hành phố OXY.
Trung tâm vô tuyến 14-0-1207 8 giờ 77.
Thu được trên làn sóng 6,17: Peter Mac Gulliver đây! Trả lời đi July em! Đây Peter! Đây Peter!
Nhạn xét quan trọng:
Lần này sóng phát ra từ khu vực Thành phố của những người có trí nhớ số 5.
Đã tiến hành chắn sóng! Gửi các nhà đương cục về an ninh. Khẩn1
CHỈ THỊ
Thành phố OXY 15-6-1207 9 giờ 30.
Mỗi trung tâm kiểm soát vô tuyến và mỗi đài Rada phải báo cáo hàng giờ cho Thái tử.
Các cơ quan an ninh tổ chức kiểm tra tổng quát trong các thành phố của những người cso trí nhớ.
Trong vòng 60 giờ báo cáo lại cho Thái tử Recke
Thiện vương XIII
24. ORO NHẬN ĐƯỢC LỜI ĐÁP
Từ khi ORO gửi lời nhắn tin đi, một vài ngày đã trôi qua. Hôm đó anh phải báo cáo trên một tờ mẫu về khả năng ứng dụng của một loại dụng cụ phẫu thuật mới. Các câu hỏi liên quan đến độ chính xác của dụng cụ về hình thức chế tạo và chất lượng của hợp kim. ORO đã trả lời chu đáo từng câu hỏi. Khi tới cột "những nhận xét quan trọng khác" thông thường anh để trống. Lần này anh viết trong thành phố có một người dân của Trái Đất đang tạm trú và anh ta muốn trở lại con tàu vũ trụ của mình.
Anh chần chừ trong giây lát rồi ấn lên một nút của bản điều khiển. Tờ giấy lập tức biến đi tới một nơi nào không biết. Lúc này, chiếc lao đã phóng đi, không thể thay đổi gì được nữa.
Báo cáo đã được gửi đi nhưng trong ngày đó không có hồi âm. ORO lại tiếp tục nhận được những chỉ thị mới. Phải giải những bài toán và bố trí những thí nghiệm và cũng nhận được những bản câu hỏi in sẵn khác. Nhưng không có dấu hiệu gì rằng một người nào đó nhận, đã đọc và ghi nhớ lại thông báo của anh.
Sau khi suy tính kỹ trong hai ngày. Peter quyết định dọn lên ở Thành phố trí nhớ. Anh nghĩ, ORO nhận được trả lời, người ta sẽ lập tức tìm kiếm anh như một người mới tới. Và nếu anh còn tiếp tục ở trong hang động thì có thể tiết lộ chỗ ẩn náu của mọi người. Nói chung, cuộc sống của những người trốn tránh trong hang động còn là một bí mất đối với quyền lực cai trị.
Hồi âm càng chậm tới thì Peter và các bạn càng lo lắng. Peter luôn cảm thấy rõ ràng rằng, có một nơi nào đó biết rõ về anh, đã ghi nhận việc anh đến hành tinh này và có lẽ đã theo dõi anh suốt chặng đường ở Thành phố những người mang vòi. Chính ở đó nguwòi ta đã thu được tín hiệu gọi của July từ con tàu vũ trụ Nhân Loại cũng như đã thu được những tín hiệu gọi dai dẳng và tuyệt vọng của anh tìm July. Theo các tín hiệu đó, tất nhiên họ đã xác định được anh đang ở đâu vào lúc phát sóng. Đến lúc này, Peter đã tự đăng ký chính thức - Nếu như ở đây có một loại công sở và anh phải chuyển vào ở trong thành phố.
ON và Ánh Dương cũng thống nhất nhận định này. Tuy rằng ON rất luyến tiếc khi phải xa rời Peter. Kể cả ON con và đám trẻ khác cũng không muốn để Peter ra đi.
- Anh bạn từ Trái Đất, hãy ở lại với chúng em và dạy cho chúng em học! - Các em bé thỉnh cầu.
Những ngày Peter ở trong hang với các em đã để lại trong anh những ấn tượng mạnh. Anh hiểu nhưng không thể tưởng tượng được những sinh vật sống trong tình trạng Oxy bị hạn chế từ một, hai có thể đến mười thế hệ bị thoái hóa như thế nào. Điều này thể hiện rõ nhất trong ngày Đại Lễ Mùa Xuận.
Trong những tháng đầu tiên chào đời, các hài nhi được cung cấp dồi dào Oxy. Ngoài việc bú sữa mẹ, chúng còn được ăn gì nữa mà anh chưa rõ. Nhưng chắc chắn là bộ não của các em có khả năng tiếp thu tất cả những điều có thể học được. Peter kinh hãi khi nghĩ đến việc họ đã đày đọa hầu hết những em bé vô tội đó xuống Thành phố những người mang vòi. Và trong số đó chỉ cón một vài em được trở lại Thành phố trí nhớ với những nhiệm vụ được chỉ định hết sức nghiêm ngặt...
Nhưng ở đây, liệu số phận các em có tốt đẹp hơn không? Peter lòng đầy thông cảm nhìn những bộ mặt nhợt nhạt không khi nào được hưởng ánh nắng Mặt Trời. Nhưng con mắt sáng long lanh thêm hiểu biết. Những cơ thể gầy còm thiếu dinh dưỡng. Và nhất là cảnh các em hối hả ngốn ngấu ăn nấm cỏ sống và các rễ cây sống.
Đôi khi những bà mẹ khóc lóc và tự trách mình có lỗi. Việc cá bà mang con trốn tránh sự phục tùng của Chúa để khỏi mất con liệu có phải là việc làm đúng không?
Những đứa trẻ ở hang sẽ ra sao? Nuôi các em trong hang sâu với vài thứ nấm và rễ này quả là một sự chịu đựng dũng cảm. Nhưng sẽ đi đến đâu? Cho trẻ em học hành có tác dụng gì khi suốt cuộc sống của chúng phải luôn luôn đấu tranh để giành được miếng ăn, một ngụm nước, một hớp không khí, chống lại một quyền lực vô hình?...
Peter đã kể cho các em nghe tất cả những điều anh biết về các con tàu vũ trụ, về cây cỏ và động vật. Anh cho các em xem những máy móc dụng cụ của anh. Anh bấm nút sản xuất ra Oxy và đường tại chỗ để chia cho các em. Anh đã đi được một quãng mà các em còn nhắn théo:
- Hỡi người bạn từ Trái Đất, hãy trở lại với chúng em. Chúng em sẽ chờ anh.
Khi từ biệt ON và Ánh Dương. Anh thân thiết xiết chặt họ trong vòng tay. Liệu sau này có còn gặp mặt họ được không?
Peter đã định để lại tất cả trang bị của mình trong hang động. Nhưng trước mắt anh đành phải mang theo vì anh chưa rõ cái gì chờ đợi mình ở phía trước.
Ra khỏi động, Peter leo lên sườn núi. ORO đứng đón anh phía trên và dẫn anh về nhà.
Peter để ý xem kỹ ngôi nhà của ORO. LÚc đầu khi anh và ON tới đây tinh thần khá căng thẳng và chỉ đứng lại ở phòng khách tầng trệt có một lát nên chưa quan sát kỹ được.
Đó là một ngôi nhà rộng rãi, đủ tiện nghi thoải mái. Những ghế và giường được bọc nệm êm ái. Ở lầu một là các phòng ngủ trải thảm màu xanh nhạt chạy chỉ vàng. Và những phòng tắm tiện nghi có một vòi nước pha sẵn xà bông và một vòi nước trong sạch ấm ấm. Trên tầng nóc còn có một phòng làm việc, có nhiều sách chuyên môn cho lĩnh vực đặc biệt của ORO. Ở tầng trệt, ngoài phòng khách lớn ngay gần cửa, còn một phòng xem truyền hình nhỏ hơn và kế đó là một phòng chơi bài với các bàn vuông bọc nỉ và bàn rulét. Bên tường có những tủ rượu, tủ nào cũng đầy thức uống. Trong nhà không có bếp và cũng không có gì ăn, ngoại trừ một gói kẹo. Khi bạn đói bụng bạn phải tới một câu lạc bộ hoặc một nhà hàng mới có ăn. Không khí ngoài phố xá thuộc loại nghèo Oxy. Khi ra phố phải đeo mặt nạ và mang bình Oxy phụ. Các trạm tự động chỉ nạp Oxy vào bình khi bạn xuất trình thẻ dục lỗ. Cũng may mắn là Peter có thẻ sản xuất bao nhiêu Oxy tùy ý. Tới mức anh và ORO có thể dùng hết đời. Lúc đầu Peter không muốn tới các phòng ăn. Nhưng từ lâu ORO và các bạn đã quen với việc lấy thực phẩm cung cấp cho những người trong hang. ĐẦu tiên họ dùng thẻ đục lỗ của mình ăn ở một nơi, sau đó qua một phòng ăn khác đặt lại bữa ăn và mang tất cả về. ORO bàn với Peter rằng anh cứ chờ ở nhà, ORO sẽ mang thức ăn về. Nhưng Peter ngĩ ra một sáng kiến: Anh ngồi vào một bàn trong phòng ăn và ấn thẻ đục lỗ của ORO vào máy phát thức ăn. Giây lát, thức ăn hiện ra trên bàn và máy tự động đẩy thẻ ra ngoài. Lúc này, ORO ngồi vào ghế đối diện thì máy tự động lại dọn cho anh một xuất thức ăn nữa với tấm thẻ đó mà không phản ứng gì. Bằng cách đó với một tấm thẻ họ có thể gọi một lúc mười xuất ăn cũng được.
Tuần đầu tiên trôi qua và ORO vẫn không nhận được hồi âm. Peter đã nghĩ rằng, có lẽ họ không chú ý đến thông tin của anh. Chắc họ để lầm nó giữa các bản tính và bản vẽ trong một hộp phiếu không đáy nào đó. Do vậy thông tin đã biến mất và không có ai trả lời nữa. Đầu tiên ý nghĩ đó làm anh thất vọng. Nhưng rồi anh cảm thấy rằng, tốt nhất là họ đừng chú ý đến anh nữa và anh sẽ tìm cách khác để rời khỏi đây... Nhưng anh cảm thấy như mình đang trong một cái bẫy chuột. Có những lúc anh tuyệt vọng đến mức muốn xin ORO mấy giọt thuốc ngủ sâu hoặc một thứ thuốc say nào đó để quên hết, quên được tình trạng bế tắc vô vọng của anh.
Cứ như thế, anh đã ở nhà ORO tới gần ba tuần.
Ngay cả ORO cũng không yên tâm. Mỗi buổi sáng anh đi làm tại bệnh viện. Còn buỏi chiều anh ngồi với Peter trước máy truyền hình buồn tẻ. Anh trầm ngâm nhìn bóng hình trên máy. Suốt thời gian này ORO ko dám mời các bạn tới chơi nữa. Ngay cả khi ở phòng ăn hai người cũng ngồi riêng một bàn, để tránh phiền phức. Một ngày kia ORO nhận được một bài toán mới. Cuối cùng, sau đoạn chỉ dẫn cứ thế. Phía dưới tờ giấy có ghi thêm:
- Con người Trái Đất lập tức tớ con đường lớn thứ tư ở quảng trường Trung Tâm!
Chỉ có từng ấy chữ. Trước đây ORO càng nóng lòng chờ đợi tin tức bao nhiêu thì bây giờ anh càng hoảng hốt bấy nhiêu. Anh tạm ngừng công việc và chạy vội về nhà. Khi được thông báo, Peter cũng tái mặt. Hai người hỏi nhau
- Không biết chúng ta đã hành động đúng hay sai.
Anh cũng tự hỏi như vậy, nhưng bây giờ không còn là lúc để chọn lựa. Phóng lao thì phải theo lao.