Hai người ăn nhịp với nhau.
Giữa trưa, Xa Thừa Vũ mời Sở Hàng ăn cơm, nói cho cậu ta mấy cách thức thường dùng để xây dựng phát triển game, quả nhiên Sở Hàng si mê vô cùng.
Một thời oanh dũng nay hóa thân thành fanboy của anh.
Trưa hôm đó, cậu đi theo Xa Thừa Vũ tới khu nhà.
“Tạm thời tôi ở chỗ này, điều kiện không được tốt lắm. Nếu cậu cảm thấy lời nói của tôi không quá đáng tin thì bây giờ rời khỏi đây vẫn còn kịp.”
Xa Thừa Vũ không hề kiêng dè, kể toàn bộ tình huống của mình cho Sở Hàng biết.
Sở Hàng không nói câu nào, đi một vòng trong phòng 101, trong mắt đều là vẻ hưng phấn.
“Oa, quá ngầu,” Sở Hàng xoay người nói với Xa Thừa Vũ: “Tương lai có một ngày chúng ta tạo ra những trò chơi nổi tiếng, người khác sẽ biết nó được ra đời từ một căn phòng vừa nhỏ vừa tồi tàn này. Mẹ nó, quá xúc động!”
Xa Thừa Vũ dở khóc dở cười, anh cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ.
Bọn họ trẻ tuổi, gan dạ, không chút sợ hãi.
Xa Thừa Vũ hỏi Sở Hàng: “Cậu cứ theo tôi như vậy, không sợ tôi bán cậu đi à?”
Sở Hàng cong miệng nói một câu, “Anh cho rằng tôi là đồ ngốc chắc,” cậu ta ghé sát vào Xa Thừa Vũ, cực kỳ đắc ý nói: “Tôi đã tra thông tin của anh trên Baidu rồi…”
Xa Thừa Vũ: “……” Được, thông minh hơn so với đồ ngốc Kiều Hải Tinh kia.
Sở Hàng còn đang đảo quanh khắp nơi trong phòng, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa.
Xa Thừa Vũ mở cửa, Tiểu Xuyên thở hồng hộc trước cửa, “Lão đại……”
Xa Thừa Vũ vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Từ từ thôi, vào đây, thở đều đi nào.”
Tiểu Xuyên tiến vào, chầm chậm hỏi: “Lão đại, anh thật sự quyết định làm một lần nữa sao?”
Xa Thừa Vũ cười, “Làm sao nào, cậu không muốn?”
“Không không không không không!” Tiểu Xuyên lắc đầu như cái trống bỏi.
Cậu chỉ vào Sở Hàng hỏi: “Đây là anh tìm về để chuẩn bị cho kế hoạch mới?”
Xa Thừa Vũ gật đầu, kêu Sở Hàng lại đây, “Giới thiệu mọi người với nhau một chút, cậu ấy tên là Sở Hàng, sinh viên năm thứ ba của Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc kinh.” Anh lại chỉ Tiểu Xuyên, nói: “Vị này chính là người đồng hành trước đây với tôi, năng lực cũng không tệ lắm.”
Sở Hàng tò mò, “Thế nào là không tệ lắm?”
Xa Thừa Vũ nhìn Tiểu Xuyên, “À…Trước mắt tôi còn chưa thấy có vấn đề nào mà cậu ấy không giải quyết được. Tiểu Xuyên bảy tuổi đã bắt đầu viết code, hồi trung học đã giành được không ít giải thưởng của cuộc thi lập trình quốc tế. Khoảng thời gian trước làm việc tại một công ty game, lương một năm…”
Xa Thừa Vũ hỏi Tiểu Xuyên: “Lương một năm được bao nhiêu?”
Tiểu Xuyên ngơ ngác, “Ồ, không nhiều lắm, 50 vạn, thêm lương tháng 13.”
Sở Hàng: “!” Bên cạnh ông trùm quả nhiên không có loại tép riu.
Xa Thừa Vũ vân đạm phong khinh, “Ừ, đến phòng tôi tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
Ba người ngồi trong căn phòng nhỏ, Xa Thừa Vũ mở máy tính.
“Mấy ngày nay tôi sẽ tự đăng ký công ty, cụ thể đến lúc đó chúng ta sẽ bàn lại.” Xa Thừa Vũ nhìn Sở Hàng, hỏi: “Cậu có yêu cầu gì đối với tiền lương hay không.”
Sở Hàng lắc lắc đầu, “Không có yêu cầu gì cả, em không cần tiền, anh cho em đi theo là được. Nhưng khi game ra mắt trực tuyến em muốn có cả tên em.”
Xa Thừa Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chuyện tiền lương bên tôi sẽ phát sau. Việc đề tên cũng không thành vấn đề, như vậy về sau cậu đến công ty khác cũng có thể tìm được công việc tốt.”
Sở Hàng sửng sốt, “Em không muốn tới công ty khác a!” Cậu nhíu mày, nói: “Em muốn cho cái đám bạn xấu kia nhìn thấy thế nào là đàn ông kiêu ngạo!”
Xa Thừa Vũ: “……”
Tiểu Xuyên: “……”
Xa Thừa Vũ tiếp tục, “Được rồi, vậy nếu không có vấn đề gì thì chúng ta thảo luận về hạng mục mới trước.”
Sở Hàng xoa tay vào thế sẵn sàng.
Tiểu Xuyên không nhịn được nén cười.
Xa Thừa Vũ: “Có ý tưởng gì thì đều có thể nói.”
Sở Hàng: “Làm RPG đi ạ, giờ đang là xu hướng trên thị trường, lượng người chơi cũng lớn.” ( RPG:Role Playing Game, trò chơi kiểu dạng đóng vai nhân vật)
Tiểu Xuyên gật đầu, “Trước đây chúng tôi cũng làm về RPG, có hệ thống khung code sẵn, làm khá dễ dàng.”
Hai người anh một câu tôi một câu, lúc sau trực tiếp thảo luận các loại cách chơi và thiết lập hệ thống.
Xa Thừa Vũ vẫn yên lặng không nói gì, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp trên mặt bàn, như đang suy tư gì đó.
Tiểu Xuyên: “Lão đại, anh thấy thế nào?”
Xa Thừa Vũ nhìn hai người, “Hai người nói đều đúng, nhưng mà… chu kỳ phát triển một RPG quá dài, một trò chơi từ cơ cấu khung sườn đến khi đẩy lên trực tuyến ít nhất cũng phải mất đến một năm, thời gian quá dài, chúng ta không kham nổi chi phí.”
Tiểu Xuyên nhíu mày, “Nhưng chúng ta chưa từng làm qua những thứ khác mà, cũng không rõ mức độ tiếp nhận của thị trường thế nào.”
Xa Thừa Vũ: “Lát nữa tôi lại tìm xem vài số liệu. Nếu làm RPG thì chúng ta không có đội ngũ tạo hình của mình, khả năng kết quả làm ra có thể không đạt yêu cầu.”
Sở Hàng nhanh trí, “Vậy thì chúng ta làm game trí tuệ đi ạ!”
Xa Thừa Vũ và Tiểu Xuyên cùng nhìn về phía cậu.
Sở Hàng hắng giọng: “Mấy năm nay các loại trò chơi trí tuệ này cũng rất nổi nha, nào là Angry bird, Carrot Fantasy, Plants and Zombies, Anipop… Loại này rất phù hợp với tình huống của chúng ta, chu kỳ hòa vốn ngắn, phương diện đồ họa cũng không cần quá cao.”
Xa Thừa Vũ gật đầu, “Phương hướng này không tồi, nhưng đối với loại trò chơi trí tuệ này thì sáng ý rất quan trọng, nếu không có tính đột phá so với ý tưởng cơ bản thì tương đương với việc không làm, lãng phí thời gian. Điều này hơi mạo hiểm.”
Ba người rơi vào yên lặng.
Tiểu Xuyên dẫn đầu đánh vỡ sự yên lặng, “Lão đại, chúng ta trở về suy nghĩ chuyện ý tưởng thật kỹ, em cảm thấy phương án này rất khả thi.”
Xa Thừa Vũ cũng cảm thấy khả thi, cuối cùng vỗ tay, “Vậy hôm nay mọi người đều trở về suy nghĩ cho kỹ, có ý tưởng nào tốt thì lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.”
Anh nhìn thoáng qua thời gian, lập tức đứng lên, “Ôi, Hải Tinh sắp tan tầm, tôi còn chưa nấu cơm nữa.”
Dứt lời, anh đứng dậy đi đến phòng bếp nhỏ.
Sở Hàng cảm thấy tai mình hình như có vấn đề thì phải, cậu hỏi Tiểu Xuyên: “Lão đại nói gì cơ?”
Tiểu Xuyên đã rất bình tĩnh đáp, “Anh ấy nói anh ấy phải đi nấu cơm.”
Sở Hàng: “……”
Xa Thừa Vũ bỗng nhiên quay người lại, nói: “Buổi tối hai cậu đừng vội về, ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
Sau đó, anh gọi điện thoại cho Kiều Hải Tinh, hỏi cô muốn ăn món gì.
Ngày hôm qua sau khi Kiều Hải Tinh làm việc không đàng hoàng bị Xa Thừa Vũ bắt được đã tiến hành kiểm điểm sâu sắc.
Cô cảm thấy mình đúng là có một tí xíu bị tiền tài làm mê muội đầu óc.
Một cô gái lớn trong nhà lại đi bán thứ đó… thật sự không đủ chuyên nghiệp!
Cho nên hôm nay cô vẫn luôn nhắn tin cho Xa Thừa Vũ, làm nũng tỏ vẻ đáng yêu để cầu xin tha thứ.
Lúc Kiều Hải Tinh nhận được điện thoại của Xa Thừa Vũ thì dường như trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, “Chú à, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi dẫn một người bạn tới giới thiệu cho chú biết.”
Xa Thừa Vũ suy nghĩ một chút, thấy cũng được, “Vậy tôi đặt một phòng, vừa lúc tôi cũng có bạn muốn giới thiệu cho cô.”
Buổi tối, bọn họ hẹn nhau tụ tập ở một quán ăn cách khu nhà không xa.
Ba người Xa Thừa Vũ tới trước, chọn vài món ăn, sau đó gọi đồ uống ngồi chờ.
Không lâu sau, Kiều Hải Tinh tới, dẫn theo một cô gái đi phía sau.
Cô gái này có vóc dáng cao gầy, người mảnh khảnh, một đôi chân dài hết sức thu hút ánh nhìn. Trên khuôn mặt nhỏ cỡ chừng bàn tay là ngũ quan xinh đẹp sáng sủa, tuyệt đối không thua bất kì tiểu hoa đán đang nổi nào.
Cô gái đi theo phía sau Kiều Hải Tinh, hơi nâng cằm, một đôi boot cao gót dài quá đầu gối dẫm trên sàn nhà phát ra tiếng lạch cạch vang dội, một vẻ đẹp đầy kiêu ngạo mà lạnh lùng, khí thế tản ra xung quanh.
Khi hai người tiến vào phòng, Kiều Hải Tinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng mở to hai mắt, “Ôi, thật nhiều người! A, anh Tiểu Xuyên cũng tới nữa!”
Cô bước nhanh đến trước mặt Xa Thừa Vũ, nói: “Chú à, giới thiệu người bạn mới cho mọi người,” cô chỉ chỉ cô gái phía sau rồi nói: “Bạn thân từ nhỏ của tôi, Lý Đô Khả.”
Xa Thừa Vũ lập tức nhớ ra, đây là cô bạn nhỏ ‘Tai không tốt lắm, vẫn luôn tưởng Kiều Hải Tinh là Tiểu Hải Tinh lại còn oa oa khóc lớn’.
Anh đứng lên, lễ phép gật đầu, “Chào cô, tôi là Xa Thừa Vũ.”
Đôi môi đỏ mọng của Lý Đô Khả cong lên, cười nói: “Là chú đúng không ạ? Tiểu Hải Tinh vẫn luôn nhắc tới chú với tôi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Kiều Hải Tinh ở phía sau kéo kéo góc áo Lý Đô Khả, tỏ ý bảo cô ấy đừng nói lung tung.
Cô nào có nhắc tới chú ấy bao giờ đâu!
Xa Thừa Vũ thu hết mấy động tác nhỏ của cô vào mắt, anh cố nén cười chỉ về phía Sở Hàng ở đối diện, nói: “Hải Tinh, đây là Sở Hàng, là… bạn hợp tác mà tôi tìm tới”
Kiều Hải Tinh rất bất ngờ, “Bạn hợp tác?”
Cô nhìn về phía Tiểu Xuyên với ánh mắt dò hỏi. Chú ấy muốn ra ngoài gây dựng sự nghiệp rồi?
Tiểu Xuyên nhìn thấy đồng đội, cười đến thấy răng không thấy mắt, mãnh liệt gật đầu.
Kiều Hải Tinh vô cùng vui mừng, cười haha chào hỏi với Sở Hàng.
Sau khi Sở Hàng ngồi xuống thì nhỏ giọng hỏi Tiểu Xuyên ở bên cạnh: “Vị này lại là đại thần nào vậy ạ?”
Tiểu Xuyên cười cười, “Đây không phải đại thần gì, đây là đồng đội của anh!”
“Đồng đội?”
Tiểu Xuyên ghét bỏ nói: “Haiz, có nói cậu cũng không hiểu.”
Sở Hàng: “……” Em là bạn hợp tác tôn quý đấy nhé, sao anh lại có thể ghét bỏ em như thế hả?!
Bên kia, Kiều Hải Tinh ngồi xuống bên cạnh Xa Thừa Vũ, Lý Đô Khả thấy cạnh Kiều Hải Tinh có chỗ trống, vì thế hỏi Sở Hàng ở bên cạnh, “Xin hỏi chỗ này không có ai ngồi chứ?”
Sở Hàng nghe vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau trong giây lát, hai người đều sửng sốt.
Sở Hàng kịp phản ứng lại trước, cười như không cười ɭϊếʍƈ khóe miệng một cái, “Vâng, không có ai.”
Xa Thừa Vũ để Kiều Hải Tinh và Lý Đô Khả chọn thêm vài món ăn, mọi người ngồi xung quanh bàn ăn cơm.
Kiều Hải Tinh nghiêng đầu hỏi Xa Thừa Vũ: “Chú à, chú thật sự quyết định đi gây dựng sự nghiệp rồi?”
Xa Thừa Vũ cúi đầu lại gần, trêu chọc cô: “Nếu cô không đồng ý thì ngày mai tôi liền để cho bọn họ rút lui.”
Kiều Hải Tinh đỏ mặt, nhỏ giọng thỏ thẻ, “Có liên quan gì đến tôi chứ…”
Tâm tình Tiểu Xuyên đặc biệt tốt, gân cổ lên nói: “Này này lão đại, hai người đừng cứ mãi thì thầm với nhau nữa, tới tới tới, cạn ly cạn ly.”
Trong lòng Kiều Hải Tinh run lên, hỏng rồi, anh Tiểu Xuyên sẽ không ghen tị đấy chứ.
Vì thế, cô dịch dịch ghế về phía Lý Đô Khả.
Sau khi ăn xong, mấy người nói lời tạm biệt ở cửa tiệm cơm.
Kiều Hải Tinh lôi kéo tay Lý Đô Khả, nũng nịu hỏi: “Khả Khả, cậu thật sự không về nhà với tớ à? Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, thật là một người phụ nữ nhẫn tâm mà!”
Lý Đô Khả cười lạnh hai tiếng, “Nữ hiệp tha mạng đi, tớ không chống đỡ được kiểu ngủ như Na Tra đại náo Đông Hải Long cung của cậu đâu, lần trước ngủ cùng cậu, cậu suýt chút nữa đánh tớ chảy máu mũi……”
Kiều Hải Tinh vội tiến lên che miệng cô bạn lại, cười gượng với mọi người hai tiếng.
Mấy người con trai nín cười, chúng tôi chưa nghe thấy gì hết.
Tiểu Xuyên gọi taxi, nói: “Tôi uống hơi nhiều, đi trước nhé.”
Kiều Hải Tinh hỏi Lý Đô Khả: “Vậy cậu đi thế nào?”
Lý Đô Khả hất cằm, “Ngồi xe điện ngầm thôi!”
Sở Hàng vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ bỗng sáng mắt lên, “Ôi, vừa vặn, tôi cũng ngồi xe điện ngầm, cùng nhau đi chứ, chị gái nhỏ?”