ự tình thế này. Thực ra ORO đã lập tức nhận ngay ra ON.
Anh đã nhận ra ON khi mới nghe tiếng gọi và khi còn dừng lại ở trên thềm thang gác. Ý nghĩ đầu tiên khi thấy ON đứng dưới phòng khách bên một người lạ mặt là chạy thẳng tới ôm lấy cổ bạn. Nhưng trong giây tiếp theo anh có một suy nghĩ trái ngược: Điều này không thể xảy ra được. Đây chỉ có thể là một sự khiêu khích … Điều này không thể xảy ra được … ON làm thế nào mà trở về được nhỉ? Vì từ “đó” chưa hề có một người nào quay trở lại được … Vậy thì người này nhất định không thể là ON. Anh ta chỉ mang ngoại hình của ON và bắt chước tiếng nói của ON … Và còn người lạ đi cùng? Không, mình không được phép tự bộc lộ.
Sau khi khước từ với giọng nói lạnh lùng, ORO nhìn thấy trên khuôn mặt ON thể hiện sự ngỡ ngàng và thất vọng thì anh lại chần chừ giây lát. Nhưng anh quyết định không ra mặt và anh cứ đúng âm thầm không nhìn ai cả và chờ cho tới khi ON thổn thức vì thất vọng cùng với người lạ mặt rời khỏi nhà anh.
Tuy vậy, suốt ngày hôm đó anh ở trong trạng thái hốt hoảng và kích động. Sự yên tĩnh và tính kỷ luật của anh đã hoàn toàn biến mất. May thay, hôm đó lại trúng vào ngày nghỉ của anh, ORO cảm thấy rằng nếu cứ để thế này khi tới chỗ làm việc, thì thần kinh của anh sẽ bị rệu rã không làm được gì. Anh để sẵn lọ thuốc ngủ trên bàn, bên cạnh mình để bất kỳ lúc nào cũng có thể uống được. Anh có cảm giác chưa khi nào bị nguy hiểm to lớn như vậy.
ORO trạc tuổi ON. Nguồn gốc và thời niên thiếu, anh cũng không còn nhớ gì. Anh chỉ có những kỷ niệm rất mờ nhạt và nhòe nhoẹt bên Thành phố bêtông với một chiếc mặt nạ nhỏ. Đôi khi anh còn nhớ đến một dây kệ dài vô tận chất đầy gạch nhưng anh đã đánh rơi xuống. Lúc ấy một tiếng chuông lanh lảnh vang lên một miệng giếng mở ra và nuốt chửng những hòn gạch vừa rơi xuống. Còn lưu niệm sau đó của anh thì đã là Ngày Hội Mùa Xuân. Trong đám rước có nhiều người lớn và trẻ em, những bộ quần áo sặc sỡ đến chóng mặt, các thức uống say sưa và đám rước rồng rắn vui vẻ. Đồng thời anh cũng còn nhớ rõ anh bị tách khỏi đám đông như một dòng lớn sinh động. Lúc đó anh không thể lùi lại được và anh cũng không muốn tránh né. Lúc đó anh cảm thấy ở trần là thích thú. Tất nhiên khi đó anh còn là một em trai nhỏ. Nhưng đôi khi có người ôm choàng và siết chặt lấy anh. Trên đường đi chỗ nào cũng có thức ăn thức uống. Càng ăn và uống thì cậu bé càng thấy thèm. Sau đó đầu óc càng thấy khang khác. Hơi thở của anh nhẹ nhàng. Trong không khí có hương thơm đặc biệt. Và thế rồi đột nhiên anh thấy mình rơi vào một lối đi hẹp: Trên một con đường lăn luôn luôn có tiếng nói nhắc nhở: “Em là một đứa con của đấng Ban ơn, em có phúc ở trong số những đứa trẻ được chọn lọc, chúng ta đưa em lên ánh sáng …:
Các máy móc điện tử đã phát hiện ở ORO khả năng khéo tay khác thường. Từ đó ORO đã được đào tạo thành nhà phẫu thuật và làm việc trong một bệnh viện tại Thành phố của những người có trí nhớ.
Đầu tiên người ta đưa ORO cũng như các trẻ em có năng khiếu đặc biệt khác tới một bệnh viện. Chúng chỉ cần đứng trên một con đường lăn như một tấm băng tải. Suốt dọc đường có tiếng hướng dẫn. Điều này cũng bình thường vì khi còn ở dưới Thành phố bêtông của những người mang vòi thì đời sống của chúng cũng được các máy móc và ánh đèn chiếu hướng dẫn. Các cánh cửa đều tự động đóng mở. Các tín hiệu quang học hướng dẫn chỉ chỗ ngồi cho người vào kiểm tra. Các bàn tay máy đặt các dụng cụ lên cổ và cổ tay họ. Họ cảm thấy như bị mê đi. ORO nhớ mang máng rằng sau đó anh được các máy dạy học, ngoài ra anh không hoàn toàn nhớ rõ điều gì đã xảy ra. ORO nhận được các bài tập về toán học và sinh học. Và phải qua những cuộc luyện tập dần dần nâng cao sự khéo tay. Các máy móc tự động lại tiếp tục kiểm tra, đo và đánh giá trình độ. Sau đó anh được biết rằng, trước tiên anh phải học qua y học đại cương sau đó sẽ được đào tạo về công tác hộ sinh và cuối cùng anh sẽ phải làm việc trong khoa ngoại sản và phải thành thạo tất cả các phương pháp phẫu thuật cũng như sử dụng và sáng tạo các dụng cụ và máy móc của khoa này. Các thao tác giải phẫu sẽ do máy móc tiến hành. Nhưng các nhà nghiên cứu ý học phải lập chương trình cho nó. Sau giờ học hành mệt nhọc, tới giờ nghỉ ban đêm, ORO luôn nghe một giọng đơn điệu nhắc đi nhắc lại:
Con là một đứa con của Đấng Ban Ơn. Hằng ngày con được cung cấp ăn uống đầy đủ và Oxy dồi dào, Oxy là hơi thở của Chúa. Con chỉ được phép dùng nó cho những việc đã quy định. Quyết định của Chúa đã xác định con phải làm những công việc nào đó để nâng cao sự sung túc của hành tinh oxy. Con chỉ được phép nghĩ đến các nhiệm vụ của con. Chỉ được phép nghĩ đến các nhiệm vụ của con mà thôi. Tất cả những lo nghĩ khác sẽ được Đấng Ban Ơn thần thánh giải thoát cho con. Hàng ngày khi đã xong công việc được chỉ định, con hãy nghỉ ngơi và giải trí.
Trong Thành phố của những người có trí nhớ (Người ta không biết ai và lúc nào đã đặt tên cho những thành phố mà trong đó những chuyên gia được chọn lọc sinh sống. Rất có thể tên gọi này là châm biếm vì có thể chính nó muốn nói rằng, điều tốt hơn là người ta không nên nhớ gì hết). Mỗi ngày được chia thành hai phần: nửa đầu tức là buổi sáng được dành cho việc học tập và học xong thì làm việc. Các nhiệm vụ học tập và làm việc không quá lớn và không quá mệt nhọc nhưng đòi hỏi cường độ đặc biệt. Mỗi thanh niên được bố trí trong một buồng riêng và có một máy dạy học riêng. Những hình hiện ra trên màn hình và các máy tính giải thích các hình đó. Các bài tập được nâng dần lên ngày càng khó hơn. Sau mỗi tiết, môn học tạm dừng và lại được nghe một giọng đơn điệu. Nội dung lời giáo huấn đối với ORO và những trẻ khác đều đã quá quen thuộc vì họ được nghe nhiều năm ở Thành phố những người mang vòi trước khi được chọn:
Thoạt tiên Chúa đã tạo ra bầu trời và dưới bầu trời là hành tinh Oxy. Chúa đáng kính và đầy quyền lực, Chúa đã sáng tạo ra một thế giới tươi đẹp …
Đó là môn học tôn giáo đồng thời là môn học về tập quán và công dân giáo dục. Đó là điều mà người ta muốn làm thấm sâu vào trái tim và khối óc các em để không còn có sự hoài nghi có sự suy tư gì về các vấn đề trên nữa và có muốn suy tư cũng không được phép. Khi Oxy được phân phối bởi Đấng Ban Ơn thần thánh và khôn ngoan: Dưới các Thành phố bêtông thì qua ống rốn của Chúa, còn ở đây, trên Thành phố trí nhớ này thì được dồi dào hơn. Đó là một đặc ân và cộng đồng phải đền đáp lại bằng sự tận tụy làm việc. Mỗi người phải học hiểu tốt nhất và chỉ được phép suy tư về công việc riêng của mình được giao. Nếu dùng sự ban ơn thần thánh vào bất kỳ việc nào khác là đáng tội chết.
Hình phạt cho những kẻ phạm tội là cái gì thì các chú học sinh trẻ đều được làm quen rất sớm. Khi một người vào phòng học và ngồi trên ghế tựa, lập tức có những thanh thép chụp lấy thắt lưng và cổ tay họ. Thỉnh thoảng chiếc máy dạy học lại xen lẫn giữa các bài tập những điều cấm kỵ để thử thách học sinh. Ví dụ như vừa giải xong một bài tập vè sinh học thì màn hình trước mặt ORO nhấp nháy và một đứa trẻ hiện ra hỏi: “Ai bắt cậu học giờ này trong lúc cậu thích đứng lên chạy chơi? Vị chúa ra lệnh này là ai? Tại sao ông ta không hiện ra với chúng ta?” Khi đó ORO đặt bút xuống và nhìn tấm hình suy tư theo câu hỏi thì lập tức anh cảm thấy ở cổ tay một cú sốc điện mạnh và lại nghe được một lời răn dạy.
- Chúa nhìn thấy và biết tất cả. Vừa qua con, ORO 01 đã sử dụng khí Oxy sống động và dồi dào được cung cấp cho bộ óc con vào những ý nghĩ tội lỗi. Xin Chúa tha lỗi cho con. Chúa hãy thương yêu con và đừng đầy đọa con trở lại Thành phố bêtông giữa những người mang vòi.
- Xin Chúa thương yêu con và vì những tội lỗi của con đừng đẩy con xuống giữa những người không được phép làm công tác khoa học, không được phép sống như ý thích, yêu nhau theo ý thích. Xin đừng loại con khỏi những người được chọn lọc. Được như vậy, con sẽ luôn luôn vâng lời, dễ bảo.
Những điều này ORO phải học đi học lại cho đến khi anh ta khôn lớn. Một ngày kia, chiếc máy dạy học báo cho anh biết.
- Vừa qua là bài tập cuối cùng của anh. Ngày mai anh phải trình diện ở quảng trường trung tâm của thành phố. Ở đó, một con đường lăn sẽ đưa anh tới nơi làm việc, một bệnh viện đã được chỉ định. Sau đó, các vòng kiểm tra ở tay anh được tháo ra và anh dọn vào một ngôi nhà đẹp đẽ: anh đã trưởng thành.
Trong suốt thời gian học tập, thiếu niên nam nữ được học tập trong các trường hỗn hợp gồm cả trai và gái. Giờ nghỉ học họ được chơi ở các câu lạc bộ. Trong các trường học, ngoài việc học tập ra còn có ba việc chính: chơi bài, uống rượu và yêu đương. Rượu giống như bia, lượng uống không hạn chế. Sau khi uống loại này, đa số họ sống từ buổi chiều cho tới sáng hôm sau đều trong tình trạng say nhẹ. Thức uống làm họ phấn chấn hơn và có pha một ít chế phẩm hoócmôn. Còn mặt sau các con bài chơi thì có in các hình ảnh tôn giáo: Những cảnh trích trong lịch sử Đấng Ban Ơn thần thánh: Chúa hà hơi vào các hình hài bằng đất cho có một tâm hồn. Con chim ác xuất hiện và những lầm lỗi của con người… Bản thân trò chời bài này cũng là một hành động hợp ý Chúa, gần như là hành động tôn giáo. Trên trần các phòng ngủ của các trường học cũng vậy. Ở đó, bất kỳ ai tùy thích có thể ngủ bất kỳ với ai. Nhìn lên trần thấy quét màu xanh trên đó có Mặt trời và 12 Mặt trăng. Và nếu không có đủ 33 triệu Ngôi sao thì cũng có rất nhiều ngôi sao. Trong các câu lạc bộ có sách vở và tất nhiên là có truyền hình. Trong truyền hình, họ thường được xem các phim quay ở Thành phố của những người mang vòi: Đấng Ban Ơn thần thánh cũng lo cho cả những sinh vật thấp hèn đó. Họ cũng đóng góp cho cộng đồng, đóng góp cho hành tinh Oxy. Cuốn phim dạy như vậy và cuối buổi chiếu phim vang lên lời cầu nguyện tạ ơn: “ Con là một người có hạnh phúc được lựa chon … xin Chúa đừng vì những tội lỗi của con mà đày đọa con xuống nơi những người mang vòi.”
Nơi làm việc đầu tiên của ORO là một bệnh viện phẫu thuật. Trong đó anh lo việc đưa các thao tác phẫu thuật và các phương pháp phẫu thuật mới vào chương trình tự động. Sau đó anh được chuyển sang khoa sản của bệnh viện.
Ở các Thành phố bêtông không có trẻ con được sinh ra. Như trong môn học tôn giáo đã dạy. Các trẻ em chỉ xuống đó sau ngày Đại Lễ Mùa Xuân từ Trên Trời. Các trẻ em được sinh ra trong Thành phố trí nhớ. Được chăm sóc và lớn lên ở đó. Đến lên 5 hoặc lên 6 thì cũng được đưa xuống Thành phố của những người mang vòi. Ở đó chúng sinh hoạt và học tập. Sau một vài mùa xuân chúng được các máy móc tự động phân loại.
Khi còn học ở trường, ON đã tìm hiểu IF 717 và anh đặt tên hiệu cho cô là “Ánh Dương”. Thường thường các chàng trai đều đặt tên hiệu cho các cô gái mình yêu. ON và Ánh Dương quyết định chung sống với nhau lâu dài. Việc đi tìm nhà ở thật đơn giản. Ở cửa các ngôi nhà không có người ở, bạn chỉ cần đút một tấm thẻ đục lỗ có giá trị vào là chiếc máy tự động có tế bào quang điện sẽ trao cho bạn chiếc chìa khóa cửa nhà. Và người chủ mới có thể dọn đến không cần thủ tục gì khác.
ON và Ánh Dương đã vừa ý một ngôi nhà một tầng rộng rãi, quét sơn màu ve nhạt. Nhà có nhiều phòng rất tiện nghị, giường màu phấn dìu dịu. Không biết bao nhiêu là tranh ảnh, thảm và hoa giả. ORO ở ngay ngay nhà kế bên và trở thành láng giềng của họ. Lúc đầu cũng như mọi người, họ chỉ chơi bài với nhau và chuyện trò về chương trình truyền hình.
(Thiếu 118 – 119)
Anh lo sợ khi anh tranh luận suốt đêm với ON, anh sợ hãi khi ON và Ánh Dương thú nhận với anh là muốn sống mãi mãi với nhau. Anh càng sợ hãi hơn khi biết được Ánh Dương sắp có một đứa con và anh bí mật giúp đỡ đứa con đó. Anh sợ hãi vì trong đầu anh ngập đầy những môn khoa học bị cấm, những câu hỏi và những nghi vấn. Anh run sợ lo rằng đến kỳ xét nghiệm kiểm tra gần nhất, sự ức chế với chất thuốc Ngủ sâu sẽ không tác dụng. Và lần chụp não đồ có thể tố giác anh một cách không thể cứu vãn được. Nếu vậy anh khó lòng thoát khỏi số mệnh và sẽ phải trải qua một lần can thiệp não mới nữa. Hoặc là anh sẽ bị kết án xóa trí nhớ, đày xuống nơi tối tăm vĩnh viễn giữa những nhường mang vòi. Nơi mà chưa hề một ai trở lại được. Anh còn lo sợ vì anh biết rõ ràng có một hang động bí mật gần thành phố. Ở đó, nơi trốn tránh tất cả những người dám suy nghĩ, dám kích động phần không yêu cầu của bộ não. Đó cũng là nơi mà những kẻ có gan đã lựa chọn thay cho việc bị đày đọa xuống Thành phố bêtông. Đó cũng là nơi những người bất chấp mọi phẫu thuật, mọi tác động, vẫn có thai được và vẫn sinh được những đứa trẻ. ORO biết rõ về động này và những hang bí mật này. Trước khi sinh ON con, anh đã dẫn Ánh Dương tới đó và chỉ sau đó it lâu ON bị sa lưới kiểm tra, bị lãnh án xóa trí nhớ và bị đày đọa xuống Thành phố bêtông.
Nhưng cuối cùng, sự thông cảm với nỗi khổ của anh đã thắng được sự sợ hãi trong trái tim. ORO thay vao đó là một lòng quyết tâm cứng rắn. Theo anh thì ON là người cùng khổ và bị chìm đắm không sao chống đỡ nổi. Nhưng đối với Ánh Dương và ON con và tất cả những người trốn tránh trong các hang hốc của núi trọc thì lâu lâu anh lại mang thuốc men và thực phẩm cấp cho họ. Ít nhất anh phải cứu lấy những người đó. Do vậy, ORO thường xuyên đến thăm hang động. Đêm đêm, thường có những người bạn tốt đi cùng với anh mang các gói quà tới rồi biến mất. Đó chính là những người VÔ HÌNH. Họ biết rõ nhau dù chỉ mới gặp và không biết mỗi người làm việc ở nơi nào và tất cả có bao nhiêu người. Rất ít người liên lạc được với nhau. Thường ban ngày họ không dám gặp nhau vì họ sợ gây nguy hiểm cho nhau và cho những người trốn tránh trong hang động.
ORO là một trong những người dám giúp đỡ những người trong hang động nhiều nhất. Nếu anh gặp chuyện gì thì nguy hiểm cũng có thể đe dọa những người khác. Chính vì thế mà lúc ON tới nhà, ORO phải giả ngây giả điếc, chỉ chậm một phút nữa là ORO sẽ chạy theo bạn. Bởi vì nếu đó đích thực là ON, nếu ON đã trở về được thì điều đó không chỉ có nghĩa rằng ON cần tới anh, tìm kiếm anh mà còn có nghĩa là từ dưới đó, có thể trở về được.
Suy nghĩ vậy nên ORO đứng ngồi không yên. Anh vội lấy thuốc Ngủ sâu ra uống. Nhưng cái thứ thuốc nước có tác dụng an thần và ru ngủ tốt cũng không thể giúp gì anh lúc này. Anh bị mối nghi hoặc thầm lặng dày vò. Lúc thì nằm xuống, lúc thì vụt đứng lên. Đến buổi sáng ngày thứ năm thì Ánh Dương nhắn tin bí mật tới là ON đã trở về. ORO cũng trả lời cô theo con đường bí mật như vậy: "Đêm nay chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ thường lệ".