Hạnh Phúc Vì Em

Chương 4

Lúc Kiều Hải Tinh đến công ty khoảng hơn 8h20, cô mua một quả trứng luộc nước trà và một phần cháo bí đỏ ở cạnh trạm tàu điện ngầm dưới lầu công ty.


Thời điểm có lương tháng trước ông chủ đã nói với cô là tiền lương kết toán sau ngày nhậm chức, vậy mà cô vẫn chưa được lãnh lương.
Hôm nay là mùng 10 rồi, lại đến ngày phát tiền lương.
Kiều Hải Tinh có loại cảm giác như sắp sống lại.


Cô cực kỳ mong đợi thời khắc phát tiền lương lần đầu tiên trong cuộc đời, cô luôn để điện thoại ở trong túi, thường xuyên sờ nó, chờ đợi ngân hàng gửi  tin nhắn đến, thậm chí ngay cả việc đăng gì lên vòng bạn bè cô cũng đều đã nghĩ xong luôn rồi.


Nhưng mà cứ hy vọng rồi lại hy vọng, trời đã bắt đầu tối rồi mà tiền lương vẫn chưa thấy đâu.
Thời điểm tan tầm ông chủ có tới, triệu tập mọi người đến phòng hội nghị để họp.


Ông chủ họ Đới, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mang một cặp mắt kính, lưng hơi gù, bước đi nhanh như gió, vừa nhìn đã thấy chính là người đã trải qua bao chuyện lớn lao.


Điều khiến Kiều Hải Tinh bội phục ông ta nhất chính là công phu miệng lưỡi, hồi mới vào làm, ông chủ lôi kéo cô ngồi nói chuyện hơn hai giờ đồng hồ, liệt kê cho cô toàn bộ kế hoạch hoạch định công ty, thời điểm cô từ công ty đi ra có loại ảo giác lập tức muốn vai sóng vai cùng Mã ba ba, cùng Gates ăn bữa sáng, từ đây đi lên đỉnh cao của cuộc đời.


(Mã ba ba: Jack Ma, Gates: Bill Gates)
Mọi người vào phòng hội nghị tìm chỗ ngồi, ông chủ vỗ vỗ tay nói: “Nói với mọi người một số việc, tiền lương tháng trước có khả năng sẽ phát chậm mấy ngày …”
Nhân viên phía dưới bắt đầu kêu rên.


Ông chủ lập tức ngăn lại: “Ôi, tôi còn chưa nói xong mà. Công ty gần đây đang có một khách hàng lớn, tám mươi vạn, nếu thành công thì sẽ thu được tám mươi vạn! Không chỉ như thế, sau này khi đã hợp tác lâu dài, lợi nhuận của công ty mỗi năm sẽ không thể lường được. Mặt khác, các dự án khác cũng sẽ ùn ùn tìm tới công ty chúng ta, đến lúc đó chúng ta lại tuyển thêm một nhóm nhân viên nữa, các cô các cậu chính là nguyên lão của công ty, vậy khi đó mọi người sẽ phụ trách việc gì? Mọi người chỉ phụ trách nằm thu tiền là được rồi!”


Ông ta liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, vẻ mặt là biểu cảm “Sao các cô cậu còn không vỗ tay”.
Nhóm nhân viên bị chậm lương giống như một đám cà tím bị sương đánh.


Ông chủ thở dài một tiếng, chỉ chỉ mấy người đang ngồi, “Mấy người các anh các chị, chỉ thấy mấy đồng tiền lẻ kia thôi, một chút đó so với tương lai của công ty chỉ như là mấy hạt mưa bụi thôi nha! Các người là nguyên lão, phải cùng công ty trải qua thăng trầm, người trẻ tuổi không nên chỉ xem trọng chút ích lợi trước mắt này, phải nhìn về phía trước, phải nhìn xa trông rộng chứ!”


Ông ta thanh giọng rồi nói tiếp: “Xét thấy gần nhất mọi người làm việc đều rất nghiêm túc và vô cùng vất vả, tôi quyết định thời điểm phát tiền lương tháng sau sẽ tăng 10% lương cho mỗi người!”
Nhóm cà tím bị sương đánh bầm dập kia vừa nghe thấy lập tức ngồi thẳng sống lưng.
10% đấy!


Nếu như vậy thì xin được chậm lương thêm mấy lần nữa!
Vì thế mọi người khao khát mưu sinh rất lớn đồng loạt vỗ tay.
Ông chủ cũng vui vẻ, ngẩng đầu tiếp tục nói: “Mặt khác, vì bồi thường cho mọi người, buổi tối hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm.”


Bữa cơm này ăn tới gần 11 giờ, đến tận chuyến tàu điện ngầm cuối cùng mới giải tán.


Lúc về đến nhà đã quá nửa đêm, thành phố ồn ào náo nhiệt đã bắt đầu trở nên yên tĩnh. Bóng đèn nhỏ trong phòng bếp lâu năm cũng đã cũ lắm rồi, chỉ còn tỏa ra chút ánh sáng nhạt nhòa mỏng manh.


Kiều Hải Tinh hà hơi một cái rồi đi rửa mặt, chưa được hai bước thì dưới chân bị vấp vật gì đó nên lảo đảo té ngã.
Cô xoa xoa mắt cá chân, xác nhận không bị trật khớp, sau đó thuận thế ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn kỹ.


Trên mặt đất lộn xộn bừa bãi mấy bó dây điện cùng dây mạng, cô duỗi tay sờ soạng, bụi đất dính đầy tay.
Căn phòng này chỉ có cô và chú kia cùng ở, mấy thứ này không phải của cô nên chắc chắn chính là của chú kia rồi.


Nhưng một người đàn ông trung niên không có nhà để về thì cần mấy thứ này để làm gì nhỉ?
Nguyên nhân duy nhất chính là: Chú này là người chuyên đi nhặt rác!
Hình tượng ông chú già đi nhặt rác từ từ hiện lên trong đầu Kiều Hải Tinh.
Quá đáng thương mà!


Kiều Hải Tinh hít một hơi.
Thật là một câu chuyện xưa khiến lòng người chua xót!
Sáng sớm hôm sau, Kiều Hải Tinh lại gặp tên ria mép, trên tàu điện ngầm hắn chen tới đứng bên cạnh cô.
Kiều Hải Tinh yên lặng xoay người sang chỗ khác, coi như không quen biết.


Mấy ngày kế tiếp, Kiều Hải Tinh đi làm sớm mười phút, rốt cuộc không gặp tên ria mép kia nữa.
Buổi tối cuối tuần hôm nay, cậu con trai của Bao Hoài là Bao Nhất Dương tới, cậu nhóc mới vừa lên lớp một, tròn vo rất đáng yêu, nhưng chẳng thích chuyện học tập chút nào.


Kiều Hải Tinh dạy kèm cho cậu, cậu nhóc cứ ba phút lại đi vệ sinh một lần, năm phút lại đi uống nước một lần.
Thật vất vả đi vệ sinh cũng đi rồi, nước cũng uống rồi, lúc này lại nói không có bút chì.
Kiều Hải Tinh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra ngoài mua bút chì cho cậu bé.


Siêu thị nhỏ ở ngay sát vách, trời đã tối, lúc Kiều Hải Tinh trở về có nhìn thấy một bóng người thoáng qua ở dưới khu nhà, khi cô đến gần thì lại không thấy ai.
Người bị cận như cô cũng không quá để ý, trở lại khu nhà tiếp tục kèm Bao Nhất Dương ôn tập bài học.


Bao Nhất Dương là một cậu bé rất thông minh, năng lực tiếp thu rất tốt, tính tình Kiều Hải Tinh hoạt bát vui tươi lại có kiên nhẫn, hai người rất nhanh phát triển trở thành bạn tốt.


Thời điểm chia tay Bao Nhất Dương ôm cánh tay Kiều Hải Tinh không chịu buông, kêu gào muốn cùng chị Tiểu Kiều ngủ chung, cuối cùng Bao Hoài cứng rắn lôi cậu nhóc về.
Kiều Hải Tinh tắm rửa xong thì chui vào chăn chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên nghe thấy phía bên ngoài cửa sổ phát ra tiếng động sột soạt.


Cô ngồi thẳng người, cẩn thận lắng nghe, bên ngoài yên tĩnh một hồi lâu, sau đó truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Này, anh, đây mẹ nó rốt cuộc cái nào là cửa sổ nhà kho hả?…… Mẹ nó, thiếu chút nữa thì đi nhầm……”


Không lâu sau, tiếng động không còn, tiếng nói chuyện cũng biến mất, nhưng Kiều Hải Tinh không ngủ được.
Cô nhớ ra lúc tối thấy cái bóng đen kia, suy đoán tám phần là ăn trộm, mà mục tiêu ăn trộm là…… phòng chú kia, cũng chính là kho hàng trước đây.


Kiều Hải Tinh nhớ lại vóc người của chú, lại nghĩ tới bóng dáng người kia, định so sánh một chút xem nếu hai người thật sự đánh nhau thì bên nào có khả năng thắng cao hơn.
Sau đó cô gõ gõ đầu mình, chú kia căn bản là đang ngủ đấy?


Một người ngủ so với một người tỉnh, ai có thể đánh thắng!
Kiều Hải Tinh nhanh chóng bò ra khỏi chăn, rón ra rón rén mở cửa, nương theo cánh cửa phòng Xa Thừa Vũ nhìn vào trong.
Cô muốn xác nhận trước xem nếu bên trong thực sự có phát sinh tình huống gì thì hành động cũng không muộn.


Lúc Xa Thừa Vũ từ trong phòng vệ sinh đi ra thì thấy cả người cô gái nhỏ đều treo ở trên cửa phòng của anh.
Anh vỗ nhẹ bả vai cô.
Kiều Hải Tinh sợ tới mức giật mình, cô quay đầu lại thấy là Xa Thừa Vũ, nên nhắm mắt lại dựa vào ven tường thuận khí.
“Cô đang làm gì thế?” Xa Thừa Vũ hỏi.


Kiều Hải Tinh nhón chân che miệng anh lại, tay khác làm một động tác im lặng.
Xa Thừa Vũ híp mắt nhìn cô.
Kiều Hải Tinh ghé vào gần sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Có trộm.”
Anh nhíu mày một cái, kéo chốt cửa chuẩn bị đi vào.


Kiều Hải Tinh giữ chặt cánh tay anh một phen, “Này, anh không sợ hắn có vũ khí sao?” Cô ngừng một chút, giơ hai ngón tay nói: “Ví dụ như, súng.”
Xa Thừa Vũ không hiểu trong đầu cô gái nhỏ này chứa cái gì.


Nhưng anh cân nhắc lại, cảm thấy thể trạng hiện tại của mình xác thật không quá thích hợp để bắt kẻ trộm.
Thật sự hơi xúc động, huống hồ ăn trộm hành nghề có mang dao gậy gì đó vẫn là chuyện có khả năng.
Anh nhìn Kiều Hải Tinh, “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, cô đi về trước đi?”


Kiều Hải Tinh trợn tròn mắt, “Tôi đi rồi anh làm sao bây giờ?”
Xa Thừa Vũ chậm rãi phun ra ba chữ: “Báo cảnh sát”.


Kiều Hải Tinh yên lặng trừng mắt với anh, cô lắc lắc đầu, “Trừ phi nhân tang câu hoạch (*), nếu không báo cảnh sát cũng vô dụng,” cô nhún nhún vai, tiếp tục nói: “Kích thích tên trộm như thế nói không chừng hắn còn quay lại trả thù.”
(*) nhân tang câu hoạch: người và tang vật đều bị bắt giữ.


Cuộc sống của Xa Thừa Vũ trước kia bình an đầy đủ sung túc, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại chuyện này, càng không có kinh nghiệm gì để đối phó. Anh khẽ thở dài, hỏi: “Cô muốn “nhân tang câu hoạch”như thế nào?”


Kiều Hải Tinh ngước đôi mắt đen láy nhìn anh, duỗi tay lôi kéo, hai người ngồi xổm trước cửa phòng.
Cô nhỏ giọng nói, “Anh không cần sợ, lát nữa anh tìm một chỗ nào trốn kĩ vào, tên trộm kia cứ giao cho tôi là được.”
Xa Thừa Vũ: “……”


Bóng đêm đen như mực bao phủ lên hai người bọn họ, hơi thở quấn quýt, dường như có thể nghe được nhịp tim đập của nhau.
Vài phút trôi qua, trong phòng vẫn là một mảnh an tĩnh như cũ. Ngay lúc Xa Thừa Vũ sắp hết kiên nhẫn, cửa sổ trong phòng bỗng nhiên bị kéo ra từng chút từng chút.


Xa Thừa Vũ cùng Kiều Hải Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết tại sao, anh lại thấy trong ánh mắt của cô gái nhỏ có sự hưng phấn khó hiểu.
Giây tiếp theo, một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đồng thời Kiều Hải Tinh cũng kéo cửa phòng ra vọt vào trong.
“Này!”
Xa Thừa Vũ định kéo cô nhưng bắt hụt.


Tên trộm kia hiển nhiên không ngờ tới nơi này có “mai phục”, phản ứng đầu tiên của hắn là quay đầu chuẩn bị chuồn ra ngoài từ cửa sổ.
Kiều Hải Tinh làm sao có thể để cho hắn chạy thoát, tay cô túm quần áo sau lưng hắn dùng sức kéo xuống, tên trộm kia ngã thẳng xuống đất.


Kiều Hải Tinh lấy đầu gối đè trên lưng tên trộm kia, lưu loát kéo hai tay của hắn ra sau, khiến tên trộm đau đến mức kêu oai oái.
Hắn vừa giãy giụa vừa thấp giọng mắng chửi, nhưng trước sau vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của Kiều Hải Tinh.


Bây giờ thì Xa Thừa Vũ đã hiểu rõ vì sao cô gái này lại hưng phấn đến thế, đại khái là cô tới hoạt động gân cốt đây mà.
Anh mở đèn trong phòng lên, tiến lên đè tên trộm lại, ném di động của mình cho Kiều Hải Tinh, nói: “Báo cảnh sát đi.”


Kiều Hải Tinh nhận lấy di động, bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu bị người ta nắm giữ, cùng lúc đó nghe thấy Xa Thừa Vũ hô một tiếng: “Cẩn thận!”


Lúc này kêu cẩn thận đã không còn kịp nữa rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện lại có một người nhảy vào từ cửa sổ, người nọ có khổ người rất lớn, đang hung tợn túm tóc cô.


Kiều Hải Tinh khinh bỉ hắn, một người đàn ông to lớn đi đánh nhau mà lại còn túm tóc người ta như thế à!
Cô theo bản năng dùng chân đá hắn, bị hắn linh hoạt tránh được.
Người nọ một tay túm tóc Kiều Hải Tinh, một tay rút ra một con dao nhỏ để trên cổ cô, thấp giọng quát: “Thả người ra.”


Xa Thừa Vũ lập tức trầm giọng trấn an nói: “Được! Tôi không bắt hắn cũng không báo cảnh sát, bỏ dao xuống rồi hai người các anh lập tức có thể đi.”
Tên trộm số hai vẫn còn muốn trả giá: “Mày thả người ra trước đã.”


Lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người Xa Thừa Vũ, Kiều Hải Tinh nhân cơ hội quay đầu lại hung hăng cắn một ngụm lên tay hắn.
Tên trộm số hai thấy trên tay tê rần, giống như phát điên vung dao chém lung tung.


Kiều Hải Tinh mới đầu còn có thể ứng phó, nhưng sau một thời gian dài thì sự chênh lệch thể lực nam nữ liền hiện ra.
Xa Thừa Vũ tìm đúng thời cơ kéo Kiều Hải Tinh về che chở sau lưng.
Tên số hai vẫn luôn không chiếm được tiện nghi, lúc này đã đánh đến đỏ mắt, giơ dao lên nhào tới.


Xa Thừa Vũ thoáng lùi về sau nửa bước, sau đó co chân dài lên hung hăng đá một cước vào ngực tên trộm số hai.
Một cước này là dùng mười phần khí lực, tên số hai lập tức ngã xuống đất không đứng lên nổi.


Xa Thừa Vũ lưu loát giữ tên đó lại, một tay nhặt điện thoại di động bị Kiều Hải Tinh làm rơi trên mặt đất lên báo cảnh sát.
Cảnh sát tới rất nhanh, hỏi mấy câu sau đó đưa hai tên trộm đi.


Náo loạn một trận như vậy, Bao Hoài và mấy người thuê phòng đều dậy, mọi người vây quanh ở trước quầy bar của khu nhà hỏi đông hỏi tây, mấy người thuê phòng ở lầu một đang đòi đổi phòng.


Bao Hoài đành phải cam kết sẽ nhanh chóng lắp đặt lan can chống trộm ở lầu một, mọi người lại mồm năm miệng mười nói vài câu rồi mới hà hơi xít xoa về phòng của mình.


Một đêm này Kiều Hải Tinh đầu tiên là tiêu hao trí lực sau đó là tiêu hao thể lực, thật sự mệt mỏi quá mức chịu đựng, cảnh sát vừa đi là cô lập tức trở về phòng nằm thẳng tắp trên giường.


Ngay lúc cô còn đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy có người gõ cửa, cô híp đôi mắt còn đang buồn ngủ mông lung đi ra mở cửa.
Xa Thừa Vũ mới từ bên ngoài trở về, cả người mang theo khí lạnh, trong tay anh cầm một cái túi, đưa tới trước mặt cô.


Kiều Hải Tinh ngơ ngác tiếp nhận, chỉ thấy bên trong có thuốc hạ sốt, băng, bông gòn, còn có cả cồn i-ốt nữa.
Vẻ mặt cô mờ mịt nhìn anh.
Giọng Xa Thừa Vũ trầm thấp, chỉ về phía tay cô nói: “Không phải cô đang bị thương sao.”