mặt bàn viết hiện ra hai ô phiếu thư mục. Peter ngồi vào chiếc ghế nệm và với lấy ô phiếu bên trái. Nó chưa có một cuốn catalog micro phim với đầu đề Mỹ học. Ô phiếu kia bên phải liệt kê các tác phẩm khoa học. Anh ấn vào một chiếc nút trắng trên hộp phiếu thì trên mặt bản lần lượt hiện lên các đề mục nhỏ của thư mục khoa học: sinh học, vật lý vũ trụ, toán học...
- Đầu tiên thì như thế là tạm đủ - Peter vừa thốt lên thì tập thư mục biến mất.
Anh cho tay vào túi lấy cuốn lịch ra. Lịch túi năm Thiện Vương 1207. Trên trang đầu của cuốn lịch có in ảnh của gia đình Thiện Vương XIII. Ảnh vua, ảnh hoàng hậu Ngàn Lần Đẹp với hai hoàng tử: Thái tử Recker và Thái tử Vacker. Bên ảnh Thái Tử Recker người sẽ nối ngôi vua là ảnh vị hôn thê Công Chúa Tóc Vàng.
Ở trang hai là bản đồ địa hình của hành tinh Oxy: hai bán cầu với mười bảy lục địa và các đại dương. Như vậy ở đây người ta cũng biết hành tinh Oxy không phải một đĩa dẹt mà có dạng cầu... Người ta biết điều đó... Và nguwòi ta còn biết gì nữa nhỉ? Peter tò mò tiếp tục dở cuốn lịch và càng coi càng thấy ham. Những bản đồ chi tiết, các số liệu thống kê, các sự kiện lịch sử.. Bây giờ ta đang ở đâu - Peter tự hỏi. Trên tấm bản đồ đầu tiên là mười bảy lục địa. Các lục địa đều gần lớn như châu Úc và cũng có hình dang tương tự. Có một lục địa lớn hơn tất cả lục địa Âu Á của Trái Đất. Còn các lục địa nhỏ nằm theo như một đường viền phía đông lục địa lớn. Đại dương đen rộng lớn nằm giữa các lục địa. Trong bản đồ có ghi rõ mười một lục địa không có người ở. Phần chính của lục địa lớn là đồng bằng. Các thành phố phục vụ đều nằm ở đồng bằng và trên bản đồ được ký hiệu bằng những hình vuông màu xám được đặt tên bằng những chữ cái và con số. Peter tìm thấy khu vực Anpha. Trong khu vực này tất nhiên có Thành phố phục vụ mà từ đó anh đã ra đi. Trên bản đồ không hề vẽ đường giao thông, không có hệ thống hang động phục vụ ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Anh bỏ khá nhiều thời gian nghiên cứu bản đồ Thành phố những người có trí nhớ. Nhưng vô hiệu, anh không thể tìm dược các cửa bẫy va các con đường lăn. Trên trung tâm về phía bắc của lục địa lớn có nhiều đồi. Theo bản đồ thì các Thành phố trí nhớ nằm trên đồi. Trên các lục địa mang số II, III, IV, V cũng có các Thành phố trí nhớ. Chúng có vị trí như hoàn toàn độc lập với nhau. Ta chỉ có thể đoán được sự liên quan giữa chúng qua cách sắp xếp trên bản đồ. Peter không biết rõ nơi anh đến với ON là thành phố thứ mấy vì gần vùng Anpha có tới ba thành phố như vậy. Nên trong thực tế chữ gần đó là bao nhiêu Peter không thể xác định được. Tuy nhiên trên bản đồ có ghi tỷ lệ xích nhưng ảnh chỉ có thể ghi được khoảng cách theo đường chim bay. Còn bản đồ này dấu kín không vẽ các sông, thung lũng và các đường đi.
Trong các lục địa nhỏ, chỉ có một lục địa không mang số. Theo bản đồ thì những núi cao nhất tại các lục địa này nằm khá xa các lục địa có người ở và có hai biển kín. Một biển goi là Biển Xanh còn biển kia gọi là Sinh Thủy. Trên lục địa đó là Thành phố Oxy. Vùng thấp nhất của nó có độ cao hai ngàn mết trên mặt biển.
Trang tiếp theo của cuốn lịch bỏ túi là một bản đồ của Thành phố Oxy. Đây không phải là một bản đò giống chiếc sơ đồ thành phố thường gặp ở Trái Đất mà là một bản đồ chụp rất tinh tế. Peter có thển nhận ra các đỉnh núi, những cảnh trí rất đẹp với các suối nguồn, thác nước, những đường xe hơi chui ngầm qua núi, những công việc và các lâu đài tráng lệ. Anh nhận ra cả lâu đài của Thái Tử Recker. Sau giây lát tìm kiếm anh nhẩn ra cả quảng trường có đài phun nước mà anh đặt chân lần đầu tiên đến đây. Có điều đặc biệt, không có chỉ dẫn gì về sân bay nhưng có lẽ chính là quảng trường này đây. Peter tiếp tục quan sát các lâu đài, các dinh thự, các ngôi nhà nhỏ trong rừng, các cung thể thao, các bích họa, các quảng trường, các con đường nhỏ dến lên núi và các đại lộ ngăn thành nhiều tuyến có trồng hoa. Đặc biệt là không có công trinh nào giống cái nào: Mỗi nhóm điêu khăc, mỗi đài phun nước, mỗi tượng đài, mỗi thác nước đều cso hình dáng màu sắc khác nhau và gây cho ta cảm giác khác nhau.
Bây giờ anh gần như đoán chắc: chõ quảng trường phía tây nàm thành phố đúng là chỗ sân bay anh đã hạ cánh. Anh ghi nhớ đường đến đấy thật kỹ.
Trên bản đồ thành phố cũng có những số liệu thống kê. Toàn thành phố oxy chỉ có mười ngàn dân. Trong mười lăm Thành phố có trí nhớ thì có năm triệu nhà khoa học và nhà nghiên cứu. Còn trong hàng ngàn Thành phố bêtông của lục địa lớn có tám tỷ sinh vật.
Peter tiếp tục lật phần lịch. Ở đây năm chia thành hai mươi tháng. Ở lục địa trung tâm luôn luôn có khí hậu dễ chịu, nhiệt độ giao động từ 20 - 26 độ C. Nhiều ánh nắng, thỉnh thoảng có những trận mưa bui. Một nằm gồm có ba trăm ngày. Vậy mỗi tháng có mười lăm này. cứ ba ngày lại tới ngày hội của một gia đinh. Những người dân của thành phố Oxy được goi là Tạo Nhân. Đó là con cháu của giòng họ mà trước đây 1.207 năm đã tạo lập ra Tơrớt Oxy. Trong cuốn lịch có ghi rõ sự thành lập dựa trên một điều cam kết. Tổng giám đốc đầu tiên Hard ( cứng rắn) sau này lên ngôi với danh hiệu Thiện Vương I có một giấc mơ, trong đó theo lời báo mộng của Chúa, đã mua lại tất cả các khoảnh đất còn có thể cứu kịp trong khu vực có biển và lục địa bị ô nhiễm.
Nhờ thiên tài và nghị lực cộng với khả năng tổ chức ưu việt của Người, sau khi tham khảo ý kiến hàng ngàn hàng vạn các nhà bác học, công nhân chuyên nghiệp và thợ xây dựng ở hành tinh, ông ta đã cho xây dựng theo kế hoạch của mình và sáng lập ra triều vua Thiện Vương. Bằng cách đó, ông đã mang lại đời sống hạnh phúc cho một trăm gia đinh và cứu được hàng tỷ sinh vật khỏi bị chết ngạt. Sau đó lịch sử tóm tắt vè những tiến bộ mà hành tinh đã trải qua dưới từng triều vua một. Thiện Vương IV đã sáng lậpr a Viện Hàn lâm khoa học. Thiện Vương V tổ chức các cuộc thi có săn và tổ chức các cuộc đi săn... Tới đây Peter hơi ngạc nhiên: Săn đuổi à? Chạy thi với chó à? Vậy ra hành tinh Oxy cũng có động vật.
Trong các ngày hội lớn của một trăm gia đình thì đầu tiên là ngày hội lớn của Hoàng gia. Trong cuốn lịch chỉ dẫn chính xác diễn biến và nghi lễ của này hội. Ví dụ khi nào thì khách khứa tới, mặc quần áo nào dự hội, các cô gái trang điểm trên tóc bằng những loại hoa nào, còn các nàng thì phải cúi rạp tới mức nào. Trong đó cũng còn nêu những điểm chính của nghi lễ. Cuộc duyệt binh của đội cận vệ hoàng gia (Như vậy là cũng có đội cận vệ). Một cuộc thi thơ. Một vũ hội. Các cuộc thi đấu thể thao. Và một cuộc đi săn kéo dài hai ngày.
Tên các gia đình có thể thạm dịch ra tiếng nói của Trái Đất như sau: Kim Hoàn, Chung Thủy, Khôn Ngoan, Hiền Nhân, Đầu To, Tráng Lệ, Dịu Dàng, Mỹ Tuyền... và tương tự vậy. Tới mỗi tên gia đình có ghi lại những hành động và cống hiến của gia đình. Và tất nhiên là chương trình đại hộ của từng họ.
- Như vậy hôm nay là ngày nào nhỉ?
Trên bàn xuất hiện ra lời đáp "Ngày thứ sáu của tháng thử mười một, đó là ngày hội của giòng họ Tóc Vàng"
Peter tham khảo trong cuốn lịch bỏ túi và biết rằng Công Chúa Tóc Vàng vị hôn thê của Thái Tử mở một vũ hội vào mười một giờ tối.
Peter vừa gấp cuốn lịch bỏ túi lại thì mặt bàn tự động mở, một gói nhỏ hiện ra trước mắt anh. Trong đó, một tấm thiệp mời bằng giấy gió, viền vàng với nội dung: "Công Chúa Tóc Vàng rất hân hạnh mời con người từ Trái Đất tới dự cuộc vui của người". Sau đó là một thiệp mời của gia đình Kim Hoàn đi săn cáo. Một giấy mời dự buổi thi đấu quần vợt. Một giấy mời dự buổi cooctay ở Viện Hàn lâm khoa học. Giấy mời...
Peter tự nhắc nhủ mình, cuộc sống ở đây hấp dẫn thật đấy. Nhưng ta chỉ muốn lưu lại ở đây càng ngắn càng tốt. Anh bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài: Dưới bầu trời xanh thẫm các cây quý chen nhau, cây hồng, cây thông, cây bồ đề... Các vì sao sáng lấp lánh muôn màu như những viên kim cương. Và Mặt Trăng, không phải là một Mặt Trăng mà có một, hai... bẩy trong số mười hai Mặt Trăng đang chiếu sáng ánh vàng bạc trên bầu trời. Nghĩa là ở bảy vị trí khác nhau trên bầu trời có những vầng trăng lớn và nhỏ khác nhau... Và ở một nơi nào đó còn có một con tàu vũ trụ đang bay vòng quanh hành tinh này, con tàu Nhân Loại.
Peter nhìn vào chiếc nhẫn của July tặng trên ngón tay mình. Đó là bí mật của báu vật duy nhất anh còn bảo vệ được. Trong đó có một máy thu phát vô tuyến hết sức tinh vi. Nhưng trong phòng này có chiếc máy xử lý làm việc theo tiếng động, ghi nhận mọi tiếng nói, nên anh không được phép sử dụng. Các trạm kiểm soát của hành tinh Oxy sẽ ghi nhận được mỗi cuộc điện đàm mà anh tìm cách phát đi. Nếu anh tìm cách thu các tín hiệu của July thì chiếc máy xử lý gắn trong phòng này cũng sẽ nghe đượ. Vậy khác gì thông báo cho chủ nhà biết anh còn một chiếc máy thu trong người. Anh chỉ có thể ra ngoài trời, tới một nơi rất an toàn - nếu còn có một nơi như vậy - để tìm cách tiếp nhận sóng vô tuyến phát từ con tàu vũ trụ Nhân Loại... July hiện ở đâu? Con tàu Nhân Loại ở đâu? Ta có thể trờ về con tàu được không?
Ánh sáng xanh của các Mặt Trăng lấp lánh trên chiếc nhẫn của anh. Cùng lúc đó trên bàn bàn dội lên một tiến hiệu nhấp nháy màu lục, anh nghe thấy tiếng nói bằng ngôn ngữ của Trái Đất:
-Ông Peter Mac Gulliver. Chúng tôi thiết lập được liên lạc với con tàu vũ trụ...